Chu Sa Nhiễm

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Khai quật ngôi mộ của nàng Công chúa thần bí xong cũng sắp đến thời gian nhập học. Chu Tú Mẫn muốn về nhà riêng trước hai ngày, mẹ cô ấy gọi người làm đi theo để dọn dẹp nhà, Chu Tú Mẫn nói không cần, con tự làm, khiến mẹ Chu kinh ngạc há miệng nửa ngày không khép lại được. Đi đào mộ được mấy ngày quay về không những biết nấu cơm, giờ còn biết cả quét dọn? Lại hỏi: Vậy lúc nào A Mẫn làm cho cả nhà một mâm cơm nhỉ? Chu Tú Mẫn buồn bực muốn chết, nói, mẹ nghĩ nhiều rồi, con chỉ làm trợ thủ cho người ta thôi, con biết nấu cơm khi nào, mẹ đừng nghĩ hay ho như thế. Mẹ cô ấy vui vẻ vỗ tay bộp một cái nói, mẹ đã nói rồi mà, con làm sao biết nấu cơm, ngay đến đường hay muối còn không biệt nổi.

Chú Tú Mẫn nghẹn lời: Con phân biệt được, đừng nói như thể con không biết làm gì thế được không. Con chỉ không biết nấu cơm thôi. Cô ấy lười tranh cãi với mẹ, xách theo chiếc ba lô lớn chuẩn bị rời đi, mẹ Chu lại hỏi: "Chiếc áo phao cô con mua cho đâu? Không phải con bảo không thích sao? Buổi chiều mẹ đi xem thím Đường, tiện mang cho Tiểu Thanh." Tiểu Thanh là con gái của thím Đường.

Áo pháo đang nằm trong chiếc ba-lô của Chu Tú Mẫn, đây cũng là nguyên nhân vì sao ba-lô của cô ấy lại nặng như thế, Chu Tú Mẫn nói, "Ai bảo con không dùng, con dùng. Con đi đây!" Tuy cô ấy không thích kiểu dáng đó nhưng chất liệu tương đối tốt, cho họ hàng, không bằng cô ấy cho Chu Sa, lúc nào cũng thấy cậu ấy ăn mặc mỏng manh, cô ấy sớm không vừa mắt rồi.

Mẹ Chu nhìn cô ấy hừng hực ra cửa, nhăn mày càu nhàu: Đứa trẻ này... hôm qua còn ghét bỏ muốn chết, làm sao hôm nay lại thích rồi? Cổ quái!

Chu Tú Mẫn bắt tắc-xi về nhà. Người đi làm sớm đã đi làm lại, trên bàn vẫn còn hộp cơm ăn xong chưa vứt, Chu Tú Mẫn liếc một cái, đi về phòng mình, vứt ba-lô xuống đất, gọi điện thoại cho Chu Sa, "Giày quân đội..."

"Mình không phải. Đừng gọi mình như thế nữa."

Mỗi lần gọi điện hai người bắt buộc phải tranh luận một hồi "có phải giày quân đội hay không" trước tiên, vui vẻ không thôi. Chu Tú Mẫn cười híp mắt nói: "Được rồi được rồi. Cậu ở đâu? Tối nay mình mời cậu đi xem phim. Sáng mai chúng ta đi suối nước nóng. Mình mua vé suối nước nóng rồi."

"Bao nhiêu tiền? Mình trả cậu?"

"Được rồi. Không phải mình nói nghỉ đông mời cậu đi xem phim tắm suối nước nóng sao? Vừa hay rảnh rỗi. Cậu đừng lằng nhằng nữa."

"Chu Tú Mẫn... để cậu mời suốt mình ngại lắm, lần trước cậu mời mình rồi, lần này đến lượt mình mời cậu,"

"Được rồi, mình mua vé rồi, đáng mấy đồng đâu, hơn nữa cậu quên đến Tết là mình phát tài sao? Mình không thèm tiền của cậu đâu."

"Nhưng mình ngại lắm."

"Vậy khi nào đi học lại cậu mua rau cỏ đến nhà mình làm cơm được không? Mình muốn ăn lẩu lần trước, rất muốn ăn."

"Sao cậu không nói sớm?"

"Không ở nhà nên không tiện. Mình bảo mẹ về nhà sớm để ôn bài thật ra là vì muốn cùng cậu đi suối nước nóng rồi ăn lẩu đấy."

"Bình thường cũng được mà, cũng không phiền, lúc nào cậu muốn ăn mình nấu cho cậu ăn."

Chu Tú Mẫn vô cùng hài lòng, "Cậu nói đó nhé, mình nhớ rồi đấy."

"Ừ. Đúng rồi, Chu Tú Mẫn, tắm suối nước nóng có phải mặc đồ bơi không? Mình không có đồ bơi, phải đi mua nữa."

"Đi mua đi. Xem phim xong mình đưa cậu đi mua một bộ. Đợi khi trời nóng mình dẫn cậu đi bơi. Cậu biết bơi không?"

"Không biết!"

"Vậy đến lúc đó mình dạy cậu bơi. Mình bơi hơi bị giỏi đấy."

"Ừ!"

Hai người hẹn thời gian địa điểm, Chu Tú Mẫn dọn qua phòng một chút, đọc mấy trang sách, đợi đến gần giờ hẹn liền xuất phát. Cô ấy cầm theo chiếc áo phao, đến điểm hẹn, thấy Chu Sa đã đến rồi, trên tay còn ôm theo một chồng giấy photo, tay còn lại cầm điện thoại đọc gì đó. Chu Tú Mẫn đi tới vỗ lên chồng giấy photo của cô, cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh mang theo ý cười, "Đến rồi?"

"Đây là gì thế?"

"Đi thư viện tìm được ít tài liệu nên in ra."

"Tài liệu gì?"

"Hồ sơ các quận huyện xung quanh."

"Cậu tra cái này làm gì?"

Chu Sa cười cười, "Mình muốn xem 'Bình Xuyên Vương' là người như thế nào."

Chu Tú Mẫn trợn mắn, "Cậu thật là cần mẫn."

Chu Sa không tỏ thái độ khẽ cười một cái lại nói, "Chu Tú Mẫn, mình mua cho cậu một món quà nhỏ."

"Cái gì?"

Trên mặt Chu Sa có chút bẽn lẽn ngượng ngùng, "Cậu không được cười mình nhé."

"Được rồi, mau lấy ra cho mình xem đi." Chu Tú Mẫn đưa tay ra đòi quà, Chu Sa móc từ túi áo ra một chiếc móc khóa, trên đó là những sợi dây xanh đỏ vàng trắng được đan cùng những hạt cườm hình tròn và trái tim, ở giữa có ba chữ "Chu Tú Mẫn", sợi dây màu đỏ được chia làm hai đầu, hai bên còn có ba năm viên ngọc đỏ ngọc đen nhỏ nhỏ, Chu Tú Mẫn che mặt, "Xấu chết mất!"

Chu Sa đỏ mặt, "Cậu không thích sao? Lúc mình ngang qua đường thấy người ta khắc chữ, cảm thấy rất đáng yêu nên mua. Cậu không thích thì thôi vậy." Cô cất chiếc móc khóa vào túi áo. Chu Tú Mẫn nghẹn lời: "Cậu cảm thấy mình sẽ thích mấy đồ trẻ con này à?"

"Trẻ con lắm sao?"

"Rất! Hơn nữa, mình tên là Chu Tú Mẫn, tại sao còn phải mang kí hiệu 'Chu Tú Mẫn' làm gì? Muốn tuyên bố với cả thế giới mình là 'Chu Tú Mẫn' chắc? Cậu muốn tặng thì phải tặng 'Chu Sa' ấy."

Chu Sa càng đỏ mặt, "Nhưng như thế... như thế rất tự luyến."

Chu Tú Mẫn cười ha ha, "Thế mình mang 'Chu Tú Mẫn' thì không tự luyến chắc. Tư duy của cậu... xì xì!"

"Chỉ là mình nhớ đến cậu... nên mới mua... xin lỗi!" Chu Sa lẩm bẩm.

Chu Tú Mẫn ngẩn người, cái cảm giác kì quái trong lòng lại trào lên, cô ấy quanh co, "Đồ ngốc, cậu xin lỗi cái gì chứ. Cậu cảm thấy mình bắt bẻ cậu đúng không? Người khác tặng đồ còn chê bai này nọ, đúng không? Mẹ mình cũng nói mình như thế. Có phải cậu cũng thấy thế không?" Cô ấy làm một tràng bức cung, Chu Sa vội vàng lắc đầu: "Không có. Không có!"

"Vậy được rồi, cậu đưa mình. Mình về sẽ đeo lên balo, Điện thoại có móc thỏ rồi, không móc thêm được, treo lên ba-lô vậy." Cô ấy thò tay vào túi cô móc ra, "Nhưng có một điều kiện trao đổi, cậu phải nhận lấy chiếc áo phao này, đây là người thân mua cho mình, mình mặc không hợp. Để vậy thì phí phạm, liền mang cho cậu đấy. Không cho phép cậu nói không cần."

"Nhưng mà đắt lắm."

"Đắt cái gì, cũng không phải mình bỏ tiền, mình chỉ mượn hoa kính Phật mà thôi. Lẽ nào cậu muốn từ chối? Vậy tại sao quần áo của đàn anh Giang thì cậu lấy còn mình thì không? Đồ của đàn anh Giang còn là hàng hiệu, hàng này còn chẳng rõ thương hiệu tại sao cậu lại đùn đẩy? Cậu biến chất rồi!" Chu Tú Mẫn nói một tràng, không cho Chu Sa cơ hội phản bác, "Nếu cậu không lấy thì mình vứt vào thùng rác vậy. Mình nói được làm được!" Cô ấy nói xong liền đi về phía thùng rác cách đó không xa, Chu Sa vội vàng giữ cô ấy lại, "Không có, không có, chỉ là mình ngại thôi."

Chu Tú Mẫn vui vẻ ném chiếc áo vào tay cô, "Đã nói mình mượn hoa kính Phật, cậu có gì phải ngại chứ. Đợi lần sau mình phải móc tiền túi mua thì cậu hẵng ngại, nhưng mình không hào phóng thế đâu, ha ha!"

Chu Sa biết cô ấy cố tình nói như thế để giảm bớt cảm giác lúng túng của cô, thật thà nói, "Chu Tú Mẫn, cảm ơn cậu."

"Được rồi. Lải nhải. Chúng ta đi xem phim đi. Sắp chiếu rồi."

Hai người xem phim xong liền đi mua đồ bơi. Chu Tú Mẫn sợ đồ trong trung tâm thương mại quá đắt, Chu Sa không tình nguyện, cố ý dẫn Chu Sa đến khu chợ bình dân, đi ngắm một vòng, nhìn thấy sạp hàng Chu Sa mua chữ khắc tặng cô ấy. Chu Tú Mẫn nhiệt huyết dâng trào, liền đi đến kiếm hai viên ngọc tròn trắng, bảo ông chủ khắc chữ "Chu Sa" lên, ông chủ khắc xong, người phụ nữ ngồi bên ông chủ để cô ấy chọn thêm mấy xâu làm móc điện thoại. Chu Tú Mẫn lại chọn thêm mấy viên ngọc trắng, người phụ nữ kia khuyên cô ấy nên chọn phối thêm màu khác, Chu Tú Mẫn không muốn, cô ấy cảm thấy Chu Sa chính là "trắng xóa", nên dùng mấy viên ngọ "trắng xóa" để tượng trưng. Móc điện thoại làm xong rồi, Chu Tú Mẫn trả tiền, cười hi hi đưa cho Chu Sa, "Cậu làm cho mình một cái, mình cũng làm cho cậu một cái, công bằng rồi."

Chu Sa sửng sốt, "Nhưng vừa nãy chẳng phải đã có 'điều kiện trao đổi' rồi sao?"

"Nghĩ hay nhỉ, nào có đơn giản như thế. Đây mới là 'giao dịch công bằng'." Chu Tú Mẫn giơ chiếc móc điện thoại lên, nói, "Áo phao là cậu nợ mình. Suối nước nóng là nồi lẩu... tóm lại cậu phải nhớ cậu nợ mình rất nhiều là được."

Chu Sa do dự nhìn cô ấy, Chu Tú Mẫn cười ha ha, "Yên tâm, mình sẽ không hà khắc với cậu. Tóm lại mình muốn cậu nợ không thể trả."

Cô ấy đưa tay ra đòi lấy điện điện thoại của Chu Sa, "Đưa điện thoại của cậu cho mình." Chu Sa móc điện thoại ra đưa cho cô ấy, Chu Tú Mẫn đưa điện thoại cho ông chủ khắc chữ, bảo hắn giúp móc lên, sau đó tự mình thắt lại, giơ lên cho Chu Sa xem, "Đẹp không? Đây là mình tặng cậu đấy nhé. Nhớ kĩ!"

Chu Sa gật đầu: "Ừ!"

Chu Tú Mẫn hài lòng bỏ điện thoại vào túi cô, hai người tiếp tục đi mua áo tắm. Chu Tú Mẫn chọn rất lâu mới chọn được một bộ vừa ý, cô ấy cảm thấy da Chu Sa trắng như thế, nếu tắm ở suối lộ thiên – tuy bây giờ năm mới không nhiều người, nhưng chắc chắn là vẫn có – da trắng thế này để người ta thấy được thì không hay. Cho nên Chu Tú Mẫn một lòng một dạ muốn tìm kiểu dáng "quần áo mặc xuống nước", nhưng không tìm được, trừ khi thật sự mặc quần áo xuống nước. Sau đó cũng miễn cưỡng chọn được một độ đồ bơi hai phần, phía trên là áo ba lỗ, phía dưới là quần dài tới đầu gối, kiểu dáng quê mùa bảo thủ, Chu Tú Mẫn mới coi như hài lòng. Chu Sa thì sao? Chu Sa ngồi một bên đọc sách, Chu Tú Mẫn nói được cô liền không do dự đồng ý. Chu Tú Mẫn cảm thấy đi mua đồ cùng cô rất thoải mái, hoàn toàn không cần chọn cái này cái kia có vừa lòng hay không, khiến người ta có cảm giác rất thỏa mãn.

Ngày hôm sau, ba giờ hơn hai người xuất phát, ngồi xe buýt một đoạn rồi đổi tuyến, đi thêm gần một tiếng nữa mới đến, nhưng chưa phải là nơi họ muốn đến. Trạm dừng xe buýt còn cách suối nước nóng một đoạn dài nữa, ở đây cũng không có tắc-xi, chỉ có xe ôm, rất quen đường đến suối, mỗi người tám tệ đưa đến tận nơi, đi chừng bảy tám phút là đến nơi. Chu Tú Mẫn đến quầy thu ngân đổi vé, tuy là năm mới, người đến đây vẫn rất đông, nhưng cũng coi như thưa hơn ngày thường mấy lần. Sau khi vào, ngoài cửa có nhân viên phát chìa khóa tủ để đồ, chìa khóa được gắn trên vòng cao su có thể đeo lên tay. Mấy người phụ nữ đứng tuổi trực tiếp cởi quần áo mặc đồ bơi, không cẩn thận nhìn được cả những thứ không nên nhìn. Chu Tú Mẫn hận không thể đi rửa mắt, mấy thím vác theo bụng mỡ kia có thể giữ ý giữ tứ chút không? Che chắn vào thì chết sao? Nhưng Chu Sa... cô ấy nghĩ tới đôi chân trắng bóc của Chu Sa... ngược lại cô ấy rất muốn nhìn, muốn nhìn xem có phải toàn thân cô đều trắng như thế không.

Cô ấy lấy một chiếc khăn tắm lớn, quây lại thành một vòng trước tủ đề đồ, tạo thành một phòng thay đồ đơn giản, cô ấy để Chu Sa thay trước. Tuy rất hiếu kì nhưng cũng không dám nhìn, giữ lấy khăn tắm, nhắm tịt mắt, sau đó đến lượt mình. Thay đồ bơi xong, hai người ôm theo chiếc khăn tắm lớn, ra bên ngoài ngâm người. Hai người ngâm nước nóng xong đến phòng xông hơi, xông hơi xong lại tiếp tục ngâm, ngâm mệt rồi đến phòng ấm nghỉ ngơi một lúc. Sàn nhà ấm áp, những cơn gió nhẹ thổi qua, đặc biệt dễ chịu, đầu óc chẳng muốn nghĩ gì, không nghịch điện thoại không đọc sách, chỉ lười nhác nằm đó. Chu Tú Mẫn tự nhiên nhớ lại cảnh tượng lười nhác dựa tường đợi những cơn gió thổi qua trong chuyến tham quan bảo tàng lần trước. Cảm giác Chu Sa cười cười nhìn cô ấy... giống như cảm giác hạnh phúc tới bình yên.

Chu Tú Mẫn nói, thật tốt, Chu Sa nói, thật vui. Chu Tú Mẫn cười hà hà quay đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau cùng cười.

Suối nước nóng còn cung cấp một bữa ăn tự chọn, nhưng cũng chẳng ngon nghẻ gì, thế nên hai người cũng đành tùy tiện ăn một chút, phần lớn thời gian Chu Tú Mẫn đều gặm nhấm đống đồ ăn cô ấy mang theo. Trong cái ấm áp của suối nước nóng, cả hai không muốn động đậy, chơi đến hơn giờ, không ngâm nổi nữa mới quyết định ra về. Tắm rửa xong cũng tốn một ít thời gian, đợi đến khi bọn họ ra được cổng lớn của suối nước nóng đã hơn rưỡi. Hai người đứng bên đường mong ngóng rất lâu cũng không bắt được tắc-xi, hỏi tiếp tân, tiếp tân nói muốn gọi được tắc-xi phải mất hai đến ba mươi phút. Chu Tú Mẫn chê quá lâu, Chu Sa nói chúng ta ra ngoài gọi xe cũng được, bên ngoài nhiều xe mà, Chu Tú Mẫn nghĩ nghĩ bèn đồng ý. Hai người men theo con đường lúc đến chầm chậm rời đi, ánh trăng chiếu rọi cùng những ánh đèn từ bốn phía hắt xuống, thỉnh thoảng có chiếc xe ngang qua, hai người cũng không sợ. Hôm nay thời tiết có chút lạnh, Chu Tú Mẫn lại là người sợ lạnh, run cầm cập không ngừng, Chu Sa bèn cởi áo phao cho cô ấy mặc, Chu Tú Mẫn không chịu, sợ cô lạnh. Chu Sa nói không lạnh, Chu Tú Mẫn nói sao không lạnh chứ, cậu đâu có mặc nhiều quần áo, rồi đem khăn quàng cổ của mình cho cô, Chu Sa nhất quyết không chịu. Cuối cùng Chu Tú Mẫn thỏa hiệp: Hai người cùng choàng. Chiếc khăn quàng cổ hơn hai mét, Chu Tú Mẫn khoe khoang, đủ hai người quấn mấy vòng cổ.

Chu Tú Mẫn quấn khăn cho cô xong, sau đó níu lấy cánh tay cô, "Được rồi, đồng bộ! Đi nào!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio