Nguồn:
hoa đào nở
Lam Đa Đa có chút bồn chồn, bởi vì Thẩm Nghị từ lúc rời khỏi quầy thu ngân liền không mở miệng lần nào nữa. Hai người duy trì khoảng cách hai mét, im lặng đi ra bãi đỗ xe. Lam Đa Đa mở cửa xe, Thẩm Nghị đặt cái túi nilon đen đựng đầy hàng xuống ghế sau, còn Lam Đa Đa lấy ví ra tìm tiền mặt. Cậu hết thảy có sáu tờ , nhưng không đủ để trả cho đống bao cao su size khổng lồ kia. Cậu đành nói với Thẩm Nghị: “Anh này, tôi… không đủ tiền mặt, hay là anh đưa nick Wechat hoặc cái gì khác để tôi chuyển khoản được không?”
Bãi đỗ không đông người nhưng Lam Đa Đa vẫn dùng giọng nữ, bởi vì dù chưa quên mình đang không đội tóc giả, nhưng cậu vẫn nhớ mình đang makeup kiểu nữ, lại còn nhét đầy vú giả vô cùng phập phồng, tổng thể nhìn vẫn mười phần nữ tính, lúc này mà nói giọng đàn ông thì quá gớm.
Thẩm Nghị nói: “Vậy để tôi hai trăm tiền mặt, còn lại chuyển vào Wechat.”
Lúc đi ra từ công trường, hắn không phải mặc quần áo của mình. Quần áo của hắn đã bị em gái mượn tạm lúc chạy gấp vào bệnh viện, ví tiền cũng bị mang đi theo. Chiếc thẻ vừa rồi dùng tạm cũng là mượn trợ lý. Hôm nay có một hạng mục trọng yếu cần xử lý nên chạy vào siêu thị cũng rất vội vàng, hắn thật đúng là không kịp chuẩn bị gì.
Lam Đa Đa rút hai trăm tiền mặt đưa cho Thẩm Nghị, Thẩm Nghị đưa nick Wechat cho Lam Đa Đa xem.
Thật ra Lam Đa Đa hoàn toàn có thể bảo Thẩm Nghị cùng cậu quay lại siêu thị lấy tiền mặt, nhưng cậu cảm thấy Thẩm Nghị chắc chắn không đời nào muốn quay lại đó cho người ta vây xem lần nữa.
Thẩm Nghị nhìn thấy yêu cầu kết bạn, hỏi: “Lam Đa Đa đúng không?”
Lam Đa Đa “Ừm” một tiếng, “Đó là tên tôi.”
Thẩm Nghị cười hỏi: “Thật sao?” Sau đó hắn nhìn ngực Lam Đa Đa, “Cơ ngực luyện khá nhỉ.”
Lam Đa Đa nghe vậy vô thức cúi đầu, nhìn thấy bộ bị ép lên tạo thành khe của mình, vẻ mặt liền “toang” ngay tức thì. Cậu đột nhiên nghĩ đến avatar Wechat của mình hình là một tấm ảnh mặc sơ mi trắng còn dang hai tay ra, bộ phẳng lỳ… Chỉ cần có mắt là chắc chắn có thể nhận ra ngay cậu là đàn ông.
Ven đường lúc này có một chiếc xe taxi đỗ lại. Thẩm Nghị liền mặc kệ Lam Đa Đa lúc này đã bị dọa đần mặt, sải một bước dài ngồi luôn lên xe. Tài xế giẫm ga một phát liền vọt đi. Lam Đa Đa ngây ra nửa ngày, lúc mở cửa xe ra lật lật cái túi kia mới giật mình, hốt hoảng vẫy tay hô to: “Nàyyy! Còn hàng của anh!”
Băng vệ sinh Thẩm Nghị mua còn đặt trong túi nilon kia, nhưng Thẩm Nghị lúc này sao nghe được gì nữa?
Lam Đa Đa đành phải nhắn vào Wechat Thẩm Nghị hỏi hắn khi nào có thời gian rảnh thì tới lấy hàng về. Nhưng Thẩm Nghị cũng không trả lời ngay. Hắn ngồi ở trong xe, suy tư mãi về một chuyện – hắn cứ cảm thấy đã nghe qua cái tên “Lam Đa Đa” này ở đâu rồi, nhưng tạm thời không nhớ ra được.
Lam Đa Đa chờ nửa ngày không thấy phản hồi, đoán chừng có khi Thẩm Nghị đã bị mình dọa một phen mà shock không nhẹ. Cậu có chút buồn bực, liền lái xe đến chỗ Tiêu Bằng. Về phần hộp áo mưa size khổng lồ kia, cậu cảm thấy nếu Thẩm Nghị không cần thì chắc cũng sẽ đem trả lại. Đương nhiên, thật ra cũng nhiều khả năng hắn sẽ vừa luôn cỡ đó đúng không? Nói không chừng Thẩm Nghị giữ mà xài, rồi chuyển khoản trả tiền áo mưa đó cho cậu?
Lam Đa Đa le lưỡi, nhe răng cười xấu xa, sau đó theo thói quen mà nhìn vào kính chiếu hậu. Cậu phát hiện ra lúc này makeup và kiểu tóc của mình không ăn rơ chút nào. Lại sợ Tiêu Bằng trông thấy sẽ lải nhải, cậu liền dứt khoát đội lại mớ tóc giả lên đầu.
Thẩm Nghị lúc này vừa tới bệnh viện. Tiến vào phòng bệnh, Thẩm Hâm em gái hắn vừa mới tỉnh ngủ, bên cạnh là mẹ hắn và thím Lâm Quế Chi. Thím nhiệt tình nói: “Tiểu Nghị đến rồi, xem cháu ăn mặc kiểu gì kìa, có phải là vội lắm không?”
Thẩm Nghị vừa thấy bà thím này đã hơi nhíu mày, thuận miệng nói không có gì, sau đó hỏi Thẩm Hâm, “Cảm giác thế nào rồi?”
Thẩm Hâm nói: “Em ổn, chỉ là vết mổ còn đau. Anh, anh mua được đồ cho em chưa?”
Thẩm Nghị đưa cái túi lớn cho Thẩm Hâm, “Anh mua theo ảnh mẹ chụp, chẳng biết biết đúng loại chưa. Em tự xem đi.”
Thẩm Hâm lật lật vài cái, khóe môi liền giật giật. Cô cau mày nhìn anh hai một chút, sau đó tiếp tục lật lật, nhưng lật đến tận đáy túi cũng không thấy miếng băng vệ sinh nào. Cô nói: “Anh, có phải anh cầm nhầm túi rồi không?”
“Đâu có.”
Nói đoạn hắn lại tự mình lật ra xem, khi thấy thứ “hàng nóng” bên trong, hắn nhất thời câm nín…
“Anh, có phải anh có người yêu rồi không? Nhưng mua gì mà mua lắm thế? Ha ha ha ha ha! Ối mẹ ơi vết mổ đau quá!”
Mẹ hắn hiếu kì nhòm qua, thoáng thấy một góc lộ ra dòng chữ “loại có hạt thích điểm G siêu phê!”, bên cạnh còn có hình minh họa một chiếc cờ-him nhỏ!
Lâm Quế Chi cũng tò mò muốn dòm, Thẩm Nghị vội vàng buộc chặt lại, nghiêm mặt nói: “Anh cầm nhầm, chờ anh một chút.”
Thẩm Nghị ra ngoài nhắn voice chat cho Lam Đa Đa. Cậu vừa định xuống xe, đang định dùng giọng nữ để đáp, nhưng ngẫm thấy Thẩm Nghị đã phát hiện cậu là đàn ông rồi, khỏi cần giả vờ giả vịt nữa, liền ngồi lại trong xe, khụ một tiếng, dùng giọng bình thường hỏi hắn, “Anh Thẩm, anh nhận được tiền tôi chuyển khoản chưa?”
Thẩm Nghị hỏi: “Sao cậu lại lấy băng vệ sinh của tôi đi rồi?”
Lam Đa Đa nói: “Anh còn đang cầm áo mưa tôi đó nha. Tôi có cố ý đâu. Tại anh đi vội như vậy. Nếu anh cần dùng gấp thì giờ tôi mang qua cho.”
Thẩm Nghị đang vội thật sự, tưởng tượng nếu hắn tự mình đi thì lại phải mất thời gian vòng lại thêm lần nữa, nhưng nếu Lam Đa Đa tới thì chỉ mất nửa thời gian là em gái hắn có cái dùng, liền dứt khoát làm phiền Lam Đa Đa mang hàng tới.
Lam Đa Đa là người rất dễ nhờ vả, cũng không so đo gì mà đồng ý ngay. Cậu nói với Tiêu Bằng là có việc phát sinh, liền quay xe đi khỏi bãi đỗ.
Thẩm Nghị quay lại phòng bệnh, tạm thời bỏ cái túi sang một bên. Ngẩng đầu lên hắn liền phát hiện ba người phụ nữ đều đang nhìn mình. Hắn không vui hỏi: “Nhìn con làm gì?”
Lâm Quế Chi vừa gọt táo vừa thấm thía nói, “Vừa mới bàn chuyện của cháu đấy. Tiểu Nghị, cháu xem, năm nay cháu đã rồi, đứa em họ cháu đã được thằng cu biết đi rồi, thím biết cháu bận công việc, cũng không có nhiều dịp kết giao bạn bè. Nhà em chồng thím có một đứa con gái, năm nay , học lịch sử. Thím thấy hai đứa tuổi không cách nhau nhiều, hay là gặp nhau đi, nhìn cái mặt thì mất miếng thịt nào đâu?”
Bà thím này tính tình không xấu, chỉ là có đam mê mai mối cho người khác. Trước kia cứ thấy bà này là Thẩm Nghị đều đi đường vòng. Nhưng lần này em gái hắn bị viêm ruột thừa cấp tính vừa mổ xong, bà thím tới thăm, hắn cũng không cách nào tránh mặt được.
Thẩm Hâm biết anh hai không vui, liền nén đau nói: “Thím à, rốt cuộc là đến thăm cháu hay đến làm mai đó?”
Lâm Quế Chi nhéo mũi Thẩm Hâm, “Con bé này, tất nhiên là tới thăm cháu rồi, tiện thể giúp anh cháu đi xem mắt chứ sao. Hai đứa chúng bây, lớn không chịu cưới nhỏ không chịu gả, cũng không nghĩ xem mẹ cháu có lo hay không à? Tuổi này ai chẳng muốn bế cháu trai, các cháu cũng phải thông cảm cho tâm trạng bố mẹ chứ, đúng không?”
Thẩm Nghị dùng ánh mắt ra hiệu cho mẹ muốn nhờ giải thoát, nào ngờ mẹ vốn luôn ủng hộ hắn mà lần này lại im thít. Lâm Quế Chi mở điện thoại, đưa hình cô gái kia cho Thẩm Nghị xem, “Cháu nhìn đi, nó cũng xinh mà đúng không? Dáng cũng cao, mét sáu mét bảy đấy, cháu cao như vậy chắc cũng phải tìm đứa tương đối cao đúng không?”
Thẩm Nghị lần này cuối cùng cũng phản ứng lại, “Thím à, dưới mét tám thì thím đừng giới thiệu được không? Đỡ phải lo về sau thoái hóa đốt sống cổ cả đôi!”
Lâm Quế Chi sững sờ, “Cái gì mà thoái hóa đốt sống cổ???”
Thẩm Tuệ mẹ hắn thở dài, trừng mắt nhìn hắn, “Ý của nó là chiều cao chênh lệch thì một đứa phải ngửa cổ, một đứ phải cúi đầu, mỏi gáy. Mét bảy đúng là hơi lùn. Tiểu Nghị mét chín nhăm mà, chắc thím đây đang nói đùa rồi phải không?”
Lâm Quế Chi ngượng ngùng cất điện thoại, “Thì em đây sốt ruột quá chứ gì nữa. Với lại kiếm đâu ra con gái cao mét tám?? Với lại Tiểu Nghị vừa đẹp mã, vừa có năng lực, chọn bạn gái cũng không thể chỉ xét chiều cao được. Học thức cũng không thể quá kém, tính cách cũng phải tương xứng chứ? Mặt mũi cũng phải xinh nữa? Thế này kiếm đâu ra? Hơn nữa con gái có thể mang giày cao gót mà, đi giày cao một chút là được còn gì?”
Mje Thẩm cũng biết khó tìm, nhất thời không lên tiếng, chỉ nhíu mày rất chặt. Mà Thẩm Nghị lúc này không biết thế nào lại nghĩ đến Lam Đa Đa. Lúc trước hắn nhìn ra được, Lam Đa Đa cũng phải một mét tám, học thức thì không rõ, nhưng trông rất có tài, về phần nhân phẩm, hẳn là cũng tốt, chí ít lúc hắn nhờ giúp đỡ cũng không thấy cậu ngập ngừng. Nói đến tướng mạo, vậy thì càng khỏi phải bàn, chỉ một chữ thôi —— Đẹp! Da trắng mặt thon, cười lên mặt mày cong cong, đã vậy còn có lúm đồng tiền nho nhỏ mà hắn thích nhất.
Hiện tại vấn đề duy nhất chính là, nhóc này là đàn ông, không phải con gái, mặc dù cái này thì hắn ưng, nhưng mà trong nhà thì…
Sau một lúc lâu, Thẩm Nghị không biết nghĩ cái gì, đột nhiên mỉm cười xấu xa.
Thật ra Lâm Đa Đa cũng đau đầu về vấn đề giới tính, cũng không phải bởi vì cậu gay, mà là vì công việc kinh doanh của gia đình. Bố cậu là nghệ sĩ dương cầm, mẹ cậu là chủ tịch của một công ty niêm yết. Không sai, cậu chính là “cậu ấm cô chiêu” trong truyền thuyết, quả thực không muốn nói ra để cho nhiều người ao ước. Nhưng vấn đề là, công ty của mẹ cậu chuyên bán sản phẩm dành cho phụ nữ, cụ thể là các loại băng vệ sinh, mà cậu lại là độc đinh, nói cách khác, sớm muộn cũng có một ngày cậu cũng phải bán băng vệ sinh!
Cứ ngỡ ông trời bắt làm bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết, nào ngờ số mệnh lại bị mấy miếng băng dính hai mặt nhồi bông hủy hoại!
Thử nghĩ một chút, làm một người đàn ông, bị người ta hỏi cậu làm nghề gì, chỉ cần trả lời “bán băng vệ sinh” liền bị các bạn học đặt ngay biệt danh là “ma cà rồng”! Có cần phải ngược như thế không?
Lam Đa Đa nhắn tin hỏi Thẩm Nghị địa chỉ. Hắn từ phòng bệnh đi ra, liếc mắt đã thấy Lam Đa Đa đứng cuối hành lang. Lam Đa Đa thấy hắn, chạy chậm tới, chẳng những đưa hết băng vệ sinh cho hắn mà còn để hắn giữa luôn chỗ “hàng nóng” mà cậu bị ép mua kia. Cậu thấp giọng nói: “Dù sao thật ra tôi cũng không dùng đến, thôi cho anh cả đấy.”
Trong nhà cậu cũng đâu có ai dùng đến thứ này, giữ lại cũng phí.
Thẩm Nghị vẫn dúi túi áo mưa cho Lam Đa Đa, “Ngại thật, lần này thật sự đã làm phiền cậu rồi.”
Lam Đa Đa khoát khoát tay, “Không sao, vậy anh Thẩm nếu không có chuyện gì thì tôi đi nhé?”
Thẩm Nghị không nói gì, im lặng nhìn Lam Đa Đa trong chốc lát, sau đó chậm rãi áp sát, chỉ giữa khoảng cách cm với cậu. Lam Đa Đa không hiểu lắm, hồi hộp đến sắp không thở nổi. Cậu cảm thấy tim sắp bay lên cổ họng rồi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt Thẩm Nghị! Thẩm Nghị có ý gì đây? Cậu hoàn toàn không dám nghĩ, tựa như đứa bé làm sai chuyện gì, cập cúi thấp đầu, hai tai đỏ bừng, “Thẩm, anh Thẩm… muốn làm gì?”
Thẩm Nghị lúc này giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc giả của Lam Đa Đa một cái.
Lam Đa Đa trong lòng mừng như điên, nghĩ thầm con mẹ nó hông lẽ nào?!! Chẳng lẽ hoa đào của cậu rốt cục nở rồi sao??!
Nhưng mà cậu vừa nghĩ như vậy thì Thẩm Nghị liền kéo ra từ trên mái tóc cậu… một cọng hành xanh ngắt. Thẩm Nghị nghiêm trang phát biểu: “Lam Đa Đa, một cọng hành lớn như thế mà cậu cũng không phát hiện sao?”
- -----oOo------