Chương : Nguy cơ xuất hiện
Giang Viễn Lâu rất oan, Béo càng oan. Bọn họ đi vào căn phòng kia, đương nhiên không thể đứng yên bất động, tóm lại phòng to như thế, trừ phi trong phòng xuất hiện cơ quan đột nhiên khởi động như trong phim ảnh khiến mặt đất "cạch" mở ra một cái động lớn nuốt bọn hắn xuống, nếu không nhìn ba trăm sáu mươi độ, nhìn cánh cửa, nhìn cột nhà, cũng không có việc gì làm. Hai người đàn ông đương nhiên không thể tụ lại một chỗ, thế là một người sang trái một người sang phải. Kết quả đi mãi đi mãi, Giang Viễn Lâu phát hiện một cánh cửa khác biệt, vẫn là cửa đỏ, nhưng cửa này, lại vẽ một con giao long khác biệt, suốt dọc đường bọn họ đến đây, nhìn thấy cửa đỏ nhưng không có bức vẽ nào. Giang Viễn Lâu kích động, gọi Béo một tiếng, "Béo, cánh cửa này khác biệt này, tao vào trong xem đây." Cánh cửa mở một nửa, cũng có một ngưỡng cửa, Béo đứng bên cạnh còn có cột rồng, cảm thấy hình dáng những con rồng này có chút khác biệt, nên cũng không chú ý đến hắn. Kết quả Giang Viễn Lâu vừa vào, chưa kịp nhìn trái nhìn phải, liền bị một bóng đen vụt qua đập vào gáy, sau đó đèn pin của Giang Viễn Lâu chiếu sang Béo, Béo híp mắt nhìn thấy Giang Viễn Lâu đang vẫy tay với mình, hét lên "làm gì đấy". Béo kì quái đi đến, vừa đi đến, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào kích mắt, Béo tự nhiên phản xạ chặn lại, kết quả bị người hung hăng đá một cái. Béo học võ, phản ứng cũng nhanh nhẹn, nhưng người kia còn nhanh hơn, như thể bạt mạng đá Béo nằm sấp xuống đất, trực tiếp đi đường quyền đánh thẳng lên đầu Béo, thiếu chút nữa khiến hắn vỡ đầu. Đầu hắn ù ù ù, điều duy nhất hắn nghĩ được chính là: Chơi lớn quá! Sau đó, Béo cảm giác có thứ gì đó lành lạnh sắc nhọn kề lên cổ hắn, không cần đoán, đương nhiên là con dao siêu sắc, chỉ cần nhát cứa nhẹ của con "chó điên" này là có thể cắt lìa cổ họng hắn. Béo bị con dao lạnh kia kích động đến mẫn cảm, não bộ đột nhiên phản ứng vẫn còn hai đàn em đang ở cánh cửa khác, dưới tình huống cấp bách, cũng nhân cơ hội không gian tối tăm, việc duy nhất hắn có thể làm chính là rút từ trong túi ra bọc giấy thuốc mà Chu Sa cho hắn vứt xuống đất. May mà tay chân còn linh hoạt, nếu không một giây ngắn ngủi như thế cũng không móc ra nổi, túi áo còn có cúc. Người kia lấy đèn pin của Giang Viễn Lâu và Béo ,rọi lên mặt Béo, Béo bị ánh sáng mạnh chiếu lên không thể không nhắm mắt, chỉ thấy được khuôn mặt người kia rất hung tợn, hình như trên trán còn có vết sẹo.
"Hi hi, người anh em, đưa đến cửa rồi. Cảm ơn. Đứng lên! Người đàn ông kia cười đùa cợt nói, âm thanh khàn khàn giống như dùng hết sức để phát ra từ cổ họng, giọng rất trầm, âm thanh nhỏ như không thể nghe thấy. Béo biết do quá khát nước, xem ra những người đó cũng chui vào ngôi mộ này, bị mê cung chặn lại không ra được rồi cạn kiệt lương thực, lúc này bọn hắn lại đưa đến cửa, thật là ngu chết mất. Béo muốn tát cho mình một bạt tai, dọc đường bọn họ quá "thuận lợi", chỉ chăm chăm đề phòng cơ quan nguy hiểm mà quên đề phòng người, cũng chỉ có thể trách bản thân, ai mà ngờ được, lại hi vọng em gái Chu Sa và Chu Tú Mẫn cảnh giác, có thể phát hiện tín hiệu hắn lưu lại, đừng để người ta giăng lưới bắt một mẻ.
Âm thanh người đàn ông kia từ hưng phấn đùa cợt – nếu có đồ – đổi thành hung dữ, khát máu. Béo cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không để người kia sẽ nhìn thấy Chu Sa và Chu Tú Mẫn, hắn vội vàng đứng lên. Người đàn ông kia hiển nhiên là người trong nghề, cũng cảm giác phải nhanh chóng rời khỏi đây nhanh một chút mới để Béo đứng dậy, gã không thả lỏng, "xì" vòng tay qua cổ Béo, sau đó nửa đỡ nửa kéo, không cho Béo một chút cơ hội, sau đó kéo Béo nhìn về phía cánh cửa chỗ Giang Viễn Lâu vừa vẫy tay với hắn. Nương theo ánh sáng, hắn nhìn thấy Giang Viễn Lâu đang nằm trên mặt đất, người đàn ông dẫn Béo đến một cánh cửa khác, gằn lên, "Bắt được hai con sâu thối, chúng ta được cứu rồi. Jack, em gái mày, gọi mày đấy, lấy dây thừng ra trói nó lại. Nhịn tí đi, đợi lát có đồ ăn rồi."
Một đám người hoặc ngồi hoặc nằm trên mặt đất, lúc bọn hắn vào – chủ yếu là vì ánh đèn kích thích, đều mẫn cảm nhưng bộ dạng vô cùng thiếu sức sống – ngay lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, ánh mắt cầu con đường sống. Béo bị trói phía trước, chỉ cảm thấy run lên một phen, ánh mắt những người này nhìn giống như muốn ăn người, tất cả đều đứng dậy, tư thế giống như muốn nhào đến, dâng trào mà hưng phấn. Lúc đó có một bóng người cao lớn, Béo phát hiện, là người nước ngoài tóc vàng, người đó lấy dây thừng nhanh nhẹn trói chặt Béo lại, sau đó vứt Béo sang một bên, Béo thử cử động, lại phát hiện bị trói quá chặt, không cử động nổi, hiển nhiên là người này rất biết cách buộc dây.
Gã đàn ông mặt sẹo ném ba-lô của Béo cho tên Jack, "Trông đấy, đợi tao quay về rồi chia. Ai dám động vào..." Hắn không nói hết nhưng giọng điệu đã trầm lại, hiển nhiên là thủ lĩnh của nhóm người này, sau đó quay người ra cánh cửa ban nãy lôi Giang Viễn Lâu vào trong, cũng trói lại...
Lúc đó Chu Sa và Chu Tú Mẫn đã bước vào cánh cửa.
Chu Sa và Chu Tú Mẫn vội vàng trốn sang một căn phòng khác, Chu Sa vội vàng hỏi, "Làm sao đây?" Có thể dễ dàng khống chế hai đàn anh, chắc chắn đối phương không tầm thường, nếu đối phương đông người thì tệ rồi. Hoàn cảnh lúc này của bọn họ lui cũng không được bỏ cũng không xong, thậm chí không thể đi xa, nếu đi đến chỗ khác có khả năng không thể vòng lại, căn cứ theo kinh nghiệm ban nãy, cửa bên này có khả năng thông với một gian phòng khác, vòng đi vòng lại, bột phản quang của bọn họ có khả năng lẫn lộn khó mà dùng để dò đường nữa, bởi vì quá nhiều phòng, có lẽ bọn họ vòng qua vòng lại không chỉ một hai lần. Nhưng không tránh đi, có khả năng bọn họ sẽ bị phát hiện.
Chu Tú Mẫn cắn môi, cô ấy cũng không biết làm thế nào, hơn nữa, bọn họ không biết đối phương là người thế nào, bao nhiêu người, lại càng khó xử. Cuối cùng cô ấy nhặt viên thuốc của Béo lên, đưa cho Chu Sa, sau đó, mở tờ giấy ra to nhất có thể, dò đường trong tối tăm quay về căn phòng vừa nhặt được, vứt ở giữa phòng, nếu lát nữa những người đó đến kiểm tra, hoặc đi qua, đàn anh nhìn thấy có lẽ sẽ hiểu.
Cô ấy rút chai bột phản quang của mình và Chu Sa ra, mở nắp bình, đổ một ít lên mặt đất, làm như không cẩn thận đổ ra, kéo Chu Sa, "Đi."
Chu Sa nhìn bột phản quang dưới đất, "Vậy chúng ta làm cách nào để quay lại?"
"Ngốc thế, không có bột phản quang cậu không thể đi đường sao? Trí nhớ, trực giác. Không phải cảm giác phương hướng tốt lắm sao? Phải nhớ rằng đây là kí hiệu, chúng ta mang thứ này theo khác nào chỉ cho người ta biết chúng ta đang ở đâu. Chúng ta tránh đi một lát đã, đợi mò được hang ổ của đối phương rồi quyết định. Dẫn đường."
Rời đi. Căn cứ theo vị trí tính toán ban nãy, người bắt Béo và Giang Viễn Lâu có lẽ sẽ ở căn phòng trước căn phòng vứt thuốc – nếu đối phương ở căn phòng bên cạnh, không thể không phát hiện cô và Chu Tú Mẫn – cô dựa vào cảm giác và tính toán vòng qua căn phòng kế bên căn phòng phía tây. Bọn họ đang dính lên tường xem có thể nghe thấy gì không, đột nhiên nghe thấy Giang Viễn Lâu kêu thảm, kinh thiên động địa, bọn họ mừng rỡ, đi đúng rồi. Vội vàng dính tai lên tường. Không biết căn phòng này hoặc bốn phía có phải được thiết kế âm thanh vòm hay không, hay là chỉ vì cách vách, âm thanh nghe rất rõ ràng, giống như không có gì ngăn cản, thật khiến người ta hoài nghi về độ dày của bức tường.
Bên này, tên mặt sẹo bảo người trói Giang Viễn Lâu lại, vứt cùng một chỗ với Béo, Béo lấy đầu đụng vào Giang Viễn Lâu hai cái nhưng không thể làm hắn tỉnh, khiến Béo tức ngứa cả răng. Tên mặt sẹo đổ hết đồ trong ba-lô của hai người lên mặt đất, bên trong đa phần là nước uống và đồ ăn, tên mặt sẹo lộ ra biểu cảm vui vẻ, vì bị bỏ đói lâu ngày đây là những thứ bọn chúng rất cần lúc này, những người khác cũng thế. Hai ngày nay tên mặt sẹo đói đến hôn mê, nên cảnh giác quét qua bốn phía, vứt một chai nước và một túi thịt bò khô cho tên lùn, "Lão Trương, Thu Bình, A Anh, ba người chia ra ăn uống đi."
Người đàn ông mày rậm kêu lên, "Ít như thế? Mặt sẹo, đây cũng..."
Tên mặt sẹo chầm chậm đưa tay ra sau lưng rút lấy khẩu súng lục đặt trên mặt đất, không ngẩng đầu, ném chiếc bánh mì và chai nước còn hơn nửa cho tên đầu vàng ban nãy, "Jack, mày với Lão Tam ăn chút đi." Ánh mắt Jack có chút chần chừ, rõ ràng có chút không hài lòng, bọn chúng đói cả ngày, chỉ có một ít đồ ăn này, còn phải chia ra, nhưng nhìn súng bên tay mặt sẹo, lại lặng lẽ nghe theo.
Một người đàn ông mũi gãy mở miệng muốn nói gì đó, lại bị Lão Trương kéo lại, liều mạng tỏ thái độ nhìn hắn, hắn mới lúng túng ngồi xổm xuống cùng Lão Trương. Một ông già đen gầy nhích đến trước mặt mặt sẹo, "Ông ơi, ông cho tôi và học trò của tôi một chút đi."
Mặt sẹo đá một phát, "Mày cút sang một bên đi lão già này, một chút cũng không, phế vật."
Ông già co người lại, chịu đựng tránh đi, nhưng lại giả vờ đau đớn như bị đá trúng, "Ông ơi, lúc trước khi xuống tôi đã nói với ông, ngôi mộ quỷ dị này không thể xuống, ông không tin... bây giờ... không ra được cũng không thể trách chúng tôi."
"Cái gì?" Mặt sẹo xông đến, "Không ra được? Không ra được ông đây làm thịt mày trước tiên." Gã nhìn Giang Viễn Lâu và Béo bên cạnh, "Hai thằng này có thể vào, nhất định biết đường, cũng không cần dựa vào mày, bây giờ tao làm thịt mày, xem mày còn muốn ăn không, lãng phí." Động tác gã như sắp tiến về phía trước, ông già vội vàng co lại che chở cho cậu bé bên cạnh, tay run run làm bộ đáng thương cầu xin, "Ông ơi, không cho tôi, thì cũng cho học trò của tôi một chút, ông xem nó sắp đói ngất rồi."
Gã mặt sẹo mắng người xong, sau đó hét, "Tú Tài, cho thằng cháu rùa này một ngụm nước."
Tên đàn ông tên Tú Tài hung hăng uống một ngụm lớn, không tình nguyện đưa cho ông già, ông già lại khom lưng cảm ơn, run rẩy đưa cho cậu bé đang cuộn tròn người không động. Cậu bé kia liều mạng ực ực ực uống nước, tên Tú Tài xông lên nhanh như tên cướp về, cậu bé nắm chặt chai nước không buông mồm không buông tay, lại có ông già bên cạnh chặn lại, không cướp về được. Cậu bé uống xong, lại dùng hết sức lực nhét miệng chai nước vào mồm ông già, lão ực ực uống mấy ngụm, một lát, chai nước đã hết hơn nửa. Tú Tài vội vàng đá một cái, lão vẫn cầm chai nước uống, đợi đến lúc về tay hắn, không biết hắn đã đá ông già bao nhiêu cái, mà chai nước chỉ còn lại không đến một phần tư, khiến Tú Tài tức giận không thôi. Ông già đã ngã xuống mặt đất cũng không nghỉ, vẫn đá thêm hai cái nữa, còn nhóm Lão Trương bên kia không động đậy, cũng không nhìn.
Lão Trương mở nắp chai nước tham lam uống ngụm lớn, một người đàn ông đầu đinh bên cạnh nhanh tay cướp lại, mắng, "Mẹ kiếp, mày muốn uống hết sao." Bản thân ực ực uống còn nửa non chai nước, đang uống, tên mũi gãy bên cạnh vội vàng cướp lấy, khiến nước bị đổ xuống không ít. Tên đầu đinh đau đớn, hung hăng nhìn tên mũi gãy một cái, không tình nguyện lấy bò khô Lão Trương vừa đưa nhét vào miệng, hung hăng nhai nuốt, trước giờ chưa từng thấy đồ ăn ngon miệng đến thế. Tình hình ở một bên khác có vẻ ổn hơn, hai người không cướp đồ ăn thức uống của đám người đó, nhưng hai người lớn, đói cả một ngày, chút đồ ăn không thấm tháp vào đâu, rất nhanh đã ăn sạch. Chỉ có mặt sẹo một mình một chai nước một gói bò khô còn cả một chiếc bánh mì, những người khác ăn cạn uống cạn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía gã, đầu đinh mở miệng, "Mặt sẹo, cho thêm chút nữa đi. Bọn tôi bao nhiêu người, có một chút đồ ăn đồ uống như thế thật không đủ."
Mặt sẹo uống ngụm nước, chậm chạp đem tất cả những thứ còn lại nhét vào ba-lô của Giang Viễn Lâu, sau đó gã phát hiện hai chai nước thuốc ở hông ba-lô, một chai bịt đầu bằng băng dính, hắn vừa dốc ngược ba-lô, nhưng cũng không tuột ra, vẫn két chặt bên trong. Mặt sẹo lấy ra ngửi ngửi, thối không chịu được, gã tiến lên phía trước đá Béo, "Đây là cái gì?"
Béo giả vờ đáng thương sợ hãi, "Đây là... bạn học của tôi... thuốc của cậu ấy... cậu ấy... sức khỏe cậu ấy không tốt... phải uống thuốc... anh... đồ cho các anh... đem thuốc... trả lại tôi... trả lại cậu ấy đi."
"Chà chà, còn là sinh viên cơ đấy." Mặt sẹo đứng dậy, "Được, trả bọn mày." Gã hung hăn trút nước thuốc lên đầu Giang Viễn Lâu, nước thuốc không ngừng chảy xuống, trong miệng phát tiếng "rít rít" kì quái, Lão Trương bên cạnh không nhịn được, "Mặt sẹo, tốt xấu gì cũng là nước..." Bọn chúng thiếu chút nữa đến nước tiểu cũng uống.
Mặt sẹo đổ xong, vứt chai nước thuốc xuống, rồi quay ném một chai khác cho hắn, "Mày muốn uống thuốc? Cho mày!"
Lão Trương lúng túng sờ mũi, ông già hít hít, xông tới, nhỏ giọng nói, "Ông ơi cho tôi cho tôi. Tôi muốn, tôi uống thuốc, tôi uống thuốc."
"Được. Cho mày!" Mặt sẹo hào phóng, lão vui mừng tiến về phía trước nhận lấy, đột nhiên mặt sẹo mở nắp ra hất lên người ông già, "Lão già chết tiệt này, lấy về đi. Phế vật vô dụng."
Ông già đau lòng vừa buồn bã vừa khó chịu nhìn vệt nước thuốc trên cơ thể cùng mặt đất, "Ông ơi... cái này..."
"Cho mày đấy." Mặt sẹo cười hoang dại. Lão lúng túng không dám tức giận cũng không dám lên tiếng nhìn gã rồi co ro thu mình về góc, người học trò của ông già sợ hãi kêu, "Chú..."
Ông già đột nhiên tức giận, đá một phát khiến cậu bé kia lăn mấy vòng, vừa hay lăn đến chỗ ban nãy bị người ta đổ nước thuốc lên người, trong mắt người khác, giống như khỉ già đánh khỉ con, tuy không tham lam và độc ác như mặt sẹo, nhưng những người khác càng hi vọng có thể nhìn thấy người bên cạnh đen đủi hơn để an ủi bản thân. Nhìn mà vô thức cười ha ha. Đứa trẻ yếu ớt kìa lăn một vòng trên đất, lúng túng bò lên, lặng lẽ co người đến cạnh Béo không dám lên tiếng.
Giang Viễn Lâu bị nước thuốc làm tỉnh, đầu óc hắn mơ màng, cổ rất đau, chầm chậm mở mắt, mới mở nửa con mắt phát hiện tình hình không đúng, không động đậy được tay, hắn quyết định nhắm mắt lại, tiếp tục giả chết. Sau đó, xảy ra chuyện mặt sẹo đổ thuốc lên người ông già kia.
Giang Viễn Lâu híp mắt lại, nửa nhắm nửa mở, sau đó mò được bạn học Béo.
Giang Viễn Lâu: ...
Suy nghĩ đầu tiên của Giang Viễn Lâu chính là: Gặp người cùng nghề rồi. Người cùng nghề là oan gia. Sau đó lại phỉ nhổ bản thân, bọn hắn mới không làm nghề này. Sau đó ánh mắt âm thầm quan sát, không thấy Chu Sa và Chu Tú Mẫn, không bị giăng lưới bắt một mẻ? Hắn chỉ nhớ vừa vào căn phòng này đã bị đánh ngất, lẽ nào đối phương dùng hắn để uy hiếp Béo? Bạn học Béo là đại hiệp võ công cao cường cơ mà?
Được rồi, ở trong rừng xanh, sợ gì không có củi. Em gái Chu Sa và Chu Tú Mẫn thông minh như thế, sẽ nghĩ cách giải quyết bọn này.
Hắn nghĩ như thế, đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh lấp lánh...
Giang Viễn lâu "a" thảm thiết một tiếng.
Là một con rắn lớn!