Chú Rồng Thích Khóc Và Người Hiền Thê Của Hắn

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc Huyền Khanh ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang xoáy sâu vào hắn, gãi đầu đáp: “Vì, thích đó.”

“Lúc đó ngươi mới chỉ gặp ta lần đầu, lại thêm tình trạng của ta, sao có thể thích?”

“Không phải mới gặp. Mỗi ngày ta đều ẩn thân lén nhìn ngươi. Thấy ngươi khổ sở, thấy ngươi tỏ vẻ kiên cường, thấy người vì quan tâm đến cảm xúc của người khác mà tự khiến mình uất ức. Ta đau lòng.”

“Đó gọi là đồng cảm, không phải thích.”

“Không, không phải đâu. Ngươi rất đẹp, còn rất dịu dàng, lại còn lương thiện nữa. Ngươi với tình nhân trong mộng ta đọc được trong truyện dân gian giống hệt nhau.”

“Ngươi… Thôi vậy. Bộ dạng này của ta còn có người không chê là được, cứ thế đi.” Thẩm Lạc thở dài, rồi bỗng nhiên rướn người đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Nụ hôn chuồn chuồn lướt hời hợt lại đủ khiến Mặc Huyền Khanh trừng to mắt, ngẩn người tại chỗ. Đến khi hắn phản ứng được thì thân thể đã tự giác hành động sang bước tiếp theo.

Mặc Huyền Khanh ôm Thẩm Lạc bị giày vò đến mệt lả ngồi xuống tảng đá bên suối nước nóng. Hắn không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống nước, giống như vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc mãnh liệt. Thẩm Lạc ho nhẹ một tiếng mới kéo tinh thần hắn về, để hắn quan sát vết thương trên người y. Vừa rồi trong nước, vì hai chân y không tiện nên không cẩn thận va đập vài lần, hiện những chỗ đó đã đổi màu xanh tím.

Mặc Huyền Khanh đau lòng xoa bóp, hỏi: “Đau lắm không?”

“Chỗ khác có thể có, nhưng thương tích trên đùi thì không có cảm giác gì.”

Thẩm Lạc dịu dàng đáp, nói xong còn mỉm cười nhưng vẫn làm Mặc Huyền Khanh lo lắng không dứt. Hắn nắm tay y, kiên định hứa hẹn: “Ta chắc chắn sẽ nghĩ cách chữa khỏi chân cho ngươi.”

Vì đôi chân này mà Thẩm Lạc đã tìm đến nhiều danh y, toàn bộ đều bó tay không có biện pháp. Dù Mặc Huyền Khanh có là yêu, pháp lực vô biên cũng không có tác dụng gì, bởi nguyên nhân khiến hai chân y bị tàn thật sự rất lạ, vậy nên y cũng chẳng ôm hy vọng làm gì. Song, nghe hắn trịnh trọng hứa hẹn vẫn khiến y cảm động muôn phần.

Suốt mấy tháng trời, yêu quái nhỏ vẫn luôn bầu bạn bên cạnh một tấc không rời đã khiến y hình thành thói quen có hắn kề bên, thậm chí còn nuôi lòng chờ mong món quà hắn mang đến tặng mỗi lần gặp mặt. Ngoài ra, hắn còn dẫn y đi làm rất nhiều chuyện mà trước giờ y chưa từng thử.

Đá châu chấu, lén cha lén mẹ xem truyện ân ái, trêu chim, cả ngày chẳng làm lấy một việc đàng hoàng. Y cũng nhờ vậy mà biết được, hóa ra ngoài tứ thư ngũ kinh, thi đậu công danh, trên đời còn có nhiều thú vui khác. Ngay cả việc cùng hắn làm chuyện không đứng đắn này y cũng cảm thấy hưởng thụ. Vui chơi hưởng lạc, quả nhiên sẽ dễ khiến con người trầm mê.

“Thôi, đi về nào.” Mặt trời sắp xuống núi rồi, nếu còn không về Giả Đa Tiền sẽ lảm nhảm mất.

Buổi tối hầu hạ Thẩm Lạc nằm lên giường, Mặc Huyền Khanh ngồi bên cạnh cùng y trò chuyện. “A Lạc, ngày mai ta phải đi một ngày, không có ta ngươi phải chăm sóc bản thân cẩn thận. Ta đã dặn Giả Đa Tiền rồi, mai hắn sẽ bầu bạn với ngươi.”

Nghe hắn lải nhải dặn dò, Thẩm Lạc nhỏ giọng nói: “Ta không ngờ, bản thân thế mà lại nhu nhược đến mức không thể tự gánh vác.”

Long Uyên, tôn chủ hành cung của Long Tộc.

Con trai nhỏ đã lâu không về nhà, cha mẹ Mặc nhớ đến phát sầu rồi. Vậy mà, Mặc Huyền Khanh vừa về đã vội kéo hai người về phòng. Hai người ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm con trai nhỏ bày ra vẻ mặt nghiêm túc đứng đối diện, không rõ hắn xảy ra chuyện gì.

Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, cuối cùng Mặc Huyền Khanh cũng lên tiếng phá tan không gian tĩnh lặng. “Cha mẹ, con gặp được người muốn chung sống cả đời rồi.”

Hai người lớn nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười, đây là chuyện tốt mà.

Song, Mặc Huyền Khanh vẫn giữ nguyên biểu cảm nghiêm túc không đổi, “Người, người đó là nam.”

Hai người lớn lại tiếp tục thở phào nhẹ nhõm, không sao, lão tứ của họ cũng cưới một con giao nhân giống đực. Từ trước đến nay, Long Tộc bọn họ đều rất thoải mái, tư tưởng thoáng, lý tưởng sống chính là theo đuổi hạnh phúc. Hơn nữa, nam hay nữ với họ mà nói cũng không có gì khác biệt, thậm chí còn có cả biện pháp để giống đực mang thai, bằng chứng là thê tử của lão tứ đã sinh năm đứa con rồi.

“Y là người phàm.”

Hai người thở hắt, cũng không sao… Khoan đã, người phàm? Có, có vấn đề rồi, sao lại không có được chứ! Hai người lớn từ thoải mái, thoắt một cái lập tức tỏ ra vẻ nghiêm túc.

Im lặng hồi lâu, mẹ Mặc cũng mở miệng.

“Con à, cha mẹ sẽ không phản đối chuyện tình cảm của con, chỉ cần con và người đó đều có ý với nhau là được. Nhưng, mẹ phải nhắc nhở con một câu, tuổi thọ của người phàm thật sự rất ngắn, không thể so với loài rồng chúng ta được. Đến lúc đó, mẹ và cha con không muốn thấy con đau lòng.”

Mặc Huyền Khanh biết cha mẹ đều đang vì hắn mà suy xét, hắn cũng biết nếu đến ngày đó hắn nhất định sẽ rất khổ sở, nói không chừng còn sống không bằng chết. Song, còn cách nào nữa đâu, hắn đã không thể nào rời Thẩm Lạc. Chỉ cần y muốn, hắn sẵn lòng thành hôn với y. Nếu y không muốn, hắn vẫn sẽ làm bạn bên y cả đời.

“Sẽ khó chịu, nhưng xa nhau sẽ càng đau khổ hơn.” Mặc Huyền Khanh nghiêm mặt nói.

Hắn về Long Uyên, một là để cho cha mẹ biết chuyện của hắn và Thẩm Lạc, để hai người chuẩn bị tâm lý trước khi hắn cưới người vào cửa. Hai là, hắn muốn tìm y sư trong tộc chữa chân cho y.

Muốn y sư giúp cần phải trả giá lớn. Có điều, y sư lại là tên nghiện rượu, thế là Mặc Huyền Khanh bèn cầm vài bình nữ nhi hồng ở nhân gian về cho lão, lão lập tức vui vẻ đồng ý.

Hôm nay Mặc công tử vẫn chưa về, Giả Đa Tiền thấy thiếu gia nhà gã vẫn duy trì dáng vẻ ủ rũ không vui. Hôm nay lại không nghỉ trưa, như cũ ngồi im không nhúc nhích dưới tán hoa đào. Hoa trên cây đã theo gió mà rụng sạch, thứ còn lại cũng chỉ là mấy cành lá xanh.

Giả Đa Tiền cẩn thận đến gần, dò hỏi: “Thiếu gia, mặt trời lên cao rồi, chúng ta vào nhà thôi.”

Thẩm Lạc lắc tay, nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Thấy thiếu gia kiên quyết, Giả Đa Tiền cũng biết là khuyên không được mà bất đắc dĩ đứng dưới cái nắng gây gắt cùng thiếu gia chờ Mặc công tử về. Trước khi đi, công tử đã ngàn dặn vạn dò gã phải chăm sóc thiếu gia cẩn thận. Lúc đó gã còn không muốn nghe, cảm thấy công tử nói lời dư thừa vì gã đã chăm lo cho thiếu gia từ nhỏ, sao có thể không chăm sóc tốt được. Nào ngờ, giờ đây gã mới thấy rõ, địa vị của vị Mặc công tử chỉ mới quen biết mấy tháng trong lòng thiếu gia đã vượt xa gã muôn trượng. Trong phút chốc, gã thật sự không biết nên vui vẻ hay thương tâm.

Hai người im lặng không nói lời nào, một nha hoàn nhỏ bỗng phấn khích chạy tới, mặt mày hớn hở khua tay múa chân với Giả Đa Tiền. “Chuyện tốt tới rồi, chuyện tốt tới rồi… Nhanh, nhanh đưa thiếu gia về phòng. Ngoài, ngoài cửa có hai vị tiên sư, một trong hai nói y là bạn tốt của thiếu gia, cố ý thỉnh một cao nhân đến giúp thiếu gia chữa chân.”

Nha hoàn mừng đến nói không trọn vẹn, cô vốn muốn chạy tới đẩy xe lại bị Giả Đa Tiền giành trước đẩy người vào phòng.

Thẩm Lạc nửa vui mừng nửa sợ hãi, y biết nhất định là Mặc Huyền Khanh đã trở về. Đã nhiều ngày không gặp, y thật sự có một cảm giác nhớ hắn khó để diễn tả.

Mặc Huyền Khanh đứng trong phòng, nôn nóng nhìn ngoài cửa. Vốn dĩ đã hứa với Thẩm Lạc chỉ đi một ngày, kết quả lại kéo dài đến bốn ngày sau mới về. Đầu sỏ gây tội không ai khác chính là lão y sư đang đứng cạnh hắn.

Đã nói nghỉ trưa một lát rồi đến phủ họ Thẩm, nào ngờ lão lại giở chứng thèm ăn, tự mình chuốc say mình. Mơ mơ màng màng nằm trên đá, lại còn tiện tay mở kết giới, hại Mặc Huyền Khanh muốn khiêng người đi cũng không khiêng được. Cuối cùng chỉ có thể đợi lão chậm chạp tỉnh rượu, ngủ đủ rồi chậm rãi sửa soạn và chuẩn bị mới động chân đến phủ.

Thẩm Lạc vừa xuất hiện ở cửa đã lọt vào mắt Mặc Huyền Khanh, hắn vội vàng chạy tới giành lấy xe lăn trong tay Giả Đa Tiền. Vừa thấy người, ánh mắt của y đã ghim chặt trên người hắn, phát hiện dáng vẻ của hắn rất không được tự nhiên.

Quen biết đã lâu, hắn chỉ mới hiện thân trước mặt Thẩm Lạc và Giả Đa Tiền. Đối mặt với cha mẹ Thẩm, không biết có phải vì có tật giật mình không mà hắn cứ trốn tránh bọn họ, sợ bị hai người lớn trông thấy. Nay, cuối cùng “thê tử xấu” cũng phải ra mắt cha mẹ tướng công, làm cho hắn cảm thấy áp lực cực lớn. Hiện tại, hắn cố gắng khiêm tốn hết mức, trái lại Thẩm Lạc lại không coi ai ra gì mà nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.

Hắn liếc mắt nhìn cha mẹ Thẩm, thấy họ không để ý đến hành động của hai người mới yên tâm cúi đầu, mỉm cười với Thẩm Lạc.

Đẩy người vào cửa, cha Thẩm vội vàng ôm quyền chào y sư, nói: “Tiên sư, đây là con trai của tại hạ, làm phiền tiên sư.”

Y sư thi pháp nhìn hai chân Thẩm Lạc, chân mày chậm rãi nhíu lại. Lão nhìn Mặc Huyền Khanh một cái, điệu bộ muốn nói lại thôi.

Thẩm Lạc thẳng thắn nói: “Tiên sư cứ nói ạ. Hai chân tại hạ bất ngờ tàn phế thật sự rất kì lạ, e rằng không phải chuyện đơn giản.”

Y sư gật đầu, “Hai chân Thẩm công tử biến thành như vậy quả thật không phải vì bệnh, là do có người thỉnh tà thần, lấy có tráo không…”

Mặc Huyền Khanh vội tiếp lời: “Nếu ta tìm được tên tà thần đó, có phải hai chân y sẽ khỏe lại không?”

“Tà thần biến không thành có đã là cưỡng ép thay đổi mệnh cách. Thứ mệnh này là thiên mệnh, sao có thể tùy ý sửa đổi được. Tà thần sửa một lần đã là nghịch thiên rồi, tuyệt đối không thể thực hiện lần hai.”

Mặc Huyền Khanh tóm cổ áo y sư, “Lão đầu thúi, ý lão là không thể trị đúng không? Uống rượu của ta rồi thì phải chữa khỏi chân cho y, bằng không ta dọn sạch cái ổ của lão đó.”

“Ai u, tiểu tổ tông ơi. Lão là y sư, không phải tà thuật sư. Tình huống của Thẩm công tử, ngay cả tà thuật sự giỏi nhất tam giới cũng không có cách trị.” Y sư nghĩ đến trước đó lão huênh hoang nói bệnh gì cũng có thể trị cũng thấy hơi chột dạ.

“Lão…” Mặc Huyền Khanh nâng cả nắm đấm lên.

“Huyền Khanh, ngươi buông y sư ra đi, đừng làm khó ngài ấy. Chân của ta như thế nào ta tự biết rõ.” Thẩm Lạc đúng lúc mở miệng ngăn cản.

Mặc Huyền Khanh nghiến răng nghiến lợi thả người. Cha mẹ Thẩm tuy cảm thấy mất mác nhưng vẫn nhiệt tình đón tiếp y sư đến tiền viện. Chờ mọi người đã đi hết, Mặc Huyền Khanh bèn quỳ gối trước mặt Thẩm Lạc, áy náy nói: “Xin lỗi, là ta vô năng.”

Thẩm Lạc mỉm cười sờ đầu hắn, “Vận mệnh đã sắp xếp, ngươi sai cái gì chứ. Mau đứng lên cho ta nhìn xem, nhiều ngày không gặp, ta rất nhớ ngươi.”

Mặc Huyền Khanh đứng dậy, ôm người đặt lên giường. “Lão đầu thúi đó nói vậy chắc chắn là do y thuật không tinh. Lão nói chân ngươi bị tà thuật làm hại đúng không? Mấy ngày nữa ta sẽ tìm tà thuật sư giỏi nhất tam giới đến, nhất định sẽ nghĩ ra cách chữa khỏi chân cho ngươi.”

Thẩm Lạc ngẩng đầu sờ cằm hắn, đáp: “Không sao, không thể trị thì không trị. Trước kia có lẽ ta sẽ để ý, nhưng hiện tại chẳng phải đã có ngươi rồi sao? Có ngươi là đủ rồi, có ngươi đã có tất cả rồi.”

Mặc Huyền Khanh cúi người hôn lên trán y. Sau lần chủ động ở suối nước nóng, thái độ của Thẩm Lạc với hắn đã thay đổi rất nhiều, giống như tân nương vừa mới gả đến, càng ngày càng dính người. Hắn hôn nhẹ một cái rồi dừng, sợ bản thân không nhịn được mà hôn lên môi. Tình huống hiện tại thật sự không thích hợp để làm loại chuyện kia.

Hắn cương trực đứng dậy, Thẩm Lạc lại đuổi theo không buông, hai tay vòng lấy cổ hắn. Y rướn người hôn, chậm chạp cạy mở khớp hàm hắn. Mặc Huyền Khanh vội lùi về sau né.

“A Lạc, không được, nước miếng…” Hắn còn chưa nói xong đã thấy mặt Thẩm Lạc hồng hồng, hai mắt phát sáng chăm chú dõi theo.

Thẩm Lạc cúi người, môi mỏng khẽ lướt qua tai hắn, “Huyền Khanh, ta… Ta muốn ngươi.”

Mặc Huyền Khanh đẩy người đang không ngừng dính lấy hắn xuống giường, một lần nữa cúi đầu đánh giá người trước mắt, không thể tin được đối phương là Thẩm Lạc. Một Thẩm Lạc chủ động như vậy, hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ. Mùi đàn hương quen thuộc xông vào mũi, đôi mắt vẫn luôn phát sáng mặc kệ chuyện đời. Đúng là A Lạc của hắn mà?

Hắn còn chưa nghĩ xong, thân thể đã đi trước một bước mà đáp lại. Hai tay ôm lấy người trên giường, cúi đầu hôn sâu, kết giới cũng được mở ra để tránh bị người khác phát hiện.

Cha mẹ Thẩm tiễn y sư đi, lúc trở về thì Thẩm Lạc đã mê mang ngủ mất. Giả Đa Tiền canh giữ ngoài cửa, chờ thiếu gia tỉnh sẽ gọi gã.

Mẹ Thẩm nhỏ giọng dò hỏi: “Mặc công tử đâu?”

“Đã đi rồi ạ.”

“Đi lúc nào, sao ta không thấy?” Cha Thẩm nghi hoặc nói.

“Dạ mới vừa đi ạ. Mặc công tử có võ công cao cường, ra vào đều xuất quỷ nhập thần, có lẽ là thói quen của võ lâm cao thủ.”

Vừa rồi Mặc công tử vội vã rời phòng thiếu gia khiến Giả Đa Tiền có chút khó hiểu, sao đột nhiên lại vội vàng đến thế nhỉ? Hiện tại xem ra, nguyên nhân là vì muốn trốn lão gia và phu nhân. Tuy rằng không biết vì sao Mặc công tử phải trốn tránh, nhưng lúc trước hắn đã dặn gã không được phép nói cho lão gia phu nhân biết chuyện giữa hai người, lại thêm mỗi lần sắp gặp người lớn lại nhờ gã giúp chạy trốn, gã đã quen bao che cho hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio