Tu Kiệt kể:
- Nhiều năm về trước, Đàm gia là gia tộc lớn ở thành phố Diêu Thành, ngoài việc kinh doanh bề nổi còn nhúng tay vào thế giới ngầm, và cha cậu, Đàm Vĩ Thành là ông trùm số lúc bấy giờ.
Còn Lãnh Hàn gia đứng đầu Đại Thành, ngày càng lớn mạnh cả trên thương trường lẫn quyền lực ngầm.
Ban đầu người là bạn bè thân thiết, thường xuyên qua lại.
Cho đến ngày, Lãnh Hàn lão gia lật lọng, quay lại cắn Đàm gia và muốn biến Diêu Thành thành thuộc địa của lão.
Vì vậy lão đã dựng lên kịch bản hết sức đáng sợ vào ngày mà đứa con gái của bạn thân, chính là cậu đầy tháng.
Hôm đó, Đàm gia mở tiệc chiêu đãi ăn mừng.
Lãnh Hàn lão gia là trong những khách mời đêm đó.
Chỉ là món quà mà lão tặng cho cậu quả rất to lớn.
Người của lão cho nổ quả bom cỡ đại, xả súng giết vô số quan khách trong đó có anh chị em họ hàng của cậu.
Còn cha mẹ cậu, họ ôm theo cậu thoát ra từ cửa sau.
Nhưng lão vẫn đuổi cùng giết tận, cho người tìm kiếm người khắp khu rừng cả đêm hôm đó.
Và cuối cùng, rạng sáng hôm ấy, chính cha mình đã nhận lấy cậu từ tay Đàm phu nhân và chứng kiến lão già Lãnh Hàn chính tay giết chết họ.
Cha mình vì quá sợ hãi nên sau khi giao cậu lại cho dì đã không nói bất cứ điều gì cho dì ấy biết cả, sợ lão ta sẽ lần theo dấu vết tra ra cậu.
Nhưng không ngờ, tháng trước, con trai lão, chính là chú cậu Lãnh Hàn Dục Phong đã đánh hơi ra chuyện năm đó và giết chết gia đình mình.
Trên dưới Triệu gia đều không ai toàn mạng, chỉ còn cha và mình may mắn trốn thoát...!
Nói đến đây cậu ta ngừng lại, quan sát nhất cử nhất động của Thiên Nhi.
Quả nhiên cô đã bị lừa
Thiên Nhi cảm thấy thế giới quan của mình như sụp đổ hoàn toàn, mọi thứ, từ đầu đến cuối đều là giả dối.
Lãnh Hàn gia đã cứu sống cô nhưng lại giết chết cả nhà cô.
Ai biết họ chấp nhận cô là vì áy náy với mạng sống của phụ mẫu cô hay không? Còn anh, Lãnh Hàn Dục Phong, sao anh có thể độc ác như vậy? Chẳng lẽ bấy lâu nay người cô yêu là ác quỷ đội lốt con người?
Cô thực sự không chịu nổi nữa, hàng nước mắt tuôn dài trên má, lồng ngực cô như muốn rách làm đôi vậy.
Cô yêu anh rất nhiều, nhưng làm sao cô có thể dửng dưng sống chung với kẻ sát hại gia đình cô đây?
Tu Kiệt có chút đau lòng nhưng hài lòng thì nhiều hơn.
Cậu ta muốn cô thất vọng, căm ghét, hoặc tốt hơn là hận thù kẻ tên Dục Phong kia, vì chỉ có như vậy cô mới ngoan ngoãn trở về bên cậu.
Đúng vậy, cậu yêu Thiên Nhi, yêu trước anh tận năm, nhưng khi cậu quay lại, cô và trái tim cô đã không còn chỗ trống nào cho cậu nữa.
Vì vậy cậu ta chỉ còn cách cướp đoạt thôi, bằng cách nào cũng được, mưu hèn kế bẩn cậu không thiếu, chỉ cần giữ được cô ở bên là đủ rồi.
Còn Triệu Kính Đình, ông ta đã nhận nuôi cậu, nhưng thay vì nuôi dưỡng thì đã huấn luyện cậu thành con dao sắc nhọn và có ích cho công việc làm ăn phi pháp dơ bẩn của ông ta.
Cậu đã có thay Triệu Kính Đình tiễn bao sinh mạng rời khỏi nhận gian, và lần này Dục Phong chính là mục tiêu của ông ta, còn Thiên Nhi là món tiền công mà cậu ta muốn đoạt được.
....!
Tu Kiệt nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt Thiên Nhi, rồi gắt gao nắm lấy bàn tay cô
- Thiên Nhi, cậu có muốn trả thù không?
Câu nói đó như đòn đánh vào tim cô, cô không trả lời, ánh mắt tuyệt vọng, đau khổ.
Tình yêu của cô, làm sao cô nỡ làm anh đau đây?
Thấy cô do dự, Tu Kiệt có chút bực mình, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, cậu ta nói:
- Nhi, mình đưa cậu đi gặp cha mình nha! Ông ấy có lẽ biết được thêm điều gì đó về cha mẹ cậu!
Thiên Nhi nghe thấy cha mẹ liền gật đầu đồng ý.
....!
Tại một căn phòng thuê chật hẹp
- Cháu chính là Thiên Nhi đó sao? Trời ơi đã năm rồi, cuối cùng ta đã gặp lại cháu.
- nét mặt phấn khích, hớn hở
Thiên Nhi nhìn người đàn ông tên Triệu Kính Đình trước mặt, cảm xúc có chút lẫn lộn
- Chào bác.
Bác thật sự là bạn của cha cháu sao?
- Ừm.
Cháu không tin ta sao?
- Cháu không có ý đó, chỉ là điều này thật bất ngờ!
- Ta xin lỗi vì không tìm cháu sớm hơn.
Ở đây ta có một tấm ảnh chụp vào đêm hôm đó, để ta lấy cho cháu.
Ông ta nói rồi lôi ra tấm ảnh cũ kĩ đưa cho cô
Hai tay cô run run nhận lấy tấm ảnh.
Bên trong là cảnh đôi vợ chồng hạnh phúc ôm đứa con gái nhỏ của họ vào lòng, nâng niu như bảo vật.
Cô nhìn nó mà tim thấy đau.
Vậy đây là cha cô sao? Ông ấy thật đẹp trai a, khí chất cao ngạo không kém gì Dục Phong.
Còn đây là mẹ cô.
Đúng như dì nói, bà rất đẹp, cô thừa hưởng được không ít từ mẹ a.
Chỉ là tấm ảnh này từ năm trước, còn bây giờ họ đã không còn trên đời để ôm cô vào lòng nữa rồi.
Cô đau đớn, bất lực, bật khóc như đứa trẻ.
Tại sao, tại sao cơ chứ, tại sao lại cướp đi cha mẹ của cô, khiến cô đau khổ thế này? Họ đâu có lỗi gì...!
- Tiểu Nhi à, ngoan, đừng khóc nữa.
Cha mẹ cháu chết không nhắm mắt, vợ con ta chết không nhắm mắt, tất cả đều do cha con Lãnh Hàn.
Hãy cùng ta khiến họ trả giá, được không con?
Thiên Nhi nhìn ông ta, ánh mắt chứa đầy oán hận, khẽ gật đầu cái.
Cha con ông ta lòng vui như mở cờ, nhưng vẫn làm vẻ đau buồn an ủi cô gái nhỏ.
Vậy là tiểu bạch thỏ vẫn là tiểu bạch thỏ mà thôi.
Thật ngu ngốc mà!.