Chương :
Những thứ vô tình, chắc chắn sẽ thiếu đi vài phần trơn tru. Sau đó Chu Tú Mẫn nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không thoải mái: Có phải bản thân cô ấy quá rõ ràng không, rõ ràng giống như cô ấy rất đói khát, cô ấy không có ý như thế... cô ấy... cô ấy...
Vậy thì có ý gì?
Theo cách nói thịnh hành bây giờ của dân mạng chính là: Mọi người đều rất bận, gặp mặt không lên giường thì làm gì?
Hơn nữa, bọn họ cũng đang yêu đương nghiêm túc, cũng không phải làm loạn, cho nên... cho nên...
Chu Tú Mẫn an ủi bản thân, trong lòng có chút "khó chịu" tràn ra, bắt đầu chuẩn bị cho "chuyến du lịch tình yêu lãng mạn" của cô ấy và Chu Sa: Ở đó có biển, chắc chắn phải mang theo đồ bơi, đáng tiếc lần trước uổng công mang đến Hoàng lăng, đồ lót xinh đẹp, chắc chắn phải mang, nếu không cẩn thận... hi hi... ngượng ngùng... còn phải mang kính râm, dép tông, túi xách, đồ biển các thứ, đều phải mang. Còn có đồ ăn vặt, iPad, một số bài hát nhẹ nhàng êm tai, hai quyển truyện tình yêu... không, là hai tập thơ lãng mạn văn nghệ... đều phải chuẩn bị.
So với sự trịnh trọng, không để phát sinh sai sót của Chu Tú Mẫn, Chu Sa biểu hiện rất... đơn giản: quần jean áo phông trắng, thêm đôi giày trắng đã cũ, cùng hai bộ đồ ngủ liền xuất phát, giống như chỉ là đi cùng mà thôi, hoàn toàn không nhập vai. Chu Tú Mẫn có chút ủ rũ, lúc này cô ấy mới chú ý đến vấn đề, vấn đề này chính vì thường xuyên đi đào mộ nên cô ấy đột nhiên quên mất: Giày quân đội đa phần mặc quần áo cũ của người ta, cho dù cô mặc đồ gì cũng đẹp mắt, nhưng suy nghĩ kia vẫn làm cô ấy không thoải mái. Sau này cô ấy phải tự mình làm dáng cho giày quân đội mới được. Chu Sa hoàn toàn không biết suy nghĩ của cô ấy, vẫn "bình tĩnh" đọc sách. Chu Tú Mẫn rất buồn bực, cô không có chút căng thẳng nào sao? Tại sao trái tim cô ấy lại thình thịch không ngừng? Nhưng... trang sách này... không phải cô đã đọc quá lâu rồi sao? Ban nãy cô ấy cố tình liếc được hàng chữ này, bây giờ vẫn là nó... ha, còn giả vờ? Chu Tú Mẫn đột nhiên "tâm tình vui vẻ", nhích lại gần "chụt" một cái lên mặt Chu Sa, Chu Sa bị giật mình, trên xe, bốn phía đều có người...
"Cậu... cậu làm gì đấy?" Chu Sa căng thẳng nhìn cô ấy, nói ra miệng không phải là "cậu đừng như thế" như Chu Tú Mẫn nghĩ, mà là hỏi cô ấy làm gì thế, Chu Tú Mẫn kiêu căng nâng mày, thản nhiên, "Mình vui vẻ!"
Chu Sa không biết nói gì mới tốt, Chu Tú Mẫn lại nhích đến nói nhỏ vào tai cô: "Cậu căng thẳng à?"
Khuôn mặt trắng bóc của Chu Sa vốn đã phiếm đỏ nay lại càng đỏ hơn, "Không có! Tại sao phải căng thẳng chứ?"
Chu Tú Mẫn cười hi hi nhìn cô, "Thế sao trang sách của cậu đọc lâu thế?"
Chu Sa ngây người, ngay tức khắc phản bỏ, nhưng giọng điệu không có sức thuyết phục, "Không... không có, mình đang suy ngẫm!"
"Xì!" Chu Tú Mẫn phì cười, nghiêng mắt nhìn cô, lại bày ra bộ dạng "lưu manh bắt nạt gái nhà lành", "Đừng sợ, chị sẽ yêu thương em!"
"..." Chu Sa nghẹn lời nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng chỉ ra: "Mình lớn hơn cậu đó!"
Chu Tú Mẫn: "..." trọng điểm của cậu... ôi... có phải là nhầm chỗ rồi không?
Đùa giỡn thất bại!
Thứ sáu, gần sáu giờ chiều, bọn họ cũng đến được khu nghỉ dưỡng với phong cảnh tươi đẹp. Làm một số thủ tục ở quầy tiếp tân, sau đó lấy chìa khóa về phòng. Cạch một cái cửa mở ra, là một căn phòng xa hoa, vô cùng khí thế xinh đẹp, ở phòng đặt một chiếc giường lớn xa xỉ, ai cũng mặt đỏ tía tai tim đập nhanh, trong phòng còn có bàn trà ghế sô-pha, bàn làm việc, phía sau chính là một cánh cửa lớn nhìn thẳng ra biển... bọn họ đặt hành lí xuống rồi ra ngoài chơi. Trên bãi cát, còn có chỗ nướng đồ ăn, có quầy bày bán than hoa nướng đồ, còn có cách loại nguyên liệu, có rất nhiều người không quản nóng bức đang nướng đồ. Chu Tú Mẫn nhất thời nổi hứng, cũng mua một ít nguyên liệu về nướng, đương nhiên, phần lớn là Chu Sa nướng, cô ấy phụ trách ăn. Chu Sa nướng đồ rất chuyên nghiệp, lúc Chu Tú Mẫn ăn cá thu đao cô vừa nướng xong liền nghĩ: Tại sao cô gái này cái gì cũng biết làm, nếu mình không ở bên cạnh cậu ấy, nếu mình là người khác, đối diện với một người ưu tú thế này, giỏi giang thế này, chắc chắn đau lòng chết mất.
Kết quả, không cần ăn cơm tối nữa.
Ăn đồ nướng xong, đi tản bộ một vòng cho tiêu, sau đó bọn họ về phòng. Lúc đi tắm mới phát hiện bí ẩn "giường và tường kính": Tấm kính này trong suốt, không phải kính thủy tinh mờ. Nhất cử nhất động trong phòng tắm, nằm trên giường có thể nhìn thấy rõ ràng. Đây... có chỗ nào là căn phòng xa hoa, rõ ràng là... phòng ôm ôm hôn hôn. Chu Tú Mẫn nghẹn rồi. Cô ấy vốn cũng không phải là người cởi mở, nhưng có ý đồ với Chu Sa, ý đồ rất sâu, mới giành thế chủ động, nhưng chủ động kiểu này... tắm rửa cũng để người ta nhìn thấy. Cảm giác rất mất mặt!
Chu Sa nói: "Hay là, chúng ta đổi phòng khác?"
Chu Tú Mẫn trợn mắt với cô, "Chắc chắn cũng thế thôi. Đổi phòng thì có ích gì chứ?" Nếu cô ấy không đến, anh trai cô ấy sẽ cùng người phụ nữ nào đó đến. Chu Tú Mẫn nghĩ ra vấn đề, liền... nghẹn rồi. Đàn ông nằm trên giường nhìn phụ nữ tắm, thú vị lắm sao? Sao có cảm giác rất biến thái vậy chứ?
"Mình sẽ không nhìn đâu. Mình đi đọc sách. Sẽ không quay đầu lại." Chu Sa thật thà nói, "Cậu đừng lo!"
Chu Tú Mẫn: "..." Chu Tú Mẫn buồn bực đi tắm rửa gội đầu. Đồ nướng rất ngon, nhưng cả thân đều quyện mùi.
Chu Tú Mẫn nghĩ trong lòng: Giày quân đội thối sẽ không nhìn trộm chứ? Nhưng vừa nghĩ tới tính cách thật thà của Chu Sa, lại buồn rầu thở dài một cái. Bởi vì tấm kính "lõa lồ" này, động tác tắm rửa của Chu Tú Mẫn chú ý hơn rất nhiều, nếu không cẩn thận để người khác nhìn thấy hành động kém duyên của bản thân thì thật không tốt, nên tốc độ tắm rửa cũng nhanh hơn. Một người tắm rửa, hai chữ: bất tiện!
Chu Tú Mẫn tắm xong, lau tóc đang ướt, "Chu Sa..."
Chu Sa hoảng hốt đáp lại, "Ừm?"
"Đi tắm!"
Chu Tú Mẫn đi đến ghế sô-pha ngồi, mở ra nửa tấm rèm cửa, từ góc nhìn của bọn họ, có thể nhìn thấy được một chút ánh sáng chiếu tới từ ngọn hải đăng phía xa, dáng vẻ Chu Sa luống cuống đáp lời, "Ồ!" rồi ấp a ấp úng, "Vậy... vậy cậu không được nhìn trộm mình đấy!"
"..." Trong lòng Chu Tú Mẫn thấp thỏm không yên, bị tư thế và những lời nói này... làm giật mình. Cô ấy hít thở thật sâu, "thản nhiên", "Ừ!" mới lạ.
Chu Sa lấy quần áo ngủ vào phòng tắm.
Chu Tú Mẫn ngắm nhìn bầu trời đêm, thơ thẩn mấy giây, sau đó vứt chiếc khăn tắm đi. Lúc này, nên bật chút nhạc, âm nhạc lãng mạn ám muội ngông cuồng... nhanh chóng tìm iPad, ấn vào "mục âm nhạc", rất nhanh tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng mê li truyền ra khắp phòng.
Ca khúc rất bắt tai, giai điệu cũng rất đẹp đẽ, như có như không cũng không khiến tâm tình bất an bình tĩnh trở lại, ngược lại càng thêm căng thẳng. Chu Tú Mẫn liếc một cái Chu Sa đang trong nhà tắm, tốt lắm, cô đang gội đầu. Chu Tú Mẫn muốn tìm việc cho bản thân, liền lấy máy sấy trong ngăn kéo sấy khô tóc, thế là âm thanh dịu dàng thanh lịch tươi đẹp lại tăng thêm rất nhiều âm thanh "phù phù phù". Chu Tú Mẫn sấy tóc xong, Chu Sa cũng gội đầu xong. Cởi đồ! Cơ thể kia...
Thật sự rất trắng!
So với tưởng tượng của cô ấy... còn chói mắt hơn, trắng đến mức khiến ánh đèn trong phòng tắm cũng trở nên u ám.
Chu Tú Mẫn che mặt, đôi mắt đang nhìn, lúng túng vừa nhìn vừa giãy giụa. Được rồi, nhìn...nhìn một chút thôi... không biết có phải Chu Sa phát hiện cô ấy đang nhìn trộm hay không, đột nhiên lấy khăn tắm che đi, còn giống như lườm cô ấy một cái. Cuối cùng Chu Tú Mẫn mặt không đủ dày, vội vàng giả vờ "mình không làm gì" thu lại ánh mắt, cầm lên cuốn truyện... không phải, là tập thơ lãng mạn văn nghệ lên xem, kết quả, nhìn trong tập thơ đều là cái gì mà "tình" mà "ái", còn cái gì mà "em là nữ thần của anh" đập vào mắt...
Thân thể trắng bóc, tuy chỉ là góc nghiêng, cũng đủ là người ta rơi vào mộng tưởng, hiện lên trên trang giấy...
Cảm giác, rất khát!
Chu Tú Mẫn ngồi xổm trước tủ lạnh, đang giãy giụa xem Coca hay Sprite uống ngon hơn... Coca không giải khát? ... Lúc đó, trên đầu Chu Sa trùm theo chiếc khăn tắm lớn bước ra.
Không khí, đột nhiên có chút thay đổi, lúng túng, nhưng cũng không tránh khỏi mang theo tín hiệu chờ mong.
Chu Sa buông khăn tắm xuống sấy tóc, Chu Tú Mẫn cuối cùng chọn Sprite, mở ra muốn một ngụm, làm ướt chiếc cổ họng đang khát khô rồi đi đến cầm lấy chiếc máy sấy trên tay Chu Sa, giúp cô sấy tóc ở đằng sau.
Không nói chuyện. Không khí yên ắng vi diệu lại tiếp tục duy trì.
Nhưng trái tim đập dữ dội hơn ban nãy, những ngón tay cầm máy sấy cũng khẽ run lên.
Còn một người, thân thể cứng rắn như đá tảng, đứng thẳng như cây bạch dương.
Tóc thổi gần khô, Chu Tú Mẫn tắt máy đi, đặt xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Chu Sa từ phía sau, không nói gì. Động tác ám muội ấy đã biểu thị cho tất cả, thế giới này chỉ còn lại nhịp tim của hai người.
Rất nhanh, rất nhanh!
Nhảy ra khỏi lồng lực.
Như sắp ngạt thở.
Có lẽ một hai giây, có lẽ ba năm phút, không biết nữa, thời gian đã bị lãng quên trong những âm thanh mãnh liệt của trái tim, ngay đến cả tiếng nhạc đang phát, dường như cũng chỉ tồn tại như khói bụi, không nghe lọt tai. Là Chu Sa chủ động. cô quay người lại, ôm lấy mặt Chu Tú Mẫn – Chu Tú mẫn có thể cảm nhận được những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của cô như đang nóng lên, còn có chút run rẩy – rồi hôn lên.
Chu Tú Mẫn chỉ thoáng ngại ngùng, sau đó đáp trả.
Hai chiếc lưỡi đan xen, dần dần mãnh liệt. Kịch liệt, nụ hôn khiến người ta muốn say, thúc đẩy bàn tay đang trong hư không tiến hành hành động: Trước tiên là cẩn thận chạm vào một chỗ, sau đó là nhiều chỗ, tùy ý xoa nắn từ eo đến sống lưng, đến bờ mông...
Chu Tú Mẫn dẫn tay Chu Sa vào trong quần áo mình. Khi tay cô ấy đặt lên ngực Chu Sa, hành động của Chu Sa, thậm chí đến cả hô hấp, như thể bị ngạt. Ánh mắt Chu Tú Mẫn si mê nhìn cô, như muốn hỏi: Có thể không?
Chu Sa quay đầu đi, không ngoảnh lại, không từ chối, thế là Chu Tú Mẫn tiếp tục. Có lẽ lực tay quá mạnh, có lẽ chạm vào nơi mẫn cảm, Chu Sa khẽ rên rỉ một tiếng, âm thanh đó lại giống như cánh cửa bí mật được mở ra, chạm vào cảm xúc hưng phấn ngượng ngùng... hai đôi môi, lại dính vào nhau.
Hai người dịch tới bên giường, Chu Tú Mẫn ngã xuống giường trước, Chu Sa quỳ một chân lên, cánh tay đặt bên người cô ấy, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ấy...
Giống như con thú hoang nhỏ.
Chu Tú Mẫn ôm lấy cổ cô, hai người cùng lăn về một phía.