Chương : Khí thế không thể nhìn thẳng
Bên cạnh Joker có hai người, chính xác mà nói là hai vệ sĩ đi theo. Cho dù hai người đó nhìn không giống vệ sĩ, nhưng tính chất có lẽ không sai. Người lái xe ba bánh đưa bọn họ đến thôn này không xuất hiện trong hoạt động vào núi. Một người tên Lough một người không biết tên gì. Nghe khẩu âm cùng dáng vẻ của Lough có lẽ là người Nga, cơ thể to cao khỏe mạnh, cơ bắp săn chắc dưới chiếc áo phông rằn ri khiến người ta hoảng hốt, người còn lại là ông già gầy gò nhìn rất thật thà, trầm ngâm không nói chuyện, dáng vẻ rụt rè cho người ta cảm giác không làm nên chuyện, điều duy nhất khiến người ta ấn tượng sâu sắc chính là hai bàn tay to quái lạ, cả một đường, hai tay như sợ lạnh cứ rúc mãi trong ống tay áo, khi lão vô tình thò ra, khiến nhóm Chu Sa ba người đang lặng lẽ quan sát giật mình. Mặt Chu Sa càng trở nên kì quái.
Trước đây bố cô từng kể cho cô rất nhiều kì nhân dị sự, có một chuyện, liên quan đến "tay". Không phải "thiết sa chưởng", "cửu âm bạch cốt trảo" khoa trương như trong tiểu tuyết võ hiệp, mà là một câu chuyện chính ông tận mắt chứng kiến: Trước đây trong "nhóm trộm cắp lưu hành" Hạ Cửu Lưu có một bang phái tên là "bang Thanh Hiệp", nghe giống như anh hùng hảo hán cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng không phải vậy, trước đây đặt cái tên này, đơn thuần chỉ là người trong bang hội tự đặt cho mình một cái tên mà thôi. Bọn họ chân chính làm nghề chính là trộm cướp không lành mạnh, trong đó có cả trộm mộ.
Lúc đó, trộm mộ tuy bị người ta phỉ nhổ, nhưng những người làm nghề này vô cùng cẩn thận và có kĩ thuật, hoàn toàn khác với suy nghĩ của người hiện đại, tùy tiện cầm cuốc là có thể vào mộ khoắng một mẻ. Trong bang Thanh Hiệp, có một nhóm người chuyên phụ trách trộm mộ, đám người đó từ nhỏ đã sử dụng phương pháp cực kì tàn nhẫn để luyện tay, cho nên sau khi trưởng thành, bàn tay trở nên to dị thường. Bố cô từng tận mắt nhìn thấy một người, bàn tay to bằng chiếc quạt hương bồ nhỏ, hai ngón tay có thể xuyên thủng qua tấm gỗ dày. Người trong giang hồ hiểu biết, vừa nhìn thấy bàn tay như thế, đều tự động nhường nhịn ba phần, cũng không muốn tranh chấp với bọn họ. Nghe nói từ đó, bọn họ làm ăn như diều gặp gió. Sau đó đến thời kì Cách mạng Văn hóa, những môn phái này dần bị xóa sổ, cơ bản đều đã biến mất. Nghe nói bang Thanh Hiệp lúc đó có hơn trăm người, nhưng chỉ có bang chủ Bạch Yến Tử và em trai Bạch Yến Hạc thoát được, Bạch Yến Tử không nhận đồ đệ, vậy người này, có lẽ là truyền nhân của Bạch Yến Hạc.
Chu Sa nhớ lại chiếc hộp gỗ đựng bột thuốc ở kí túc xá, có chút xấu hổ, không phải cô cẩn thận, chỉ là lúc đến trường nhập học, nhất thời cô không tìm được thứ gì thích hợp để đựng bột thuốc, vừa hay chiếc hộp đó bày ra trước mặt, dài rộng to nhỏ lại rất phù hợp, cô liền... lấy đựng bột thuốc. Sau đó, sau đó cứ đựng trong đó... Chu Sa đang nghĩ lung tung, đột nhiên người phía trước dừng lại. Nhóm Joker cũng không quá để tâm đến bọn họ, đi rất thong dong, điều duy nhất phòng vệ chính là để Joker đi giữa. Tên Lough vai u bắp thịt muốn đi xùy xùy, hắn cũng không để ý đến những người khác, nhưng bà chủ ở đây, gã cũng có chút cấm kị bèn di chuyển sang một phía đi tiểu tiện. Nói vậy là, chỉ còn lại ông già kia và người phụ nữ tên Joker.
Béo và Giang Viễn Lâu bốn mắt nhìn nhau, con ngươi chuyển động rất nhanh, nếu trong khoảng thời gian ngắn có thể đánh gục ông già uy hiếp người phụ nữ kia...
Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy tay hắn, ánh mắt Chu Sa bình tĩnh quyết liệt biểu thị: Đừng động! Béo nhăn mày nhìn cô, Chu Sa kiên định lắc lắc đầu, Béo chỉ đành gật gật đầu, tỏ ý đã biết. Lúc này Chu Sa mới buông tay hắn ra.
Đợi một lúc, đoàn người tiếp tục đi, cố ý kéo ra một khoảng cách với đám người kia, Chu Sa mới nhỏ giọng giải thích lí do ngăn cản hành động của béo: Người phụ nữ kia thu hút chúng ta tiến công. Tên đàn ông bắp thịt kia chỉ là mồi nhử, ông già bên cạnh mới là chủ lực. Tên đàn ông bắp thịt nhìn rất lợi hại, nhưng ông già kia chỉ cần lật tay một cái là đánh bay gã.
"Tại sao ả lại làm thế?" Giang Viễn Lâu nhỏ giọng hỏi ngược lại. Chu Tú Mẫn đang trong tay bọn chúng, bọn chúng có thể lùa cá cả mẻ, không nhất thiết phải uy hiếp. Chu Sa cười lạnh, "Con mèo nhàm chán bày trò vờn chuột thôi."
Béo hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, khinh bỉ: "Thật là một sở thích đê hèn." Hắn hỏi: "Hình như em biết lai lịch của lão già kia. Nói xem."
"Đoán thôi ạ." Chu Sa đơn giản kể lại nguồn gốc và tình hình hiện tại của bang Thanh Hiệp, ánh mắt Giang Viễn Lâu có chút cổ quái, "Thì ra thật sự có môn phái như thế hả? Trước đây anh từng nghe nói, còn cho là chỉ có trong truyện thôi chứ."
"Nghe nói? Anh nghe ai nói thế? Chu Sa kì quái hỏi.
"Cụ nội anh từng cứu một người, không biết họ tên lai lịch, cụ nội anh thấy người đó đáng thương, thời Cách mạng Văn hóa, liền nhận làm một người họ hàng xa để che chở cho người đó. Sau đó ông ấy sống ở nhà anh. Lúc còn nhỏ anh từng gặp ông ấy, nhưng ông ấy qua đời lúc anh sáu bảy tuổi gì đó. Bàn tay ông ấy rất to, to hơn so với tay đàn ông trưởng thành rất nhiều, lúc nhỏ anh nhìn thấy, cảm thấy giống quạt ba tiêu, còn lấy bàn tay đó làm quạt gió nữa. Ông ấy từng kể cho anh câu chuyện về môn phái em vừa nhắc tới, lúc đó anh còn hỏi tay ông to thế có phải là người của môn phái đó không, ông ấy cười khà khà, nhưng không trả lời. Anh cho là chẳng qua là câu chuyện vui mà thôi, thì ra thật sự có chuyện này. Nghe nói lúc trước khi qua đời, ông ấy cứ nhắc mãi về bảo bối gì đó của tổ sư, không tìm được chết không nhắm mắt, đúng thật đến lúc chết mắt không nhắm lại được, bố anh phải giúp ông đấy nhắm mắt đấy."
Béo nhịn không được kêu lên, "Mẹ kiếp, Lão Giang..." Hắn phát hiện âm thanh của bản thân hơi lớn, lại ép xuống, "Thì ra mày cũng gặp được bất ngờ như thế, sao không nói sớm, học được cái gì mà 'nhất dương chỉ' chưa?"
"Cút! Quên lâu rồi, nếu không phải Tiểu Chu nhắc tới, tao nào có nhớ được. Tao cũng chỉ gặp ông ấy có mấy lần, học cái gì mà học."
Béo tiếc nuối lắc đầu, làm bộ tiếc rẻ, "Sao tao không gặp được nhỉ? Mày gặp được lại bỏ lỡ?" Chu Sa kì dị nhìn hắn, biểu cảm có chút kì quái, "Đàn anh muốn học à? Em có thể chỉ cho anh phương pháp đấy!" Béo nhanh trí, lập tức xua tay: "Đừng! Em đừng nói gì cả!" Dáng vẻ bình tĩnh nói chuyện của bạn học Chu Sa cũng đủ dọa người rồi, cộng thêm cái dáng vẻ này, không chừng có thể dọa chết người, hắn cự tuyệt, kiên quyết không muốn biết.
Chu Sa gật gật đầu, biểu cảm như thể "vâng, vậy thì thôi ạ" cũng không nói nữa, chỉ nhanh chân đuổi kịp đám Joker. Béo nhìn bóng lưng nhỏ bé nhưng kiên định ấy, trong lòng có cảm giác kì quái lại bội phục, loại cảm giác kì quái xuất hiện từ lúc vào mộ Tần Vương, khó mà tin được một sinh viên năm ba khảo cổ bình thường có trình độ kiến thức uyên thâm như thế. Bội phục là vì, người này, tại sao lí trí có thể kiên định như thế? Cảm giác giống như xác nhận được mục tiêu sẽ kiên trì thực hiện, thật khiến người ta bội phục. Lúc bắt đầu còn hoảng loạn mất khống chế đến rơi lệ, đến bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh, trình độ này, rất khó để người ta tin rằng đây là cùng một người. Nhưng đương nhiên bọn hắn tin tưởng, bởi vì bạn học Chu Sa vô tình đã khắc sâu hình tượng "tôi mạnh mẽ như thế" vào trong tâm trí bọn hắn, bọn hắn không nghi ngờ người này, ngược lại nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô mà sửng sốt. Tuy có chút khó mà nói thành lời, nhưng không thể phủ nhận, dáng vẻ bình tĩnh của cô lúc này như thể rất tàn nhẫn, bất ngờ cho bọn họ một lòng tin kì quái: Có lẽ kẻ đen đủi nhất, chính là bọn hắn!
Trước khi mặt trời tối hẳn, bọn họ đã đi qua hai ngọn núi, đến một khe núi nằm gần con suối trên đỉnh núi thứ ba, đám người của J đã dựng sẵn lều chờ bọn họ. Vừa nhìn thấy đám người kia, Giang Viễn Lâu và Béo liền hiểu rõ người phụ nữ tên J kia tại sao lại "yên tâm" chắc chắn về bọn họ như thế. Ngoại trừ việc bọn chúng bắt giữ Chu Tú Mẫn trong tay, quan trọng hơn là bọn chúng được trang bị vũ khí điên cuồng, đó đều là những loại vũ khí hoàn mỹ, tùy tiện bắn một phát, tùy tiện quét một cái, liền có thể khiến bọn họ thành tổ ong vò vẽ. Nói thật lòng, những loại vũ khí này, đừng nói đối phó với mấy người thể chất yếu ớt, cho dù kéo mấy phần tử khủng bố quốc tế đến trước mặt rồi khai hỏa cũng không vấn đề gì.
Một nhóm người, vây quanh một đống lửa, đang uống bia. Chu Sa không động tĩnh ném đồ trong tay đến một tảng đá, thứ đó vốn giấu trên xe ba bánh, chỉ là đến thôn này, bọn họ bất ngờ khi không bị lục soát người, cho nên lúc trước khi rời đi cô đã lấy về.
Người đàn ông thấp thấp kia đứng lên, xắn tay áo lộ ra cánh tay rậm lông, ánh mắt Chu Sa căm ghét híp lại: Chính là tên này đã cầm dao kề lên cổ Tú Mẫn! Cô sẽ không tha cho gã. J ra hiệu lệnh, "Tiếp đãi khách của chúng ta cho tốt!" Sau đó quay người đi vào một chiếc lều màu xanh. Âm thanh sắc bén của Chu Sa hỏi: Tú Mẫn đâu? Tú Mẫn đâu? Nhưng không có ai trả lời cô.
Người đàn ông kia gọi hai người đàn ông khác đứng lên, đi đến trước mặt bọn họ, làm biểu thị muốn lục soát người. Giang Viễn Lâu vô thức căng thẳng nhìn thắt lưng da của mình, lớp mặt trong thắt lưng da có mấy mảnh dao, dùng băng dính hai mặt dính lại, sau đó ép mảnh dao xuống. Đó là cách duy nhất bọn họ có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn, phía trước phía sau đều giấu kĩ, nếu lúc đó bị trói tay, có thể lấy mảnh dao ra cắt dây thừng, lúc đó hắn nghĩ thế nào thì làm thế đấy, bây giờ đứng trước mặt mấy phần tử tội phạm trang bị vũ khí tối tân, đột nhiên hắn cảm thấy đúng là làm trò lại nực cười, hơn nữa còn vô cùng ngây thơ. Hắn nuốt nước bọt, chỉ có thể để người ta tự do lục soát. May mà người đàn ông tóc xoăn lục soát người hắn cũng không dám quá đáng, thành thục kiểm tra thân thể một lượt, xác định không cất giấu vũ khí khả nghi nào mới bỏ qua cho hắn đi lục soát người Béo, một người lục soát ba-lô của bọn họ.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm, thì ra người đàn ông lông lá lúc soát người Chu Sa động chân động tay, thậm chí còn bỉ ổi hung hăng xoa ngực cô, bị Chu Sa hung dữ cho một cái bạt tai, tên đó không tin nổi rống lên, dường như ý thức được tình cảnh vừa rồi, nhưng gã không hiểu Chu Sa, không biết tại sao cô gái trắng bóc nõn nà này lại khủng bố như thế. Ngay lúc gã muốn tát một cái khiến cô gái này không đứng nổi thì đột nhiên bị hung hăng bị đạp một cước vào phần thân dưới như muốn lấy mạng, sau đó như sói như hổ nhào lên, đầu gối ép lên cổ hắn, sau đó nắm đấm hạ xuống, thần kinh vận đông của gã có nhanh nhẹn cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy con mắt mình bị đâm, sau đó có thứ gì nhọn hoắt ép lên tròng mắt hắn.
Một con mắt duy nhất còn hoàn hảo của gã nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô gái xinh đẹp này, giống hệt như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống người mà gã đã từng thấy, trong đôi mắt đó viết: Tao muốn giết mày!
Không phải là dọa nạt! Mà không hề chần chừ nếu gã dám phản kháng, có ý định phản kháng!
Cùng lúc đó, mười mấy họng sóng chĩa lên đầu Chu Sa, chỉ cần một khoảnh khắc, đầu cô sẽ rỗ như tổ ong.
"Đừng động đậy! Các người nghĩ cách đưa chúng tôi đến đây, cũng không phải là muốn bắn thủng đầu tôi đúng không? Các người biết đường, nhưng lại không vào được, đúng không? Lẽ nào lúc này mấy người muốn bắn nát đầu tôi? Bỏ súng ra, dẫn Tú Mẫn đến đây, đem cô gái mà các người bắt giữ đến đây. Lập tức!"
"Gọi Tú Mẫn ra đây. Lập tức!" Chu Sa lại hét lên. Ánh mắt Joker thâm trầm, nhỏ giọng căn dặn người bên cạnh, một người đàn ông râu dài bước vào căn lều vàng, không lâu sau, liền dẫn Chu Tú Mẫn ra ngoài, trên người Chu Tú Mẫn bị trói dây thừng, một bên mặt sưng lên giống như bánh bao, Giang Viễn Lâu vội vàng đi qua cởi trói cho cô ấy.
Chu Sa ngẩng đầu nhìn Chu Tú Mẫn, "Các người đánh cậu ấy?" Âm thanh câu hỏi giống như dửng dưng, mang theo khuôn mẫu cũ rích, nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả Joker, đều có thể cảm giác được sát khí đằng sau câu nói ấy, Joker phản ứng đầu tiên, "Bỏ hắn ra! Đủ rồi!"
Chu Sa nhìn về phía ả khẽ cười, biểu cảm khiêu khích "mày có giỏi thì giết tao đi", sau đó, một bàn tay, cắm thẳng đầu trâm vào con ngươi của gã đàn ông dưới thân...
Dứt khoát, tàn nhẫn, không hề do dự!