Cô gái trẻ tuổi ngồi ở vị trí lái xe kia ........ Là Trường Ninh xuyên không tới sao ?
Sấm vang chớp giật bên tai, cả người Chu Tiểu Kiều sững sờ tại chỗ, ô giấy dầu không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Đợi đến khi lấy lại được tinh thần, chiếc xe kia đã bắt đầu khởi động, chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút, " Cổ Lệ Tiệp vỗ vỗ vào lưng Cung Thanh Hạ, "Hai người không cảm thấy phản ứng của cô gái kia quá kì quái sao ? ------- Như kiểu nhìn thấy quỷ ấy." Nàng thật muốn xuống xe hỏi cho ra nhẽ.
Diêu Nhữ Ninh đẩy kính mắt lên, "Tôi cũng cảm thấy có chút kì quái."
Cung Thanh Hạ hờ hững dội chậu nước lạnh, "Chỉ còn phút nữa là cắt băng khánh thành." Ý chính là, hiện tại không thể trì hoãn.
"Này ! Chờ chút !"
Phản ứng đầu tiên của Chu Tiểu Kiều là chạy theo xe.
"Mỹ nữ dân quốc đuổi tới !" Cổ Lệ Tiệp hưng phấn không thôi, lại dồn dập vỗ vào vai Cung Thanh Hạ, "Mỹ nữ kia đuổi tới kìa !"
Khóe môi Cung Thanh Hạ co rụt lại một hồi, nghiêng người nhìn gương chiếu hậu một chút, nhìn thấy Chu Tiểu Kiều đang chặn một chiếc taxi lại, tay chỉ về phía xe mình, vẻ mặt như kiểu thề sống thề chết phải đuổi theo được.
Không biết có phải ảo giác hay không, Cung Thanh Hạ cảm thấy lạnh cả sống lưng, như có kim chọc vào người vậy.
Ánh mắt của cô gái mặc quần áo từ thời dân quốc kia ....... như mang theo mối thù không đội trời chung.
"Nhữ Ninh, cô biết người kia sao ?" Cung Thanh Hạ hỏi Diêu Nhữ Ninh.
Diêu Nhữ Ninh lắc đầu, "Không quen, không có chút ấn tượng nào."
Cung Thanh Hạ cảm thấy thất vọng, "Cô chắc chắn chứ ?"
"Chắc chắn." Diêu Nhữ Ninh gật gù, nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ, "Vỗn dĩ tôi không muốn nói, nhưng thực sự không kìm lòng được ------ tôi thấy thế nào cũng có cảm giác như mỹ nữ kia có thù oán với cô, hơn nữa không phải là mối thù nhỏ ------ cô cẩn thận nghĩ lại đi, trước kia có đắc tội với người nào không ?"
Cung Thanh Hạ mỉm cười, "Tôi luôn đắc tội với người trong nghề."
Diêu Nhữ Ninh cũng cười, "Cô vì Sở Ấu Cơ nên đắc tội với không ít người trong công ty ------ lẽ nào vị mỹ nữ kia muốn thay cha báo thù ?"
"Thay cha báo thù ?" Cổ Lệ Tiệp chớp mắt, "Không phải mà muốn đánh Cung tổng ta thành đầu heo chứ ?"
Diêu Nhữ Ninh che miệng cười.
Cung Thanh Hạ đột nhiên nhấn chân phanh, đầu Cổ Lệ Tiệp theo quán tính đập vào lưng Cung Thanh Hạ.
"Ạch, vì tránh xe." Cung Thanh Hạ trịnh trọng giải thích.
Cổ Lệ Tiệp, "................"
Diêu Nhữ Ninh cười ra tiếng, "Thư kí Cổ vẫn nên thắt dây an toàn đi."
Chu Tiểu Kiều ngồi ở trong xe taxi.
Bác tài xế sau khi quan sát kĩ chiếc xe phía trước, liền đưa ra lời nhận định, "Giá trị của chiếc xe này trên thị trường ít nhất phải trên năm trăm vạn."
Chu Tiểu Kiều rất không bình tĩnh, "Đại thúc, mời ngài chuyên tâm lái xe."
Bác tài xế nhìn Chu Tiểu Kiều qua gương chiếu một chút, "Cô đã xem qua bộ phim 《 Tỏa Mộng Lâu 》 trên CCTV chưa ? Nữ diễn viên trong phim không tính là quá đẹp, nhưng mặc áo sườn xám rất đẹp. Đương nhiên không thể so với cô, cô mặc áo sườn xám cũng rất đẹp ........"
Chu Tiểu Kiều thật muốn phát điên, nói từng từ từng chữ, "Đại - thúc, mời - ngài - chuyên - tâm - lái - xe."
Bác tài xế, "Lần đầu nhìn thấy cô, tôi còn tưởng rằng cô bước ra từ trong phim 《 Tỏa Mộng Lâu 》 "
"Đại thúc !" Giọng nói của Chu Tiểu Kiều tăng cao n lần DB "Tôi hỏi đại thúc một vấn đề ----- lão gia ngài có hiểu lời tôi nói không ?"
(Chú thích DB: là đơn vị đo cường độ âm thanh.)
Bác tài xế co rụt cổ lại, ".................. Có thể."
"Mời bác tập trung lái xe ! Đuổi được chiếc xe kia ... tôi sẽ trả thêm cho bác tệ."
Bác tài xế, "......Một lời đã định ?"
Chu Tiểu Kiều, "Một lời đã định, tệ "
"Được rồi ! Cô hãy xem. Tôi không chắc rằng sẽ đuổi kịp, như để theo sát thì không vấn đề, xe sang cái gì, cũng chỉ là nhìn cho đẹp thôi ........."
............... Thực sự là hiếm có trên đời .............
Chu Tiểu Kiều trước nay chưa từng bái phục người nào, ngày hôm nay quả thực bái phục vị tài xế này.
Còn đang nghĩ, Bác tài xế chợt nắm chặt vô lăng, nhấn chân ga "Két !!!!!!" Tiếng xe chói tai vang lên, bánh xe tóe lửa đuổi theo xe Cung Thanh Hạ.
Chu Tiểu Kiều, ". . . . . ."
Được rồi, lần này quả thực khâm phục đại thúc.
"Hai người xem, xe taxi đi ở phía sau như kiểu không muốn sống nữa a."
Cổ Lệ Tiệp ngoái nhìn chiếc xe phía sau, vô cùng hưng phấn. Nàng chỉ mong rằng mỹ nữ dân quốc kia đuổi kịp xe của Cung Thanh Hạ, hẳn sẽ có trò hay để xem.
Diêu Nhữ Ninh có chút lo lắng, "Liệu có ảnh hưởng đến việc cắt băng khánh thành hay không ?" Giống như đang liều mạng truy đuổi, nếu đuổi kịp được, không biết sẽ có bao nhiêu phiền phức.
Cung Thanh Hạ nói, "Yên tâm, không sao đâu."
Chiếc xe này của nàng được kỹ sư nổi danh người Đức chế tạo ra, trong đó có hệ thống tăng tốc bằng khí ni tơ, được thiết kế vô cùng kín đáo.
Hơn nữa với kỹ thuật lái xe của nàng, nàng hoàn toàn có lòng tin sẽ bỏ rơi chiếc xe phía sau.
Chỉ lát nữa thôi là có thể đuổi kịp chiếc xe phía trước, Chu Tiểu Kiều vẫy bàn tay trắng như phấn của mình, tài xế cũng không giấu được hưng phấn, đúng vào lúc này, chỉ thấy chiếc xe phía trước đột nhiên phóng ra một tia lửa, phi như tốc độ ánh sáng, trong chớp nhoáng chỉ còn nhìn thấy ánh đèn phía sau, sau đó mất hẳn.
". . . . . . ? !"
Bác tài xế há hốc mồm, "......... Ngày hôm nay gặp phải cao thủ ! Tuyệt đối là cao thủ đẳng cấp !"
Chu Tiểu Kiều, "............." Ai đó hãy nói cho tôi biết -------- Đây không phải là dùng kĩ xảo đặc biệt chứ ?
"Mỹ nữ 《 Tỏa Mộng Lâu 》 à ! Cô không thể trách tôi ......"
Phía trước có hai chiếc xe tải đang chạy song song chiếm hết phần đường, bác tài xế đành phải giảm tốc độ lại, mặc dù kỹ thuật lái xe của đại thúc này không tệ, nhưng đại thúc cũng không muốn liều mạng như vậy.
Chu Tiểu Kiều dường như không để ý tới bác tài xế, si ngốc nói, "Tôi đột nhiên cảm thấy, cuộc sống này có chút ý nghĩa rồi........"
Bác Tài xế, ".............." Nha đầu này ...... không phải là xuyên không tới chứ ?
Trước mặt Chu Tiểu Kiều hiện lên khuôn mặt công chúa băng sơn của Tề quốc, y phục trắng như tuyết, cầm trường kiếm trong tay, thắt lưng gấm thêu hoa mai màu hồng phấn, vạt áo song phiêu, ánh mắt lạnh lùng, luôn nhìn đời bằng ánh mắt hờ hững, chỉ cần lướt qua có thể nhìn thấu tất cả ........
Ở thế giới kia, nàng là người duy nhất có thể áp chế được mình, hơn nữa còn là khí thế áp đảo tuyệt đối, làm cho Chu Tiểu Kiều nàng dù cho bất mãn thế nào cũng chỉ có thể phản kháng bằng miệng ........... Nếu như không phải là công chúa băng sơn kia, Chu Tiểu Kiều tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ Tô Lang như vậy ............. Công chúa băng sơn là đối thủ cả đời của nàng, kẻ thù, làm cho nàng sục sôi ý chí chiến đấu....
Ở thế giới hiện tại, không nhìn thấy đối thủ có khuôn mặt lạnh đông chết người kia, thật là làm cho nàng không thoải mái, cho tới hôm nay, ngay tại thời điểm này, nàng mới có cảm giác mình thực sự thức tỉnh !
"Bạo Quân, tôi không thể không thừa nhận, màn lái xe vừa rồi của cô thật sự làm cho tôi hoa mắt chóng mặt, bái phục !"
Cổ Lệ Tiệp vỗ lưng Cung Thanh Hạ, biểu thị sùng bái từ đáy lòng của mình.
Diêu Nhữ Ninh che ngực, "Nguy hiểm thật !"
Cung Thanh Hạ đưa tay nhìn đồng hồ một chút, "Chỉ còn phút nữa là cắt băng khánh thành."
Cổ Lệ Tiệp, "..........."
Diêu Nhữ Ninh thở ra một hơi, "Lần này không muộn rồi." Nói xong nhìn qua Cung Thanh Hạ một chút ------- đột nhiên cảm thấy khuôn mặt thanh lệ này so với trước đây càng kinh diễm hơn.
"Tôi cùng Diêu chủ tịch đi trước, cô gái mặc áo sườn xám kia có thể không bỏ qua dễ dàng như vậy, thư kí Cổ ở đây giám sát một chút, tùy ý xử lí tình huống phát sinh." Đến chỗ cần đến, ba người xuống xe, Cung Thanh Hạ căn dặn Cổ Lệ Tiệp, "Sau khi cắt băng khánh thành xong, sẽ có thư kí trao đổi công việc với tôi, toàn bộ quá trình ít nhất phải kéo dài phút, vì lẽ đó vô luận thế nào, cô cũng phải kéo dài phút cho tôi, nghe rõ hay không ?"
Cổ Lệ Tiệp, "......... Nghe rõ."
Vốn cho rằng có thể được xem trò hay, không hề nghĩ rằng, lại bị giáng xuống là chó gác cổng, ôi cuộc đời !!!!
Cổ Lệ Tiệp không khỏi ỉu xìu.
Có điều ..... Mỹ nữ sườn xám kia cũng thật thú vị.....
Nghĩ như vậy, Cổ Lệ Tiệp không khỏi cảm thấy hứng thú.
Ngay vào lúc này, cách đó không xa vang tới giọng nói kinh thiên động địa, "Cung Phấn, cô đứng lại cho tôi ! Tôi biết là cô."
Cổ Lệ Tiệp thu lại nụ cười, đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy mỹ nữ sườn xám mang theo túi xách, nhanh nhẹn nhảy qua rào chắn, chạy về hướng này.
Tiếng huyên náo của Chu Tiểu Kiều truyền tới tai Cung Thanh Hạ, nàng không khỏi dừng bước lại, quay đầu nhìn ------ Người kia làm sao lại biết được nhũ danh của mình ?
"Cung Phấn không phải là nhũ danh của cô sao ?" Diêu Nhữ Ninh cảm thấy kì quái, trêu ghẹo nói, "Thanh Hạ, không phải là do từ lúc đi học mẫu giáo, cô cướp đoạt chocolate của người ta chứ ? Người ta thù dai đến tận bây giờ sao ?"
Cung Thanh Hạ cười hờ hững, "Tôi từ nhỏ đã không thích ăn chocalate."
Diêu Nhữ Ninh, ". . . . . ."
"Có điều, người này quả thật có chút kỳ quái. . . . . ." Cung Thanh Hạ suy tư, sau đó nghiêm mặt nói, "Chúng ta xử lý chính sự đã."
Diêu Nhữ Ninh gật gù.
Tập đoàn Vũ Hán đã phái người ra nghênh tiếp, hai bên xã giao vài câu, cùng đối phương cắt băng khánh thành.
"Này ! Cô kia," Cổ Lệ Tiệp nắm chặt lấy hai cánh tay của Chu Tiểu Kiều, ngăn chặn nàng trên đường, "Tôi có thể mời cô uống cafe không ?" Cung Thanh Hạ chỉ nói ngăn cản lại là được, nàng muốn ngồi ở quán cafe hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Tiểu Kiều thấy bóng người của Cung Thanh Hạ đang dần khuất xa, không khỏi gấp gáp, "Nữ Khổng Tước, cô muốn xòe đuôi thì mời đứng sang một bên mà xòe, đứng ở đây chặn đường bản tiểu thư làm gì ? Bản tiểu thư đang bận, không rảnh chơi đùa với cô."
"Ơ, cũng thật ác miệng nha." Cổ Lệ Tiệp không khỏi tức giận, nở ra nụ cười câu hồn đoạt phách với Chu Tiểu Kiều, "Tôi biết người cô muốn đuổi theo là Bạo Quân, tôi với cô ta cũng có mối thù không nhỏ, muốn tìm cô cùng nói xấu nàng, không nghĩ tới cô cũng là một người ác miệng như vậy. Hơn nữa tôi còn là một người keo kiệt, tính ra, tôi sống trên đời năm nay đều ăn ké đồ ăn của người khác, chưa từng mời ai cái gì, đây là lần đầu tiên tôi mời người đi uống cafe, chẳng lẽ cô nỡ lòng nào từ chối tôi sao ?"
Người này vừa đi cùng xe với Cung Phấn, khẳng định là có quen Cung Phấn ......... tâm sự với nàng cũng được .......
Chu Tiểu Kiều nghe xong, liền thay đổi chủ ý, đưa tay lấy tóc giả trên đầu xuống, tiêu sái như bỏ mũ xuống, "Được, bản tiểu thư đột nhiên có chút thương hoa tiếc ngọc, liền nhận lời mời của cô."
Cổ Lệ Tiệp, ".......... Tôi vẫn yêu thích tạo hình tóc thắt bím của cô."
___________________________
Lời của Edit: Đợt này bê tha quá :v mãi mới hạ quyết tâm edit được chap >...
Truyện "Phò Mã Tuổi" mình tiếc cặp đôi Chu Tiểu Kiều - Huyền Tuyết lắm, mong rằng ở hiện đại sẽ thành đôi với nhau, có bạn đọc nào có suy nghĩ giống mình không nhỉ ?