Tôi nhướn mày nhìn anh, còn anh thì trông rất nghiêm túc, không nhìn ra một chút giả dối nào.
"Này nhé, anh thôi ngay đi, em không muốn phụ thuộc. "
Anh lại tiếp tục ôm chân tôi, bày ra gương mặt buồn.
"Anh muốn cưới vợ luôn và ngay để tối đi ngủ có người ôm, sáng sớm lại được thấy em, được em nấu cơm... "
"Như thế nào là phụ thuộc chứ? Anh có thể nuôi em cả đời. "
Tôi nhìn trong mắt anh có bao nhiêu là sự chờ mong trong đó.
Chết tiệt!
Tôi đã quên mất một vấn đề, anh bây giờ đã tuổi rồi, so với mặt bằng chung thì đây anh đã khá "giừ". Tới tuổi này mà vẫn chưa kết hôn và sinh con thì quả là hiếm.
Thể nào tôi luôn thấy những cô gái chân dài xếp hàng chạy theo anh.
Nhưng lại cảm thấy tội nghiệp anh, tính ra bốn năm nữa tôi mới ra trường, vậy là tuổi tôi với anh mới kết hôn ư?
Trời! Tôi còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghĩ tới mới thấy nó rắc rối cỡ nào.
Thì ra, anh không phải là chưa muốn cưới vợ, mà là đang chờ tôi...
Tôi khẽ cắn môi, đưa đôi mắt tràn ngập áy náy nhìn anh.
"Em..."
Như đọc ra suy nghĩ trong đầu tôi, anh vội vàng đáp.
"Không sao, anh sẽ chờ tới khi nào em sẵn sàng. "
Chỉ một câu này thôi mà hạnh phúc đã len lỏi trong trái tim nhỏ bé của tôi.
Tôi vui vẻ ôm lấy anh, hít một hơi thật sâu để khắc ghi mùi hương thuộc về anh.
"Cảm ơn anh đã vì em. "
Về nhà, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ về việc này!
Anh vỗ lưng tôi vuốt ve, nhưng đang ôm nhau thì bỗng dưng điện thoại tôi reo chuông. Tôi vội đẩy anh ra, mở điện thoại lên thấy bố đang gọi mình.
Chắc bố tôi gọi tôi về. Bố tôi giữ con gái ghê vậy đấy! Chắc chắn ông không thể ngờ rằng đứa con gái duy nhất ông giữ gìn bấy lâu nay giờ đã bị người đàn ông đối diện... ăn sạch...
Tôi nén nhìn anh, sau đó nghe điên thoại của bố.
"Con gái à, con đang ở đâu thế? Bố mẹ không thấy con ở bữa tiệc. "
"Dạ vừa nãy con bất cẩn nên bị ngã, chú vừa băng bó cho con, giờ con xuống ngay đây ạ. "
"Ừ, vậy bố mẹ đợi con ở cổng nhé. "
"Vâng. "
Sau khi cúp máy, tôi cắn môi nhìn anh.
"Anh à, em phải về đây. Hẹn gặp lại anh vào ngày mai nhé. Cảm ơn anh vì buổi tối tuyệt vời ngày hôm nay, em sẽ không bao giờ quên. "
"Ừ được rồi. "
Tuy rằng anh hơi buồn nhưng vẫn đặt nhẹ một nụ hôn lên trán tôi.
"Để anh đưa em về. "
Sau đó, anh đưa tôi xuống nhà. Lúc xuống dưới bữa tiệc cũng đã tàn từ khi nào, chỉ còn lại lác đác một vài quan khách đang nói chuyện, vừa thấy tôi thì họ gật đầu chào.
Anh đưa tôi ra cổngtrao lại tôi cho ba mẹ, tôi tạm biệt anh rồi đi về nhà.
Quãng đường về nhà, tôi và bố mẹ nói chuyện phiếm rất vui vẻ, thế nhưng trong lòng tôi vẫn còn canh cánh về chuyện xa xôi "đám cưới" kia.
Mười một giờ rưỡi tối, tôi đặt lưng xuống giường, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ về tương lai.
Phải làm thế nào đây? Tôi không thể phủ nhận sự thật là tôi rất yêu anh, nhưng cơ bản, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi, ở tuổi tôi các bạn vẫn còn lo đi ăn đi học đi chơi, ở nhà với
bố mẹ...
Tương lai của tôi, chuyện đi học, tất thảy gác lại hết sao?
Tôi... thực sự chưa sẵn sàng về chuyện đám cưới, nghĩ tới việc xa bố mẹ thôi là khóe mắt tôi đã có chút hơi ẩm.
Ba mẹ tôi chỉ có mỗi mình tôi thôi, tôi đi rồi ai sẽ ở lại chăm sóc cho hai người đây?
Còn nữa... tôi sẽ về sống chung với anh, vậy còn mẹ anh thì sao? Đối với thái độ hắt hủi khó chịu của bà, tôi thực sự không chịu được.
Nhưng... tôi chỉ sợ những suy nghĩ ích kỉ cá nhân của mình sẽ khiến anh chờ đợi lâu, anh nói không sao nhưng tôi biết, mẹ anh nhất định sẽ không để yên cho anh độc thân lâu như thế...
Anh đã từng nói với tôi, anh rất thích trẻ con...
Quá nhiều suy nghĩ trong đầu tôi. Tôi không thể vì một chữ "yêu" mà bất chấp hết tất cả.
Chuyện này khó hơn tôi tưởng. Cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, cũng chẳng ra được một quyết định nào, cuối cùng tôi không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
_______________
Sáng hôm sau.
Tôi tỉnh dậy và bắt đầu một ngày bình thường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi tới trường đi học.
Tài xế của anh luôn có mặt đón tôi đúng lúc đúng, buổi sáng đi học thì không sao, nhưng buổi chiều tôi có tiết Triết, đồng nghĩa với việc tôi sẽ gặp lại Vũ.
Cứ mỗi lần nhớ tới câu hỏi tối qua của Vũ, đầu tôi đau như búa bổ.
"Không, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau. Rồi cậu sẽ sớm biết thôi. "
Ẩn ý của Vũ trong câu nói này là gì? Có phải chỉ đơn giản đang nói về việc hằng ngày đi học gặp nhau không?
Tôi không biết, còn người Vũ rất sâu xa, đến bây giờ tôi vẫn không hiểu Vũ là người tốt hay người xấu.
Nhưng... tại sao cậu ấy lại theo đuổi tôi? Trong khi những người vây quanh cậu ấy đều rất rất đẹp.
Tại vì tôi giống cô ấy?
Việc này thực sự quá kinh khủng!
Tôi mông lung, nắm chặt cặp sách bước vào trường học, vừa thấy tôi mọi người lại bắt đầu túm tụm lại một chỗ để xì xào bàn tán.
Tôi mặc kệ mà đi lên lớp, vừa bước vào cửa bóng dáng của Vũ ngay lập tức đập vào mắt tôi, vẫn vị trí đó, vẫn là chỗ ngồi đó.
Cả lớp đang im lặng, tôi vừa xuất hiện đã vang lên tiếng xì xào.
Tôi mệt mỏi, lặng lẽ âm thầm đi vào rồi chọn vị trí ngồi chính giữa để có thể tiện theo dõi bài giảng.
Mọi người thấy tôi không ngồi với Vũ cũng không khỏi bất ngờ, nhưng cũng không dám chủ động tò mò hỏi tôi.
Dường như Vũ đã trông thấy tôi vào lớp, nhưng biểu hiện của cậu ấy rất bình thường, cứ như là không quen tôi.
Có lẽ tôi đã quá căng thẳng sao? Chắc là vậy...