Chủ Tịch Công Ty Băng Vệ Sinh

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thẩm Nghị trằn trọc lăn qua lật lại trên giường cả đêm một đêm cũng không hiểu Lam Đa Đa rốt cuộc bị sao vậy, rõ ràng đã nói rõ ngay từ đầu rồi, không phải sao? Đồ tiểu yêu tinh thiếu thao này!

Thấy hắn đen mặt ngồi trên sofa không nhúc nhích như một bức tượng, người giúp việc nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ, tôi mang bữa sáng tới phòng cậu nhé?”

“Thôi. Tôi xuống bếp ăn là được. Phải rồi, La Trạm tới chưa?”

“Đang đợi dưới lầu rồi.”

“Hôm nay tôi sẽ về rất muộn. Khi nào Đa Đa dậy… Mà thôi.” Thẩm Nghị đột nhiên dừng lại, đứng dậy ra ngoài. Hắn gõ cửa phòng Lam Đa Đa, nhưng không ai trả lời. Thẩm Nghị xuống lầu dặn dò quản gia rồi mới bắt đầu ăn. Ăn xong vẫn chưa thấy Lam Đa Đa dậy.

La Trợ Lý cầm cặp công văn, đứng một bên, cười hí hửng.

Thẩm Nghị lên xe liền quét mắt nhìn anh ta một cái, “Sáng sớm đã cười râm đãng cái gì thế?”

La Trợ Lý ho nhẹ một tiếng, “Sếp nói thế nào vậy chứ, tôi rõ ràng cười hết sức bình thường. Tôi cảm thấy có khi phải dành thời gian đi học cách tổ chức hôn lễ rồi nhỉ? Cảm giác tương lai không xa sẽ cần.”

Thẩm Nghị khẽ cười một tiếng, “Tinh mắt quá nhỉ. Thôi khỏi cần học, cậu đi dò la xem tập đoàn Nhã Khiết dạo này kế hoạch phát triển thế nào là được, tiện thể tra sở thích của tổng giám đốc Triệu với Lam tiên sinh cho tôi.”

“Chưa gì sếp đã định hối lộ bố mẹ vợ rồi à?”

“Chuẩn bị sớm càng tốt. Lam tiên sinh thì dễ nói chuyện, nhưng tổng giám độc Triệu không phải dạng vừa. Tôi muốn đào đi cây củ cải bảo bối của bà ấy, không thể không chịu bỏ ra cái gì.”

“Tôi hiểu rõ, sếp yên tâm đi.”

Gọi cho em gái, hắn hỏi: “Bà hôm nay thế nào?”

“Buổi sáng đau đầu, lúc nãy uống thuốc xong, giờ đang ngủ.” Thẩm Hâm đỏ mắt nói, yên lặng nhìn bóng lưng bà cụ, “Anh cúp máy đi, đỡ làm ồn bà.”

“Ừm, có việc gì thì gọi điện thoại.”

“Được.”

La Trạm thấy Thẩm Nghị suy tư, không khỏi an ủi: “Hôm qua tiểu thư gọi điện nói là từ lúc sếp mang ‘bạn gái’ về ra mắt, tinh thần bà lão đã khá nhiều rồi.”

“Nó nói vậy để tôi yên tâm thôi.”

Yên lặng hồi lâu, Thẩm Nghị lại nói: “Thật ra từ lần đó Đa Đa tới, bà đã không còn tỉnh táo. Toàn nói sảng. Phải rồi, đã liên hệ được với giáo sư Hà Duyên Tùng chưa?”

“Hôm nay sẽ ra sân bay đón ông ấy.” La Trạm nói xong, lại nhìn Thẩm Nghị một chút từ kính chiếu hậu. Thật bội phục Thẩm Nghị, thời nay hiếu thuận như hắn được mấy ai? Từ khi bà cụ bị ung thư não, Thẩm Nghị vẫn luôn cố gắng tìm kiếm người có thể điều trị. Đáng tiếc sau lần đầu phẫu thuật, chưa được năm lại tái phát, mà lần này khối u phát triển ở vị trí không thích hợp để mổ, mấy vị bác sĩ có tiếng đều nói chỉ còn duy trì được vài tháng nữa.

Nhưng Thẩm Nghị không cam tâm. Lần này bà lão viêm phổi nằm viện, chủ nhiệm khoa phổi nói có một vị bác sĩ ỏ Hà Lan, chuyên não khoa, tên là Hà Duyên Tùng. Thẩm Nghị không cần nghĩ đã cho người đi mời…

Lam Đa Đa gần trưa mới tỉnh, híp mắt nhìn cái rèm cửa một lúc lâu, lề mề ngáp dài rồi mơ mơ màng màng xuống đất. Việc đầu tiên cậu làm là ra ngoài tìm thỏ.

“Cậu Lam dậy rồi sao?”, người giúp việc cười hỏi.

“Ừm, chào bà Lưu.” Lam Đa Đa nói xong, nghe phía bên ngoài có tiếng búa gõ, không khỏi hỏi: “Bà Lưu, bên ngoài đang làm gì vậyf?”

Bà Lưu đi vào vừa lúc nghe thấy, nói: “Trước khi đi cậu chủ kêu tôi cho người làm cái chuồng thỏ trong vườn, về sau hai con thỏ bảo bối của cậu sẽ được nuôi ở ngoài, bây giờ thời tiết đã ấm áp lên, bọn nó ra ngoài cũng thoải mái hơn.

Lam Đa Đa đi ra, thấy hai công nhân đang thi công dở chừng một cái chuồng thỏ hai tầng. Chuồng làm bằng lưới sắt, bện bằng nhánh cây, đường kính tối thiểu hai mét, cao hơn một mét, bên trong rất rộng, với con thỏ mà nói thì quả thực là biệt thự nhà giàu!

Có người nhét cỏ khô vào làm trong, Lam Đa Đa liền ôm hai con thỏ ra ngoài. Bà Lưu cũng thích hai con thỏ con này, hỏi Lam Đa Đa, “Cậu Lam đã đặt tên chưa?”

Lam Đa Đa suy nghĩ rất lung, đáp: “Con bé này gọi là Pháp Sư, con lớn này … gọi là Tù Trưởng đi.”

Nghe đã thấy ngầu!

Bà Lưu xót xa nhìn hai con thỏ, hoàn toàn không hiểu nghe dễ thương chỗ nào… đành lẳng lặng lấy đồ ăn ra an ủi Pháp Sư và Tù Trưởng.

Lam Đa Đa gọi cho Thẩm Nghị: “Anh Thẩm, chuồng thỏ đẹp lắm, tôi rất thích, cám ơn anh.”

“Người một nhà không cần khách khí, nếu thật sự thích thì em sửa lại cách xưng hô đi.”

Lam Đa Đa gãi tai, nhỏ giọng gọi: “Thẩm Nghị?”

Thẩm Nghị cười, “Ừm” một tiếng, cúp máy.

Lam Đa Đa cảm thấy một tiếng “Ừ” gợi cảm khôn tả… làm khổ cậu ăn cơm xong vẫn không biết mình vừa ăn cái gì.

Đêm nay Thẩm Nghị về rất khuya. Như trước đây thì Lam Đa Đa nhất định là đã ngủ, nhưng đêm nay không như vậy. Cậu một mực chờ. Tuy phần lớn là do sáng nay ngủ nướng, nhưng cũng là vì có việc muốn nói với Thẩm Nghị.

Thẩm Nghị nới lỏng cà vạt, cầm điếu thuốc lên, nhưng nghĩ tới họng của Lam Đa Đa không khỏe, hắn liền bỏ xuống. Hắn có vẻ hơi rã rời, yên lặng hồi lâu mới vuốt vuốt thái dương, hỏi Lam Đa Đa, “Sao còn chưa ngủ?”

Lam Đa Đa nhìn ra cảm xúc của Thẩm Nghị không tốt lắm, cân nhắc một chút, quyết định trước tiên đặt chuyện của mình sang một bên, quan tâm hỏi: “Anh Thẩm sao vậy? Có phải rất mệt không?”

Thẩm Nghị vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Lại đây.”

Lam Đa Đa do dự một chút đi tới, lập tức bị Thẩm Nghị kéo vào trong ngực. Thẩm Nghị hít một hơi thật sâu ở hõm cổ của cậu, “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”

Lam Đa Đa có chút cứng đờ, nhưng cảm thấy Thẩm Nghị không hề ác ý, có lẽ chỉ vì một vài nguyên nhân mà cần chút an ủi thôi, cậu liền vui vẻ ngồi im. Trước mặt cậu, đây là lần đầu tiên Thẩm Nghị không che giấu vẻ sa sút của mình. Lam Đa Đa không khỏi giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, “Anh, anh vẫn ổn chứ?”

“Sáng sớm ngày mai anh phải về một chuyến, em có muốn về thăm nhà một chút không?”

Lam Đa Đa lúc đầu vốn muốn đề cập chuyện này, nghe vậy liền đồng ý.

Tờ mờ sáng, Thẩm Nghị gõ cửa, hai người dọn dẹp một chút rồi lên xe. Tới một khách sạn năm sao, Thẩm Nghị đón giáo sư Hà Duyên Tùng tới chỗ bà cụ, cùng ông ta thảo luận rất nhiều. Lam Đa Đa ngồi cạnh mới biết được, thì ra bà của hắn bị nặng như vậy.

Thực ra sau lần gặp bà lão, Lam Đa Đa vẫn tưởng Thẩm Nghị lừa gạt mình, vì lúc gặp thì bà lão rất có tinh thần. Không ngờ chuyện lại thế này. Nghĩ đến trước kia hắn từng nói thời gian thanh tỉnh của bà càng ngày càng ít, thì ra không phải muốn nói rằng bà hôn mê thường xuyên, mà có nghĩa là bà lão nhiều lúc hay nói sảng.

Giáo sư Hà dù không nói thẳng rằng không chữa được, nhưng nhìn thấy báo cáo bệnh tình gần đây mà Thẩm Nghị cung cấp, ông cũng nói không khác gì những chuyên gia khác, “Nếu bà đã không thích ở bệnh viện, vậy mang bà về nhà đi. Thật ra loại bệnh này nếu đã từng tái phát thì dù phẫu thuật cũng khó trị tận gốc, hơn nữa xét đến vị trí khối u lần này, dù có phẫu thuật thành công cũng chưa chắc bà có thể tỉnh lại.”

Thẩm Nghị nghe vậy, sắc mặt khó coi vô cùng, nhưng Lam Đa Đa cũng băn khoăn không biết phải an ủi thế nào. Lúc xuống xe, cậu nói: “Thăm bà xong thì anh về nhà tôi đi, tôi giúp anh thư giãn một chút!”

Thẩm Nghị làm thủ tục xuất viện xong liền đưa bà cụ về nhà. Bà cụ vẫn còn đau đáu nhớ thương cháu dâu, “Tiểu Nghị này, bà nhớ Đa Đa lắm.”

Thẩm Nghị cầm tay bà: “Vậy mai cháu dẫn cháu dâu đến thăm bà. Bà ngủ một giấc đã nhé?”

Bà lão nhắm mắt lại, Thẩm Nghị nhìn thật lâu mới ra khỏi phòng.

“Anh, anh với chị Đa Đa vẫn ok chứ?” Thẩm Nghị vừa đóng cửa lại, Thẩm Hâm liền hỏi.

“Làm sao vậy?”

“Thì em sợ lại giống Tô Linh Linh, đột nhiên lặn mất khiến bà thất vọng, anh tuyệt đối đừng có thiêu thân cắm đầu vào lửa nữa đấy nhé.”

“Ừm, yên tâm, lát anh sang đó, ngày mai sẽ dẫn cô ấy tới.”

“Vậy mau lên đi. Vì cái vụ thuốc trĩ kia mà bà ngại không dám nói thôi, chứ bà nhớ chị Đa Đa lắm đấy.”

“Biết. rồi.”

Thẩm Nghị gật đầu, dọc đường đi mải nghĩ tới lời Lam Đa Đa nói – “Tôi giúp anh thư giãn một chút!”- Bà xã quả là biết quan tâm, thật khiến hắn ấm lòng!

Thẩm Nghị hơi do dự, gọi cho Lam Đa Đa: “Có cần anh mua thứ gì sang không?”

“Không cần, tôi chuẩn bị kỹ hết rồi!”

Thẩm Nghị trong lòng nóng lên, bà xã thật sự là đáng yêu muốn chết.

Lam Gia Thụy và Triệu Mộng Khiết không ở nhà, một người đi nước ngoài dự hội thảo, một người đi công tác chưa về. Thẩm Nghị đến, Lam Đa Đa liền đưa hắn một cái túi màu đen giống như dâng hiến cống phẩm, “Ầy, đêm nay anh cứ thoải mái đi.”

Thẩm Nghị vuốt hai má cậu, “Vậy anh đi tắm trước.”

“Ừm, tắm xong rồi xài cũng được, bên kia phòng khách đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi đó, cũng có phòng tắm trong đó luôn. Anh vào đi.”

Thẩm Nghị nhíu mày, “Em để anh ngủ phòng khách?”

Lam Đa Đa vẻ mặt đương nhiên, gật đầu, “Đúng rồi, lúc tôi ở chỗ anh cũng ngủ ở phòng cho khách mà?”

Thẩm Nghị nghi ngờ nhìn cái túi đen, “Vậy trong này là cái gì?”

Lam Đa Đa giống như có chút xấu hổ, đỏ mặt khụ một tiếng, “Anh về phòng nhìn là biết thôi.”

Thẩm Nghị tức giận đến mức…

Thẩm Nghị nói: “Lấy một cái kéo ra đây cho anh.”

Lam Đa Đa run run, nơm nớp hỏi: “Anh… anh định làm gì?”

“Có một cách có thể giúp anh thư giãn, nhưng anh phải chuẩn bị kỹ đã. Yên tâm, chắc chắn anh sẽ không làm tổn thương em hoặc tổn thương chính mình.”

Lam Đa Đa liền đi lấy. Sau đó, cậu trông thấy Thẩm Nghị cầm kéo sải bước tiến vào phòng ngủ của cậu rồi soạt một cái… cắt phăng mất cái đuôi thỏ cậu đã túm chặt mười năm nay.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio