Hai tuần nhanh chóng trôi qua...!
- Uyển Như à, chị mang trang phục đến cho em rồi này, em gọi người ra lấy đi!
Ly Hân - quản lí của Lâm Uyển Như mang trang phục cho Tinh Quang sắp tới đến nhưng bị bảo vệ chặn ở cửa.
Khổ nỗi, suốt hai tuần qua, cô ta vẫn phải ở nguyên trong phòng, hoặc đúng hơn là bị giam lỏng, đến bữa sẽ có người mang cơm lên, muốn ra vườn dạo chơi cũng không được, chứ đừng nói đến ra tận cổng.
- Chị đợi em một lát!
Cô ta mở cửa ra thì có một hầu gái đứng ngay ở cửa canh chừng
- Mời Lâm tiểu thư vào phòng nghỉ ngơi.
Giọng nói thập phần thì phần có lệ, phần chán ghét.
Lâm Uyển Như đầu óc bình thường nên đương nhiên là hiểu ý: "Nghỉ ngơi cái rắm ý, muốn giam tôi thì nói thẳng".
Nhưng bây giờ cô ta không dám chửi thế, còn có việc cần nhờ nữa
- Cô ra cổng dinh thự lấy đồ giùm tôi được không? Chị quản lí của tôi đang ở ngoài đó!
- Xin lỗi nhưng tôi không có bổn phận phải nghe lời tiểu thư, có gì cô cứ gọi trực tiếp cho thiếu gia.
Còn bây giờ, mời cô vào trong.
Lâm Uyển Như bực bội nhưng vẫn cam chịu mà lùi về phòng, có phải cô ta chưa từng nghĩ đến việc gọi cho Dục Phong đâu, nhưng căn bản là anh luôn không bắt máy.
Hết cách cô ta đành gọi báo lại cho Ly Hân
- Thôi chị về trước đi, váy em thử sau!
Nhưng bên kia lại đáp một câu khiến cô ta sửng sốt
- À, vừa nãy chị gặp Phong tổng rồi, anh ấy bảo chị đem chỗ váy này về, ảnh đã chuẩn bị sẵn trang phục cho em rồi! Em sướng thiệt đó nha!
"Dục Phong chuẩn bị cho mình sao? Chả nhẽ là quà xin lỗi? Đúng, chắc chắn là anh ấy nghĩ thông suốt rồi! Dù sao mình cũng mang thai con của ảnh, nếu chỉ vì một tình nhân bé nhỏ mà bỏ vợ bỏ con thì quá ngu ngốc rồi!" - Lâm Uyển Như vừa nghĩ vừa cười thầm, trong lòng không khỏi vui sướng vì sắp quay lại vị thế tuần trước rồi.
"Con ả giúp việc vừa nãy, mày cứ chờ đấy! Tao mà ra khỏi đây thì mày cũng chuẩn bị cuốn xéo là vừa" - cô ta đá vào cửa phòng, ánh mắt kiêu ngạo
Một lúc sau, quả nhiên Dục Phong bước vào.
Tiêu Ngạo đi phía sau, đẩy một giá treo đầy đầm dạ hội.
Khỏi phải nói, cô ta vui vẻ nhảy cẫng lên, nhào lấy ôm anh, anh cũng không từ chối.
Điều này khiến cõi lòng cô ta dâng lên một niềm sung sướng to lớn: "Em biết mà, anh bỏ em thế nào được!"
- Uyển Như, buông anh ra rồi thử váy đi.
- Vâng.
Trưng lên vẻ mặt mãn nguyện, cô ta đi đến giá treo, lật một lượt chỗ váy rồi chọn ra chiếc nổi bật nhất, bắt mắt nhất và có vẻ đắt tiền nhất rồi thử lên.
- Anh thấy sao?
- Rất đẹp.
- cười nhạt
- Anh thấy có giống dáng vẻ của ảnh hậu không?
- Giống - lạnh thêm một phần
Lâm Uyển Như chưa phát giác ra điểm gì kì lạ, vẫn ung dung ngắm nhìn bản thân lộng lẫy trong gương, ánh mắt dán chặt lên những viên kim cương tinh xảo đính thủ công trên chân váy
- Ngày mai em nhất định sẽ là ảnh hậu đẹp nhất trong lịch sử cho mà coi, anh nói đúng không?
Đáp lại sự hồ hởi của cô, Dục Phong âm trầm lên tiếng
- Có vẻ như sau tuần, cô vẫn chưa ý thức được việc gì đang xảy ra nhỉ?
Cô ta quay người lại, dáng vẻ dịu dàng ban nãy của anh đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc bén, khô khan, lạnh lẽo cùng luồng sát khí nồng đậm đang dần bao phủ toàn bộ căn phòng rộng
- Phong...anh...anh đừng làm em sợ...sợ, sẽ ảnh hưởng không...không tốt đến con đâu! - run rẩy khi nhớ lại lần bị bóp cổ suýt chết
- Hahaa, con sao? Đúng ha, con!
- Anh...!- cánh môi run lên trước điệu cười ý bị chết chóc
Anh đứng thẳng dậy, đôi chân thon dài bước đến gần vợ tương lai, áp sát cô ta vào chiếc gương lớn đằng sau.
Mặc cho sắc mặt cô ta đã tái nhợt, anh rót từng lời vào tai
- Cô tưởng leo lên cái ghế thiếu phu nhân mà dễ sao?
- Anh...ý anh là gì? Anh muốn em phải làm gì?
Cô ta dè dặt đáp, không dám lớn tiếng vì sợ nửa giây sau đầu không còn trên cổ
- Thông minh hơn rồi đấy - anh đứng thẳng lên, nhìn cô ta bằng nửa con mắt - Tôi muốn cô từ chối giải ảnh hậu.
Lâm Uyển Như cảm thấy hai tai của mình đang nổ lùng bùng
- Anh nói gì cơ? - ánh mắt không thể tin được
- Tôi không thích nhắc lại.
- Không, không thể được! Những thứ khác em có thể đồng ý với anh, nhưng vương miện ảnh hậu, em không thể không có.
Đó là khát vọng lớn nhất của em, anh biết mà!
- Nhưng tôi thích cảm giác phá hủy khát vọng của cô lắm, làm sao bây giờ? - giọng anh điềm tĩnh như đang kể một câu chuyện cười
Người đối diện thì đã hoảng hốt đến ngồi bệt xuống, nước mắt rơi lã chã
- Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Tình cảm suốt bao năm qua chúng ta dành cho nhau, anh quên rồi sao? Chả nhẽ chỉ vì một Thiên Nhi?
Anh đừng thẳng, con mắt hẹp lại nhìn xuống vật dưới chân
- Nói sự thật.
- Lúc này trong mắt anh chỉ tràn ngập tức giận cùng với khinh thường
Chỉ chữ không đầu không đuôi, nhưng như tiếng sét nguy hiểm vang lên bên tai Lâm Uyển Như: "Anh ấy biết hết rồi sao?" Trong đầu cô ta không ngừng quay số để tìm được cách thoát khỏi sát ý của anh
- Không, Phong ơi, em không cố tình chia rẽ hai người, chỉ vì em quá yêu anh thôi! Làm ơn, tha cho em một con đường sống...Hu huuu...Đúng rồi, còn cả con của chúng ta nữa, anh niệm tình cốt nhục nha anh...huhuu
Anh nhếch môi cười nhưng nét mặt không đem theo ý cười
- Được thôi, niệm tình tiểu hài tử - anh nhấn mạnh ba chữ - Ngay bây giờ, gọi cho quản lí báo từ chối giải ảnh hậu.
Cô ta dù không can tâm nhưng vẫn phải cắn răng làm theo
- Chị Ly, em không nhận giải ảnh hậu nữa, chị báo ban tổ chức trao cho người khác đi ạ.
- Em bị điên à? - giọng tức giận cùng bàng hoàng - Bao nhiêu người muốn không được em lại đi từ chối? Chẳng phải em cũng ngóng nó lắm rồi sao?
- Chị im đi.
Làm theo lời tôi hoặc ngày mai nghỉ việc! - cô ta không kiềm được sự bực bội mà trút lên đầu quản lí
Xong xuôi, cô ta quay qua hỏi anh
- Vừa lòng anh chưa?
- Tốt - xoay người rời đi
- Chờ đã - túm lại tay anh - Lễ đính hôn của chúng ta, còn tổ chức chứ?
- Đương nhiên rồi thiếu phu nhân!
Lời nói đầy khinh miệt cùng chán ghét, nhưng đủ khiến cô ta vui mừng, xoa cái bụng nhỏ: "May nhờ có con đó bảo bối!"
_________
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Như vừa thức dậy đã có một dãy thợ trang điểm, tạo mẫu tóc, stylist đứng chờ trong phòng
- Lâm tiểu thư, Phong tổng dặn chúng tôi chuẩn bị cho cô.
Cô ta không dám phản kháng, chỉ dám thuận theo.
Họ trang điểm cho Lâm đại minh tinh thật nổi bật, sang trọng, cao quý; chọn kiểu tóc vô cùng phức tạp, tinh tế cùng bộ váy lộng lẫy đắt đỏ hôm qua mặc lên người.
Ngắm nhìn bản thân hoàn hảo trong gương, cô ta thầm nghĩ rằng nếu không có sự việc hôm qua thì đảm bảo hôm nay sẽ là một ngày vô cùng hạnh phúc.
Nhưng với hoàn cảnh này, lại xuất hiện với phong thái người chiến thắng như thế này, người ta sẽ không khen cô ta đẹp, ngược lại sẽ mỉa mai, dè bỉu hoặc thương hại nhiều hơn.
Không thể thế được, đã không được làm ảnh hậu còn nhận lại trái đắng, làm sao cô ta chấp nhận?
- Tôi không muốn như thế này, mấy người mau lấy chiếc váy khác ra đây, cả makeup nữa, tôi muốn đổi!
Cô ta toan dùng tay kéo rách váy thì bị hai tên vệ sĩ giữ lại
- Lâm tiểu thư, cô ngoan ngoãn một chút đi, hoặc lễ đính hôn sẽ không còn nữa đâu.
- Các người uy hiếp tôi?
- Chẳng phải chính cô chọn chiếc váy này sao? - Dục Phong bước vào
Cô ta nhìn lại hình ảnh phản chiếu trong gương: đúng là mình chọn bộ váy này, nhưng không phải trong cái bộ dạng thảm hại chết tiệt này.
- Dục Phong, làm ơn, em không cần bộ váy này nữa, cũng không cần lên thảm đỏ nữa.
Anh để em ở nhà được không? - cầu xin
- Không thể.
Lôi cô ta ra xe, khẩn trương! - lạnh lùng, vô cảm
Thảm đỏ Tinh Quang quy tụ vô số nhà báo có tiếng tăm, cũng như hàng loạt ngôi sao đình đám trong nhiều lĩnh vữc khác nhau của ngành công nghiệp giải trí.
Họ thay phiên khoe sắc trước ống kính và đèn flash, nhưng có lẽ không ai sánh bằng ảnh hậu tương lai được...!
Lâm Uyển Như bước xuống xe, đằng sau là hai vệ sĩ hộ tống
[ Quả là đẳng cấp hoàn toàn khác ha! ]- đám đông bàn luận
Bộ váy màu vàng nổi bật được đính thêm kim cương và pha lê, kết hợp cùng bộ trang sức size King và giày cao gót thủy tinh khiến nữ nhân làm chủ thảm đỏ, thành công tỏa sáng nhất hôm nay
[ Oa, cô ấy đẹp quá]
[ Quả nhiên, thần thái này chỉ có thể là ảnh hậu của tôi]
[ Lát nữa đội thêm vương miện thì chắc chắn sẽ tốn giấy mực phóng viên lắm đây ]
Đúng, họ nói đúng lắm.
Nhưng tâm trạng của Lâm Uyển Như thì như ngồi trên đống lửa, bộ đồ khủng trên người khiến cô ta cảm thấy nặng nề đến nỗi muốn ngất đi vì bí bách...!
Sau một loạt giải thưởng lớn nhỏ, Lâm Uyển Như vẫn chưa được gọi tên, khán giá đồng loạt gật đầu rằng giải cuối chắc chắn là cổ.
- Tiếp nối nàng hậu của , liệu năm nay, nữ minh tinh nào sẽ xướng danh bảng vàng đây?
MC khuấy động không khí, đám đông hò reo không ngớt.
Anh ta lấy phong bì rồi mở ra xem tên người được viết trong đó:
- Vương miện Tinh Quang ảnh hậu...xin gọi tên...!- lúc này camera chiếu đến khuôn mặt diễm lệ của Lâm Uyển Như - LÝ NHÃ VĂN!
Hưởng ứng lại cái tên đó là một khoảng im lặng, khán giả tự hỏi có phải MC đọc nhầm tên hay không? Nữ nhân trên màn hình lớn dù có che dấu vẫn không kiềm nổi sự tức giận, nụ cười gượng gạo.
Sau đó, đương nhiên Lý Nhã Văn - ảnh hậu cũng là đối thủ lớn nhất của Lâm Uyển Như - lên nhận giải, đeo lên chiếc vương miện đá quý mà cô ta hằng ao ước.
Cuối cùng, mọi người sẽ cùng nhau chụp một bức ảnh kỉ niệm.
Xúi quẩy thay, cô ta bị đẩy tới đứng cạnh Lý Nhã Văn.
Bộ trang phục cầu kì của cô ta nhanh chóng át vía nhân vật chính, chiếm spotlight của tấm hình một cách bắt buộc.
Đêm ấy, Tinh Quang cùng cái tên Lâm Uyển Như leo hot search No
[ Tinh Quang kì cục nhất lịch sử ]
[ Mỹ nhân họ Lâm có tiếng nhưng không có miếng ]
[ Ảnh hậu trong lời đồn mất công ăn diện nhưng cũng mất luôn vương miện vào tay đối thủ ]
Bình luận của cư dân mạng
[ Haizzz Uyển Như trông thật đáng thương, cười như sắp khóc thế kia! ]
[ Khóc cái gì, cô ta muốn đánh một trận bới Lý Nhã Văn luôn ấy chứ! ]
[ Hahaaha buồn cưới ghê! Ảnh hậu cuối cùng không phải ảnh hậu mà lại là ảnh hậu nhưng vẫn không phải ảnh hậu! ]
[ Mặc đẹp thì được gì, trăm giải trao bừa vẫn tay trắng về dinh! ]
____
Nữ phản diện như vậy, các chế có hài lòng không?
Nếu thấy hay thì nhớ like, vote và tặng quà Lily nha!.