Triệu Mộng Khiết lần đầu cho con đi xem mắt, lại là xem mắt đàn ông, không khỏi có chút lo lắng. Đi xem concert với chồng xong, vừa về nhà bà đã hỏi người giúp việc, “Con tôi về chưa?”
“Chưa ạ.”
Lam Gia Thụy nghi ngờ hỏi, “Chẳng lẽ là chúng nó rất hợp ý nhau sao?”
“Kể cả thế thì giờ này cũng ít nhất nên gọi điện về rồi chứ.” Nói đoạn, bà bấm số Lam Đa Đa, một lát sau nói: “Không kết nối được. Em gọi cho Nhạc Gia hỏi một chút.”
Nhạc Gia vừa tắm rửa xong, suy tư một lát mới nói: “Lúc bọn cháu ngồi cafe thì gặp tổng giám đốc Thẩm của tập đoàn Hồng Lương. Bọn họ có quen biết thì phải. Có lẽ Đa Đa đi cùng với anh ta rồi.”
Triệu Mộng Khiết nhất thời đen mặt, “Cháu chắc chắn đó là Thẩm Nghị ư?”
“Đúng vậy dì Triệu.”
Triệu Mộng Khiết cúp máy. Lam Gia Thụy vội hỏi: “Thẩm Nghị là ai? Nó làm sao rồi?”
Triệu Mộng Khiết cau mày, “Thẩm Nghị là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Hồng Lương. Nhạc Gia nói hôm nay đang cùng Đa Đa uống cà phê thì Thẩm Nghị xuất hiện, mà có vẻ còn quen Đa Đa. Nhạc Gia còn nói có khả năng Đa Đa đi với Thẩm Nghị rồi.”
Lam Gia Thụy hỏi: “Vậy cậu Thẩm Nghị này là người thế nào?”
Triệu Mộng Khiết hồi lâu không đáp, mãi đến khi Lam Gia Thụy tưởng là bà có lẽ cũng không rõ, bà mới nói, “Thẩm Nghị nhìn mặt chừng ba mươi tuổi, cao hơn một mét chín, đúng là loại người cường tráng cao lớn mà con chúng ta rất muốn tìm, hơn nữa cậu ta cũng rất có năng lực. Nhạc Gia không tệ phải không? Nhưng dù sao cũng là thừa kế nghiệp cha mà thôi, còn Thẩm Nghị này thì khác, lúc còn rất nhỏ đã không có cha, chỉ tự mình cố gắng làm nên. Trong thế hệ trẻ không mấy ai có thể so được với cậu ta.”
Lam Gia Thụy rất ít nghe vợ khen ai như thế, nhất thời cảm thấy chàng trai này đáng tin cậy, cười nói: “Lợi hại như vậy ư, vậy đây không phải chuyện tốt sao? Sao nhìn em có vẻ không vui lắm?”
Trịnh Phi xưa nay phản ứng nhanh, đột nhiên bị hỏi như thế cũng vẫn rất bình tĩnh. Anh ta nhớ lại trong chốc lát rồi nói: “Quả thật có chút ấn tượng, nhưng tạm thời cũng chưa nhớ ra. Làm sao thế?”
Thẩm Nghị share biển số xe của Lam Đa Đa cho Trịnh Phi, nói: “Chính là chủ xe này. Cậu giúp tôi điều tra một chút, tôi cứ luôn cảm thấy đã gặp người này hoặc là nghe qua tên của cậu ta ở đâu rồi, nhưng nhớ không ra, thành ra ngủ mất ngon.”
Trịnh Phi cười nói: “Lại lên cơn đấy à? Đã nói cậu vã quá hóa nghẹn mà còn không tin, nghe lời anh em đi, mau mau kiếm cô vợ, sinh mấy đứa oắt con, lúc đấy cậu liền không rảnh lên cơn nữa. Không muốn trong nhà biết mình đồng tính nhưng lại không muốn cưới phụ nữ để hại đời người ta chứ gì, cái này dễ ợt có gì đâu? Thuê cô người mẫu nào đó mang về cho người nhà gặp, rồi âm thầm tìm người yêu ở ngoài, cần đẻ thì cho đẻ thuê, thế chẳng phải xong rồi sao? Có gì đâu mà xoắn xuýt mãi.”
Thẩm Nghị nghe xong bực mình đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, “Mẹ nó Trịnh Phi! Cậu còn không biết xấu hổ nói nhiều cái gì? Lần trước chính cậu cmn giới thiệu cho tôi cái cô diễn viên kia, diễn được hai hôm đã cầm tiền chạy đi kết hôn với người khác, hại bà ngoại tôi nhìn thấy trên báo liền đau lòng mấy tháng trời, cái thằng khốn kiếp này!”
Trịnh Phi bị nói còn cười ha ha, “Thôi thôi thôi, cái kia coi như tôi đuối lý, cùng lắm thì tôi lại giới thiệu cho cậu một người khác.”
Thẩm Nghị vội nói: “Thôi khỏi, tự tôi có mục tiêu rồi, cậu điều tra chuyện vừa rồi thỏa đáng là được.”
Trịnh Phi nói: “Được, tôi giúp lần này, chuyện lúc trước coi như hòa nhau đấy nhé, đừng mẹ nó hơi tí lại lôi ra cắn mãi không nhả, ông đây nhọc lòng phát mệt vì cậu đấy. Chờ đã…, cậu nói tự có mục tiêu, không phải là cái người chủ xe này chứ?”
Thẩm Nghị không đáp, cúp máy luôn, sau đó lại nhìn điện thoại – vẫn không miss call hay tin nhắn mới nào. Hắn liền dứt khoát về bệnh viện.
Lam Đa Đa thấy điện thoại đột nhiên yên tĩnh hẳn lại, không còn ai gọi cho cậu, cũng không có tin nhắn mới, cả Wechat cũng yên tĩnh %. Cậu cẩn thận nhìn một chút, Thẩm Nghị hết thảy gọi nhỡ cuộc, đến nỗi mẹ cậu gọi cũng không thông. Sợ trong nhà lo lắng, cậu vội vàng gọi lại, “Mẹ, tối nay con sang nhà Bằng Bằng ngủ, vừa nãy đang gọi điện thoại nên không nghe máy được, con xin lỗi.”
Triệu Mộng Khiết cuối cùng nhẹ nhàng thở phào, “Nói xin lỗi làm gì, con không sao chứ? Hiện tại đang ở chỗ Bằng Bằng sao?”
“Không, con vừa tới cửa nhà nó.”
Triệu Mộng Khiết muốn nói lại thôi một hồi, cuối cùng hỏi, “Vậy con với Thẩm Nghị…”
Lam Đa Đa nghĩ chắc là Nhạc Gia kể, liền nói với mẹ, “Ăn xong bữa lẩu con về rồi, mẹ yên tâm đi, con lớn như thế rồi, có thể tự lo được. Con với Thẩm Nghị chỉ là vô tình quen biết, không có gì đâu.”
Triệu Mộng Khiết biết con mình có chừng mực, bởi vậy lo thì vẫn lo nhưng cũng không bắt cậu về nhà.
Lam Đa Đa cúp điện thoại, nhìn cao ốc trước mặt. Cậu không sang nhà Tiêu Bằng, vì cứ cuối tuần Tiêu Bằng đều cùng người yêu bên nhau, cậu không muốn sang làm bóng đèn. Cho nên cậu đến phòng dạy dương cầm của mình. Từ khi rời khỏi ngành giải trí, cậu đổi nghề đi dạy dương cầm, bây giờ đã mở phòng làm việc đã được hai năm.
Không thể không cảm thán một câu, thời gian trôi thật nhanh.
Mở cửa phòng, Lam Đa Đa ngồi vào ghế, bắt đầu nhẹ nhàng đánh đàn. Thời gian này cả gian phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn chậm rãi tuôn ra. Một bài này đánh đến tận nửa đêm. Cuối cùng cậu nằm thiếp đi bên cái đàn, tỉnh dậy trời đã sáng. May thay hôm nay là thứ hai, ban ngày học sinh đều đến trường nên cậu chưa bận gì.
Triệu Mộng Khiết không yên lòng gọi tới hỏi: “Con, ngủ ngon không? Lát có rảnh không? Để bố chở đi dạo phố nhé?”
Lam Đa Đa ngủ muốn gãy cả cổ, mơ mơ màng màng đáp: “Không cần đâu mẹ, bọn trẻ tan học xong con phải lên lớp. Nếu mẹ đi với bố thì nhớ mua hộ con một tuýp kem bôi tay loại lần trước ấy nhé.”
Triệu Mộng Khiết nhịn xuống lời định nói, đáp: “Ừm!”
Lam Đa Đa duỗi lưng một cái, điện thoại báo sắp hết pin, cậu vội đứng dậy đi tìm sạc, nhưng tìm mãi không ra. Lúc này điện thoại lại réo, cậu vội nhận ngay, sợ sập nguồn.
Đầu bên kia điện thoại là chuyển phát nhanh. Anh ta hỏi cậu có nhà không, sau đó mang tới một bó hoa hồng xanh siêu lớn, thở hồng hộc, “Lam… Lam Đa Đa phải không? Phiền anh ký nhận.”
Lam Đa Đa lớn tướng như vậy, cũng không phải lần đầu tiên được tặng hoa, nhưng chưa bao giờ được tặng hoa hồng, lại còn là một bó hồng màu xanh to như vậy. Chuyển phát nhanh vác mà thở không ra hơi. Cậu ký tên của mình bên cạnh, hỏi anh ta, “Xin hỏi hoa hồng lam có gửi kèm lời gì giải nghĩa không?”
Chuyển phát nhanh tức khắc đứng thẳng lưng lên, mở miệng trôi chảy như đã chuẩn bị bài, “Đôn hậu thiện lương, thuần khiết ngây thơ, độc nhất vô nhị!”
Lam Đa Đa nhận lấy, ngửi ngửi, lập tức mở ra nhìn xem có thiệp gì không, nhưng không có. Lúc này trong điện thoại di động lại vang lên tiếng noti của Wechat – là Thẩm Nghị nhắn tới, trên đó viết: Đa Đa…
Phía sau chưa kịp đọc thì điện thoại đã sập nguồn!
Lam Đa Đa vội vàng kéo tay cậu chuyển phát nhanh đang định đi, “Xin hỏi hoa này có phải là một vị họ Thẩm gửi không?”
Chuyển phát nhanh viên nói: “Không phải, người đặt hàng là một người họ La.”
Lam Đa Đa sửng sốt, “La?!”
Cậu đâu quen ai họ La…
Lam Đa Đa cám ơn anh ta, nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy dù sao tạm thời cũng không rõ ai tặng, mà đằng nào cũng đã ký nhận, không thể trả về được, vì thế cậu ôm bó hoa vào trong phòng học, sau đó xuống lầu mười sáu tìm hàng xóm kiêm chủ shop, hỏi mua bình hoa, “Anh Lương, có bình sứ trắng nào không?”
Lương Ca tên đầy đủ là Lương Dư Thanh, mở cửa hàng bán đồ nghệ thuật ở lầu mười sáu, ngoài ra còn mở phòng dạy vẽ tranh. Lầu trên lầu dưới với nhau, anh ta và Lam Đa Đa khá thân thiết.
Lương Dư Thanh nghe vậy liền đưa chìa khóa kho cho Lam Đa Đa, “Đa Đa mới tới à, em vào chọn đi?”
Lam Đa Đa không khách khí, nói cám ơn liền nhận chìa khoá, vào quẹo lựa. Dù sao buổi sáng không có lớp, lúc này cậu có nhiều thời gian.
Bãi đỗ xe dưới tầng , ở một góc nào đó, Thẩm Nghị chờ mãi không thấy người, nhịn không được lại lấy điện thoại lấy ra xem một lần, xác định mình đúng là đã gửi đi một tin nhắn: “Đa Đa, thích hoa không? Đừng giận nữa, tôi ở dưới lầu chờ em”, càng nhìn càng sốt ruột, đỉnh đầu không khỏi bắt đầu bốc khói!
Được lắm, đứa ngốc Lam Đa Đa này tại sao vẫn chưa ra? Chuyển phát nhanh rõ ràng nói cậu ta cầm điện thoại, còn nhận hoa rồi mà!
Thẩm Nghị tính tình rất rất nóng vội, đợi một chút lại đợi không được nữa, dứt khoát xuống xe tự mình mò lên.
Lam Đa Đa lúc này đã ôm bình hoa xuống phòng học của mình. Cậu vui thêm nước vào bình cho hoa, sau đó đặt lên nóc khung đàn dương cầm, lại chỉnh sửa một hồi.
Thẩm Nghị lúc ra khỏi thang máy đã cảm giác cả tầng lầu rất yên tĩnh, bất giác liền thả nhẹ bước chân. Lặng yên tới trước cửa phòng học, hắn thấy Lam Đa Đa trên mặt đầy ý cười, ôm bình hoa đi tới đi lui trong phòng. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào bóng dán bận rộn của cậu, làm cho mặt mũi đứa nhỏ này ánh lên vẻ ngọt ngào không nói nên lời, quả thực giống như con ong mật đang dập dìu khắp nơi để nhặt phấn hoa vậy, đáng yêu không chịu được.
Diễn biến thế này thật khác với tưởng tượng ban đầu của hắn, nhưng Thẩm Nghị cảm thấy thế này cũng rất tốt, chí ít lúc này Lam Đa Đa trông rất vui vẻ, mặt mũi không tràn đầy khổ sở như tối hôm qua lúc bỏ về. Thế là hắn không lên tiếng quấy rầy, chỉ yên lặng chụp một tấm hình rồi đi khỏi đó.
Lúc xuống thang máy, trợ lý của Thẩm Nghị gọi tới hỏi hắn đang ở đâu, cuộc họp hàng tuần có triển khai đúng giờ như mọi khi không? Thẩm Nghị nói: “Họp chứ. Đương nhiên là họp. Còn nữa, tiểu La, hôm nay hoa này chọn không tồi, từ mai bắt đầu mỗi ngày gửi tặng một loại hoa khác giúp tôi.”
- -----oOo------