Chương :
Âm thanh chuyển động này khác với những âm thanh của tên bắn, mạnh mẽ mà kịch liệt. Người trong mộ lẫn ngoài mộ đều nhìn rõ những viên gạch trong "căn phòng lớn" nhanh chóng lật lên, dòng cát cuồn cuộn trào lên, con lợn béo tròn đứng giữa căn phòng lộ ra biểu cảm không biết làm sao, sau đó cơ thể nó run lên, cuối cùng hoảng loạn run rẩy giãy giụa. Tiếng kêu éc éc thảm thiết phủ đầy căn phòng khiến người ta kinh hãi, giáo sư Sinh vật học kéo nó lại, không nỡ nhìn con lợn kia mất mạng, nhưng sau đó ông phát hiện trên chân của con lợn đã có vết đen, dường như đã bị cắn, khiến ông nghĩ đến điều gì đó. Hai vị giáo sư khác cũng đến giúp đỡ, nhưng dòng cát dữ dội như thế, ba người hợp sức lại cũng không kéo được con lợn kia về, thậm chí còn bị ngã nhào về phía trước hai bước. Giáo sư Sinh vật học đứng không vững, một chân còn lún trong quặng cát, ông vội vàng rút chân về, nhưng dòng cát kia như có sức hút, sống chết giữ lấy chân ông, cát chầm chậm tràn qua bàn chân ông. Những người khác vội vàng nắm lấy vai ông ấy kéo về phía "cửa phòng" của "căn phòng nhỏ". Đang trong lúc rằng co, có vật gì đó chạm vào giáo sư Sinh vật, ông ấy run lên một cái, những người khác vừa hay "đào" được ông ấy ra. Chỗ vừa bị chạm vào đau nhói, như mũi dao găm vào tim. Lúc này dẫn đội hạ lệnh lui ra, ông ấy không kịp quan sát kĩ, cũng vội vội vàng vàng lui ra ngoài cùng đội.
Bọn họ ở lại làm kiểm ra, rất nhanh, các chuyên gia giáo sư qua kiểm tra phát hiện, cát duy trì độ bằng so với mặt đất, thấp hơn nửa bậc thềm so với "cửa" của gian phòng nhỏ, sẽ không độn lên. Kiến trúc, kĩ thuật và trí tuệ cao minh của cổ nhân hoàn toàn được thể hiện ở nơi đây. Mấy vị chuyên gia lại xuống dưới nghiên cứu, bọn họ hi vọng bên ngoài cánh cửa có khả năng có cơ quan để dừng cát lún nhưng không phát hiện được gì, chỉ có thể tiếp tục suy đoán.
Vào đêm.
Đêm lạnh như nước, trên núi cao lạnh lẽo, gió thổi chim kêu khắp rừng sâu, có cả tiếng côn trùng, thỉnh thoảng nghe tiếng chim vang tới, giống như rất nhiều ngọn núi bình thường khác vào đêm. Đội khảo cổ làm việc cả một ngày mệt mỏi, đã ngủ sâu. Chu Sa vốn cũng thế, nhưng cô đột nhiên tỉnh dậy, cũng không biết nguyên nhân, đột nhiên tỉnh táo, sau đó, cô chạm vào tay Chu Tú Mẫn. Bàn tay cô ấy nóng như lửa đốt, nóng đến dị thường, cô khựng người, nhiệt độ cơ thể không bình thường chút nào, tuyệt đối không phải do nhiệt độ cơ thể tiếp xúc cùng túi ngủ tạo thành. Động tác của cô nhanh nhẹn, dùng một tay sờ đầu cô ấy, một tay còn lại vội vàng tìm chiếc đèn pin bên cạnh túi ngủ để chiếu sáng. Bàn tay cô nóng hổi, cầm đèn chiếu lên khuôn mặt đỏ ửng như đang sốt của Chu Tú Mẫn, mà loại đỏ ửng này còn hiện lên vệt đen. Chu Sa kêu lên, rồi bò ra khỏi túi ngủ bật đèn, nữ giáo sư duy nhất ở cùng họ bị cô làm tỉnh, dụi mắt hỏi làm sao. Chu Sa nâng mặt Chu Tú Mẫn lên, nhất thời không để tâm đến nữ giáo sư kia, trên người cô ấy không mặc nhiều quần áo, ban đêm trên núi lại vô cùng lạnh lẽo, cô ấy run lên không ngừng, cả người chân tay lạnh toát. Rất đáng sợ.
Trúng độc!
Chu Tú Mẫn trúng độc rồi.
"Tú Mẫn!" Chu Sa nâng mặt cô ấy lên lắc lắc, Chu Tú Mẫn mơ màng "ừm" một tiếng, nhưng cũng không tỉnh lại. Nữ giáo sư kia khoác áo đi đến, "Sao thế?" nhìn một cái liền phát hiện sắc mặt Chu Tú Mẫn dị thường, sửng sốt hỏi: "Sốt cao sao? Tôi đi gọi bác sĩ."
"Không ạ, xảy ra chuyện rồi." Âm thanh của Chu Sa mang theo run rẩy, loại sợ hãi này truyền tới nữ giáo sư kia, vị giáo sư đó nói "tôi đi gọi bác sĩ" liền vội vàng đi ra khỏi lều. Chu Sa trải hai chiếc áo phao bọn họ mặc ban ngày lên đất bằng phẳng, ôm Chu Tú Mẫn ra khỏi túi ngủ rồi đặt cô ấy lên đó, cô bắt đầu cởi quần áo cô ấy ra kiểm tra. Động tĩnh bên này khiến những người gần đó tỉnh dậy, đều khoác thêm áo đi tới hỏi có chuyện gì, Chương Anh nhìn thấy nữ giáo sư kia vội vội vàng vàng hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng không nhận câu trả lời, mở lều đi vào, nhưng nhìn thấy Chu Sa đang cởi quần áo của Chu Tú Mẫn, vội vàng quay đầu, hỏi, "Sao... sao thế? Xảy ra chuyện gì thế?"
Chu Sa lúc này cũng không khách sáo, "Thầy ra ngoài! Ra ngoài đi!"
Chương Anh không biết làm sao đành phải ra ngoài, những người khác hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn cũng chỉ lắc đầu tỏ ý không rõ. Một lúc sau, nữ giáo sư kia dẫn bác sĩ quay lại. Bác sĩ vừa nhìn, vội vàng mở hộp dụng cụ lấy ống nghe ra chuẩn đoán. Chu Sa đã kiểm tra toàn thân Chu Tú Mẫn, không phát hiện điều gì dị thường, nhưng vì vị bác sĩ kia xuất hiện cản trở, lòng cô rối như tơ vò, muốn kiểm tra cũng không kiểm tra được. Cô bảo bác sĩ ra ngoài, bác sĩ không quan tâm cô, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Chu Tú Mẫn, Chu Sa lại bảo hắn ra ngoài. Cuối cùng hai người cãi nhau, bác sĩ không nhịn được nữa, đạo đức nghề nghiệp khiến hắn không muốn để ý đến việc làm "ngu ngốc" của Chu Sa, nhưng Chu Sa gầm lên ngăn cản khiến hắn tức giận, hắn không nhịn được mà quát cô. Lúc đó giáo sư Liêu nghe được tiếng cãi nhau kịch kiệt nên đi đến, vừa nhìn thấy Chu Tú Mẫn liền hoảng hốt, "Sao lại trúng độc? Sao lại trúng độc?" Bác sĩ muốn tiêm thuốc kháng độc cho Chu Tú Mẫn, bị Chu Sa đẩy ra, nữ giáo sư kia ôm Chu Sa khuyên cô bình tĩnh, Chu Sa cuống cuồng như lửa đốt, hét lên, "Các người đi ra, đừng cản trở tôi. Cậu ấy trúng độc rồi, có tiêm cũng không có tác dụng." Giáo sư Liêu cũng khuyên cô bình tĩnh, vị bác sĩ kia bò đến, vội vàng rút ống thuốc, nâng cánh tay Chu Tú Mẫn lên muốn tiêm cho cô. Lúc vén tay áo ở cánh tay mới phát hiện trên cánh tay Chu Tú Mẫn đã có những vệt đen mờ mờ, vô thức khựng lại. Chu Sa nhìn thấy, hung hăng đẩy nữ giáo sư kia ra, sau đó đẩy cả bác sĩ đang quỳ trên đất, nắm lấy dao phẫu thuật bên trong hộp y tế của vị bác sĩ kia, rạch lên vết đen trên cánh tay của Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn "a" một tiếng đau đớn, sau đó tỉnh lại từ cơn mê, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn vô lực, lại cảm thấy cổ tay rất đau đớn. Cô ấy thở phì phò, nhếch môi muốn nói gì đó nhưng không thành tiếng, trước mắt mơ hồ hiện lên mấy bóng người lay động, có giáo sư có Chu Sa. Lúc này cô ấy quá mệt, không kiên trì được bao lâu, lại rơi vào hôn mê. Máu trên tay cô ấy cùng với máu trên dao phẫu thuật trên tay Chu Sa "tách tách" rơi xuống, vết máu đỏ ám đen, còn mang theo mùi tanh. Bác sĩ nhìn con dao trên tay Chu Sa còn chưa buông xuống gào lên "cô làm gì thế", mọi người sửng sốt chấn động, Chu Sa thở dốc gấp gáp, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Chu Sa không có thời gian quan tâm đến bọn họ, không ngẩng đầu, gào lên: "Mọi người ra ngoài đi." Cô bắt đầu cởi quần áo trên người Chu Tú Mẫn, mọi người ngây ngẩn. Giáo sư Liêu tỉnh táo lại, ông nghĩ nghĩ, quyết định tin tưởng học trò cưng, nói, "Có chuyện gì gọi chúng ta." Sau đó quay người đi ra. Bác sĩ cùng nữ giáo sư còn ngẩn người, giáo sư Liêu thấy bọn họ không đi theo, quay đầu lạnh lùng nói, "Hai người còn ngây ra đấy làm gì?" Bọn họ mới tỉnh táo lại theo ông rời đi. Mọi người ở bên ngoài bị Chương Anh cản lại không vào được, thấy giáo sư Liêu ra ngoài, lũ lượt gấp gáp hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì?" Mọi người nhao nhao lên, vừa nghe thấy trúng độc, tất cả mọi người đều biến sắc: Sao có thể trúng độc chứ? Nhưng không ai có thể nói rõ. Đội trưởng nhóm bộ đội nói với dẫn đoàn đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa xuống núi đến bệnh viện, dẫn đoàn nhìn giáo sư Liêu, giáo sư Liêu trầm ngâm, "Đợi đi. Đợi đi đã!"
Dẫn đoàn hỏi, "Có chuyện gì thế?" Ông hỏi có chuyện gì thế không phải hỏi trúng độc, mà hỏi bên trong xảy ra chuyện gì, giáo sư Liêu lắc lắc đầu, không nói gì, trên mặt chỉ lộ ra biểu cảm trầm tư, chẳng ai biết lúc này ông đang nghĩ gì. Rất lâu, ông mới nhẹ nhàng nói với dẫn đoàn, "Thầy Trương, tôi cảm thấy ngôi mộ Tần Vương này hết hi vọng rồi."
"Thầy Liêu, ý thầy là?"
"Thật ra có thể tiến vào căn phòng tiếp theo, cho dù bên trong có là mộ chính đặt quan tài, bên trong cũng chưa chắc sẽ có đồ, dự cảm của tôi..." Giáo sư Liêu khẽ thở dài.
Dẫn đoàn cũng là chuyên gia khảo cổ kinh nghiệm phong phú, nghe được giáo sư Liêu nói như vậy, sắc mặt trầm ngâm, rất lâu không lên tiếng. Người như bọn họ, dựa vào kinh nghiệm, dựa vào kiến thức, có khi còn dựa vào trực giác, càng là người có kinh nghiệm, trực giác càng chuẩn xác. Giáo sư Liêu có thể coi là người có kinh nghiệm phong phú nhất, học thức uyên thâm nhất trong nhóm người bọn họ, nếu ông ấy đã nói như thế...
"Nghe theo mệnh trời đi!" rất lâu sau, dẫn đoàn khẽ nói, hai người đồng thời gật đầu.
Chu Sa trong lều, cởi hết quần áo của Chu Tú Mẫn ra, những chỗ khác cô đã kiểm tra, chỉ có cổ tay có vệt đen, chính là chỗ vết rạch nhỏ bên mép cổ tay, vết rạch này đã chạm vào phần thịt. Cô đột nhiên nhớ tới con gà trống giáo sư Lưu đưa cho bọn họ, bọn họ ôm nhốt vào lồng gà, Tú Mẫn kêu lên một tiếng, cô hỏi cô ấy làm sao, cô ấy nói không sao, bị móng gà cạ vào. Căn phòng kia, sàn nhà chắc chắn có độc, móng vuốt của con gà giẫm lên, móng vuốt đó lại rạch qua da Tú Mẫn, Tú Mẫn cũng bị nhiễm độc theo. Cô hận bản thân, tại sao có thể sơ suất như thế, còn nói muốn bảo vệ cô ấy, cô căn bản không làm được.
Chu Sa rất hận bản thân, tay chân càng lạnh lẽo đến phát run. Cô kiểm tra xong, mặc quần áo lại cho Chu Tú Mẫn, trên núi rất lạnh, máu đông lại rất nhanh, Chu Sa đành phải cắn răng kéo hở miệng vết thương vừa bị rạch ra, cùng lúc mở miệng gầm lên, "Giáo sư, em muốn một bình nước nóng và một chiếc chậu, cả một chiếc khăn mặt nữa."
Rất nhanh, nữ giáo sư kia đã mang đến những thứ cô cần. Chu Sa đổ nước vào chậu, dùng khăn tay chà qua miệng vết thương kia không ngừng, nữ giáo sư kia sợ máu, nhìn một cái, thấy cô không cần đến mình nữa, hỏi một câu cần giúp hay không nhưng không nhận được câu trả lời liền ra ngoài. Máu gặp nhiệt, lại bị Chu Sa dùng ngón tay gắng sức ép lên, chảy ra càng nhiều, cuối cùng máu trào ra đã trở về màu sắc bình thường. Chu Sa đổ đi nửa chậu nước nóng đã nhiễm máu, đổ nốt nửa bình nước nóng còn lại, lấy ta một ít thuốc bột trong ba-lô, rắc vào trong chậu, khuấy đều, rửa sạch cổ tay của Chu Tú Mẫn trong nước thuốc một lần, lau khô. Một lúc sau, những hạt máu đen li ti nổi lên trên miệng vết thương, nhỏ tới mức khiến người ta hiểu lầm là máu đông. Chu Sa rắc bột thuốc lên chỗ hạt màu đen đó rồi dùng dao gạt đi, lại dùng khăn nóng đắp lên, lại rắc bột thuốc, lặp lại hai lần. Cuối cùng cô lấy chiếc cốc của mình, cắn răng, dùng chiếc dao phẫu thuật sắc bén rạch một đường lên cổ tay, máu đỏ chảy xuống cốc, không bao lâu đã chảy ra được nửa cốc vơi, cô đỡ Chu Tú Mẫn lên, mở miệng cô ấy ra, đem máu đút vào.
Bên này đang bận bịu, bên ngoài lại xảy ra chuyện lớn.
Vì huyên náo bên này, mọi người đa phần đã bị ồn ào thức giấc, vội vàng đi thăm hỏi, các đồng chí bộ đội bên sườn núi kia toàn quân nghiêm chỉnh đợi lệnh, nhưng đợi một thời gian cũng không thấy "kết quả", có một số người đã quay về lều, sau đó phát hiện có người không tỉnh. Đội khảo cổ vì phát sinh việc "trúng độc" nên vô cùng cảnh giác, liền đến xem xét, kết quả xong rồi, hai người không tỉnh lại, trên mặt đều đen lại, trong đó một người là giáo sư Sinh vật hôm nay bị sa chân vào quặng cát lúc.
Việc này không xong rồi. Tiếng hoảng hốt từ hai nơi phát lên khiến mọi người hoảng loạn. Đội ngũ bác sĩ chạy tới một bên, còn chưa bắt đầu tiến hành kiểm tra, bên kia lại hét lên, hắn cũng không thể phân thân, chỉ có thể khám cho vị giáo sư được phát hiện ở bên này trước, sắc mặt còn đen hơn Chu Tú Mẫn, bác sĩ muốn tiêm thuốc kháng độc cho giáo sư, hoảng hốt phát hiện hộp y tế còn ở bên Chu Tú Mẫn, vội vàng cử người đi lấy. Nữ giáo sư được cử đi lấy, vào trong lều, chỉ thấy Chu Sa cầm cốc nước đút cho Chu Tú Mẫn, bên trong cốc có chất lỏng màu đỏ hay gì đó, nữ giáo sư cũng không quan sát tỉ mỉ, vội vội vàng vàng hỏi Chu Sa có cần hộp y tế nữa không, nói bên ngoài có chuyện, muốn đem hộp y tế cho bác sĩ... còn chưa nói hết câu, người đã biến mất ngoài lều. Chu Sa cũng không quan tâm bên ngoài, nhìn thấy nữ giáo sư kia đi ra ngoài, tiếp tục đút cho Chu Tú Mẫn uống. Chu Tú Mẫn mơ mơ màng màng không nuốt được, mấy lần đều chảy ra khỏi miệng, khiến khắp cổ họng cô ấy đều là máu. Chu Sa gấp gáp, động tác mạnh hơn, Chu Tú Mẫn bị sặc, nhổ cả ngụm máu vào mặt Chu Sa, Chu Sa sắp khóc thành tiếng, van nài, "Tú Mẫn, uống đi, cầu xin cậu đấy."
Chu Tú Mẫn hôn mê nghe được Chu Sa gọi cô ấy, khó khăn mở mắt, nhưng mi mắt nặng trĩu, chỉ có thể khé hẽ ra, dường như nhìn thấy cô sắp khóc, ý thức tỉnh táo lại một chút, tuy cô ấy không muốn uống thứ kia, nhưng cũng nghe theo nuốt vào. Chu Sa thở phào, đặt Chu Tú Mẫn xuống, lại rạch thêm một lượng bằng nửa chén trà đút cho cô ấy, Chu Tú Mẫn mơ mơ màng màng nói không muốn uống, Chu Sa dỗ dành cô, "Ngoan, uống thêm chút nữa." Chu Tú Mẫn lại nuốt vào. Chu Sa mặc lại quần áo cho cô ấy rồi ôm về túi ngủ. Lúc này nữ giáo sư kia lại quay lại, hoảng hốt, "Sao rồi? Hai vị giáo sư xảy ra chuyện rồi. Bây giờ phải đưa bọn họ xuống núi đi bệnh viện, Tú Mẫn sao rồi?" Nữ giáo sư nhìn thấy trên mặt Chu Sa có máu, trên tay cũng chảy máu, lại hỏi, "Sao thế, em không sao chứ?" Bắt lấy tay Chu Sa nhìn, Chu Sa tránh tay nữ giáo sư, khẽ mỉm cười, "Không sao ạ, vừa nãy Tú Mẫn chảy máu nên chạm vào thôi ạ. Vâng, bây giờ đưa cậu ấy xuống núi. Em cũng đi ạ."
Chuyện này cũng không quá mười phút, nhưng khiến tất cả mọi người đứng ngồi không yên. Mấy đồng chí bộ đội thay nhau đưa ba bệnh nhân xuống núi, điều chiếc xe thùng có lều che, xe thùng chở theo bệnh nhân cũng dẫn đoàn và mấy vị giáo sư ầm ầm tiến về Bình Lâm. Bệnh viện ở Bình Lâm sử dụng thuốc cấp cứu khẩn cấp nhưng không có tác dụng, đến gần sáng sớm, giáo sư Sinh vật học đã ra đi không rõ nguyên nhân, một vị giáo sư khác cũng bệnh nặng, chỉ có bệnh tình Chu Tú Mẫn tương đối ổn định. Nhóm bộ đội điều hai chiếc trực thăng ở đơn vị gần nhất đưa hai người đến thành phố, cấp cứu kịp thời mới giữ lại được mạng sống cho giáo sư và Chu Tú Mẫn.
Chu Sa cũng theo Chu Tú Mẫn lên trực thăng, chuyện sau đó, đều là cô nghe được từ giáo sư Liêu:
Cấp trên cử người vận chuyển thi thể của giáo sư Sinh vật học đi, làm giải phẫu tử thi, đồng thời phong tỏa tin tức thành viên đội khảo cổ trúng độc hết sức nghiêm ngặt. Chuyên gia y tế ngoài kiểm tra thi thể, còn tiến hành kiểm tra kĩ lưỡng với thành viên đoàn khảo cổ, những thành viên khác không có dấu hiệu bất thường. Cuối cùng chuyên gia phát hiện, trên cổ chân vị chuyên gia Sinh vật học kia có vết cắn, bị nhiễm một loại độc không rõ, dẫn đến sốt cao cường độ mạnh mà qua đời. Chu Tú Mẫn và một vị giáo sư khác bị vuốt của con gà trống làm bị thương, bọn họ phát hiện trên chân hai còn gà trống kia có một loại độc rất kì bí, nhưng bọn họ vốn không phòng bị hai con gà trống, cho nên có thể chứng minh, loại độc này truyền nhiễm thông qua miệng vết thương.
Cấp trên vì chuyện ngoài ý muốn này, ra lệnh hủy bỏ khảo sát mộ Tần Vương, nhưng dẫn đoàn tranh thủ quan hệ, lại tranh thủ cơ hội, cuối cùng cấp trên phái đến mấy chiến sĩ nhanh nhẹn thông minh, tìm được phương pháp "đường trên không" đi qua "quặng cát", mở chiếc của cuối cùng, nhưng bên trong một mảnh trống không. Một lần nữa, thêm lần nữa lại là mộ giả.
Đội khảo cổ lần này bỏ ra một cái giá quá lớn, nhưng ngoài những tượng đá quý giá bên ngoài lối vào mộ, cũng không thu hoạch được thêm bất kì thứ gì. Đội khảo cố bất lực, chỉ có thể lần nữa nhìn ngôi mộ bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp đất sâu.
Vậy tên trộm mộ đã chết rốt cuộc trộm được bình bích đào và hỏa huân bố từ đâu? Điều này vẫn là một câu hỏi lớn.
Giáo sư Liêu không phát biểu ý kiến với việc thành viên đội khảo cổ xảy ra chuyện và kết quả của lần khảo cổ này, chỉ là rất lâu về sau ông nói với Chu Sa thế này:
Bây giờ còn chưa đủ thực lực, đợi kĩ thuật phát triển hơn nữa, các em còn trẻ còn cả một đời, có thể quay lại đó xem thử.
Thông minh như Chu Sa, lập tức hiểu ý: Đó thật sự là mộ Tần Vương, chẳng qua mộ chính ở nơi càng sâu hơn, dưới lớp quặng cát kia, chính là nơi chứa quan tài thật sự của Tần Vương, nó bị lớp lớp cát lún phong tỏa, bốn phương tám hướng, không ai có thể vào, giống như thân phận và quá khứ thần bí của ngài.
Được cứu chữa, tình hình của chuyên gia trúng độc nọ đã ổn định, bệnh tình của Chu Tú Mẫn cũng tương đối ổn định, hai người dần dần tốt lên. Chu Sa thuê một gian phòng ở gần bệnh viện, mỗi ngày sắc thuốc cho Chu Tú Mẫn, đựng trong bình giữ nhiệt cho Chu Tú Mẫn uống, Chu Tú Mẫn uống xong nôn mấy ngày, thiếu chút hạ đường huyết mất mạng. Bác sĩ không biết tại sao cô ấy đột nhiên phản ứng dữ dội như thế, làm kiểm tra cho cô ấy nhưng cũng không có kết quả. Không bao lâu, Chu Tú Mẫn lại chạy vào nhà vệ sinh, bác sĩ hết cách, chỉ kê cho cô ấy thuốc chống nôn, kết quả Chu Tú Mẫn dễ thở hơn hai ngày, nhưng mới ổn định lại bắt đầu nôn. Bác sĩ nghi ngờ đồ ăn của Chu Tú Mẫn xảy ra vấn đề, bắt đầu nghiêm khắc khống chế thực phẩm của Chu Tú Mẫn, nhưng không có tác dụng, Chu Tú Vẫn vẫn nôn mửa. Nhưng bác sĩ lại phát hiện, tuy Chu Tú Mẫn mỗi ngày đều nôn mửa đáng sợ, nhưng các chỉ số cơ thể dần dần hồi phục bình thường. Chuyên gia trị liệu nghi ngờ, có phải do nôn ra độc tố, liền lấy chất bài tiết của Chu Tú Mẫn phân tích, quả nhiên như vậy. Chuyên gia trị liệu bắt đầu suy nghĩ đến phương pháp "bài trừ độc tố trong cơ thể" cho vị giáo sư kia. Sau khi nhận được sự đồng ý, bọn họ áp dụng một hàm lượng nhỏ thuốc "lợi tiêu hóa" cho giáo sư, đồng thời tiến hành quan sát ghi chép, kết quả có tác dụng nhưng hiệu quả thấp hơn nhiều so với Chu Tú Mẫn, chuyên gia chỉ có thể quy thành nguyên nhân do "trẻ tuổi cơ thể cường tráng sức khỏe tốt."
Chu Tú Mẫn nôn sắp sửa không chịu được nữa, cuối cùng cũng dừng lại. Chu Tú Mẫn sống dở chết dở nằm trên giường bệnh, khóc hu hu, Chu Sa kéo tay cô ấy, "Xin lỗi, mình không bảo vệ được cậu." Chu Tú Mẫn nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, làn da của Chu Sa vốn rất mịn rất sáng như trong suốt, bây giờ lại không có cảm giác như thế nữa, chỉ thấy trắng bệch. Chu Tú Mẫn nghĩ cô cũng chịu cực khổ cũng không ít hơn mình, cho nên dằn lại những oán thán trong lòng, giả bộ tức giận: "Đương nhiên cậu không tốt. Cậu học nhiều kiến thức thuốc thang như thế cũng vô ích, còn không bằng dành nhiều thời gian ở cạnh mình."
"Xin lỗi!"
Chu Tú Mẫn cảm thấy cho dù cô ấy có nói gì cũng sẽ nhận được hai chữ này, thế là đổi "chủ đề": "Cậu hôn mình một cái!"
Chu Sa đứng lên, thân thể lảo đảo, Chu Tú Mẫn vội vàng hỏi, "Không sao chứ? Có chuyện gì?" Chu Sa có chút chóng mặt, cô ổn định lại, khẽ cười, "Không sao, chân có chút tê." Cô cúi xuống hôn lên trán Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn yếu ớt ngại ngùng cười cười, "Được rồi, tha thứ cho cậu!" Cô đưa tay ra giữ lấy cổ tay Chu Sa bảo cô ngồi xuống, lại nghe thấy Chu Sa hít sâu một cái, vội hỏi: "Sao thế?"
Chu Sa rút tay về, lắc đầu, "Không sao, còn chưa hết tê chân."
"Có phải cậu mệt lắm không, hay là cậu về nhà nghỉ đi."
"Không sao, mình ở đây với cậu."
Chu Tú Mẫn có chút mệt, "Vậy mình nằm một lát nhé."
"Ừm!"
Chu Tú Mẫn ngủ một lát, lúc tỉnh dậy, Chu Sa đang dựa vào mép giường, Chu Tú Mẫn cố gắng nhỏ tiếng ngồi dậy, Chu Sa đột nhiên giật mình tỉnh giấc, "Sao đã dậy rồi?"
"Không buồn ngủ nữa,"
"Đói không?"
Chu Tú Mẫn lắc lắc đầu, trận nôn kia cô ấy không còn hứng thú với đồ ăn nữa. Chu Sa nhìn biểu cảm yếu ớt của cô ấy, đưa tay xoa xoa mặt cô, Chu Tú Mẫn thuận tay nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn xuống, vô tình nhìn thấy bên trên cổ tay được đeo một chiếc băng bảo vệ, hỏi, "Sao lại đeo cái này?"
Chu Sa thu tay về, "Không có gì, gần đây cổ tay hơi đau."
"Vất vả cho cậu rồi. Chăm sóc mình có phải vất vả lắm không?" Chu Tú Mẫn có chút bối rối hỏi, Chu Sa dịu dàng cười cười, âu yếm vuốt lấy tóc cô áy, không nói gì, Chu Tú Mẫn hạnh phúc nhìn cô ấy, ánh mắt ngập tràn ngọt ngào.
Chuyện Chu Tú Mẫn trúng độc, lúc đầu có chút chân tay rối loạn, sau đó là suy nghĩ sợ trong nhà lo lắng, nên không thông báo cho người nhà. Nhập viện được nửa tháng, Chu Sa muốn đưa cô ấy về, sau khi bác sĩ kiểm tra, xác nhận không còn gì đáng ngại, cũng miễn cưỡng đồng ý cho cô ấy xuất viện. Trước lúc hai người rời đi còn đến tạm biệt vị giáo sư bị trúng độc kia, vợ giáo sư bay đến chăm sóc ông, chồng bà cùng học sinh của bạn bà đều trúng độc, may mắn không chết, trong lòng có chút thiện cảm "đồng bệnh tương liên" (cùng cảnh ngộ thương xót lẫn nhau). Lại thêm Chu Sa mấy lần mang canh cho bọn họ –
»