Chu Sa Nhiễm

chương 158

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Khung cảnh ngọt ngào (Ngoại truyện )

Một kì nghỉ lặng lẽ trôi đi.

Trịnh Quảng Quảng dẫn Oa Oa về Chu Thành trước một tuần.

Cuộc sống vẫn bình thường tiếp diễn.

Oa Oa ngây thơ muốn đến viện thẩm mĩ tìm việc châm cứu, bị Trịnh Quảng Quảng không chút nể nang từ chối: "Nơi đó rất hỗn loạn, không cho phép đến." Oa Oa giải thích viện thẩm mĩ đó rất nghiêm chỉnh cũng không có tác dụng. Trịnh Quảng Quảng có chút đau đầu, cô gái xinh đẹp ra ngoài làm việc, còn đến một nơi kì quái làm việc, tóm lại cô không yên tâm.

"Tại sao đột nhiên muốn đi làm?" Cô hỏi. Có lẽ vì tâm trạng "nuôi con", tiềm thức của cô cảm thấy cô ấy vẫn chưa trưởng thành, ở nhà nấu cơm còn ổn, nhưng ra ngoài làm việc thì không cần thiết.

Oa Oa đơn thuần nhìn cô, sau đó có chút lúng túng cúi đầu, âm thanh bẽn lẽn: "Em không thể dựa dẫm vào giáo sư mãi được ạ."

Trịnh Quảng Quảng lấy gạch đập chết: "Không sao. Tôi để em dựa dẫm."

Tuy là nói vậy, Oa Oa vẫn rất kiên định đi tìm việc. Công việc nào cũng đều phỏng vấn rất thuận lợi, nhưng không qua được cửa ải Trịnh Quảng Quảng. Trịnh Quảng Quảng gắp trứng tìm xương, chỗ này quá xa nhà, chỗ kia thời gian làm việc quá dài, nếu không thì là...

"Không được. Lão già này vừa nhìn là biết không phải người tốt."

Tóm lại đủ các lí do phản đối.

Oa Oa không vui. Dưới sự xoi mói của Trịnh Quảng Quảng, cô ấy càng cảm giác bản thân vô dụng, ngay cả một công việc cũng không tìm được. Trịnh Quảng Quảng còn "tốt bụng" an ủi cô ấy: "Đừng vội. Công việc cứ từ từ tìm."

Oa Oa muốn khóc, "Giáo sư, có phải em rất vô dụng không?"

Trịnh Quảng Quảng trầm ngâm nghĩ có phải mình đã kích thích cô ấy, nhưng quả thật cô không yên tâm, bên ngoài đều là sói. "Hay là, em làm quản gia cho tôi được không, tôi trả lương cho em," Cô nghĩ ra "cách hay."

Oa Oa khó xử lau mặt, "Không cần." trước khi sắc mặt Trịnh Quảng Quảng biến đổi còn ngượng ngùng bổ sung thêm một câu, "Người ta vốn muốn giúp giáo sư nấu cơm làm việc nhà."

Trong khi Trịnh Quảng Quảng cân nhắc đến việc làm sao để đánh tan ý định tiến vào xã hội lang sói làm việc của Oa Oa, Oa Oa vui vẻ ôm đống châu báu góc nhà cô ấy đem theo lúc chạy trốn đến gõ cửa phòng cô, "Giáo sư, có thể giúp em đổi chúng thành tiền được không?"

Trịnh Quảng Quảng: ...

Trịnh Quảng Quảng hỏi ra mới biết, thì ra Oa Oa phát hiện một gian hàng bán hoa quả dưới nhà ngừng kinh doanh, chủ nhà lại đề biển cho thuê phòng, diện tích vừa thích hợp, Oa Oa muốn ở một tiệm châm cứu. Trịnh Quảng Quảng nhìn cô ấy thỏa mãn chờ đợi, hưng phấn khó kìm chế, nghĩ đến thời gian dài nhốt cô ấy ở nhà cũng không phải cách, qua đó xem nhà cảm thấy hợp lí và gần nhà, thuận tiện cho cô ấy đi lại liền đồng ý. Nhưng cô đem trả số trang sức kia cho cô ấy, đem tiền riêng của mình đi thuê nhà. Sau đó làm giấy phép kinh doanh, cải tạo, thuê người, đều để người khác xử lí, cô không để Oa Oa phải bận rộn. Ngày cửa hàng khai trương, một nhóm người đến quán rượu ngồi đủ hai bàn, Oa Oa rất vui, được Chu Tú Mẫn Giang Viễn Lâu dỗ uống hai ly rượu, say rồi. Trịnh Quảng Quảng tốt bụng lại bất đắc dĩ đem cô ấy nhét lên xe đưa về nhà, còn cõng cô ấy lên nhà. Oa Oa say rượu mơ màng, ôm lấy cổ cô cười ngốc nghếch.

Trịnh Quảng Quảng đặt cô ấy lên sô-pha nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô ấy mà có chút buồn cười, nhéo mặt cô ấy một cái, Oa Oa ngẩn ngơ càng sâu. Trịnh Quảng Quảng không nhịn được "phì" cười thành tiếng, đi lấy khăn ướt lau mặt cho cô ấy, "Em vui đến thế sao?" Cô có chút bất đắc dĩ hỏi.

Oa Oa ngốc nghếch cười. Đột nhiên nắm lấy bàn tay đang cầm khăn ướt của cô, "Giáo sư..." Đôi mắt long lanh khiến cô bị cuốn vào, "Ừm?"

Nụ cười ngốc đã bán đứng cơn say của cô ấy, "Giáo sư, em... bây giờ có phải em cũng có thể làm được chút gì rồi không ạ?" Âm thanh của cô ấy đột nhiên nhỏ lại, giống như mang theo nức nở, "Em rất sợ... có một ngày giáo sư ghét bỏ em..."

Trịnh Quảng Quảng không lên tiếng, sau đó lại thấy đau lòng, em cố gắng như thế, chính là vì sợ tôi ghét bỏ sao? Cô dịu dàng xoa mặt Oa Oa, "Vĩnh viễn sẽ không. Đừng nghĩ linh tinh."

Oa Oa thân mật cọ lên lòng bàn tay cô cười cười, sau đó ngủ mất.

Trịnh Quảng Quảng lại mất ngủ.

Trong lòng vừa chua vừa ngọt như chiếc xe đang đi đường đèo giữa núi.

Quá trình từ vắng vẻ đến thịnh vượng của tiệm châm cứu Oa Oa không mất bao nhiêu thời gian, rất nổi tiếng, cộng thêm kĩ thuật tốt, làm ăn tốt là chuyện tất nhiên. Mỗi ngày Oa Oa chăm chỉ tính toán, sau đó vui vẻ báo cáo với Trịnh Quảng Quảng, "Giáo sư, giáo sư, cô xem, hôm nay em kiếm được nhiều tiền lắm..."

Mỗi lần đều khiến Trịnh Quảng Quảng có cảm giác kích động muốn cười to.

Oa Oa quả thật quá đáng yêu!

"Em muốn kiếm tiền đến thế à?" Cô cười hỏi cô ấy.

"Cô chủ nói... cô chủ nói tiền là thứ quan trọng nhất trên đời, không có tiền một bước chân cũng khó nhấc. Nếu em muốn... muốn... sống thật tốt, tất nhiên phải kiếm nhiều tiền một chút." Oa Oa không dám nói muốn cùng sống với giáo sư, rồi sẽ có một ngày giáo sư sẽ có gia đình riêng, rồi sẽ có một ngày cô ấy phải rời đi, cô ấy không thể mãi dựa dẫm vào cô. Tuy nghĩ như thế, nội tâm lại cực kì bài xích suy nghĩ này. Cô ấy nghĩ: Suy nghĩ này quả thật có chút vô liêm sỉ, lẽ nào mình còn muốn dựa dẫm vào giáo sư cả đời?

Trịnh Quảng Quảng cười cười, không nói nhiều. Từ một ý nghĩa nào đó, cô chủ Chương dạy không sai.

Trời từ từ vào thu, thời tiết từ từ lạnh lẽo. Có một hôm, Trịnh Quảng Quảng về nhà sớm, tiện đến phòng châm cứu của Oa Oa, vừa vào cửa đã nghe thấy hai mẹ con đang nói chuyện với Oa Oa, còn nói sẽ giới thiệu đối tượng cho cô ấy, Trịnh Quảng Quảng vô cùng tức giận, quay về giáo dục Oa Oa: Đừng nói chuyện cùng loại bà tám đó!

Oa Oa bị cơn giận của cô dọa sợ không dám nói chuyện. Chỉ đành sợ hãi gật đầu. Thực tế cô ấy cũng không nói nhiều, chính là bà dì kia nói chuyện không ngừng, cô ấy cũng không thể bảo khách hàng im miệng. Nhưng khí thế của Trịnh Quảng Quảng lúc này, cô không dám giải thích. Trịnh Quảng Quảng cũng cảm thấy bản thân tức giận có chút kì lạ, nhưng lại không tình nguyện nghiên cứu sâu, không khí kì quái lan tràn giữa hai người suốt một buổi tối.

Trịnh Quảng Quảng không phải là người ngủ sâu, tối nay lại có tâm sự, ngủ rất cạn. Nửa đêm nghe thấy âm thanh ngoài phòng khách liền tỉnh lại. Oa Oa đang rót nước ngoài phòng khách, sắc mặt bối rối. Cô nhăn mày, kéo khóa áo khoác ngoài, "Sao lại tỉnh rồi?"

Oa Oa cười cười tỏ ý xin lỗi, "Giáo sư, làm ồn đến cô ạ?"

Trịnh Quảng Quảng xoa xoa tay cô, "Lạnh tỉnh sao?" Cơ thể Oa Oa rất lạnh, lạnh đến đáng sợ so với người bình thường, cho dù không khí có ấm áp đến cỡ nào cũng thường bị lạnh mà tỉnh, Trịnh Quảng Quảng cũng không trách móc, đi nhà tắm xả nửa chậu nước nóng, rắc một ít muối trắng vào trong, "Ngâm ấm đi rồi đi ngủ."

Oa Oa ôm lấy cốc, cúi đầu xuống, "Vâng. Làm phiền giáo sư rồi."

Trịnh Quảng Quảng nhìn biểu cảm buồn rầu của cô ấy, giọng điệu ôn hòa hơn một chút, sờ sờ đầu cô ấy, "Sao lại khách sáo thế?"

Oa Oa cởi tất, đem đôi chân trắng tuyết của mình cẩn thận thò vào thăm dò nhiệt độ nước, sau đó chầm chậm đặt vào, "Làm phiền giáo sư... ngại lắm ạ."

"Em vẫn còn đang giận tôi à?" Đột nhiên Trịnh Quảng Quảng nhớ tới thái độ thô lỗ của mình, có chút mềm lòng, xuống nước trước dịu dàng hỏi.

"Không ạ."

Trịnh Quảng Quảng cười cười, vậy là có rồi. Cô ngồi đối diện nhìn cô ấy, trên mặt Oa Oa bỗng hiện lên một tầng đỏ cúi đầu. Một lúc lâu hai người không nói chuyện, không khí yên lặng dị thường, im lặng đem đến một hơi thở kì quái khiến tim đập nhanh hơn bình thường.

Trịnh Quảng Quảng cầm khăn đặt lên đầu gối, "Tôi lau khô cho em."

Mặt Oa Oa đỏ tía tô, "Không... không cần đâu ạ. Giáo sư, em... tự em làm là được."

"Lại đây." Âm thanh của Trịnh Quảng Quảng rất trầm, Oa Oa không đám phản kháng, chỉ đành đỏ mặt đặt chân lên chiếc khăn trên đầu gối giáo sư. Trịnh Quảng Quảng buộc hai đầu của khăn mặt lại, nhẹ nhàng lau bàn chân trắng tuyết cùng bắp chân gầy gò, đổi một bên chân, sau đó gác khăn mặt lên mép chậu, "Đi ngủ đi, ngày mai dọn sau."

"Vâng." Oa Oa căng thẳng đan tay vào nhau, "Cảm ơn... cảm ơn giáo sư."

Trịnh Quảng Quảng cười cười, quay người về phòng, Oa Oa choáng váng về phòng mình, bàn chân từ lúc ấm áp đến khi lạnh rồi cũng không ngủ, trong đầu hiện lên nụ cười của Trịnh Quảng Quảng, nụ cười khiến cô ấy choáng váng đến cực điểm, tim đập nhanh đến cực điểm.

Lại qua nửa tháng nữa. Trịnh Quảng Quảng đi dự một buổi tiệc học thuật của thành phố, lúc quay về đã gần giờ. Oa Oa ở nhà đợi cô, nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền vội vàng chạy ra, đúng lúc nhìn thấy vạt áo lễ phục rơi xuống đất của giáo sư được một người đàn ông nho nhã nâng lên.

Hai bên đều có chút sửng sốt.

Trịnh Quảng Quảng nhăn mày, "Sao em còn chưa ngủ?"

Oa Oa có chút bất an, "Em... em đợi giáo sư."

"Lần sau không cần đợi." Trịnh Quảng Quảng tạm biệt người đàn ông nho nhã kia, không mời hắn vào nhà. Người đàn ông kia lịch sự nhã nhặn gật gật đầu với Oa Oa coi như chào hỏi, sau đó tạm biệt: "Tạm biệt."

Âm trầm của người đàn ông rất dễ nghe.

Trịnh Quảng Quảng qua quýt xoa đầu Oa Oa một cái rồi về phòng. Oa Oa nhìn thấy bóng lưng cô, đột nhiên có chút buồn bã, nghĩ đến người đang ông nho nhã ban nãy, lại giống như nghĩ đến gì đó, lặng lẽ cúi đầu, trằn trọc suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, cô ấy gặp được người càng làm cô ấy buồn hơn. Mẹ nuôi của cô ấy – cô chủ Chương đứng thẳng tắp trước tiệm châm cứu đợi cô ấy.

"Oa Oa, đã lâu không gặp." cô chủ Chương khẽ cười nhìn cô ấy. Chân tay cô ấy không biết làm sao, cũng không nghĩ đến lúc này lại nhìn thấy cô chủ Chương, hoặc là nói giờ phút này cô chủ Chương sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy. Nhưng đổi lại thời gian khác thì có gì khác biệt không? Cô ấy nghĩ. Cô ấy lắp bắp, "Cô... cô chủ..."

Hai người im lặng trầm mặc rất lâu, cô chủ Chương nhỏ tiếng phá vỡ im lặng, không mời tôi vào trong ngồi sao?

Oa Oa không lên tiếng mở cửa mời cô chủ Chương vào, cô quan sát bốn phía, "Đẹp lắm."

Oa Oa lúng túng cười cười, "Giáo sư gọi người đến thiết kế ạ." Quay người pha trà cho cô chủ Chương.

Cô chủ Chương im lặng nhìn cô ấy, lúc cô ấy qua bên này rót trà, muốn đưa tay xoa mặt cô ấy, Oa Oa lùi lại, tay cô bối rối lạc giữa không trung, cô ngẩn ra, làm như không có chuyện gì thu tay lại, "Trông em cũng không tệ,"

Oa Oa đặt trà trước mặt cô: "Em khỏi bệnh rồi."

Cô chủ Chương gật gật đầu, đã sớm biết tin này, nhưng khi nghe chính miệng cô ấy xác nhận, im lặng lúc lâu, "Cô ấy là người rất lợi hại. Chuyện tôi không đủ năng lực để làm, cô ấy lại làm được."

"Vâng. Giáo sư vẫn luôn lợi hại."

Cô chủ Chương bất ngờ nâng mắt bởi câu thừa nhận không chút giấu giếm nào của cô ấy, "Chúc mừng em."

"Cảm ơn ạ."

"Sau này em tính thế nào? Oa Oa, đồng ý trở về cùng tôi không? Tôi muốn em về với tôi."

Oa Oa cúi đầu, "Em đã không cón năng lực kia nữa rồi."

"Tôi không cần em làm gì. Tôi chỉ muốn em ở bên tôi, để tôi bù đắp cho em." Cô chủ Chương thật lòng chân thành nhìn cô ấy, Oa Oa hoảng hốt nhìn cô, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu, "Không ạ!" giọng nói rất nhẹ nhưng kiên định, "Em không muốn lại để bất kì người nào khống chế... sinh mệnh, tự do. Bất kì thứ gì."

"Oa Oa..." Cô chủ Chương muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy giải thích cũng vô dụng, quả thật bản thân cô đã làm như thế, cho dù cô có yêu thương cô ấy. Sau đó cô lại cảm thấy không phục, "Vậy cô ấy thì sao?" Cô lẩm nhẩm, cảm thấy rất không ra sao, Oa Oa được cô ấy nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, nhưng cảm giác tình cảm cô ấy dành cho Trịnh Quảng Quảng lại vượt xa bản thân rất nhiều. Lẽ nào, cô ấy hận mình sao?

"Trước giờ giáo sư chưa từng khống chế em."

Cô chủ Chương im lặng lại buồn bã nhìn cô ấy, "Vậy em sẽ đi theo cô ấy suốt đời chăng? Em có thể ở bên cô ấy suốt đời chăng? Em lấy thân phận gì để ở bên cô ấy? Oa Oa, nhà họ Chương mới là nhà em, tôi mới là mẹ em."

Oa Oa khẽ cười cười, "Cô không phải."

Cô chủ Chương không nói được gì. Ngồi một lúc rồi rời đi. Trước khi đi, cũng không quan tâm đến Oa Oa từ chối, ôm lấy cô ấy, "Tôi đợi em về." Sau đó rời đi.

Oa Oa ngẩn người rất lâu, mãi đến khi cô bé trong tiệm đến làm.

Buổi chiều, Trịnh Quảng Quảng gọi điện thoại cho cô ấy, nói chiều nay phải đến huyện bên công tác, có thể buổi tối sẽ không về, bảo cô ấy tự chăm sóc bản thân. Cô ấy có rất nhiều điều muốn nói với Trịnh Quảng Quảng, mà Trịnh Quảng Quảng lại vội vội vàng vàng cúp điện thoại. Cô ấy nghe những tiếng tút tút trong di động, buồn bã không thôi.

Bởi tâm tư không tập trung, cô ấy đóng cửa hàng về nhà sớm. Trịnh Quảng Quảng không ở nhà, cô ấy cũng không có tâm trạng nấu cơm, ngồi ngây người ngoài phòng khách, ngây người suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh táo lại đã là giờ tối. Cô ấy đã sớm có thói quen im lặng thời gian dài, cũng không cảm thấy bất thường, chỉ là lúc tỉnh táo lại phản xạ muốn gọi điện thoại cho Trịnh Quảng Quảng, nhưng điện thoại đối phương cũng không có người nghe, tâm trạng Oa Oa càng bất an.

Đợi đến khi Trịnh Quảng Quảng gọi điện thoại lại, đã sắp giờ. Oa Oa nghe thấy tiếng chuông di động, vội vàng nhào đến bắt máy.

Âm thanh Trịnh Quảng Quảng còn mang theo ý say, trầm thấp dịu dàng, "Oa Oa..."

Oa Oa đang muốn mừng vui gọi giáo sư, đột nhiên nghe thấy âm trầm dễ nghe của một người đàn ông truyền tới: "Cẩn thận!" Là âm thanh của người đàn ông nho nhã đưa Trịnh Quảng Quảng về nhà lần trước, sau đó là âm thanh mở cửa phòng. Oa Oa ngây người, Trịnh Quảng Quảng lại gọi cô ấy, yêu thích của Oa Oa biến thành lẩm bẩm bất an, "Giáo sư..." Giáo sư đang hẹn hò sao?

"Muốn uống trà hay là?" Giọng nam trầm dễ nghe quen thuộc lại truyền tới... đột nhiên Oa Oa có suy nghĩ đáng sợ: Nam nữ ra ngoài công tác, tâm đầu ý hợp, đêm dài yên ắng...

Đột nhiên Oa Oa cảm thấy lòng mình lạnh đi, cũng không muốn nói gì nữa. Cô ấy không quan tâm đến âm thanh Trịnh Quảng Quảng gọi cô ấy, vội vàng ngắt điện thoại.

Đột nhiên cảm thấy rất buồn, câu nói của cô chủ Chương lại vang lên: Em lấy thân phận gì để ở bên cô ấy?

Đúng thế, cô ấy lấy thân phận gì? Có một ngày, giáo sư sẽ tìm được đối tượng tâm đầu ý hợp, bọn họ sẽ kết hôn, sẽ ở bên nhau... cô ấy chẳng qua chỉ là một món đồ chơi được cô nhặt về mà thôi.

Nơi này giống như thu nhận cô ấy, nhưng thật ra cô ấy chẳng là gì. Nghĩ đến giáo sư của cô ấy sẽ cùng người khác... nước mắt đột nhiên không khống chế được trào lên. Trịnh Quảng Quảng gọi điện thoại đến, cô ấy tắt đi, lại gọi lại tắt, tắt nhiều lần, cô ấy tắt máy.

Trịnh Quảng Quảng ngồi ở đại sảnh khách sạn, tức tối nhìn điện thoại, cuối cùng giọng nói cứng nhắc trong điện thoại truyền tới tin tức: Đối phương đã tắt máy. Cô vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài cửa. Người đàn ông có giọng trầm dễ nghe kia vừa cầm ly trà xanh đi tới, kì quái, "Giáo sư, cô đi đâu thế?"

"Về nhà!"

"Về nhà?" Hắn không hiểu nhìn cô. Trịnh Quảng Quảng cũng không giải thích, bước nhanh ra ngoài cửa khách sạn chặn một chiếc tắc-xi lại.

Từ huyện bên về Chu Thành phải ngồi xe bốn tiếng đồng hồ. Lúc về đến nơi đã là đêm khuya. Trịnh Quảng Quảng mở cửa, nhìn thấy Oa Oa cuộn tròn nằm trên sô- pha, cơ thể nhỏ bé, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, mới khóc, còn khóc rất nhiều. Cơn tức giận cùng lo lắng của Trịnh Quảng Quảng biến thành đau lòng, "Em sao thế? Sao không nghe điện thoại của tôi, sao lại khóc?"

Oa Oa dụi dụi mắt, không dám tin chăm chú nhìn cô, lẩm bẩm, "Giáo sư... cô... sao lại về?"

"Em không nghe điện thoại của tôi. Tôi có thể không về sao? Xảy ra chuyện gì? Hửm?"

"Không... không có gì ạ." Oa Oa bạt mạng lắc đầu để ngụy trang.

"Cái bộ dạng này mà không có gì sao?" Trịnh Quảng Quảng muốn nghiêm khắc, sau đó lại không nỡ, âm thanh chầm chậm mang theo hương vị dỗ dành: "Nói tôi nghe xem."

"Không sao ạ." Oa Oa vẫn lắc đầu, thật sự cô ấy không thể nói ra những suy nghĩ bậy bạ của bản thân. Mất mặt lắm!

Trịnh Quảng Quảng nhấc mày, "Tôi lo lắng em có chuyện, trong lòng nóng như lửa đốt, vội ngồi xe bốn tiếng đồng hồ quay về, em liền cho tôi đáp án này sao? Được rồi, tối nay tôi không muốn ngủ, tôi ngồi ở đây, đợi em có gì thì nói cho tôi." Sau đó cô nhìn dáng vẻ lúng túng của Oa Oa lại không nỡ, vặn một chậu nước nóng bê ra, "Ngâm ấm chân rồi đi ngủ đi!" Cô nói, ánh mắt nhìn Oa Oa có chút bất đắc dĩ, Oa Oa không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ cúi đầu.

Oa Oa yên lặng ngâm chân. Trịnh Quảng Quảng vẫn ngồi trước mặt cô ấy như cũ, đặt chiếc khăn mặt mềm mại lên đầu gối, vẫn cưỡng chế bắt cô ấy đặt chân lên đầu gối rồi lau khô chân cho cô ấy... tâm tư hai người đều có chút không tập trung. Chỉ có chiếc chân nhỏ đã lau khô nhưng chưa rời đi. Chủ nhân của đôi chân cũng không nhắc nhở.

"Giáo sư, cái kia... người lần trước đưa cô về nhà là ai ạ?" Oa Oa nhịn không được khẽ hỏi.

"Đồng nghiệp bình thường. Bạn bè bình thường. Chân kia." Oa Oa mở miệng khiến Trịnh Quảng Quảng tỉnh táo, đặt chiếc chân đã lau khô xuống, đổi chân còn lại, bình tĩnh nói, "Em cho là ai?"

"Em tưởng là..." Oa Oa ấp úng.

"Bạn trai tôi?" Trịnh Quảng Quảng tiếp lời, sắc bén nhìn cô ấy, "Cho nên em ghen?"

Oa Oa đỏ mặt, mở miệng nhưng không nói được gì, giống như thừa nhận, cho nên Trịnh Quảng Quảng cười cười. Cô đặt chiếc chân kia xuống, "Được rồi, đi ngủ thôi."

Oa Oa không biết làm sao. Cho nên Trịnh Quảng Quảng lại vui vẻ cười lên, "Em nhìn tôi như thế làm gì? Muốn hôn chúc ngủ ngon à?"

Mặt Oa Oa càng đỏ, sau đó Trịnh Quảng Quảng đột nhiên cúi người, khẽ hôn lên môi cô ấy, "Ngủ ngon. Uyển Uyển."

...

Tháng Năm ở thành phố X, không khí tươi đẹp khiến người ta muốn say.

Trịnh Quảng Quảng nhìn cặp đôi đang mặc váy cưới trắng tinh – Chu Sa và Chu Tú Mẫn đều là người vô cùng xinh đẹp, đứng cạnh nhau, thật là một cặp thần tiên. Anh trai Chu Tú Mẫn và hai vị đàn anh của bọn họ bạt mạng chụp ảnh, không khí vô cùng náo nhiệt vui vẻ. Tâm tình cô thư thái, quay đầu dịu dàng cười cười với Oa Oa, "Xem ra cũng không tệ. Chúng ta cũng kết hôn đi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio