Chương :
Cảm xúc của con gái giống như... cái rắm. Chết quách đi!
Chu Tú Mẫn rất rối bời.
Cô ấy không biết tại sao Chu Sa lại xuất hiện trong giấc mơ, phá hủy buổi hẹn hò của cô ấy. Nhưng cô ấy rối bời không phải vì Chu Sa đã hôn cô ấy, mà là vì cô ấy đánh rơi cả liêm sỉ để hôn lại. Cô ấy rối bời là vì: Cô ấy tỉnh rồi, tỉnh rồi những vẫn cố ngủ lại để tiếp tục giấc mơ ngọt ngào kia.
Che mặt! Thật là mất mặt chết mất, cô ấy còn cảm thấy đây là một giấc mơ ngọt ngào, ngọt tới mức khiến người ta say sưa, khiến người ta ngứa ngáy.
Chu Tú Mẫn không có cách nào nhìn thẳng vào mắt Chu Sa, cô ấy lại suy nghĩ vu vơ. Chỉ là suy nghĩ vu vơ thôi đúng không? Bạn tốt của mình, giấc mơ này được tính là gì chứ?
Chu Tú Mẫn đương biết biết tới đồng tính luyến ái. Tuy trong đám bạn của cô ấy không có, nhưng bạn của bạn cô ấy có, cô ấy cũng từng gặp, một cô nàng có bề ngoài rất giống con trai, tóc nhuộm vàng, bấm rất nhiều khuyên tai, điệu bộ có chút thẹn thùng, đi đứng lúc nào cũng gù lưng. Cô ấy nhìn thấy cũng không có cảm giác gì, không thích cũng không ghét, chính là cảm giác "không liên quan đến tôi". Sau đó Lâm Bội Linh trong lớp cô ấy, ngày nào cũng dính lấy bạn gái của cô nàng, thỉnh thoảng bọn họ được mục sở thị, nhưng cô ấy cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Đối với đồng tính luyến ái, cô ấy không ghét cũng không thích, cô ấy cảm thấy bản thân thẳng đến không thể thẳng hơn.
Nhưng người thẳng tới không thể thẳng hơn là cô ấy tại sao lại mơ thấy bản thân cùng Chu Sa hôn môi? Còn không có tận hứng?
Chu Tú Mẫn thật muốn nhìn trong não mình đang suy nghĩ cái gì, rốt cuộc cô ấy muốn gì? Hôm nay gặp được trai đẹp còn đỏ mặt, chớp mắt một cái lại có suy nghĩ bậy bạ với bạn tốt giới tính nữ của mình. Chu Tú Mẫn vừa rối bời vừa hờ hững vừa chán ghét bản thân. Thật sự từ trước tới giờ cô ấy chưa từng nghĩ tới tình huống bản thân sẽ thích con gái, hơn nữa, giày quân đội...
Trời ạ!
Cô ấy cảm thấy bản thân không có cách nào tưởng tượng được.
Cô ấy cảm thấy bản thân không có cách nào đối diện với Chu Sa.
Vậy nên khi Chu Sa đi đến, hỏi cô ấy, muốn cùng đến nhà ăn ăn cơm không, cô ấy đỏ mặt, cô ấy không thấy nhưng cảm nhận được, không tự nhiên dịch chuyển tầm mắt, phản xạ lắc đầu. Chu Sa gật gật đầu, cũng không nói gì, thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi. Chu Tú Mẫn nhìn cô ra tới cửa mới hoàn hồn, nghi hoặc bản thân tại sao lại lắc đầu, cô ấy vẫn phải ăn cơm trưa, chẳng lẽ về nhà ăn không khí? Cô ấy vội vàng thu lại tâm tình, thu dọn đồ đạc đuổi theo. Chu Tú Mẫn nói với bản thân: Tóm lại không nên vì một giấc mơ kì quái không khống chế được mà không thể cùng cậu ấy ăn cơm. Bọn họ vẫn luôn ăn cơm cùng nhau cơ mà? Nói không chừng Chu Sa cho rằng cô ấy "thấy sắc quên bạn": Hôm qua mới quen biết trai đẹp, hôm nay lập tức đá cô đi. A, sao câu này lại có chút kì quái? Chu Tú Mẫn vốn muốn an ủi bản thân, kết quả càng nghĩ, tư duy càng phát triển theo chiều hướng kì quái. Chu Tú Mẫn nghẹn rồi, bát tự còn chưa viết, chẳng qua là nhìn được một người đàn ông hơi vừa mắt, tại sao từ trường cơ thể bỗng trở nên kì quái đến thế?
Não co lại rồi sao?
Cô ấy có chút ý tứ với Chu Paul chẳng qua là vì vẻ ngoài của hắn cũng tạm được mà thôi. Thật sự nếu so sánh ra, Chu Sa còn xinh đẹp hơn, mặt mày đẹp đẽ, làn da trắng trẻo mịn màng, theo lời cô ấy hay trêu đùa Chu Sa chính là "nhìn cậu thôi có thể ăn thêm hai bát cơm". Hơn nữa nếu so sánh với Chu Paul, bọn họ thân thiết hơn, nói chuyện vui vẻ hơn. Nhưng, tại sao phải lấy Chu Sa ra so sánh với Chu Paul? Không cùng giới tính, không cùng thân phận, sao có thể so sánh?
Vốn muốn an ủi bản thân, kết quả càng "an ủi"càng bối rối mất bình tĩnh, đến cuối cùng Chu Tú Mẫn phỉ nhổ bản thân: Thật không vững vàng, chẳng qua là một giấc mơ, mày cần gì phải như thế? Bình thường cô ấy hung dữ khí thế níu lấy cánh tay Chu Sa, còn nói chuyện giống như nữ vương cơ mà? Để phục hồi lại cảm giác bình thường, cô ấy cắn răng, níu lấy tay Chu Sa, kết quả Chu Sa quay đầu nghi hoặc nhìn cô ấy, cô ấy... cô ấy lại đỏ mặt rồi.
"Không phải bảo không ăn sao?" Chu Sa nghi hoặc hỏi, Chu Tú Mẫn mặt đỏ tía tai, vốn muốn cười hi hi nói "Mình đi cùng cậu", cuối cùng biến thành tức giận: "Ai nói chứ? Mình đâu có nói không ăn!" Lời vừa ra miệng, Chu Tú Mẫn càng nghĩ càng muốn chặt lưỡi. Rõ ràng không làm gì, mơ mộng thì thôi đi, cho dù có là trong mơ, cũng là Chu Sa "động khẩu" trước, liên quan gì tới cô ấy? Tại sao cô ấy lại có một loại cảm giác "có tật giật mình" mạnh mẽ thế chứ.
Chu Tú Mẫn rơi vào cảm giác bối rối mạnh mẽ hơn.
"Tối qua hẹn hò thế nào rồi?" Hai người vừa đi, Chu Sa cười hỏi một câu, Chu Tú Mẫn hung hăng đáp lại: "Không hẹn hò!"
"Hả?"
"Hắn là thân thích của nhà mình. Đến nhà mình ăn cơm, nói chuyện, vừa hay gặp thôi."
"Ồ, có duyên ghê. Một ngày gặp những hai lần."
"Cút đi!" Nghe Chu Sa nói như thế, Chu Tú Mẫn bỗng nhiên nổi nóng, câu nói nay so với tiếng "khà khà" tối qua của cô càng khiến người ta không thoải mái, tuy không biết tại sao không vui, chỉ là... chỉ là những lời đó không phải nên nói với cô ấy từ tối qua sao? Bây giờ mới mập mờ ám chỉ là có ý gì?
"Sao thế? Sao lại không vui rồi?" Chu Sa nghi hoặc nhìn cô ấy, lại hỏi: "Người thân? Có quan hệ huyết thống không? Nếu có... thì không thể yêu nhau rồi?"
"Cậu muốn mình yêu đương đến thế à?" Chu Tú Mẫn buồn rầu nhìn cô, buông cánh tay đang níu tay cô ra, Chu Sa nói không có, vừa nhắc tới nên tùy tiện nói thôi. Cô nói, tất nhiên là mình không thích cậu yêu đương, cậu yêu rồi chắc chắn sẽ xa cách mình lắm, nhưng cậu muốn yêu thì mình cũng đâu có cách gì.
Chu Tú Mẫn không biết tại sao, trong lòng lại rầu rĩ, giống như bị người chặn họng, muốn nói nhưng lại không nói được, cô ấy cúi đầu, không tức giận, "Không đâu. Mình sao có thể thế chứ? Mình cũng đâu phải là người thấy sắc quên bạn, hơn nữa, yêu đương gì chứ, tại sao chúng ta cứ nói đến cái chủ đề xa xôi này chứ? Chỉ là mình thấy hắn cũng được, cũng không có ý gì khác. Lẽ nào cậu chưa từng rung động khi nhìn thấy trai đẹp? Mình chính là người yêu cái đẹp, nhìn thấy thứ gì đẹp đẽ là muốn nhìn nhiều hơn một chút, không có ý gì đâu." Cô ấy nhấn mạnh, Chu Sa nghĩ một lát, "Mình cũng không nghĩ gì, chỉ là nhắc tới nên thảo luận chút thôi. Nếu không phải cậu nghĩ nhiều thì tại sao lại nghĩ mình nghĩ nhiều. Ví dụ như mình nói, Chu Tú Mẫn cậu rất xinh đẹp, cậu có nghĩ nhiều không? Chắc chắn là không. Chắc chắn là vì bản thân cậu có biến hóa nên mới nghĩ nhiều vậy đó."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn á khẩu, hung hăng nhìn cô, "Mình không nghĩ nhiều. Chỉ là cảm thấy hắn đẹp trai mà thôi, nhưng sao qua lời của cậu mình giống như tương tư, vừa gặp đã phải lòng người ta vậy? Nói chuyện với cậu thật bực mình. Không muốn nói nữa." Nói ra lời ấy, giọng điệu có chút buồn bã, Chu Sa dịu dàng cười cười, "Xin lỗi! Mình không hiểu những chuyện này, sau này cậu nói cho mình nghe, mình sẽ không chen ngang, cậu đừng tức giận được không?"
"Sao mình phải nói với cậu chứ?" Chu Tú Mẫn trợn mắt với cô. "Thôi bỏ đi, nói với cậu khiến mình buồn bực, Không nói nữa, chúng ta đi ăn cơm."
"Ừ!"
Dự cảm của Chu Tú Mẫn không sai, Chu Paul cũng có thiện cảm với cô, trực giác của phụ nữ rất chuẩn, hôm đó ân cần gọi điện thoại cho cô ấy, nói buổi tối muốn mời cô ăn cơm, hỏi có thời gian hay không. Chu Tú Mẫn đang buồn rầu vì mấy lời của Chu Sa, tâm trạng đang xuống dốc, Chu Paul gọi điện đến không đúng lúc, hơn nữa nhà ăn rất ồn, Chu Tú Mẫn không nghe được hắn nói liền tức giận, tùy tiện tìm lí do rồi cúp máy. Chu Paul cũng không bất ngờ, phụ nữ càng lạnh càng khó câu đến tay, nhưng, thứ hắn có chính là kiên nhẫn.
Buổi chiều còn có tiết, Chu Sa hỏi cô ấy muốn về nhà hay đến kí túc của cô ngủ trưa. Chu Tú Mẫn bối rối một lúc, nói, mình đến phòng tự học đọc sách, không ngủ. Chu Sa cũng không ngủ trưa, liền cùng cô ấy đến phòng tự học, kết quả vừa đến ngã rẽ của khu giảng đường liền nhìn thấy Lâm Bội Linh đang ôm bạn gái hôn môi. Nếu không nhìn nhầm, tay của Lâm Bội Linh đang thò vào... ngực của cô gái kia.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lúng túng không thôi, sớm biết có chuyện đã không đi đường này. Lâm Bội Linh cũng phát hiện bọn họ, động tác dứt khoát rút tay ra, sau đó cười cười lúng túng, dẫn bạn gái đi về một hướng khác.
Biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến là một chuyện khác!
Chu Sa và Chu Tú Mẫn chấn động đứng nguyên tại chỗ rất lâu, người ta đi xa rồi, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn, hoàn hồn rồi lại nhìn nhau, sau đó lại đồng thời ngoảnh mặt đi, tự nhiên cảm giác rất bối rối.
Chu Tú Mẫn bối rối là vì... giấc mộng tối qua, vừa nằm mơ một giấc mơ không thể nói cho người khác biết, sao hôm nay liền bắt gặp tình cảnh này? Lẽ nào cô ấy bị bọn họ ảnh hưởng nên mới mơ giấc mơ kì quái như thế? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy không đúng, trước đó cô ấy cũng chưa nhìn thấy người ta hôn nhau nồng nhiệt như thế. Chu Sa bối rối là vì... một loại bối rối đơn thuần.
Chu Tú Mẫn không xác định hỏi, "Có phải cậu ta đang xoa ngực không?"
Chu Sa đỏ mặt, "Có lẽ... có khả năng... là thế!"
"Mình nghe nói người ta khi hôn sẽ làm ra động tác xoa ngực, lẽ nào là thật?" Chu Tú Mẫn còn đang chấn động, vậy, nếu cô ấy không tỉnh...
Không đúng!
Stop!
Suy nghĩ lại không đi đúng hướng rồi!
Mặt Chu Sa càng thêm đỏ, "Không biết, đừng hỏi mình. Nhiều bạn trai theo đuổi cậu như thế, chưa hôn sao?"
Chu Tú Mẫn thành thật nghĩ nghĩ, "Trước đây có người muốn hôn, nhưng mình cảm thấy miệng hắn thối nên đẩy ra. Hết rồi!"
"Sau này thử xem!" Chu Sa tùy tiện nói.
Chu Tú Mẫn cũng tùy tiện đáp, hoàn toàn là phản xạ thần kinh: "Tìm cậu à?" Sau đó nói xong lại cảm thấy hèn hạ.
Chu Sa mặt đỏ tía tai, "Nói linh tinh gì đây, có đi không?"
Hai người đến phòng tự học, Chu Sa mở sách ra chuẩn bị chìm đắm vào trong, Chu Tú Mẫn đột nhiên hỏi: "Cậu nói xem hai người họ có lên giường không?"
Chu Sa phản xạ trả lời: "Không đâu, còn chưa kết hôn mà."
Chu Tú Mẫn nghẹn lời nhìn cô, Chu Sa ý thức được bản thân sai rồi, không trách cô được, cô hoàn toàn không xem Lâm Bội Linh là nữ, cô nàng trong mắt cô... và trong mắt của rất nhiều người có lẽ là "man", chỉ là mỗi lần đi vệ sinh gặp cô nàng, mới nhớ ra phía trước "man" còn có một nửa là "wo".
"Không... không đâu." Dưới ánh mắt khinh bỉ của Chu Tú Mẫn, cô lắp bắp bổ sung một câu.
"Tại sao lại không chứ?" Chu Tú Mẫn hỏi ngược lại.
"Mình... mình không biết."
Chu Tú Mẫn nhìn cô, nhích đầu lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết phụ nữ với nhau thì làm thế nào không?"
Chu Sa đỏ vành tai lắc đầu lại nói, "Chu Tú Mẫn, cậu đừng quản người ta nữa. Không phải cậu nói cố gắng học tập để giành học bổng sao? Cậu có muốn học không?"
"Cậu không có chút hiếu kì nào sao?"
"Có. Nhưng chuyện này liên quan gì đến bọn mình? Hiếu kì chuyện của người ta không tốt đâu."
Chu Tú Mẫn ủ rũ nói thầm: Sao không liên quan chứ, tối qua cậu còn hôn mình mà.
A, không đúng!
Stop! Stop! Stop!
...
Bát Tự Hà Lạc: Bát tự Hà Lạc là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành,... bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.