Chương :
Hội nghị lần này không phải hội nghị học thuật chính thức, nó thuộc chế độ vừa làm việc vừa nghỉ ngơi, buổi sáng họp hành, buổi chiều đi ngắm cảnh tham quan, đến khu nghỉ dưỡng tham gia hoạt động, giống như là hoạt động được tổ chức nhằm tăng cường tình hữu nghị, để các nhà học giả nổi tiếng có thể tăng cường giao lưu học thuật, đồng thời có thể tiếp xúc cá nhân, cũng coi như là việc tốt. Hội nghị lần này, là một lần hiếm hoi trong mấy năm nay Liêu Cảnh Hưng tham gia, bởi vì lần này có ông bạn già muốn đi, sau đó còn là vì...
Trước khi nói ra nguyên nhân, phải giới thiệu sơ qua về gia cảnh của giáo sư Trịnh: Gia đình họ Trịnh đời đời ghi danh bảng vàng, đến đời Trịnh Quảng Quảng, Trịnh Bách Luân, hai anh em cũng không chịu kém cạnh, đều là người có tiếng tăm trong lĩnh vực của mình. Duy nhất chỉ có cậu ba Trịnh, lại trốn tiết cúp học như chuyện cơm bữa, thi thử thường xuyên không qua môn, nhà họ Trịnh cũng không dám ôm quá nhiều hi vọng với cậu, tùy ý để cậu thích làm gì thì làm. Cậu ba Trịnh miễn cưỡng tốt nghiệp cấp Ba, cầm lấy phần thưởng mấy trăm nghìn tệ của ông Trịnh đi kinh doanh. Cậu học hành không ra sao, nhưng làm ăn lại vô cùng thành thục, chỉ vài năm đã như diều gặp gió, mở một công ty văn hóa giải trí ở Thiên Tân, cưới được cô vợ sản xuất chương trình xinh đẹp. Công ty của cậu ba, cũng là công ty của vợ cậu, gần đây sản xuất một chương trình có tên "Tìm kiếm bảo vật dân gian", kế hoạch do công ty quảng cáo tuyên truyền, kêu gọi quần chúng nhân dân đem bảo bối hoặc nghi là bảo bối của gia đình đến cho chuyên gia tại trường quay giám định, đánh giá, thậm chí có thể mua bán tại chỗ. Nhưng mời mấy vị chuyên gia thì sao? Việc này khiến cậu ba Trịnh và vợ phát sầu, quá cao cấp, người ta không chịu đến chương trình dung tục, còn cấp thấp, không đủ trình độ, lại trở thành trò cười cho thiên hạ, hơn nữa sức ảnh hưởng không đủ. Cậu không phải không nghĩ đến bà chị trong nhà, hết cách... Sợ! Cuối cùng bị bà vợ tạo áp lực nên đành gọi điện cho cô Trịnh, cẩn thận trình bày ý định của bản thân, kết quả cô Trịnh sảng khoái đồng ý, kết quả chương trình có thể khởi quay trước nửa tháng, chính là vào thời gian bọn họ đi dự hội thảo.
Xét về danh tiếng, cô Trịnh không so được với giáo sư Liêu hay Chu Mỹ Đích, so tài bác học, cũng tự hổ thẹn không bằng, nhưng về tài ăn nói, tính thuyết phục, ngay đến cả Liêu Cảnh Hưng chua ngoa đứng trước mặt cô Trịnh, rất nhiều lúc cũng chỉ đành câm nín an phận. Cô Trịnh dễ dàng dùng lí do "để đám học trò tham gia nhiều hoạt động tăng cường tri thức" thuyết phục Liêu Cảnh Hưng, thậm chí Chu Mỹ Đích bị mê mẩn bởi câu "cao thủ trong dân gian, bảo bối cũng vậy" liền thành công. Ba vị này đều là người tiếng tăm, có ba vị xuất trận đầu, sau này cậu ba Trịnh có mời các giáo sư khác cũng dễ dàng hơn nhiều. Giáo sư Liêu cảm thấy có thể gặp bạn bè còn có thể đưa học trò đi mở mang kiến thức, cũng chỉ là hai ba ngày, không trở ngại, vui vẻ đồng ý.
Đó cũng là nguyên nhân ông thầy đến tham dự hội nghị lần này, cũng là lí do dẫn Chu Sa theo cùng, còn cô Trịnh chỉ là muốn đem hai cô học trò đi mở rộng tầm mắt, áp bức bóc lột cậu em gì đó, đơn thuần ra tay, cũng không liên quan gì đến "chủ đề".
Buổi chiều ngày thứ ba của hội nghị, phía tổ chức không sắp xếp hoạt động, hiển nhiên để mọi người có toàn thời gian hoạt động riêng. Giáo sư Đới thương lượng cùng giáo sư Liêu, Chu hai vị, "Hay là, chúng ta đến 'đường Thẩm Dương' thăm thú đi?"
Hai vị giáo sư Liêu, Chu cân nhắc, được! Thế là ba ông già phong độ như đạo trưởng đi xuống lầu, đi đến đại sảnh lại nghỉ, ôi chao, không đúng, chúng ta còn dẫn theo học sinh cơ mà. Thế là giáo sư Đới gọi điện thoại, gọi học sinh của mình xuống, thuận tiện thông báo cho ba người còn lại – trước kia bốn người đi dạo chợ đêm, để thuận tiện chủ nhật đi 'thành phố quỷ' nên đã lưu số điện thoại, thuận tiện liên lạc – thế là bốn vị học trò đang lên kế hoạch đi đâu lượn lờ hoặc bạn học đã về nhà vội vàng quay lại điểm danh. Trước khi bọn họ quay lại, ba vị giáo sư lại cân nhắc: Ba lão già chúng ta lại mang theo bốn học trò – cô Trịnh không biết đã đi đâu, giáo sư Liêu đương nhiên coi Chu Tú Mẫn như đồ đệ của mình, tóm lại đều là học sinh trong trường, giáo sư cũng không "có thành kiến với người khác phái" – còn ra thể thống gì? Để bọn họ tự ra ngoài mở mang tầm mắt đi. Thế là giáo sư Chu đề nghị: Chúng ta chơi trò chơi đi, xem bọn họ ai có nhãn lực tốt, có thể mua được thứ đồ đáng giá, giá cả cao nhất sẽ chiến thắng, học sinh của ai thua, trên bàn ăn đừng mở miệng, uống cạn mười chén rượu. Mấy vị giáo sư cảm thấy thú vị, thế là mỗi người rút ra năm trăm tệ, để đám học trò tự giải quyết, đám học trò hoảng hốt. Học trò của giáo sư Đới đại diện cho ba người còn lại hỏi: Giáo sư, nếu không gặp được vật gì đáng giá thì sao?
"Vậy thì nhận thua!"
Trong mắt mấy vị giáo sư đều mang theo vẻ khờ dại, đây nào có phải vấn đề mười chén rượu, rõ ràng là cuộc tranh đấu vì thể diện.
"Nếu nhìn thấy thứ đồ vô cùng đáng giá, nhưng tệ không đủ, vậy thì tính thế nào ạ, chúng em dùng tiền riêng có tính hay không?" Chu Tú Mẫn cẩn thận nghĩ. Giáo sư Chu mỉm cười nhìn cô ấy, "Được! Giống nhau cả. Chia theo tỉ lệ!"
Đám học trò hiểu rồi. Trong lòng lặng lẽ thở dài: Các giáo sư có phải ngày càng tinh quái hay không? Bọn họ đúng là một đám học trò khốn khổ.
Vừa đến đường Thẩm Dương, các giáo sư bỏ lại đám học trò, tự mình ung dung đi thăm thú. Đường Thẩm Dương là một khu phố đồ cổ nổi tiếng ở Thiên Tân, tương đương với xưởng Lưu Ly nổi tiếng thế giới ở Bắc Kinh. Bên trong có rất nhiều cửa hàng đồ cổ cao cấp xa xỉ, cũng có cửa hàng nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, thậm chí một viên gạch, một tấm vải rách cũng có thể thành một sạp hàng, thật sự giống như "anh đi cầu độc mộc của anh, tôi đi đường dương quan của tôi", "đồng trung cầu dị" (cùng ngành tìm kiếm điều khác biệt). Nhóm người nhìn thấy người qua người lại, không phải quá náo nhiệt, nhưng cũng không phải khu phố đồ cổ lạnh lẽo thê lương, học trò của giáo sư Đới mở lời trưng cầu ý kiến của mọi người: "Các bạn, chúng ta đi cùng nhau hay là tách ra?"
Học trò của giáo sư Chu: "Cùng đi đi, tách ra còn thú vị gì nữa, mọi người cùng đi, ngắm được cái gì thú vị, cũng dễ thương lượng."
Học trò của giáo sư Đới thật ra cũng có ý này, nên sảng khoái đáp ứng, "Được!" lại nhìn sang Chu Tú Mẫn và Chu Sa, Chu Tú Mẫn không có ý kiến, thế là bốn người một nhóm, hòa cùng dòng người đi vào phố đồ cổ.
Một đường một tiệm một sạp, nhìn qua nhìn lại cũng không vật gì "đáng giá" để mua, đồ cổ thật, giá quá cao, không mua nổi cũng không nhất định phải mua, mảnh vỡ linh tinh, không đáng giá để "so thắng thua". Cả một đường, nhìn thấy không ít quầy hàng lừa người: Có người bán sách cũ, tạp chí linh tinh, một quyển cố ý "vô tình" "óc chó xào qua dầu" ở một góc khuất, còn một quyển vứt trong đống sách, khiến người mua cho rằng chủ tiệm không hiểu biết, mang theo tâm trạng "nhặt được món hời" bỏ ra trăm tệ nghìn tệ mua về, kết quả về nhà mới phát hiện bị mua hớ (Chú ý: Trong giới khảo cổ có một nhóm chuyên đi lừa bịp, ví dụ bán óc chó, chọn ra một cặp óc chó gần giống nhau sau đó cho vào nồi dầu, rồi gia công lên màu, hình dạng rất giống những quả óc chó già nhiều năm màu sắc đẹp, tinh xảo). Hoặc là một lão nông thật thà chất phác, ngồi xổm trong hẻm nhỏ, bán mấy hòn đá khắc hay một viên ngọc còn dính bùn đất, nói mới đào dưới đất lên, đến để đổi gạo, hoặc là thanh kiếm đầy vết gỉ, nói không biết là gì, tùy tiện đưa chút tiền rồi đi, dẫn đến đằng ấy tưởng tượng đến "kiếm Tần vương", hay "Mạc Tà Can Tương", sau đó "tùy tiện" ra giá trăm nghìn. Người nông dân thật thà đáng thương kia vừa quay người, liền trở thành đại gia lái BMW, đợi đã, không chỉ một người, cả một đám người, rõ ràng đã biết, nhưng khi nhìn tận mắt vẫn không khỏi chấn động, nhìn cẩn thận "biển hiệu" lại càng thêm sáng.
Đi suốt hai tiếng đồng hồ, đến một cửa tiệm tên "Trân Bảo Hiên", Chu Tú Mẫn vui vẻ, nói thầm với Chu Sa: Nhìn xem 'chi nhánh' của anh mình đấy. Chu Sa cho là thật, "Thật à, lợi hại ghê!" Chu Tú Mẫn nghẹn lời: Cậu không nên cái gì cũng tin như thế. Tên cửa hàng giống cửa hàng nhà mình mà thôi.
Mọi người đều có chút mệt, hẹn xem xong chỗ này thì tìm một nơi giải khát rồi tiếp tục. Thế là đi vào, bên trong ông chủ khoảng chừng ba chục tuổi, thân hình có chút ục ịch, cho rằng bọn họ là hai cặp tình nhân, loại này rất dễ kiếm tiền, đàn ông thường thích ra oai trước mặt phụ nữ, không hiểu cũng vờ hiểu, lúc này là thời cơ tốt nhất để ra tay. Hắn liền nhiệt tình mời gọi, hỏi xem tìm mua gì, đồ ngọc hay đồ vàng, tiệm bảo đảm không làm giả, còn thật hơn cả trân châu. Chu Tú Mẫn nói, anh có thứ gì tốt không, mang ra đây xem xem. Ông chủ vội vàng mở quầy, lấy ra một khối ngọc trắng được bọc bằng lụa nhung, "Đây là ngọc bích Hòa Điền cao cấp!"
Chu Tú Mẫn phì ra mũi, đây không phải "chợ ngầm", là cửa hàng kinh doanh "hợp pháp", nói chuyện cũng không cần cấm kị như thế, "Lấy một viên đá trôi nổi giả làm ngọc bích Hòa Điền, ông chủ, có ý gì đây? Có thứ gì hay thì mang ra đây, mấy loại rẻ rách này đừng mang ra. Tôi nhìn mệt."
Ông chủ bị cô ấy lật tẩy, "hi hi" cười giễu mấy tiếng, cũng không giải thích – cô gái này xem ra là người giàu có có mắt nhìn, có lừa cũng vô dụng, thế là một bình hoa miệng tròn, tạo hình thanh tao, màu sắc hài hòa, nhẵn nhụi tinh tế, "Đây là tinh phẩm được quan nhà Đường chế tạo để tiến Hoàng thượng, cô xem đi, tuyệt đối là hàng tốt."
Ông chủ đặt bình hoa cẩn thận lên tấm vải nhung trên khay đỡ - giới đồ cổ có một luật bất thành văn, không trực tiếp đưa từ tay qua tay, tránh phát sinh sự cố ngoài ý muốn, lúc đó không cách nào truy cứu trách nhiệm - sau đó ba người vây lại nhìn, chỉ cảm thấy bình hoa này rất đẹp, chất gốm như ngọc, tạo hình cũng đẹp, bốn người ngắm một lượt, sau đó, quay người...
Ông chủ: "..."
Ông chủ hỏi, "Ơ, sao thế?"
Chu Tú Mẫn thở dài, "Ông chủ, bình hoa này đẹp thì đẹp thật, nhưng tạo hình không đúng, triều Đường không giữ lại loại hình "vuông" này, hơn nữa, nếu là đồ thật, anh có thể mua được nửa cái "đường Thẩm Dương" này rồi, cũng không cần mở một cửa hàng nhỏ thế này..."
Ông chủ biết gặp người trong nghề, không phải trong nghề cũng là nửa trong nghề, bình hoa này, lúc trước cũng lừa qua mấy nhà chơi đồ cổ kiến thức sâu rộng, bèn cười cười: "Cô gái này rất có mắt nhìn, tiệm nhỏ không dám giữ chân, đi thong thả."
Nhóm người đang muốn đi ra, đột nhiên có một người đàn ông đội mũ rơm ăn mặc bẩn thỉu bước vào, hắn kéo mũ rơm xuống rất thấp, nhìn không rõ mặt mũi, cứ cúi đầu hùng hổ xông vào, thiếu chút nữa đụng vào người Chu Tú Mẫn, may thay Chu Sa kéo cô ấy tránh đi. Người kia cũng không xin lỗi, trực tiếp đi vào quầy, móc ra chiếc bao bố ôm trong ngực, mở ra, lộ ra một chiếc ống bút màu vàng, hỏi chủ tiệm: "Mua không?" giọng nói già nua, hiển nhiên tuổi tác không nhỏ.
Ông chỉ cầm lên xem, nhăn mày, "Muốn bán bao nhiêu?"
"!"
"Đùa à, hộp bút trúc này, cũng chỉ đáng giá ba chục năm chục tệ, tôi trả anh tám chục. Muốn bán thì bán."
"Đây là bảo vật gia truyền của nhà tôi, bất đắc dĩ lắm tôi mới phải mang đi bán. Con gái tôi đang bị bệnh."
Chủ tiệm không quan tâm lắc đầu, hiển nhiên nghe quen những lời nói dối như vậy, hắn lại cầm ống bút lên, "Đồ này làm cũng không tệ, màu sắc cũng rất đẹp, nhưng không đáng tiền, nhiều nhất tôi chỉ có thể trả anh ."
"Không được. Anh trả ít như thế, vậy tôi đi bán cho nhà khác."
"Tùy anh thôi. Anh đi đâu cũng vậy cả. Vật này cũng chỉ là đồ trưng bày, không đáng bao nhiêu, tôi trả anh , tệ lấy mua kẹo cho con gái anh ăn. Anh suy nghĩ đi. Đi mấy nhà khác mà xem, nếu đồng ý thì quay lại."
Chu Tú Mẫn đột nhiên chen lời, "Để tôi xem được không?"
Chủ tiệm vui vẻ, dám cá tên này vào tiệm mình diễn trò, ông chủ nói, "Được, xem đi, xem cô gái này có thể trả năm trăm một nghìn không, giúp con gái anh ta. Thành thì tôi cũng không thu "tiền mặt bằng" coi như tôi làm phước một lần."
Chu Tú Mẫn cầm lên tỉ mỉ ngắm nghía, bên trên ống bút trúc này có vẽ câu chuyện Tam cố mao lư của Lưu Bị (Lưu Bị ba lần đích thân đến mời Chu Cát Lượng xuống núi phò tá cho mình), đầu dao vững vàng khỏe khoắn, hình tượng nhân vật sinh động như thật, vấn đề duy nhất là...
Chu Tú Mẫn cầm ống bút đưa cho Chu Sa sau đó hỏi người đàn ông kia: "Ông bán giá thấp nhất là bao nhiêu?"
"!" Người đàn ông kia kiên quyết. Chu Tú Mẫn hỏi chủ tiệm, "Thật không thu 'tiền mặt bằng' của chúng tôi sao?"
Chủ tiệm nghĩ: Hi, còn diễn trò. "Đương nhiên. Tôi nói lời giữ lời."
"Được, vậy ông bán cho tôi."
Học trò của hai vị giáo sư Đới Chu hoảng hốt nhìn nhau, học trò của giáo sư Chu kéo Chu Tú Mẫn sang một bên nói thầm: Tôi biết em có lòng tốt, nhưng lòng tốt không phải như thế, tuy vật này kĩ thuật dùng dao, màu sắc, trình độ không tệ, nhưng không đáng cái giá này. Tam cố mao lư Lưu Bị còn chưa làm Hoàng đế, bên trên còn khắc vương miện, nhiều nhất cũng chỉ là đồ mô phỏng cao cấp của Chu Ngũ Tú mà thôi, cao nhất cũng chỉ ba trăm năm trăm. Đừng mua. Chu Tú Mẫn cười cười, "Tôi thích!" cũng không giải thích nhiều lời. Học trò của giáo sư Chu cũng hết cách, nhìn sang Chu Sa, hi vọng cô khuyên Chu Tú Mẫn, Chu Sa lại giả vờ như không thấy, cũng không nói gì, học trò của giáo sư Đới cũng khuyên đôi câu, bị Chu Tú Mẫn giơ tay chặn lại. Hai nam sinh hết cách nhìn nhau, trợn mắt một cái, chỉ đành từ bỏ, khát vọng mua sắm của phụ nữ hay lòng tốt nổi lên, muốn ngăn cũng không ngăn nổi, để cô ấy khóc thét đi.
Trên người Chu Tú Mẫn không đủ tiền, gộp lại cùng Chu Sa mới đủ hai nghìn đưa cho người đàn ông kia, những ngón tay bẩn thỉu của người đàn ông kia đưa lên mồm chấm nước bọt, đếm từng tờ tiền, phát hiện không có vấn đề, cầm lấy rồi kéo mũ cỏ xuống, không nói một lời liền rời đi.
Ông chủ tiệm cũng không nói lời nào nhìn bọn họ tiến hành giao dịch trong cửa hàng của mình, càng thêm hiếu kì: Rất ra gì đấy! Chu Tú Mẫn cười khà khà nói cảm ơn chủ tiệm, "Anh đẹp trai, cảm ơn anh hào phóng. Tạm biệt!
Chủ tiệm trộm tìm "lí do" sau đó mê hoặc bản thân tại sao phải bỏ ra nhiều tiền để mua thứ đồ trưng bày đó, sau đó lại lừa bản thân tưởng tượng, rồi "im lặng" đáp lại, nhìn cô ấy tiếp tục diễn trò thế nào, "Không khách sáo, em gái đi thong thả."
Hắn nghĩ Chu Tú Mẫn nhất định sẽ tìm tới nói chuyện với mình, nhưng không ngờ Chu Tú Mẫn cuộn lấy tấm vải bố rách nát bọc lại ống bút, bọc gọn gàng rồi gọi người rời đi, hơn nữa cũng không quay trở lại. Chủ tiệm buồn bực mất mấy ngày: Cô gái kia thật sự bỏ ra tệ để mua ống bút trưng bày kia sao? Nghĩ không thông!
Trong nhóm người, Chu Sa mua được quyển sách cũ, cô bày tỏ: Cũng không phải đồ đáng tiền, chỉ là cô thích dấu khắc trên trang sách mà thôi. Con dấu có hình một chút chim non đang ngậm nhánh cây bay lên, Chu Tú Mẫn nhân lúc hai học trò của giáo sư Đới, Chu đang lục lọi ở cửa hàng nào đó, hỏi Chu Sa vì sao thích con dấu này, Chu Sa nói" Mình từng thấy con dấu như thế, bố mình có một cái, nhưng một bên cánh gẫy rồi, ông ấy nói là ông ấy, một bên cánh gẫy rồi không bay lên được, để mình thay ông bay cao bay xa. Nghe xong Chu Tú Mẫn đau lòng, vội vàng nắm chặt lấy Chu Sa tỏ ý tiếc thương cùng an ủi, Chu Sa chỉ dịu dàng cười, tỏ ý không sao.
Chu Tú Mẫn hỏi: "Cậu không hỏi vì sao mình mua ống bút này à?"
"Mình tin vào con mắt của cậu."
"... Thật sao?"
"Mình cảm thấy rất tốt, cho dù có là đồ mô phỏng... có lúc đồ mô phỏng thậm chí còn tốt hơn so với nguyên tác. Ống bút này, mình cho rằng không kém gì nguyên tác. Hơn nữa Chu Ngũ Tú tự xưng là hậu duệ của Lưu Bị, hi vọng tổ tiên của mình làm Hoàng đế mà thêm vương miện, tâm tình này có thể lí giải được."
Chu Tú Mẫn hận không thể hung hăng hôn một cái dưới con mắt của đại chúng, cô ấy kích động, "Mình cũng cho là như thế. Chu Sa, lợi hại ghê! Ha ha!"
Sau đó, hai người học trò của giáo sư Đới Chu cho rằng "mua một số đồ không giá trị còn hơn là tay không quay về" liền kết thúc "hành trình" tham quan 'đường Thẩm Dương', mọi người cùng nhau quay về khách sạn. Ba vị giáo sư sớm đã quay về, ngồi trong phòng giáo sư Chu đánh cờ, nghe được ba người tay trắng quay về cũng không bất ngờ, ngược lại thấy Chu Tú Mẫn mua được ống bút nên hiếu kì, Chu Tú Mẫn nhanh chóng đem ống bút cho ba vị chuyên gia ngắm nghía.
Sau khi xác nhận là hàng thật, lí do giống như Chu Tú Mẫn đã nói, khiến Chu Tú Mẫn hưng phấn không chịu nổi, làm bộ tự hào cảm thấy "mình quả là có nhãn quang". Hai học trò của giáo sư Đới Chu sửng sốt, hai vị giáo sư cũng cảm thán: Xem ra không trốn được mười chén rượu rồi. Chà!
Giáo sư Chu nói: "Cô gái, bán lại cho tôi hai mươi nghìn, thế nào?"
Chu Tú Mẫn kiên quyết lắc đầu, "Không ạ!"
"Tại sao?"
"Chu Ngũ Tú tuy là danh gia, nhưng những năm cuối đời không biết vì lí do gì mà đem hủy bỏ tất cả các tác phẩm của mình, cho nên, các tác phẩm của ông lưu hành ngoài thị trường cực ít, cơ bản là có tiền cũng không mua được. Đừng nói đến cái giá không hợp lí, có hợp lí, em cũng không bán."
Giáo sư Đới hiếu kì, "Đây lại là lí do gì chứ?"
"Làm một phép so sánh thế này ạ, em bán cho thầy, có thể lấy hai mươi nghìn, bán cho anh trai em, có thể được năm mươi nghìn, nhưng nếu thầy trả năm mươi nghìn, em cũng không bán, bởi vì anh trai em ra tay, có thể thu mua bảy mươi tám mươi thậm chí còn cao hơn, cho nên 'nước béo không chảy sang ruộng nhà người'..."
Giáo sư Chu, Đới: "..."
Giáo sư Liêu vỗ tay cười to, "Quá tuyệt! Ha ha!"
...
Can Tương và Mạc Tà là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô. Cùng với thầy dạy nghề của họ là Âu Dã Tử, Can Tương Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà. Quá trình rèn gian khổ cùng độ sắc bén lạ thường của kiếm Can Tương và Mạc Tà đã được ghi lại trong sách vở và chúng trở thành tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại.
Ngọc bích Hòa Điền: hay được gọi là ngọc bích Hetian đã được khai thác cách đây . năm. Số lượng khai thác ít ỏi cộng thêm việc khó khăn trong việc khai thác nên số lượng khai thác bị hạn chế và chất lượng ngọc tốt khá ít ỏi. Do đó, ngọc bích Hetian tương đối hiếm trên thị trường.