"Bảo vệ cậu chủ."
Tiếng nói được phát ra từ một tên vệ sĩ mặc vest đen. Hắn khác hẳn với những tên trong đàn. Hắn mang vóc dáng cao lớn chừng m, thân hình đồ sộ như một con khỉ đột khổng lồ. Dù chiếc kính đen đã che mất một nửa gương mặt nhưng tôi vẫn hình dung ra được dung mạo tên này vô cùng hung tợn. Hắn để đầu trọc, trên đầu còn xăm một con rồng rất ghê gớm. Có vẻ như hắn là tên cầm đầu.
Tôi đưa mắt nhìn một loạt người đang đứng đó, ai ai cũng xăm trổ và hung bạo hết thảy. Bọn họ chính là xã hội đen, nhưng... những người nguy hiểm như vậy mà gọi Vũ là cậu chủ.... Chứng tỏ rằng địa vị của Vũ không hề tầm thường một chút nào hết!
Tôi nghi hoặc đưa mắt nhìn Vũ còn cậu ấy vẫn bình thản hút nốt điếu thuốc còn đang dở trên tay.
Vũ, cậu ta rốt cuộc là người như thế nào chứ? Cậu ấy có quan hệ gì với dân xã hội đen chứ? Bỗng dưng, tôi cảm thấy rờn rợn...
"Tôi đã nói với cậu rằng tôi sẽ bảo vệ cậu, tại sao không tin tôi chứ? "
Vũ đột nhiên áp sát cả cơ thể của cậu ấy vào người tôi sau đó đặt tay lên vai tôi.
Trong phút chốc tôi sực nhớ ra một điều quan trọng, mải quan sát những người đây mà tôi quên mất đi sự hiện diện của anh.
Tôi lập tức quay phắt ra nhìn phía đối diện, tôi tưởng sẽ chứng kiến đôi mắt tàn bạo của anh một lần nữa, tưởng rằng trái tim mình sẽ bị bóp chết bởi ánh nhìn ấy một lần nữa... Nhưng không...
Anh đang an nhàn hút thuốc!
Trong đầu tôi dấy lên vô vàn suy nghĩ phức tạp khác nhau. Lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc... Anh đã hút thuốc từ bao giờ?
Đôi mắt anh nhìn tôi chằm chằm, anh đã thu lại vẻ lạnh lùng khi nãy, giờ đây tôi nhìn thấy trong đôi mắt đó có hỗn tạp nhiều sắc thái khác nhau... một chút chết chóc, một chút u buồn, một chút ảm đạm và... một chút tuyệt vọng!
Tôi chưa bao giờ từng chứng kiến loại ánh mắt như thế từ anh, nó giống như một con dao bén nhọn chọc khoét vào vết thương chưa lành của tôi mà rỉ ra máu...
Tôi không biết anh đang nghĩ gì nhưng tôi biết chắc chắn là anh đang thống khổ... Phải buồn bã biết nhường nào anh mới bày ra đôi mắt đó trước mặt tôi...
Rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Tại sao anh lại thất vọng? Tại sao anh không thể nói mềm mỏng hơn thay vì ra lệnh với tôi? Lúc ở với cô ấy anh trân trọng, còn ở với tôi thì anh đối xử như thế nào?
Thực ra anh chỉ cần nói: Anh xin lỗi, mình về thôi. Chỉ cần một câu nói đơn giản đó thôi là tôi sẽ buông bỏ hết lớp giáp ương bướng cường ngạo nặng nề trên cơ thể xuống. Rồi tôi sẽ lại trở về như trước kia yếu đuối mà sà vào lòng anh...
Tại sao anh không thể nói điều đó? Tại sao lại là ép buộc?
Lời nói của Vũ lại một lần nữa vang vang trong đầu tôi.
Anh ta chỉ coi cậu giống như thú cưng của mình, cậu xổng ra ngoài rồi anh ta sẽ tìm cậu nhốt vào cái lồng...
Càng nghĩ tôi càng tức giận, sự tức giận vọt lên tận cổ họng khiến lồng ngực tôi phập phồng. Mọi uất ức bị kìm hãm và dồn nén trong thời gian qua như bị tắc nghẽn cần tôi bộc phát.
Tôi không thể chịu nổi nữa mà hét lên trong nước mắt:
"Tại sao anh không
một lần hỏi em vì sao em lại giận anh? Tại sao anh chưa từng hỏi em vì sao em lại hành xử như thế? Tất cả những gì anh làm là ép buộc, ra lệnh. Anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của em chưa? "
Anh không trả lời mà lờ đi câu hỏi của tôi. Anh bất cần ngậm điếu thuốc lá trên miệng, hai tay thong dong đút vào túi quần, bộ dạng rất đỗi thảnh thơi nhưng ánh mắt thì trầm buồn. Tôi biết sự tức giận vẫn còn đọng lại nhưng đã được ẩn sâu trong đôi mắt ấy...
Sự im lặng của anh không hề an toàn một chút nào. Sự im lặng đó còn báo hiệu một cơn lốc đang kéo đến đập tan đi mối quan hệ của chúng tôi...
Từ nãy tới giờ hành động của anh không khiến cho tôi sợ, nhưng tại sao bây giờ cơ thể tôi lại trở nên run rẩy và sợ hãi như thế?
Anh hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra một làn khói trắng đục, sau đó nhìn những người mặc vest đen kia nói:
"Có giỏi thì xông vào đây. "
Tôi trợn ngược mắt kinh ngạc, tại sao anh lại cố chấp như thế nhỉ? Tại sao chứ? Anh bây giờ như không phải anh mà tôi biết, không sợ trời không sợ đất... Bộ dạng này thật khiến cho tôi phát hoảng!
Đám người kia vẫn bất động như cũ, tới một bước chân cũng không dám nhúc nhích, tôi hiểu bọn họ không có can đảm động vào anh, bọn họ chỉ đang bảo vệ Vũ nhưng đồng thời cũng không dám khích bác anh, bọn họ hiểu hậu quả to lớn cho việc ấy như thế nào.
Môi anh hơi nhếch lên khinh bỉ, sau đó anh đưa tay kẹp chặt lấy điếu thuốc lá trong miệng rồi lại tiếp tục thả ra một làn khói trắng đục.
"Nghĩ đến cảm nhận của em? Vậy được, em muốn ở với nó đúng không? "
Mặt tôi biến sắc. Ý tôi không phải vậy...
Anh lại cười, một tràng cười quái gở!
"Hahahhahahaha."- Tiếng cười của anh bật lên như cắt xé không gian, nụ cười ấy khiến tôi sởn gai ốc, anh chưa từng cười lớn đến như thế, anh ngẩng mặt lên tời lại tiếp tục cười...
Không! Tôi không muốn anh tiếp tục như thế này nữa, nhìn anh đau khổ, tôi cũng thấy đau...
Nụ cười anh vụt tắt, sau đó anh nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói:
"Hôm trước em có nói chúng ta đến với nhau là vội vàng và cần suy nghĩ lại. Hóa ra là vì chuyện này à? "
Không... không phải như thế...
Thế nhưng không hiểu sao câu nói kia cứ nghẹn ứ trong cổ tôi mà không sao thốt ra được. Vì lòng tự trọng ư? Tôi... tôi không biết nữa, tôi thực sự không biết phải làm thế nào...
"Ở với tôi khiến em chán nản như thế à? "
Không... không phải vậy đâu...
"Ừ, được rồi, như ý em muốn, hôm nay tôi không ép em. Tôi về đây, chúc em ngủ ngon. "