Chương :
Suốt một tuần nay, sinh viên lớp Khảo cổ gian nan sống qua ngày. "Thái độ nghiêm khắc" danh bất hư truyền của Chu Điều Hòa khiến đám sinh viên lớp Khảo cổ kinh hãi, không ai còn dám lươn lẹo đi đường tắt. Ngay đến bạn học Trương Cảnh Long lần trước trực tiếp lên Taobao mua bài tập cũng khóc lóc thảm thiết rồi ngoan ngoãn đi đọc sách. Có một lần trưởng khoa Khảo cổ vô tình đi ngang qua phòng tự học, phát hiện ra phần đông những bạn học ở đây là sinh viên khoa mình, vui mừng không dứt, quay về nịnh nọt ông thầy của mình: Giáo sư đúng là dạy học có phương pháp.
Chu Mỹ Đích ngẩng cao đầu, "vuốt râu", mắt nhìn xa xăm, "Ôi chao... nhớ năm đó, lão phu chỉ huy thiên binh vạn mã, giết giết giết, giết cho bọn hắn không còn một mảnh giáp!"
Các bạn học lớp Khảo cổ không còn một mảnh giáp sợ Chu Điều Hòa gắp xương trong trứng, tuy rằng bài tập của bọn họ càng giống "trứng" hơn. Làm xong bài tập, trước hết nộp cho lớp trưởng đại nhân xem qua, đợi lớp trưởng đại nhân giúp bọn họ sửa xong mới chép lại thành một bản khác nộp cho Chu Mỹ Đích. Vô hình chung, lượng công việc của Chu Sa tăng lên rất nhiều, Chu Tú Mẫn vẫn không thể đồng tình với kiểu người "quá tốt" này, cô ấy nói với Chu Sa, đừng quan tâm đến bọn họ, Chu Sa nói, bạn chung một lớp, giúp đỡ nhau cũng đâu có gì, Chu Tú Mẫn chẳng buồn nói Chu Sa nữa. Với cô ấy mà nói, đây đơn thuần là chuyện nhàm chán, những người kia đến khi cần cô mới nhiệt tình gọi "lớp trưởng lớp trưởng", bình thường không phải mở mồm ra đều nói mấy lời xấu xa hay sao?
Nhưng cô ấy ngồi ở phòng tự học, nhìn Chu Sa cầm bút giúp người ta cẩn thận sửa bài tập, lại không chịu được, dựa vào cái gì phải giúp không bọn họ, cũng đâu có quan hệ gì với mấy người đó. Chu Tú Mẫn nói với Chu Sa: "Cậu thu tiền bọn họ là được."
"Hả?" Chu Sa luống cuống nhìn cô ấy, mặt mày không hiểu chuyện gì, Chu Tú Mẫn bĩu môi, nói chuyện như thể điều đó là đương nhiên: "Đại học có rất nhiều người đều làm thế, thay người khác làm bài tập rồi thu tiền. Huống hồ cậu giúp bọn họ nhiều như thế, vốn nên thu chút thù lao."
Chu Sa cười một cái, "Sao có thể được chứ!"
"Sao không được chứ? Cậu đi làm gia sư cũng thu tiền còn gì. Một tiếng còn được mấy chục tệ, cậu lãng phí nhiều thời gian giúp bọn họ tìm tài liệu sửa bài như thế, 'cảm ơn' một tiếng sao dễ quá vậy. Giả dối!"
"Không có gì, coi như tôi ôn lại bài là được mà."
"Cậu đấy..." Chu Tú Mẫn khó hiểu nhìn cô, "Sao cậu có thể tốt tính như thế chứ? Đổi lại là tôi sẽ không kiên nhẫn như thế. Cậu rất thích hợp làm giáo viên, rất kiên nhẫn."
Chu Sa đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Cậu có tin trời đất tuần hoàn không?"
"Hả?" Chu Tú Mẫn vốn muốn lấy cốc nước để uống, nghe xong liền sửng sốt khựng lại, "Cái gì chứ? Sao đột nhiên nói cái này, kì quái ghê." Cô ấy cắm ống hút xuống, uống một ngụm, "Không tin!"
"Bố tôi kể cho tôi một câu chuyện, ông ấy nói, có một anh chàng vô tình cứu được một người, nhưng vì cứu người kia mà anh ta gặp tai nạn, bởi vì anh ta đã làm một ít chuyện xấu xa..."
Chu Tú Mẫn phì một cái, "Cậu chẳng có chút thiên phú kể chuyện gì cả. Anh ta làm chuyện xấu cho nên chịu trừng phạt, nhưng vì cứu người làm được chuyện tốt nên được cứu giúp, đó chỉ có thể coi là tình cờ, không nhất định là đương nhiên. Liên quan gì đến trời đất tuần hoàn?"
Chu Sa đỏ mặt "tôi tôi tôi" rất lâu cũng không nói thành câu, Chu Tú Mẫn cười khinh bỉ nhìn cô, làm bộ "để tôi nói cho cậu nhé", Chu Sa ảo não quay mặt đi, "Không nói với cậu nữa."
Chu Tú Mẫn tươi cười trêu đùa cô, "Nói đi!"
Chu Sa bèn nói: "Điều tôi muốn nói chính là: Tôi đã nhận rất nhiều lợi lộc từ người khác mà nhiều người có thể cả đời này cũng không nhìn thấy hay gặp được, vậy nên tận lực làm một ít chuyện tốt để đáp lại. Không chừng làm nhiều chuyện tốt, ông trời sẽ càng yêu thương tôi."
Chu Tú Mẫn trợn tròn mắt, "Nói vậy là, cậu nói nhiều như vậy, thật ra là vì bản thân cảm thấy tốt đẹp rồi sẽ "được phù hộ" trong truyền thuyết?"
Chu Sa đỏ mặt, cúi đầu tiếp tục xem bài tập, "Tùy cậu muốn nói thế nào cũng được. Chính là vậy đó!"
"Cậu không phủ nhận hả?"
"Có thể cậu nói đúng, tôi muốn được phù hộ."
"Này, giận rồi sao?"
"Không có!"
Chu Tú Mẫn giữ cằm, "Tuy với tôi, tư tưởng này rất kì quái..."
Chu Sa ngẩng đầu, ngắt lời cô ấy, "Kì quái chỗ nào chứ?"
"Được rồi, cũng không phải rất kì quái, thật ra có rất nhiều người có tư tưởng này. Nhưng ông trời nào có thể phù hộ cho nhiều người đến thế, trẻ con."
"Cậu không nghĩ thế sao?"
"Không!"
"Có thể cậu không nghĩ đến, nhưng trong tiềm thức của cậu sẽ có."
"Không! Trước giờ tôi không tin mấy cái này. Tôi chỉ biết xã hội này chê cười người nghèo nhưng không chê cười gái điếm, xây cầu sửa đường không thấy xác, phóng hỏa giết người lưng dắt vàng, người tốt có người báo đáp, kẻ ác có kẻ báo thù, chẳng qua là một phương pháp để an ủi những kẻ bất lực mà thôi."
"Cậu nói đáng sợ quá, chẳng phải người sống chỉ cầu bình an thôi sao? Có thể làm được, còn có thể khiến bản thân yên tâm, có gì không vui vẻ chứ?"
"Cậu học khảo cổ, khảo cổ là một bộ môn khoa học, cậu lại còn mê tín như thế, cho nó là điều tốt sao?"
"Cái này liên quan gì đến mê tín? Không phải vừa cậu cũng nói "an ủi tâm lí" thuộc phạm trù tâm lí học sao? Tâm lí học cũng là một bộ môn khoa học, vậy nên nó chính là khoa học."
"Lý luận sai trái! Ai truyền bá cho câu tư tưởng kì quái này thế? Bố cậu à? Ông ấy là người thế nào?"
"Ông ấy á, ông ấy là người 'từng hưởng qua vinh hoa phú quý, lại nhỏ bé như hạt bụi, sau đó nở thành một đóa hoa'. Ông ấy nói vậy đó."
"Nhỏ bé như hạt bụi thì không nở được thành hoa đâu, chỉ có khả năng bị dìm trong cát bụi mà thôi. 'Vinh hoa phú quý' hả? Nói vậy là cậu là con gái nhà có tiền, nhưng sau này gia đình lụi bại đúng không? Như vậy dễ giải thích cho việc vì sao cậu trắng vậy rồi. Nơi thôn quê nghèo khó, ngày ngày gió thổi nắng chiếu làm sao có thể trắng như thế chứ."
"Tôi rất xấu xí sao?"
"Tôi nói cậu xấu lúc nào? Tôi chỉ nói cậu trắng không tin nổi thôi."
"Trời sinh đã vậy tôi làm sao biết được. Tôi ra đường mọi người đều nhìn tôi một cách kì quái, tôi rất khó chịu, cậu cũng hay nói tôi."
"Chỗ nào mà 'hay'? Có hai lần – ngưỡng mộ cùng đố kị thôi. Một làn da trắng che được mọi khuyết điểm, có làn da của cậu, có xấu đến ma chê quỷ hờn cũng thành tiên, huống hồ cậu còn rất xinh nữa, người khác không nhìn cậu chẳng lẽ nhìn mấy kẻ xấu xí?"
Chu Sa đỏ mặt, "Nói bậy!"
"Coi như tôi nói bậy là được!" Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện "ngu ngốc" này nữa, Chu Tú Mẫn lẩm bẩm trong lòng. Cô ấy hỏi, "Sửa xong bài tập chưa?"
"Chưa nữa. Một lúc nữa."
"Nhanh hoàn thành đi, nhìn đống bài này mà phát chán."
Chu Sa khó hiểu nhìn cô ấy, cô ấy không phải sửa bài thì phiền phức gì chứ? Chu Tú Mẫn nhìn chằm chằm cô, "Tóm lại là rất phiền!" Chu Sa không nói gì, ngay từ lúc mới quen, cô đã biết Chu Tú Mẫn là một người nóng tính, một khi cãi nhau sẽ không nói lí lẽ.
Chu Sa sửa xong một bài, gửi tin nhắn cho chủ nhân của phần bài tập này, bảo hắn sửa xong bài tập rồi đến lấy thôi. Vị bạn học này nhanh chóng xuất hiện, cầm lấy bài tập của mình, không thèm nhìn lấy một cái, "Cảm ơn lớp trưởng!", rồi lướt đi như gió.
Chu Tú Mẫn tức giận, "Cậu như thế, sau này sẽ mệt chết đấy! Một ngày chủ nhật tươi đẹp thế này, giúp người ta sửa bài tập, cậu có mệt hay không chứ? Còn không bằng ra ngoài dạo bộ."
"Tóm lại hôm nay cũng không đi đâu. Không sao mà!"
"Tôi biết cậu tốt bụng, nhưng bây giờ cậu giúp bọn họ, đến lúc không giúp nữa, bọn họ cũng sẽ không nhớ đến lòng tốt lúc này, ngược lại mắng cậu không có nghĩa khí. Con người ai chẳng vậy."
Chu Sa cười híp mắt nhìn cô ấy, "Cậu xem, tôi bảo cậu là người tốt, cậu còn không nhận."
Chu Tú Mẫn nhìn cô một cái, không thèm để ý đến cô.
Chu Sa hỏi, "Được nghỉ sao cậu không về nhà?"
"Không về. Bị lải nhải suốt ngày, không muốn về. Hỏi này hỏi nọ, phiền phức!"
"Bọn họ quan tâm cậu mà."
Chu Tú Mẫn "hừ" một cái rồi không nói gì. Chu Tú Mẫn lật mấy trang sách, cảm thấy chán nản, trong lòng có chút nóng nảy không có chỗ xả, "Này, Chu Sa..."
"Hả?"
"Chán quá! Không đọc được nữa. Chúng ta đi dạo phố đi. Cậu đã đi phố chợ đêm bao giờ chưa?"
"Chưa. Chỉ đi chợ đêm thôi. Là cái lần gặp cậu đó."
"Vậy chúng ta đi đi. Phố chợ đêm trong thành phố nổi tiếng lắm đó. Ở trong trung tâm, có một nơi chuyên dành để bán đồ, náo nhiệt lắm, tôi đưa cậu đi."
Chu Sa khó xử nhìn cô ấy, "Tôi vẫn chưa sửa xong..."
"Trả lại bọn họ đi. Quan tâm làm gì. Vốn không nên dựa vào người khác, để cậu làm hết thế này thì bảo họ nộp học phí cho cậu đi."
"Bọn họ làm rồi, tôi chỉ giúp sửa lại thôi."
"Sửa cái gì mà sửa, tự họ không biết sửa sao? Rõ ràng là chép loạn lên, sau đó lại nhờ cậu giúp."
"Cậu muốn mua đồ gì à?"
"Không. Tôi chỉ đang chán thôi."
Chu Sa do dự nhìn cô ấy, "Hay là cậu đi cùng người khác đi. Tôi sửa xong đống bài tập này còn muốn đọc sách..."
Đột nhiên Chu Tú Mẫn có cảm giác bị đả kích, cô ấy có lòng tốt muốn dẫn cô đi chơi, kết quả lòng tốt đụng phải bờ tường. "Bỏ đi! Tùy cậu vậy!" Cô ấy cầm sách của mình, hất tóc một cái, khó chịu rời đi.
Chu Sa luống cuống đuổi theo sau, giữ lấy cánh tay cô ấy, "Chu Tú Mẫn, xin lỗi, tôi đi được chưa?"
Chu Tú Mẫn hất tay cô ra, "Không cần nữa, đừng oan ức như thế."
"Chu Tú Mẫn..."
Chu Tú Mẫn không thèm để ý đến cô, tức giận nhanh chân đi về phía trước. Chu Sa có chút buồn bã, có chút hoang mang nhìn cô ấy. Chu Tú Mẫn có lòng tốt muốn dẫn cô ra ngoài chơi, nhưng cô lại viện cớ đùn đẩy, cảm giác mình rất xấu xa. Mấy hôm nay tiếp xúc với Chu Tú Mẫn, rõ ràng đang phát triển đến giai đoạn tình bạn tốt đẹp, bỗng nhiên lại bị cô phá hủy mất rồi.
Chu Sa rất hối hận!
Cô bối rối ngồi về chỗ cũ, nhìn cái gì cũng không lọt mắt, trong đầu hiện lên những câu vô tình của mình cùng bộ dạng tức giận của Chu Tú Mẫn. Cô gửi cho Chu Tú Mẫn một tin nhắn: Chu Tú Mẫn, xin lỗi cậu, đừng giận tôi được không?
Không có tin nhắn trả lời.
Buổi tối Chu Tú Mẫn lại nhận được một tin nhắn dè dặt: Chu Tú Mẫn...
Chu Tú Mẫn "hừ" một tiếng, ném điện thoại lên giường, ngồi máy tính lướt qua hai trang, trong lòng hừ hừ: Tôi có lòng tốt muốn giúp cậu, cậu lại đẩy tôi xa ngàn dặm, đọc sách đọc đến chết đi. Rồi lại nói: Câu này chỉ tiện mồm nói thôi!
Ngày hôm sau, Chu Tú Mẫn lên lớp, Chu Sa ngồi cách cô ấy mấy bàn, đáng thương nhìn cô ấy, ánh mắt như đang cầu xin: đừng giận nữa mà. Chu Tú Mẫn giả bộ như không nhìn thấy, nghĩ trong lòng: Người ta tùy tiện gọi một tiếng 'lớp trưởng' cậu bèn ra sức giúp đỡ, tôi có lòng tốt giúp cậu, cậu lại đối xử với tôi thế nào? Không thèm để ý đến cậu nữa!
Kết thúc tiết học, Chu Tú Mẫn chuẩn bị về nhà. Buổi chiều không có tiết. Buổi tối mới có. Chu Sa gọi cô ấy, "Chu Tú Mẫn, xin lỗi cậu, đừng giận nữa được không?"
Chu Tú Mẫn một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, "Tôi không tức giận, là tâm trạng tôi không tốt. Cậu đừng để ý đến tôi."
"Tôi mời cậu ăn cơm trưa được không?"
"Không cần. Cảm ơn!"
"Vậy... vậy cậu muốn thế nào?" Chu Sa không biết làm sao.
Chu Tú Mẫn nghẹn lời, tôi muốn thế nào? Tôi có thể muốn thế nào? Tôi không xứng với cậu được chưa. Cậu thật sự coi tôi là bạn của cậu sao? Thôi bỏ đi!
Chu Tú Mẫn lạnh lùng nhìn cô, "Muốn cậu tránh ra!"
Chu Sa lặng lẽ tránh ra. Chu Tú Mẫn tức giận bước thật nhanh, đi xa rồi lại cảm thấy khó chịu, cảm giác bản thân rất nhỏ nhen.
Cô ấy nhỏ nhen?
Cô ấy rầu rĩ, vô thức quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Chu Sa vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, xa xăm nhìn cô ấy, cô ấy nhìn không rõ biểu cảm, chỉ là khiến trái tim người ta "bùm" mạnh một cái.
Không khí càng thêm bứt rứt, tràn ra trong lồng ngực, không có điểm dừng.