Chú Nuôi À! Yêu Đương Thôi Nào!

chương 46: 46: lavender

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai ngày sau, Lâm Uyển Như quay lại Lâm gia.

Lúc này Lâm Khanh đã đi làm, chỉ còn Chu Ngọc ở nhà.

Vừa thấy con gái về, bà ta đã vội ra đón

- Con gái, con về rồi! Mau vào nhà với mẹ nào!

Khi đã yên vị trong phòng khách, bà ta ghé sát cô hỏi:

- Dục Phong sao rồi? Nó có nhớ lại được gì không?

Cô ta phụng phịu

- Anh ấy không nhớ lại nhưng khi con nhóc Thiên Nhi thân mật, anh ấy không hề từ chối! Rõ ràng anh ấy vẫn còn tình cảm với nó, nhỡ đâu cô ta khiến ảnh nhớ lại thì sao mẹ?

- Con nhóc ngốc này! Đàn ông ai chẳng như nhau, mỡ dâng tận miệng đương nhiên là sẽ húp rồi! Con đó, phải chủ động lên, khiến cậu ta mê mẩn con rồi tranh thủ sinh ra bé con.

Đến lúc đó, dù có nhớ lại cậu ta cũng không bỏ con được!

Lâm Uyển Như cau có.

Đâu phải cô ta không nghĩ đến chuyện này.

Nhưng mà mấy hôm nay, tối nào cô ta chả sấn tới, thậm chí mặc đồ tình thú hay thậm chí nude toàn bộ rồi ngoan ngoãn nằm trên giường chờ đợi.

Vậy mà Dục Phong cứ đực ra đó, chẳng hề xao động, rồi khéo léo viện một cái cớ rồi trốn sang thư phòng đến tận sáng, có chịu động vào cô ta đâu mà đòi có thai! Nhiều khi cô cũng phải tò mò liệu anh có vấn đề gì về giới tính không ý?

Cô ta kéo tay mẹ bảo

- Mẹ, mẹ nghĩ cách cho con đi! Làm sao để ảnh chán ghét cô ta?

Chu Ngọc vỗ vào mu tay con gái, ánh mắt suy tư một lúc rồi kéo cô ta lên phòng bà

- Con đưa lọ thuốc này cho Dục Phong uống hằng ngày, cứ bảo là thuốc bổ.

Nó sẽ khiến cậu ta ngoan ngoãn với con hơn đó!

Lâm Uyển Như cười sán lạn, vui vẻ nhận lấy rồi rời đi.

_____________

Thiên Nhi ngồi ngoài vườn, ngắm nhìn những bông hoa lavender đu đưa trong gió.

Mùi hương khoan khoái, nhẹ nhàng và sắc tím lãng mạn khiến tâm tình cô trở nên thoải mái, thư thái hơn nhiều.

Dục Phong từng tặng Thiên Nhi loài hoa này vào sinh nhật đầu tiên của cô sau khi đến Lãnh Hàn gia.

Cô còn nhớ anh từng nói hoa Lavender còn được gọi là Herb of Love (thảo dược tình yêu), nó tượng trưng cho một tình yêu chung thủy sắc son, dù trải qua bao khó khăn, gian khổ vẫn ở bên nhau...!

Cũng nhờ đó mà đây trở thành loài hoa yêu thích của cô, anh cũng vì thế mà cất công trồng cả vườn tím xinh đẹp này dành tặng cô vào sinh nhật năm sau đó.

Hai ngày nữa là tới sinh nhật cô rồi.

Nhưng lần này cô sẽ là người tặng lavender cho anh, kèm theo một điều ước nhỏ nhoi của cô rằng anh hãy sớm trở lại làm Dục Phong cô từng quen biết...!

Vì là sinh viên ngành pha chế hương, Thiên Nhi dự định sẽ dùng lavender để làm một lọ nước hoa dành riêng cho Dục Phong.Thiết nghĩ đến một ngày anh khoác lên mình mùi hương do cô thiết kế, tim cô run lên từng nhịp phấn khích.

Hi vọng anh sẽ thích món quà này...!

Dục Phong đã về được nửa một tiếng.

Vừa tắm rửa xong liền nổi hứng ra vườn sau hóng gió.

Vô tình anh bắt gặp một khung cảnh rất đẹp...!

Thiếu nữ xinh đẹp đứng giữa vườn hoa tím, làn da trắng sứ không hề bị che lấp qua lớp váy lụa trắng và mái tóc đen mượt đang bay nhẹ nhàng, hòa vào cơn gió cuối hạ.

Cô chớp chớp đôi mắt thu thủy trong veo, hàng mi cong cong khẽ rung động như cánh bướm dập dìu.

Nữ nhân vuốt lấy mấy sợi tóc đang làm loạn trên bờ má mềm mại, khuôn mặt tinh tế từ từ cúi xuống đài hoa, đưa chiếc mũi thon gọn lại gần để cảm nhận thật rõ mùi hương thơm ngát, dễ chịu của loài hoa lavender kiêu ngạo.

Cánh môi hồng tự nhiên khẽ cong lên, tỏ vẻ hài lòng với hương liệu này...!

Dục Phong thả toàn bộ trọng lực vào bờ tường, dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt luôn chăm chỉ quan sát từng cử chỉ nhỏ của nữ nhân, không hề bỏ sót bất kì chuyển động bé xíu nào trên khuôn mặt hoàn mĩ đó, nhỏ giọng buông lời tán thưởng: "Quả là thiên cảnh..."

Ban đầu, anh tỏ ra chán ghét Thiên Nhi vì cô được lòng cha mẹ anh, cha mẹ anh lại không ngừng hắt hủi Lâm Uyên Như; thím Trương và người làm cũng hay tỏ thái độ khó chịu với Uyển Như, còn với cô thì nhẹ nhàng quan tâm như nữ chủ nhân của biệt thự; hơn nữa cô còn quá phận mà chiếm phòng anh trong suốt tháng qua.

Nhưng lạ là suốt ngày qua, cô không hề khiến anh khó chịu như vậy.

Ngược lại, anh thấy thoải mái khi nhìn cô, nói chuyện với cô cũng rất vui vẻ.

Điều này làm anh dấy lên nghi vẫn: cô diễn kịch quá giỏi hay là cô thật sự như thế? Nếu là vế sau, phải chăng Uyển Như đang lừa anh?

Nhưng trong trí nhớ của anh, Uyển Như là cô gái dễ thương nhất, dịu dàng nhất trần đời.

Cô yêu anh và luôn ở bên anh mọi lúc, kể cả khi anh nằm bất động trong viện cả tháng giời.

Còn Thiên Nhi, anh thật không hiểu cô từ lúc nào xuất hiện trong cuộc sống của anh, không hề có một kí ức bắt đầu...!

Sao mọi thứ trở nên mơ hồ và mâu thuẫn như thế?

Anh gắng sức tìm kiếm câu trả lời trong tâm trí nhưng đột nhiên, một cơn đau khủng khiếp ùa đến, thậm chí còn dữ dội hơn lần ở sân bay.

Anh đau đớn ôm lấy đầu mình, cả cơ thể to lớn trượt dài xuống theo bờ tường.

Anh từ từ hít thở sâu, dùng ý chí áp chế lại cơn đau.

Lúc này Lâm Uyển Như vừa hay nhìn thấy, ánh mắt căm ghét vẫn vội đá xoáy vào Thiên Nhi trước khi đến hỏi thăm anh

- Dục Phong, anh sao vậy? Nào, em đưa anh vào nhà!

Anh lắc đầu, rồi tự dùng sức của mình mà đứng lên, quay về phòng.

Trước khi khuất bóng, anh có chút nuối tiếc, quay lại nhìn dáng vẻ nhỏ bé mỏng manh của ai kia...!

Chỉ chờ anh đi khỏi, cô ta đã sấn đến chỗ Thiên Nhi.

Đôi guốc đỏ chói không kiêng nể mà giẫm lên những đóa hoa xinh đẹp.

Thiên Nhi nhíu mày nhìn đôi giày đang dừng trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn con người điên điên khùng khùng này

- Lâm Uyển Như, cô làm gì vậy hả? Có nổi khùng thì đi chỗ khác mà nổi, tôi không rảnh tiếp cô!

Lâm Uyển Như tức tối, giáng ngay một bạt tai xuống mặt Thiên Nhi

- Chết tiệt, Phong đã yêu tôi rồi, sao cô còn không chịu buông tha cho anh ấy hả?

Thiên Nhi đỡ lấy gò má nóng hổi của mình, cô không thấy đau lắm, chỉ thấy cô ta thật buồn cười.

- Nếu anh ấy yêu cô đến vậy thì tôi có ở hay đi cũng vậy thôi.

Hay cô không đủ tự tin để giữ anh ấy? Sợ ảnh lại quay về bên tôi?

Lâm Uyển Như bị nói trúng tim đen liền xanh mặt

- Hừ, nhãi ranh, mày không thấy anh ấy còn không thèm nhớ mày sao? Đó là quá chán ghét đến muốn quên luôn đó, mày hết cửa đấu với tao rồi! Hahaaa

Cô ta cứ thế chọc vào chỗ đau của Thiên Nhi.

Nhưng Thiên Nhi không thể như cô ta, cứ sồn sồn nhảy tới cắn người giống loài chân.

Cô chỉ cười lạnh, nhưng ánh mắt mang theo khí thế bức người khiến cô ả ngậm mồm, không dám cười nữa.

Cô đưa tay lướt qua hàng hoa tím, ánh mắt sắc bén, lạnh lẽo như loài thú sắn mồi vẫn đặt trên cô ta, chân tiến dần tới.

Lâm Uyển Như rõ ràng cao lớn hơn cô, nhưng giờ đây chỉ dám khúm núm sợ sệt, hệt như loài thú ăn cỏ vô hại đang nằm trong tầm ngắm của loài hổ mạnh mẽ uy vũ.

- Thiên Nhi, cô đừng qua đây!

- Ha, Lâm Uyển Nhi, cô đang sợ sao? Chẳng phải người vừa đánh tôi, mắng tôi là cô sao?

Cô ngắt lấy một bông lavender rồi bàn tay thanh lịch đặt nó trước miệng, che đi nụ cười nửa môi ma mị

- Bông hoa này...thật đẹp đúng không? Nhưng nếu nó trở nên nhe vầy...!- Cô cười cười, đóa hoa xinh đẹp nhẹ nhàng bị bóp nát trong lòng bàn tay, đáy mắt lộ vẻ thích thú lạ thường - Có ai còn thích nó không, hửm? - cô ghé sát tai cô ta, thỏ thẻ bằng giọng trầm trầm

Hành động này khiến Lâm Uyển Như xanh mặt.

Cô ta không ngờ một Thiên Nhi dịu dàng ngày thường lại đáng sợ đến độ như vậy.

Ánh mắt kia chính là muốn bóp chết Lâm Uyển Như cô giống như đóa hoa xấu số kia.

Cô ta lắc đầu nguây nguẩy, vội vàng quay người muốn chạy đi.

Nhưng Thiên Nhi nhanh chóng tóm lấy mái tóc xoăn bồng bềnh của con mồi, giật ngược cái đầu lại khiến cô ta la oai oái vì đau đớn.

Bàn tay còn dính màu tím của đóa hoa vừa rồi vỗ nhẹ lên mặt cô ta, để lại vài vệt dài như nanh vuốt

- Lâm Uyển Như, tôi cảnh cáo cô, đừng ngu ngốc mà chọc vào tôi nữa.

Việc Phong yêu cô hay tôi, chọn tôi hay cô, tôi tôn trọng quyết định của anh ấy.

Vì vậy tốt nhất cô nên giữ mình, nếu không tôi không ngại đưa cô đi chầu ông bà đâu!

Nói xong cô đẩy cô ta ra, tiêu xái bước vào nhà.

Lâm Uyển Như còn run run, đôi mắt ậng nước sợ hãi.

Nhưng càng sợ, nỗi ghen tức càng lớn.

Cô ta dữ dằn bóp nát mấy bông hoa lavender xung quanh, vò vào mái tóc của mình rồi thầm chửi rủa: "Mẹ kiếp, Lãnh Hàn Thiên Nhi, sớm muộn gì tao cũng tống mày khỏi nhà này!"

- Uyển Như, em cứ nghỉ trước đi, anh còn công việc dang dở!

Cô ta trút bỏ tấm vải cuối cùng trên cơ thể, để lộ từng góc cạnh hiểm hóc trên cơ thể trước mặt anh.

Nếu là nam nhân khác thì chắc chắn đã là một đêm nồng nhiệt, nhưng Dục Phong là ai cơ chứ? Anh vẫn nhàn nhạt như mọi khi, mặc cô ta làm càn mà rời khỏi phòng ngủ đến thư phòng.

Cô ta không can tâm.

Lại nhớ đến liều thuốc mà mẹ đưa cho, liền mặc lại đồ rồi đi qua thư phòng..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio