Thẩm Nghị chỉ nghe hai phút đồng hồ, Trịnh Phi đã nhanh chóng nói xong kết quả. Thẩm Nghị không hỏi gì thêm, chỉ cúp máy. Thật ra chuyện mà Trịnh Phi tra ra được hắn đã quên từ lâu, nhưng Trịnh Phi vừa nhắc lại, hắn nhận ra mình vẫn còn chút ấn tượng về chuyện xảy ra ngày đó.
Cảm xúc của Lam Đa Đa dường như dần bình tĩnh lại, mặc dù sắc mặt vẫn rất khó coi, nhưng ít ra không còn co ro trốn tránh. Cậu hít sâu hai lần, nhìn Thẩm Nghị, mỉm cười ấm áp dù vẫn có chút gượng. Cậu xuống giường, nói: “Không có gì đâu anh Thẩm, vừa rồi để anh chê cười rồi, tôi có chút không khỏe, vậy không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”
Thẩm Nghị túm lấy tay cậu, “Ai bảo em đi?”
Lam Đa Đa xoay người, “Tôi cũng đâu phải phạm nhân, tôi muốn đi ra ngoài vì sao không… A!”
Thẩm Nghị thở dài, ngồi dậy gõ nhẹ lên trán cậu, “Lúc này còn có thể thất thần được, em nghĩ gì thế?”
Lam Đa Đa che miệng, mặt đột nhiên đỏ rần rần lên, giống như cà chua sắp bị vắt ra nước, “Anh, anh… Anh hôn tôi làm gì?”
Thẩm Nghị dứt khoát cũng leo lên giường, kéo tay Lam Đa Đa lúc này vẫn còn đang ngốc lăng, “Đương nhiên là thích em, chứ còn sao nữa?”
Thấy Lam Đa Đa vẫn còn có vẻ hoài nghi, hắn nhíu mày, cười, “Không tin?”
Lam Đa Đa vốn định bỏ cánh tay Thẩm Nghị ra hoặc là tránh ra khỏi vòng vây của hắn, nhưng nhìn thấy cơ bắp tráng kiện của hắn, cậu lại… không nỡ. Thế là Lam Đa Đa vừa tự âm thầm phỉ nhổ mình quá thiếu định lực, vừa mất tự nhiên nói: “Anh lúc nào cũng trêu tức tôi, không phải trực tiếp thì cũng là gián tiếp, tôi làm sao mà tin được?”
Thẩm Nghị nghĩ nghĩ, nhịn không được nói, “Hình như đúng là vậy.”
Lam Đa Đa liếc mắt, không còn bồn chồn như vừa rồi. Cậu trầm tĩnh lại, sau đó lại nhớ tới nguyên nhân mình đến tìm Thẩm Nghị. Nhưng mà vừa bị hắn hôn như thế, cậu lại có chút không dám hỏi nữa.
Thẩm Nghị trực tiếp nhốt chặt Lam Đa Đa trong vòng tay, nói: “Đa Đa, lúc đầu em mà đến tìm anh thì anh cũng đã định nói với em rồi, nhưng em đã chủ động tới đây, vậy chúng ta liền dứt khoát giải quyết vấn đề này luôn đi.”
Lam Đa Đa vô ý thức lùi về sau, “Vấn… vấn đề gì?”
Thẩm Nghị lại túm cậu về, nhưng không dám dùng sức. Hắn chỉ đưa cánh tay vây lấy không để cho cậu có cơ hội chạy mất, “Vấn đề gì sao? Tối hôm qua xơ múi được nhiều như vậy mà còn không nhớ sao?”
Lam Đa Đa quýnh lên, cậu xơ múi Thẩm Nghị cái gì chứ? Chẳng lẽ mớ lông đen kia là do cậu bứt ra??? Ngoài cái đuôi thỏ ra thì đời này cậu chưa từng có thói quen túm cái gì khác, sao có thể túm … của Thẩm Nghị được… con mẹ nó! Lam Đa Đa cứng đờ cả người.
Thẩm Nghị hừ cười một tiếng, “Nhớ ra rồi?”
Lam Đa Đa nuốt khan, cẩn thận giương mắt nhìn Thẩm Nghị, “Chuyện này… Anh Thẩm, không phải anh định nói là …. cái đó… thật sự là, là, là… do tôi bứt ra chứ?”
Thẩm Nghị liếc mắt nhìn cậu, “Em thử nói xem?”
Lam Đa Đa: “…”
Mẹ nó, cậu sao dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo gan to bằng trời như vậy chứ!!!!
Thẩm Nghị không nhẹ không nặng nhéo nhéo mặt cậu, “Nói xem, bây giờ em định thế nào? Làm dâu nhà anh, hay là làm bà xã anh, hay là làm cháu dâu của bà anh?”
“Có lựa chọn thứ không?”
“Có, làm Thẩm phu nhân.”
“…”
Vậy thì nói làm gì???
Lam Đa Đa muốn chạy không chạy được, cuống đến nỗi đỏ bừng mặt, cuối cùng hết sức không có hạn cuối mà thốt ra một câu: “Nhưng anh nói giọng tôi không dễ nghe! Tôi sẽ không thích anh!”
“Anh nói vậy lúc nào? Em đừng vu oan cho anh.”
“Anh có, anh nói giọng thật của tôi nghe kỳ quái!”
“Em còn dốc sức ghi nhớ từng lời anh nói vậy sao?” Thẩm Nghị cười nhẹ, lồng khẽ rung lên, khiến Lam Đa Đa cảm giác lỗ tai tê dại muốn hỏng mất. Thẩm Nghị nói: “Vậy em có biết thật ra câu nói đó còn có nửa sau không?”
“Nửa sau là gì?”
“Hôn anh một cái anh sẽ nói cho biết.”
“Không nói thì thôi.”
“Chậc, đứa nhỏ bướng bỉnh, đưa tai đây.”
Lam Đa Đa tò mò không nhịn được, ghé tai qua, ai ngờ nghe xong đột nhiên không biết lấy đâu ra sức, đẩy Thẩm Nghị lăn sang một bên, “Anh, anh đừng có mà nói liên thiên!”
Tâm trạng Thẩm Nghị đột nhiên tốt hẳn lên, mà Lam Đa Đa sợ té nhào, vội chạy xuống giường, xỏ vội một cái dép lê của mình, một cái dép lê của Thẩm Nghị rồi chạy mất dạng. Thẩm Nghị cười gọi cho đầu bếp: “Đợt này nấu cơm chọn mấy món nào thanh đạm một chút, đừng có nấu cái gì cay hay dầu mỡ quá. Buổi sáng tốt nhất là nấu cháo hoặc là mì sợi mềm. Mấy cái khác các cô tự liệu liệu chọn đi.”
Đầu bếp cung kính đáp: “Dạ vâng, cậu chủ.”
Thẩm Nghị thấy bên kia còn chưa cúp, hỏi: “Còn việc gì không?”
Đầu bếp cẩn thận hỏi: “Cậu chủ, có cần sắc chút thuốc thanh nhiệt giải độc không?”
“Là sao?”
“Hôm nay vị khách kia với thầy thuốc nói là cậu chủ bị trĩ.”
“…”
Thầy thuốc vừa dán cao cho Lam Đa Đa xong, cậu ngồi trên sofa, soi gương hỏi: “Bác Chung, thuốc này dán nhiều lần liệu có làm cho da của cháu bị đen không?”
“Yên tâm đi, không sao đâu.”
Lam Đa Đa cám ơn, thử nạy nạy mấy cái, phát hiện ra miếng cao dán còn khá là chắc. Cậu liền quyết định đứng dậy vận động một chút. Thấy trong vườn có người đang cắt tỉa cây cảnh, cậu tới xem, lại hỏi thợ làm vườn, “Anh gì ơi, có thể tỉa hình con thỏ được không?”
Người làm vườn vừa quay đầu lại đã thấy một cái mặt trắng đen âm dương, hết hồn nhảy phóc một cái, run rẩy nói: “Đương, đương nhiên không thành vấn đề, nhưng phải hỏi ý quản gia hoặc là chủ tịch mới được.”
Lam Đa Đa nhắn cho Thẩm Nghị: “Anh Thẩm, tôi muốn thợ làm vườn tỉa ít cây cho tôi ngắm được không?”
Thẩm Nghị đứng bên cửa sổ nhìn xuống, thấy Lam Đa Đa đang khoa tay múa chân với thợ làm vườn, nhắn lại: “Được, em thích là được.”
Thế là ngủ bù được ba tiếng sau, Thẩm Nghị thức dậy liền phát hiện, hai cái cây lớn ở hai bên vườn nhà hắn đã bị tỉa hết thành thỏ: con bên trái tay cầm dưa leo, con bên phải tay cầm hoa cúc!
- -----oOo------