Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ cáo từ, Tần lão tiên sinh tiễn hai nàng ra đến ngoài cửa, kéo tay Sở Ấu Cơ, "Sau này nếu rảnh rỗi, nhớ tới chơi cờ với ta." Nói xong nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ cười híp mắt, "Vâng ạ."
"Tần lão," Cung Thanh Hạ nắm lấy tay Sở Ấu Cơ, rút tay Sở Ấu Cơ khỏi tay Tần lão, "Đã muộn rồi, chúng tôi phải về."
Tần lão tiên sinh gật gù, "Được, đi đường cẩn thận !"
Trên đường trở về, Sở Ấu Cơ ngồi ở vị trí phó lái, tay trái sờ lấy tay phải vừa được Cung Thanh Hạ nắm, nháy mắt, vui sướng tự hỏi trong lòng, 'Tỷ tỷ vừa nãy không phải là ăn giấm chua chứ ?"
Thời điểm đó vẫn chưa nghĩ ra nguyên cớ, nàng bất chi bất giác chăm chú nhìn tay Cung Thanh Hạ đang cầm tay lái, ngón tay trắng nõn thon dài ..... Ngón tay đẹp như vậy, nếu đeo thêm chiếc nhẫn lên ngón tay trái, quả thật là hoàn mỹ.........
Sở Ấu Cơ nhìn đến si mê, âm thầm nghĩ.
Một tay của Cung Thanh Hạ rời vô lăng, vén tóc mai ra sau tai.
Ánh mắt của Sở Ấu Cơ không tự chủ được, liền nhìn theo động tác của ngón tay Cung Thanh Hạ, nhìn một vòng lại nhìn trở lại vô lăng.
Đến lúc này, nàng mới ý thức được mình đang thất thố, cuống quýt thu tầm mắt lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi ngay ngắn một lúc, lại không nhịn được, khẽ liếc trộm vẻ mặt Cung Thanh Hạ, kết quả, vẻ mặt của Cung Thanh Hạ không thay đổi chút nào.
Cung Thanh Hạ bỗng quay đầu, hờ hững liếc nhìn nàng một cái, nàng tựa như con nai vàng hoảng sợ, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía cửa sổ.
Ven đường có một quán đồ nướng, xuyên thấu qua lớp cửa kính, có thể nhìn thấy khách hàng bên trong, Ồ ? Người ngồi bên cửa sổ kia, là một mỹ nữ tóc xoăn .........
Cung Thanh Hạ chú ý tới động tác của Sở Ấu Cơ, nhàn nhạn hỏi, "Nhìn gì vậy ?"
Sở Ấu Cơ quay đầu lại, chớp lông mi, "Em nhìn thấy một người rất giống Cổ tỷ tỷ ...." Tại sao lại đúng dịp như vậy ? Có phải là nhận nhầm người hay không ? Hay là Cổ tỷ tỷ ở quanh đây ?
Ánh mắt Cung Thanh Hạ không lóe lên chút kinh ngạc nào, "Em gặp nàng rồi sao ?"
"Vâng." Sở Ấu Cơ gật gù, "Tan học ngày hôm qua, tỷ ấy chờ em trước cổng trường, còn gặp Chu lão sư, ba người chúng em còn đi uống cafe nữa."
"Két !!!!" một tiếng, Cung Thanh Hạ dừng xe ở ven đường, hơi nhíu lông mày, "Chu lão sư ?"
"Đúng vậy, chính là Chu lão sư dạy em Ngữ Văn, nghe Cổ tỷ tỷ nói, lần trước Chu lão sư còn đuổi theo xe của tỷ ?"
"........ Là nàng sao ?" Cô gái ngông nghênh đó sao ?
"Vâng, thực ra, ngày hôm đó Chu lão sư mặc như vậy để dạy chúng em bài thơ 《 Mưa trước hẻm 》."
"Vậy sao cô ấy lại đuổi theo xe của tôi ?"
"........" Sở Ấu Cơ chớp mắt, "Ngoại hình của tỷ rất giống với người bạn của nàng, là nàng nhận nhầm người." Thật hi vọng Chu lão sư có thể hóa thù thành bạn với Thanh Hạ tỷ tỷ.....
"Ngoại hình của tôi rất giống bạn nàng ?" Cung Thanh Hạ chăm chú nhìn Sở Ấu Cơ, "Em chắc chắn là bạn ? Không phải kẻ thù ?"
"............ Là bạn ạ."
Cung Thanh Hạ suy nghĩ một chút, liền gật gù thu tầm mắt lại, gửi một tin nhắn cho Cổ Lệ Tiệp, nội dung là, "Cô có thể kết thúc công việc rồi." Khởi động xe lần nữa ------------ vừa nãy nếu không phải Sở Ấu Cơ nhắc đến Cổ Lệ Tiệp, nàng suýt chút nữa quên đi người kia đang chấp hành nhiệm vụ.
Khoảng chừng nửa giờ sau.
Xe chạy gần tới bưu điện thành phố, Cung Thanh Hạ mới phát hiện mình mắc một sai lầm rất lớn ------ nàng đang lái xe về nhà, không phải là lái xe về nhà Sở Ấu Cơ, quay đầu đang định nói lời xin lỗi với đứa bé kia, phát hiện đứa bé kia không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
"Ấu Cơ ?" Cung Thanh Hạ nhẹ nhàng gọi một tiếng, không thấy đáp lại, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào má đứa bé, cảm giác khi chạm vào thật ấm áp và mềm mại, tựa như có lông chim nhẹ nhàng sượt qua, tay Cung Thanh Hạ tựa như bị bỏng, rụt tay về, ngơ ngác nhìn đứa bé chốc lát, không khỏi lại duỗi cánh tay, nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc của đứa bé, sau đó chậm rãi vuốt xuống bên mai đứa bé, cảm giác mềm nhẹ đó như dòng điện truyền vào trong lòng, gây lên một rung động trước nay chưa từng có .......
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Cung Thanh Hạ nhận điện, "Alo, baba ?"
"Muộn như vậy rồi, sao còn chưa về ?" Sẽ không bị tiểu tử Tần Thành kia làm phiền chứ ? Nữ nhi băng thanh ngọc khiết của hắn mà thành đôi với hoa hoa công tử kia, dù hắn có chết cũng không nhắm mắt.
"Ân, con đi đến bưu điện rồi."
Cung baba thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."
Lúc Cung Thanh Hạ để điện thoại xuống, cũng là lúc hoàn thành thủ tục kiểm tra ở vọng bảo an, bảo an vung cờ ra hiệu lên, ra hiệu cho xe đi vào, Cung Thanh Hạ quay đầu nhìn Sở Ấu Cơ một chút, mím mím môi, khởi động xe.
Mười phút sau.
Vợ chồng Cung thị từ biệt thư ra đón, nhìn thấy con gái lái xe vào gara, sau đó ôm một người xuống xe, vừa giật mình vừa hiếu kì, đến gần mới nhận ra là Sở Ấu Cơ.
"Đây là. . . . . . Ấu Ấu?"
Cung Thanh Hạ nhàn nhạt nhìn cha mẹ một chút, ra hiệu bọn họ nói nhỏ lại, hai vợ chồng vội vàng ngậm miệng lại, lui qua một bên, nhường đường cho con gái.
Đi đến cửa, Cung Thanh Hạ ngồi xổm người xuống, đem đứa bé đặt lên đầu gối, một tay đỡ lấy vai nàng, một tay kia cởi giày vải giúp nàng, sau đó đứng lên, hai chân tự cọ vào nhau cởi giày, ôm đứa bé đứng dậy đi lên lầu.
Cung mẫu không rõ, "Phòng khách ở lầu mà."
Cung baba cũng nghiêng đầu, không thể tin được, "Nàng muốn ôm Ấu Ấu vào phòng ngủ của mình sao ?"
Nữ nhi nhà hắn, từ nhỏ đã không thích gần người, lúc ở trong tã lót, ngoại trừ cha mẹ cùng ông bà, ai khác ôm đều không chịu, nếu như cứng nhắc muốn ôm nàng trong ngực, nàng liền quẫy đạp liên hồi, khóc lớn kháng nghị, mãi đến khi thả nàng xuống mới thôi, lớn lên, bắt đầu đi nhà trẻ lại càng thêm trầm trọng, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng từ chối tất cả, xưa nay chưa từng nghe nói nàng có bạn thân từ nhỏ, ở trong nước đã như vậy, sau khi đến Anh Quốc du học, thì càng không cần nói ....... Cho nên nói, hôm nay mặt trời mọc hướng tây rồi sao ?
Lòng hiếu kì quá mức mãnh liệt, hai vợ chồng lập tức liếc nhìn nhau một chút, liền hiểu ý cùng đi lên cầu thang ---------- chuyện lạ lớn như vậy, nhất định phải xem rõ ngọn ngành.
Rón rén đi tới trước cửa phòng đang khép hờ của con gái, hai vợ chồng một trên một dưới thò đầu vào dò xét.
Chỉ thấy con gái xốc chăn cùng ga trải giường màu trắng lên, nhẹ nhàng đặt Sở Ấu Cơ lên giường, giúp đứa bé cởi áo khoác xuống, ngồi ở đầu giường chăm chú nhìn đứa bé chốc lát, lúc này mới kéo chăn lên, đứng dậy............
Gay rồi, Thanh Hạ đi tới.
Hai vợ chồng nhìn thấy tình hình không ổn, hô to gọi nhỏ trong lòng, tiếc là lúc này đã muộn.
Cung Thanh Hạ đẩy cửa đi ra, nhìn thấy cha mẹ quay lưng ngồi xổm nhìn góc tường đối diện, tựa như đang tìm hang chuột vậy.
". . . . . ."
"Ơ ha ha," Cung baba đứng lên, "Mẹ con nói trên lầu có góc chết, ba lên kiểm tra một chút."
Cung mẫu cũng đứng thẳng dậy, "Đúng vậy a, đúng vậy a, mẹ bảo mẹ tự đi kiểm tra là được rồi, ba con cứ nhất định đòi đi cùng ....."
"E Hèm !" Cung Thanh Hạ không đợi Cung mẫu nói xong, liền chỉ về phòng, "Con nên ôm nàng vào phòng khách ngủ mới đúng."
"Cái này. . . . . ." Cung mẫu nhìn Cung baba chút, xua tay cười nói, "Không cần, ngủ cùng phòng con cũng tốt, nàng tuy rằng nhỏ hơn con tuổi, nhưng dù sao cũng là boss của con ....."
"Ân," Cung Thanh Hạ ngắt lời Cung mẫu, chuyển đề tài, "Con vẫn chưa ăn cơm tối."
"Ai nha, sao không nói sớm, mẹ đi chuẩn bị cơm cho con."
"Ba cũng đi cùng."
Hai vợ chồng cứ như vậy chuồn xuống lầu.
". . . . . ."
Mặt Cung Thanh Hạ xám xịt lại.
~~~~~~~~~~~~~~
Bên trong một căn hộ nào đó.
Chu Tiểu Kiều đung đưa chân nằm trên giường, trước mặt là laptop, đang xem truyện online tên là 《Xuân Thu nơi đây》 , không sai, nàng một lòng đang muốn tìm Tô Lang ---------- tác phẩm của Manh Như sáng tác, vẫn còn đang viết tiếp.
Những tác phẩm trước đây Manh Như viết, nàng đều theo dõi, xem đi xem lại nhiều lần, thời gian gần đây đang theo dõi tác phẩm mới nhất này.
《Xuân Thu nơi đây》 lấy bối cảnh của thời Xuân Thu Chiến Quốc, nhưng đất nước xây dựng này không có thật, các quốc gia nhỏ san sát nhau, đại quốc tranh hùng, nhưng trình độ phát triển của khoa học kĩ thuật thậm chí còn tân tiến hơn hiện đại một chút, bối cảnh nhỏ hơn là tòa thư viện của nữ nhân ở Tề Quốc, Manh Như đặt tên cho thư viện này là 'Tích Phúc Đường', đồng thời thiết lập Công Bộ cho hội học trò, còn có Lễ Bộ, Hộ Bộ, Thư Kí Đài, Ngự Sử Đài.... xây dựng câu chuyện vô cùng hài hước châm biếm, tình tiết logic đan xen, làm người say mê, đáng quý nhất là phong cách viết văn của Manh Như, thanh lịch trôi chảy, tự lập thành một trường phái riêng.
Chu Tiểu Kiều đọc đến đoạn buồn cười, cười lăn lộn trên giường, " Ahahaha ........."
Chợt lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Chu Tiểu Kiều tức giận nhận điện thoại, "Alo ? Nữ khổng tước ? Hơn nửa đêm rồi, cô còn gọi làm gì ?"
Cổ Lệ Tiệp, "Tôi có thể làm gì ? Đương nhiên là nói xấu Bạo Quân rồi."
Chu Tiểu Kiều nhíu mày, "Nhưng tôi không có tâm tình nghe, ai, ôi !"
Cổ Lệ Tiệp, "Vậy thì cô cố mà nhẫn nhịn."
Chu Tiểu Kiêu tức điên người, "Dựa vào cái gì a ? Cô thật là kì quái."
Cổ Lệ Tiệp, "Có nói gì cũng vô dụng," kể một lượt chuyện tối nay, "Cô nói Bạo Quân có khốn nạn hay không ?"
"Chờ một chút," Chu Tiểu Kiều miết trán nghĩ, sau một hồi mới nói, "Nói lời công bằng thì, chuyện này là do phương thức xử lý có vấn đề, không liên quan gì đến Cung Thanh Hạ."
"Ai nói ?" Cổ Lệ Tiệp nhăn mặt nói, "Cô đến tột cùng là đứng về bên nào ? Nếu như không phải Bạo Quân cứng nhắc giao cho tôi nhiệm vụ kia, tôi làm sao bị như vậy ?"
"Cung Thanh Hạ giao nhiệm vụ cho cô, nhưng cũng không bảo cô đánh người ta ngất xỉu a," Chu Tiểu Kiều vặn eo, "Hơn nữa cô kéo người ngất xỉu vào quán đồ nướng ngồi, một mình ăn uống thỏa thích --------- toàn bộ sự việc, đến tột cùng, cô thiệt thòi cái gì a ?"
"Đồ nướng rất đắt tiền, không phải sao ? Tôi vì bữa ăn này mà xuất huyết ví tiền a !!!! Hơn nữa tôi còn muốn giảm béo, cuối cùng vì một bữa ăn đó mà công dã tràng ! Cô nói tôi có thảm hay không ? Đây không phải là lỗi của Bạo Quân thì là lỗi của ai ?"
Chu Tiểu Kiều, "............."