Chương :
Thầy giáo họ Chương, tên chỉ có một chữ Anh, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, mới về nước, làm giảng viên ở đại học Tây Hoa chưa tới nửa năm. Tuy hắn được tiếp thu "giáo dục phương Tây", nhưng trong xương cốt vẫn chảy dòng máu cẩn thận từng chút của người Trung Quốc. Hoạt động ngày mai của bọn họ vốn là thu thập tài liệu về thời nguyên thủy của địa phương, tiến hành miêu tả và vẽ bản đồ địa hình của núi non nơi đây, chứ không phải tùy tiện đi tìm kiếm thứ gọi là "vùng đất địa thế" hư ảo kia. Tuy cách nói của giáo sư Trịnh là "nhìn", nhưng hắn cảm thấy cách làm của cô Trịnh quá mạo hiểm, quá xa rời thực tế, không lấy vấn đề an toàn của học sinh làm điều kiện tiên quyết. Bọn hắn làm khảo cổ, không phải thám hiểm, lẽ nào cô Trịnh không hiểu đạo lí này? Hắn muốn thuyết phục cô Trịnh, nhưng thái độ cao ngạo thậm chí mang theo chút khinh miệt của cô Trịnh ban nãy, hắn lại không tình nguyện, mà Giang Viễn Lâu cũng biểu thị ý kiến "nghe theo", một mình hắn không có sức thuyết phục. Hắn vốn tùy hứng giáo sư, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng: Ba mươi em học sinh cũng không phải chuyện nhỏ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai sẽ chịu trách nhiệm? Giáo sư Trịnh sao? Cô Trịnh sẽ chịu trách nhiệm sao? Tuy Trịnh Quảng Quảng không phải giáo sư lớn tuổi nhất trong trường, nhưng thân phận cũng không kém cạnh, giả dụ thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn cô Trịnh không phải chịu trách nhiệm, đến lúc đó trường học nhất định sẽ tìm người để đổ lỗi. Giang Viễn Lâu và hắn đều là giáo viên mới, Giang Viễn Lâu lại là học trò của giáo sư Trịnh, hoặc chí ít cũng có quan hệ, nếu xảy ra chuyện, giáo sư Trịnh chắc chắn sẽ bảo vệ Giang Viễn Lâu trước tiên. Trước khi hắn đi dạy ở trường này có nghe nói, trường học có truyền thống "đồ thừa sư nghiệp" (Trò kế thừa sự nghiệp của thầy), nghe nói trường học sẽ lựa chọn những sinh viên thích hợp để bồi dưỡng đặc biệt, trưởng khoa Khảo cổ hiện tại cũng là giáo viên của giáo sư Chu tiếng tăm lừng lẫy, còn có rất nhiều giáo viên trẻ, giảng viên cũng xuất thân từ đại học Tây Hoa. Người ngoài muốn vào đại học Tây Hoa không dễ, khoa bọn họ có thể xem là nổi tiếng, nên phải nhờ đến quan hệ thân thiết mới vào được, Giang Viễn Lâu tương đối có "bối cảnh", còn hắn người thưa lực mỏng, nền tảng không vững, rất dễ trở thành đối tượng để đổ lỗi.
Hắn không muốn vì người phụ nữ tùy hứng này mà tiêu tan sự nghiệp. Chương Anh cảm thấy nên làm một số biện pháp dự phòng, chí ít muốn biểu thị lập trường "không đồng ý" của bản thân. Hắn nhân lúc thời gian còn sớm, gọi điện thoại cho trưởng khoa.
Trưởng khoa có vẻ rất thích hắn, nhiều lần tuyên dương và khen thưởng hắn trước mặt mọi người, khi ở riêng cũng nhiều lần tỏ thái độ chăm sóc. Hắn cảm thấy cuộc gọi này của mình rất chính đáng, lại có thể làm kế dự phòng, cũng có thể nhờ đối phương chỉ điểm này nọ, tốt nhất là trưởng khoa có thể ra mặt ngăn chặn sự tùy tiện của giáo sư Trịnh, tránh cho hắn khó xử.
"Trưởng khoa, vâng, là em, Tiểu Chương ạ. Chuyện là thế này ạ, ban nãy chúng em có thảo luận đến vấn đề vùng đất địa thế Dương Châu rốt cuộc là ở đâu, sinh viên và giáo sư Trịnh đưa ra kết luận không giống nhau, giáo sư Trịnh đột nhiên nổi hứng muốn đi khảo sát thực địa. Nhưng địa điểm khảo sát gần Quảng Miêu, tình hình ở đó tương đối hỗn loạn. Em và thầy Giang đều không yên tâm, nhưng cô Trịnh hình như đã có chủ ý... Vâng, vâng ạ, có chút không biết làm sao, trưởng khoa thầy thấy thế nào ạ...?" Hắn cẩn thận kéo theo Giang Viễn Lâu, tỏ ý không phải là "ý kiến của một người" mà là "mọi người", trong lòng thầm cầu mong đối phương có thể hiểu được ý của mình, cho chỉ thị rõ ràng hoặc trực tiếp ra mặt ngăn cản giáo sư Trịnh thay đổi hành trình.
Trưởng khoa tỏ ý đã rõ, ông trầm ngâm, âm thanh nghe như như thể tràn đầy chần chừ khó xử, "Là vậy à... ừm..."
Chương Anh nén giận đợi ông nói ra những câu có tính xây dựng, kết quả rất lâu sau ông cũng không nói tiếp, Chương Anh buồn bực: Thầy định suy nghĩ đến bao giờ nữa? Đi hay không, không phải chỉ cần một câu của thầy là được sao, có cái gì khó xử chứ? Hắn cảm thấy trưởng khoa quá đàn bà, không làm được chuyện lớn.
Hắn đang âm thầm chê bai, đột nhiên thái độ trưởng khoa thay đổi độ, "Vậy nghe cô Trịnh đi!"
Chương Anh giật mình, suýt chút nữa nói ra suy nghĩ trong đầu, trưởng khoa đột nhiên quả quyết như thế khiến hắn có chút không xác định, có phải thay đổi quá nhanh rồi không? Giống như một kẻ nghèo khó đi vào cửa tiệm đắt đỏ xa xỉ, phát hiện chiếc áo sơ mi thích đã lâu đột nhiên giảm giá còn mười chín đồng chín, rút tiền cũng khó tránh sung sướng, cho nên hắn không xác định nhắc lại một lần: "Nghe... nghe giáo sư Trịnh ạ?"
"Ừm! Nghe cô ấy!" Trưởng khoa khẳng định.
"Vâng... được ạ. Em hiểu rồi. Vâng. Chúc trưởng khoa buổi tối tốt lành ạ. Vâng vâng. Em biết rồi ạ." Cúp điện thoại, thầy Chương buồn như mất của. Tuy mục đích hắn gọi điện thoại là để đạt được một đáp án rõ ràng, nhưng đáp án này xoay chuyển quá nhanh, đột nhiên sạch sẽ lưu loát. Hắn cảm thấy say sẩm như đi xe qua núi, không thích ứng được, quả nhiên thời gian hắn đến ngôi trường này còn chưa đủ dài, tiếp xúc với các giáo sư tính tình cổ quái còn chưa đủ lâu. Trưởng khoa cũng không quá uy nghiêm, thả giáo viên tự do tùy hứng như thế thật sự tốt sao? Bởi vì những giáo viên này đều là giáo sư nổi tiếng không dám ngăn cản bọn họ sao? Không thể hiểu nổi, nhưng nếu trưởng khoa cũng đã nói thế rồi, chỉ đành nghe theo người phụ nữ kia. Lúc này, một sinh viên chạy đến gọi hắn, nói cô Trịnh tìm hắn để nghiên cứu lịch trình ngày mai, hắn tự thấy nực cười, không phải quyết rồi sao, còn nghiên cứu cái gì? Dân chủ giả dối. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng quay lại nhà khách, giáo viên mới cũng không dễ làm.
Trong nhà khách, cô Trịnh bày ra một tấm bản đồ chi tiết của địa phương, sinh viên và Giang Viễn Lâu vây quanh cô Trịnh, chủ nhà nghỉ kiêm tài xế cũng dự thính. Cô Trịnh cầm một chiếc bút chì, dùng đầu cục tẩy chỉ đến tuyến đường đại diện đường chính, nói với ông chủ nhà nghỉ, "Ngày mai anh đưa chúng tôi đến thị trấn Bình An, sau đó chúng tôi xuất phát từ vành đai đó, trước giờ anh ở thị trấn Hổ Khiếu chờ chúng tôi. Chúng tôi muốn xem bãi Hổ Khiếu trong truyền thuyết kia, rồi sẽ từ chỗ đó nhanh chóng quay lại."
Chủ nhà nghỉ gật đầu, "Được! Nhưng nơi đó là địa phận của Lão Miêu Tử, các vị làm nghề này, hiểu quy tắc, cũng đừng động vào đồ của người ta, ở đó hiểm ác khó lường. Xảy ra chuyện gì, Chính phủ cũng không bảo vệ được mọi người, khu tự trị mà. Mọi người hiểu đấy. Còn nữa, các vị nhiều nam sinh, nhưng đừng thấy con gái người Miêu xinh đẹp mà trêu đùa, an phận một chút, còn nữa, đừng vào quá sâu trong núi, chú ý nhìn biển báo, có biển báo không cho phép vào, nhất định không được vào. Tôi nghe nói, gần đây có mấy người kiên quyết muốn vào, đều bị vác ra, còn có người không ra được, người ra được cũng say sẩm gào thét thấy quỷ, không biết quỷ thật hay giả. Mang nhiều thuốc lá và đồ ăn một chút, nhìn thấy người ta muốn hỏi chuyện tặng chút đồ cũng dễ nói chuyện." Chủ nhà nghỉ tốt bụng nhắc nhở rất nhiều, vô thức tạo ra hiệu quả khủng bố khiến người ta có cảm giác kiến bò toàn thân. Đám sinh viên cũng vô thức nhìn sang lớp trưởng của họ: Tại sao loại (thần kinh thép) này có cảm giác quen thế nhỉ?
"Có chuyện gì sao? Ông chủ phiền ông giải thích rõ hơn chút được không?" Giang Viễn Lâu khách khí hỏi, nhanh chóng mang điếu thuốc cho ông chủ, ông chủ để hắn châm lửa, hít một hơi, thở ra ngụm khói, "Còn không phải chuyện đó sao, bọn trộm mộ biết núi sâu có đồ tốt, muốn trộm. Những đồ của tổ tiên người ta để lại, có thể để cậu dễ dàng cướp đi sao? Chắc chắn không thể rồi. Bây giờ Lão Miêu Tử tuy cũng mở mang rồi, nhưng nếu lai vãng, hừ hừ, đều trực tiếp chôn vùi trong núi, núi sâu rừng rậm, thiếu một người nào ai biết, muốn tìm cũng không tìm nổi. Năm đó Quốc dân Đảng dẫn cả nghìn bộ đội vào núi, có ý định muốn đào mộ của Vương Miêu Phi, cuối cùng chỉ có vài trăm người có thể ra ngoài, còn không phải bị người ở đó chém dưa sao. Phong tục dân tộc kì quái cũng không phải chỉ nói cho sang mồm." Ông chủ cười hi hi, ánh mắt lộ ra tác phong thổ phỉ "được rồi, tôi thưởng thức." Đám sinh viên lặng lẽ ngoảnh đầu che mặt: Kiểu kể chuyện khủng bố theo phong cách bình thản này đang là trào lưu sao? Này, ông chủ đừng học lớp trưởng chúng tôi được chứ?"
Chương Anh thở phào một hơi, chỉ sợ người địa phương không cởi mở, làm ra một số hành vi "cầm thú". Hắn nhìn sang cô Trịnh dùng khẩu hình giống như cầu cứu hỏi: "Chúng ta men theo đường chính, đường nhỏ mà đi, sẽ không vào trong chứ ạ?"
Giọng điệu cô Trịnh cũng rất mơ hồ, "Ừm... Dù sao cũng đi xem thôi mà."
Chương Anh không quen thuộc với cô Trịnh, không lí giải được giọng điệu mơ hồ của cô Trịnh phía sau đại diện cho "ai biết được", lập tức yên tâm, cười với ông chủ: "Không sao, chúng tôi chỉ đến những nơi 'văn minh cởi mở' gần đó để học sinh học tập thăm thú thôi."
Chủ tiệm gạt gạt tàn thuốc, cũng cười nói: "Vậy thì được rồi, xem kĩ vào, ở đó cũng rất tươi đẹp. Các bạn học sinh phải cố gắng lên, cống hiến cho Tổ quốc." Hắn cười hi hi nói, lập tức có bạn học tinh ranh đáp lại: "Ông chủ cũng giảm giá cái đi, cống hiến cho tương lai của Tổ quốc."
Ông chủ hi cười lên, nói, mấy đứa thật là...
Bởi vì hoạt động ngày mai chủ yếu là đi bộ, tương đối tiêu hao thể lực, cho nên đám sinh viên rất tự giác đi ngủ sớm, nhưng nhất thời không ngủ được, không tránh được thảo luận mấy câu, nói có đọc được những câu chuyện kì quái như thật như giả trên mấy quyển tiểu thuyết tạp chí. Đề tài mọi người thảo luận nhiệt tình nhất chính là dân tộc Miêu có "trùng" hay không, cuối cùng biến thành tranh luận về tiểu thuyết Wisely, trong đó một cô gái người Miêu xinh đẹp đã hạ trùng với một người đàn ông đa tình thay lòng đổi dạ, cái chết của cô gái ấy có đáng hay không...
Chu Sa chưa đọc cuốn tiểu thuyết đó, Phương Tranh miêu tả lại tình tiết đại khái của câu chuyện, cuối cùng hỏi ý kiến của cô, Chu Sa nói, "Mỗi người đều phải trả giá vì hành động của bản thân. Cô ấy lựa chọn hạ trùng, vốn trong lòng đã tồn tại cảm giác không tin tưởng đối phương, khả năng được ăn cả ngã về không, cho nên người đàn ông kia thay lòng, cô ấy cũng chết. Chúng ta nhìn thì thấy đáng tiếc, nhưng có lẽ cô ấy cho rằng cùng chết với người mình yêu có lẽ là chuyện hạnh phúc. Nếu không, đối phương chết rồi, còn cô ấy vẫn sống, với cô ấy mà nói có lẽ càng đau khổ và dày vò."
"Đạo lí là như thế, nhưng vẫn đáng tiếc quá. Trong Wisely có rất nhiều chương miêu tả về sự xinh đẹp của cô gái Miêu kia, đẹp như tiên nữ mà lại chết vì một tên đàn ông thay lòng đổi dạ thối tha, đáng tiếc quá. Không cần thì cho tôi. Tôi cần!" Lâm Bội Linh tức giận. Đản Đản cười nhạo cô nàng, "Cẩn thận bạn gái cậu không hạ trùng giết cậu thì cũng cắn chết cậu đấy."
Lâm Bội Linh đắc ý: "Ôi chao, tôi thích!"
"... Lúc này mà các cậu cũng có thể không đứng đắn như thế, các cậu không có tính người." Phương Tranh cắn răng, Diệp Oanh Oanh nhỏ tiếng cẩn thận hỏi: "Lớp trưởng, vậy cậu có bằng lòng chết vì người mình yêu không?"
"Mẹ kiếp, cậu hỏi uyển chuyển như thế làm gì, cậu trực tiếp hỏi cậu ấy có nguyện chết vì Chu Tú Mẫn không là được mà." Lâm Bội Linh nhanh mồm nhanh miệng, lời nói khiến người ta giật mình, may mà đã tắt đèn, trốn trong chăn không bị ai phát hiện, Chu Sa vẫn cảm thấy bối rối đến chết, lắp ba lắp bắp, "Tôi... tôi... tôi... tại sao phải... phải..."
Chu Tú Mẫn im lặng nãy giờ hung hăng bò dậy, thò đầu từ giường trên xuống, hung dữ quát Chu Sa, "Không tình nguyện?"
Chu Sa vội vàng giải thích, "Không phải, mình sẽ bảo vệ cậu." Mọi người cười ha ha, "Lớp trưởng, cậu động vào đuôi hổ mẹ rồi." Chu Tú Mẫn nói cút đi, mấy người mới là hổ mẹ, cả đám người như lang như sói giữa đêm khuya nói cái gì mà yêu đương, cái gì mà tình cảm rồi còn chết chóc. Lâm Bội Linh thở dài, "Chu Tú Mẫn này, bây giờ chúng tôi đều một mình, không giống cậu lúc nào cũng có thể dính lấy lớp trưởng làm tổ, có thể không cô đơn lạnh giá sao? Cút đi, đừng để ý đến chúng tôi, thật ra chúng tôi là đạo cụ là không khí thôi, lúc ân ái nhỏ tiếng một chút là được." Khiến mặt mũi Chu Tú Mẫn cũng đỏ bừng, Phương Tranh thở dài, nói mấy người không có nhân tính, rõ ràng thảo luận vấn đề quan trọng, sao cuối cùng lại biến thành ân ái rồi, tổn thương quá, ngủ đi ngủ đi. Ôi chao, riêng tư quá!
"Thái Quân, chúc ngài đêm nay xuân mộng vô biên, ngày mai chân nhũn không đi nổi. Ôi chao riêng tư quá!"
Trong tiếng cười hi ha, mọi người dần yên lặng đi ngủ. Chu Tú Mẫn nghĩ tới câu "mình sẽ bảo vệ cậu" của Chu Sa, trong lòng rất ngọt ngào, thậm chí nằm mơ còn thấy Chu Sa kéo cô ấy đi trên con đường nhỏ dưới quê, còn quyết tâm: Tú Mẫn, mình sẽ bảo vệ cậu, mình nấu canh rồi, cậu có muốn ăn không... Nhưng câu chuyện không hài hòa kì quái phía sau là sao chứ? Có trời mới hiểu!
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng hẳn, một đoàn người ăn bữa sáng của nhà nghỉ cung cấp xong, rồi nhanh chóng xuất phát. Chiếc xe cũng không vội vàng, có lúc còn dừng lại để đám sinh viên thưởng thức cảnh quan thế núi hoặc địa hình đẹp đẽ choáng ngợp nào đó. Một đường thuận lợi đến thị trấn Bình An, sau đó là thời gian dành cho "xe khách đường "
Tuyến đường sớm đã định từ đêm qua: Đi qua ngọn núi, đến một thôn nhỏ chỉ có chục hộ gia đình, từ đó đi đến dãy Tiên Nữ, hoạt động chủ yếu của bọn họ là ở vành đai đó. Sau đó xuyên qua dãy Tiên Nữ đến thị trấn Hổ Khiếu, tham quan xong 'bãi Hổ Khiếu' nổi tiếng thì bắt xe quay về nhà nghỉ.
Leo núi không quá cao, còn có một số đường nhỏ quanh co, cũng không quá khó đi. Dọc đường không có quá nhiều âm thanh, ngoài thỉnh thoảng có mấy câu "ôi chao, phong cảnh ở đây không tệ, đây là hoa gì", mọi người đều "bảo trì nguyên trạng" tiến về phía trước, lúc này thể chất khỏe hay yếu đều được thể hiện. Leo đến lưng chừng núi, có rất nhiều người đã thở phì phì, kéo dài tiến độ đội hình nghiêm trọng. Thậm chí cô Trịnh vô cùng tức giận, hung hăng ra lệnh cho mỗi người lớp Khảo cổ mỗi ngày chạy năm nghìn mét sau khi quay về trường, khiến đám sinh viên khóc lóc như oan hồn. Đến đỉnh núi, tuy thấy một mảng mây mù dày đặc, không nhìn được gì, nhưng xuống núi rất nhanh, thậm chí cảm giác nhanh hơn lúc lên rất nhiều, chỉ thấy chưa đi được bao lâu đã tới chân núi. Gần đến mới phát hiện thì ra ngọn núi mù mịt này ẩn chứa một thôn làng trang nhã – chí ít rất trang nhã trong mắt bọn họ – quả nhiên là thôn có người.
Tuy chỉ cách một ngọn núi, nhưng mọi người bắt đầu cảm nhận được đặc điểm của "dân tộc Miêu", có vài người trong thôn phát hiện bọn họ, gọi là cái gì mà... cách một ngọn núi, ngay cả giọng nói khẩu âm cũng không giống. Mọi người bất ngờ, đều nhìn sang Hà Tuấn, Hà Tuấn là phiên dịch của bọn họ, cậu chàng này rất có thiên phú về ngôn ngữ, chưa đến hai ba ngày đã học được bảy tám phần mấy loại ngôn ngữ của địa phương. Rất nhiều lần Giang Viễn Lâu trêu hắn, hỏi hắn có muốn đến khoa Ngoại ngữ không, khoa Ngoại ngữ có mấy vị giáo sư nghe được tài năng của hắn cũng động đậy muốn thu hắn là học trò. Nhưng đồng chí Hà Tuấn kiên quyết biểu thị bản thân chỉ quyết tâm và nhiệt huyết với khảo cổ thám hiểm: Không! Một ngày khảo cổ, suốt đời khảo cổ, sinh làm người khảo cổ, chết làm ma khảo cổ. Em yêu khảo cổ, khảo cổ là vợ em. Giang Viễn Lâu không cách nào nhìn thẳng, sau đó cũng không trêu hắn nữa.
Hà Tuấn tiến lên phía trước giao tiếp với bọn họ, mấy người đó nghe xong, một người quay người chạy đi, không bao lâu, dẫn theo một nhóm người quay lại, mọi người giật mình: Muốn đánh nhau sao? Đi đằng trước là một ông lão chừng bảy tám mươi tuổi, ngậm đầu thuốc, quấn đầu, nói với ông chú cao to bên cạnh cái gì đó, ông chú đó chuyển lời cho Hà Tuấn, Hà Tuấn nói với cô Trịnh: "Bọn họ muốn xem chứng minh thư của cô ạ."
Cô Trịnh không nói gì rút chứng minh thư, thẻ giáo viên, thẻ Đảng cho bọn họ, ông lão kia nhận lấy, xem xét từng thứ, sau đó trả lại cô Trịnh, dùng tiếng Hán không quá rành rọt nói, "Giáo viên... được..." Cô Trịnh khách sáo gật gầu với đối phương, bày tỏ nguyện vọng bản thân muốn đến dãy Tiên Nữ khảo sát, Hà Tuấn phiên dịch, đối phương không biết nói, nhưng có thể nghe hiểu, gật đầu, lại nói, "Được được!" Mọi người nghi ngờ, có phải ông ấy chỉ có thể nói câu này? Cô Trịnh bảo Giang Viễn Lâu đem toàn bộ rượu thuốc hoa quả trong túi tặng cho đối phương, ông lão nhận lấy quà, gọi một đứa bé dẫn đường cho bọn họ, còn hỏi bọn họ có muốn mua dao không, trên núi có rất nhiều bụi gai nhọn, có thể dọn đường, sau đó còn mang mười mấy chiếc dao liềm mang phong cách tộc người Miêu sáng loáng cho bọn họ. Mọi người nghẹn lời: Biết làm ăn quá! Có mấy sinh viên vô cùng hứng thú, cô Trịnh cũng không có ý phản đối, để Hà Tuấn thương thảo giá, mỗi chiếc bốn mươi lăm tệ, mua hẳn mấy chiếc, rồi mới để đứa bé dẫn đường xuất phát đến dãy Tiên Nữ. Dọc đường đi nhìn thấy những cánh đồng bậc thang lúa nước đã hoàn tất thu hoạch, dựa vào núi xanh mây trắng, bốn phía chim muông ca vang, vô cùng thanh tịnh an nhàn, sau đó sinh ra cảm giác đào nguyên cách biệt thế giới, khiến đám sinh viên có chút u sầu mà cảm khái.
Đứa trẻ dẫn bọn họ tới trước một ngọn núi nhỏ rồi quay về. Có một con đường nhỏ bằng phẳng hướng về núi, dãy Tiên Nữ nằm ngay sau dãy núi nhỏ này. Mọi người bắt đầu hành trình leo núi. Đi trên núi nhỏ, đường vẫn dễ đi, qua núi nhỏ, đường càng ngày càng gồ ghề, mấy chiếc dao liềm của người Miêu phát huy công dụng cực lớn: Mở đường. Hai giáo viên nam trẻ tuổi nhận nhiệm vụ "công nhân mở đường", mỗi người cầm một chiếc dao liềm đi phía trước phát quang bụi rậm gai để thông đường cho đám học sinh phía sau. Tiến vào dãy Tiên Nữ, bởi vì muốn khảo sát địa hình núi non lân cận, bước chân cũng chậm lại, đám sinh viên thể chất yếu ớt cũng nhân cơ hội đó hít thở.
Trước giờ chiều, bọn họ đã đến được khu vực trung tâm của dãy Tiên Nữ, mất hơn một tiếng đồng hồ trèo lên, đoàn người mệt mỏi rã rời, quyết định nghỉ một lúc trên đỉnh. Cô Trịnh cầm bút vở nhăn mày suy nghĩ gì đó, loại hơi thở thần bí tĩnh lặng đó khiến người ta không dám tới gần. Đám sinh viên người nằm kẻ ngồi, người uống nước kẻ ăn bánh bao, từng trận gió lạnh thổi qua kiến mọi người có chút buồn ngủ. Chu Tú Mẫn không chút cấm kị gối đầu lên đùi Chu Sa ngủ. Cuộc sống khảo cổ có thể giày vò biến đại tiểu thư cao quý thành nữ hán tử hào sảng, huống hồ, khoa Khảo cổ, có nữ, nhưng trước giờ cũng đều là nữ hán tử. Mọi người cũng không thấy kì quái, không thèm để mắt đến, ai nấy cũng đều tranh thủ từng phút từng giây để hồi phục thể lực.
Giang Viễn Lâu ngồi trên tảng đá, yên tĩnh uống nước ngắm phong cảnh, hắn rất hưởng thụ cuộc sống như thế, lúc bận thì vô cùng bận, lúc yên tĩnh lại vô cùng yên tĩnh, nhưng không yên tĩnh đến mức làm cho người ta hoảng loạn, ngược lại khiến người ta có cảm giác chân thực. Hơn nữa đám sinh viên đã từng là đàn em giờ trở thành học trò của hắn kia khiến hắn vô cùng yêu thích, hắn nhìn bọn họ, có một loại cảm giác "khóa này chắc chắn không ít thành tựu."
Chương Anh đi đến, cười hỏi: "Thầy Giang, thế nào, ổn chứ?"
"Vẫn ổn. Ở đây phong cảnh rất tuyệt." Giang Viễn Lâu nhìn về phía xa, nhìn thấy núi xanh sừng sững nối tiếp không ngừng, không biết ở đó che giấu hay chôn vùi bao nhiêu bí mật lịch sử, khiến người ta thật tò mò. Giang Viễn Lâu cảm thán, Chương Anh khẽ cười, lời nói mang theo "ý để ngoài lời" không nặng không nhẹ, "Đáng tiếc chúng ta không có cách nào biết được. Tìm kiếm như thế, có ý nghĩa sao?"
Giang Viễn Lâu điềm tĩnh cười, hắn và Chương Anh cũng không tính là thân quen, chỉ là mấy hôm nay Chương Anh thỉnh thoảng lại đến tìm hắn nói chuyện nên có chút quen mà thôi. Hắn và Chương Anh qua lại, đương nhiên không tùy tiện giống Béo và Chu Giới, dù sao đối phương cũng là đồng nghiệp, lại thường xuyên mang theo vẻ khách sáo, nghe xong cười phản bác lại. Chương Anh vốn còn muốn oán trách châm chọc mấy câu, nhưng nghĩ tới "quan hệ thầy trò" của Giang Trịnh, liền đổi sang chủ đề khác.
Lúc đó, cô Trịnh đột nhiên gọi một tiếng: "Chu Tú Mẫn, em lại đây!" Chu Tú Mẫn không cần Chu Sa gọi liền tỉnh, lập tức nhảy lên chạy đến, cô Trịnh ném bút giấy cho cô ấy, không có trước sau, trực tiếp ra lệnh: "Em đo chuẩn xác vào." Còn bản thân móc từ balo ra chai nước. Chu Tú Mẫn không ngờ đi dã ngoại
»