Quà tặng của độc giả gửi đến nhà Sở Ấu Cơ đã là sáng thứ , a Xuân xé thùng giấy niêm phong ra, nhìn thấy đồ ăn vặt bên trong, cơ hồ không một khẽ hở nào, cười nói, "Nhiều đồ ăn vặt như vậy, đủ cho Ấu Ấu nhà ta ăn năm a."
Lâm phu nhân đứng ở một bên cười, "Mặc kệ thế nào, đó là tấm lòng của độc giả, từ ngàn dặm xa xôi gửi tới, nói gì cũng không thể lãng phí a."
Sở Ấu Cơ lóe lên một biện pháp, "Lão Sư Ngữ Văn của cháu rất thích ăn vặt, a di chia ra giúp cháu phần, cho vào trong túi, để cháu đưa cho Chu lão sư," Biên tập hẳn cũng sẽ ủng hộ.
Hơn ba giờ chiều.
Chu Tiểu Kiều nhận quà trong tay, mở túi ra liếc nhìn một chút, kinh ngạc bật thốt lên, "Oa, tất cả đều là đặc sản của quê hương a, ui, a !"
Sở Ấu Cơ trừng mắt nhìn, "Chu lão sư là người của thành phố B ?"
"Đúng vậy, " Chu Tiểu Kiều khép miệng túi lại, cầm theo trong tay, một tay khác đặt lên vai Sở Ấu Cơ, "Vốn là tôi tới đây tìm em." Nói xong đưa tay chạm tóc mai của Sở Ấu Cơ, "Lại không ngờ trở thành Chu lão sư của em."
"Cô còn không như thế sao ?" Sở Ấu Cơ nhìn bàn tay đang lộn xộn trên vai kia, "Lúc nào cũng coi em như là học sinh cấp , suốt ngày trêu chọc em." Nàng cũng không ngại Chu Tiểu Kiều coi mình là đứa bé như vậy, ngược lại đã sớm thành thói quen, nhưng tiện lúc Tiểu Kiều nói như vậy, nàng đương nhiên phải nhân cơ hội nói rồi.
"Em vốn là đứa trẻ ------- em trưởng thành rồi sao ?" Chu Tiểu Kiều phồng mặt phản đối.
Sở Ấu Cơ chu miệng nhỏ, "Biết rõ từ xong xương cốt người ta là người lớn tuổi rồi."
"Người lớn tuổi ? A haha ....." Chu Tiểu Kiều cười đến run rẩy cả người, "Tôi xin a, em lớn lên được sao ? Không chỉ không lớn lên, trở về hiện đại còn nhỏ tuổi hơn, a haha ...."
Sở Ấu Cơ, "..........."
"Cung Phấn cũng bảo vệ em quá tốt rồi." Chu Tiểu Kiều thu lại nụ cười, trầm mặc một lúc, "Đi, chúng ta đi dạo công viên một chút." Không cho đối phương quyền từ chối, trực tiếp kéo tay cùng đi.
Đi vào công viên, Sở Ấu Cơ lầu bầu một câu, cố ý trêu Tiểu Kiều, "Vào thu rồi, công viên có gì hay để đi dạo chứ ?". Ở trong lòng nàng cảm thấy, Tiểu Kiều ngày nào đã thực sống lại.
"Sao lại không có gì để xem ?" Dừng một chút, lại nói, "Xem cây trụi lá, lá vàng, ngắm hồ nước, một cái đều có vẻ đẹp riêng của nó a."
Sở Ấu Cơ mỉm cười.
"Nếu không, chúng ta có thể ngồi trên ghế đá ăn vặt, một bên nhìn ngắm lá thu bay trong gió, rồi từ từ rơi xuống hồng trần, cũng là một sự hưởng thụ mà."
Hai người quả thực làm như vậy, sóng vai ngồi trên ghế dài trong công viên, nhìn về phía hồ nước, cùng ăn đồ ăn vặt.
"Hình tượng Vũ Điện, là được xây dựng từ Cung Phấn mà ra ?"
Sở Ấu Cơ nhìn mặt hồ, đang chìm đắm trong câu thơ, 'Phất phơ trong gió thu, đưa mình trong sóng nước' (lời edit: thơ này ta chém ), chợt nghe thấy tiếng Tiểu Kiều hỏi.
"....... Hả ?" Sở Ấu Cơ lấy lại tinh thần, ném ánh mắt dò hỏi về phía Tiểu Kiều, hiển nhiên là chưa nghe được Tiểu Kiều hỏi gì.
"Tôi nói ---------- trong tiểu thuyết 《 Xuân Thu nơi đây 》 , nhân vật Thanh Dương Cảnh ngập tràn bóng dáng Cung Phấn."
Sở Ấu Cơ trừng mắt nhìn, "Có sao ?"
"Xem ra em không ý thức được điều ấy, quên đi." Tiểu Kiều vung tay, "Không nói chuyện này nữa," dừng một chút, chuyển đề tài, "Phượng Tuyết Huyên của Tích Phúc Đường kỳ thực không phải là người, phải không ?"
Sở Ấu Cơ gật gù, "Đoán đúng rồi."
"Không tiết lộ nhiều hơn một chút cho tôi sao ?"
"Ân............"
"Có phải cuối cùng sẽ có bi kịch với Huyên ?"
"Không phải," Sở Ấu Cơ lắc đầu, "Niết Bàn là một loại Trọng sinh."
"Aizzz" Tiểu Kiều thở dài, "Đáng thương cho vị đứng đầu Ngự Sử Đài, Thượng Lâm Uyển, Lễ Bộ, Hộ Bộ, Công Bộ, đều là cơ quan trọng yếu, cung đấu đến cuối cùng, tất cả các nàng đều thua."
Lúc này, cách đó không xa -------
"Báo cáo Cung tổng, chủ tịch cùng với đầu nấm đã ngồi trong công viên hơn một giờ, có muốn chúng tôi can thiệp hay không ?"
Tiểu đội trưởng của đội vệ sĩ hôm nay đang báo cáo tình huống với Cung Thanh Hạ, xin chỉ thị tiếp theo.
"............." Bên kia điện thoại vắng lặng một lúc, "Không nên quấy rầy các nàng, chủ tịch an toàn là được rồi."
"Vâng ! Cung tổng !" vị quân nhân này trả lời xong, phản xạ có điều kiện quay mặt về không khí làm tư thế đứng nghiêm của quân đội.
"Đội trưởng, anh như vậy rất dễ bại lộ thân phận chúng ta a," vị vệ sĩ khác không nhịn được, lên tiếng nói, "Nói chuyện với Cung tổng cũng không cần làm ra tư thế trang nghiêm như thế."
"Anh không cảm thấy Cung tổng còn uy nghiêm hơn cả tư lệnh của chúng ta sao ?" Vị đội trưởng kia nói tiếp, "Báo cáo công tác với tư lệnh, sao có thể không cúi chào như thế ?"
Vị vệ sĩ kia, "..............."
Một bên khác,
"Được rồi, trời sắp tối rồi," Tiểu Kiều đứng lên, vỗ vào vai Sở Ấu Cơ, "Về thôi."
Sở Ấu Cơ đứng lên, Tiểu Kiều quàng tay qua vai nàng -------- Sở Ấu Cơ bây giờ thấp hơn nàng nửa cái đầu, thật là thoải mái.
Hoàng hôn ngày thu, hai người khoác vai nhau như thế, không chỉ là ấm áp thân thể.
Tiểu Kiều a, cô mãi mãi là người bạn tốt nhất của em, bên cạnh cô, em mới là chính mình, hoàn toàn có thể thả lòng .........
Nghĩ như vậy, Sở Ấu Cơ mỉm cười.
"Tôi nói a," Tiểu Kiều bỗng nhiên lên tiếng.
Sở Ấu Cơ, "Hả?"
"Tại sao tôi không tìm thấy mình trong 《 Xuân Thu nơi đây 》 ?"
"..........."
"Tôi không có chút địa vị nào trong lòng em sao ?"
Sở Ấu Cơ ngạc nhiên dừng bước lại, "Sao lại nói như vậy ?"
"Em mang mình cùng Cung Phấn viết vào trong 《 Xuân Thu nơi đây 》 , nhưng ném tôi lên tầng mây rồi."
"Em, em không có a."
"Được rồi, tôi nói đùa thôi."
". . . . . ."
Về đến nhà, Sở Ấu Cơ bị Lâm phu nhân oán trách một câu, "Muộn như vậy mới về, điện thoại cũng không mang đi."
A Xuân cũng nói, "Cơm tối đã làm xong rồi, chờ cháu trở về, gọi điện cho cháu, nghe tiếng điện thoại trên lầu vang lên, làm cho tôi với phu nhân suýt chút nữa ra ngoài tìm cháu a."
Sở Ấu Cơ cười, "Không có chuyện gì đâu, cháu đi không xa, sẽ không lạc."
"Không phải đi xa hay không," Lâm phu nhân lời nói sâu xa, "Cháu không mang theo điện thoại, chúng ta không yên tâm." Muốn nhắc nhở cháu gái dù sao cũng là chủ tịch của tập đoàn Hi Sở, phải chú ý an toàn, lời chưa ra khỏi miệng lại nuốt vào ------- thứ nhất là sợ cháu gái nghĩ nhiều, sau này cũng không dám đi chơi với bạn học, thứ hai là nàng từng ở trước mặc Sở lão tiên sinh nói tuyệt đối không tham dự chuyện của Sở gia, vì vậy không muốn nhắc tới chữ "Sở."
"Bà ngoại, cháu biết sai rồi." Sở Ấu Cơ ôm tay Lâm phu nhân làm nũng.
"Biết sai là được rồi," Lâm phu nhân sờ đầu cháu gái, "Đi rửa tay, ăn cơm."
Cơm nước xong, làm bài tập xong, đến thư phòng luyện thư pháp một giờ, lại ngồi trước laptop giờ viết 《 Xuân Thu nơi đây 》,lúc này Sở Ấu Cơ dụi mắt đi vào phòng ngủ.
Ném người lên giường, cảm thấy dưới người có vật gì cưng cứng, nhớ ra là điện thoại di động, phát hiện có "n' cuộc gọi đến, ngoại trừ số điện thoại của bà ngoại, còn lại đều là số của biên tập.
"Lại không nghe điện thoại của tôi, Manh Nhược, cô bận gì sao ? Nhớ giời tối nay trên kênh Giáo Dục sẽ phát chương trình đương thời 《Giấy Tuyên Thanh của Giang Nam 》, nhất định phải xem."
Đại khái là gọi không nghe, liền nhắn tin trên QQ.
" giờ ? Giờ cũng khoảng giờ rồi ...."
Sở Ấu Cơ nói thầm, ngồi dậy mở tivi, chuyển đến kênh Giáo Dục, chương trình vẫn đang chiếu.
Trong màn hình có thể nhìn thấy tên 《 Xuân Thu nơi đây 》ở bên phải ngoài cùng, ngồi trước màn ảnh lớn là MC cùng vị khách, trong đó có vị là giáo sư tư tưởng chính trị Trung Quốc cổ đại, đang chậm rãi nói -------- dũng mãnh phi thường - mẫu thân, đánh hắn !
".......... Tôi cảm thấy 《 Xuân Thu nơi đây 》 có một điều thú vị hơn, đó chính là số phận thăng trầm của Lễ Điện --- Tấn Vân Tĩnh, sinh ra một canh giờ liền bị chính mẫu thân của mình bỏ lại vách núi, hơn nữa còn là một đêm mưa sấm chớp giật, Tấn Vân Tĩnh tuy rằng mạng lớn không chết, nhưng cũng để lại di chứng ------- sợ sét đánh, sợ trời mưa, sợ chớp, sợ đêm tối...... Tại sao tôi lại nói điểm này, mọi người ngẫm lại, đến thời Xuân Thu Chiến Quốc chính là thời kì lễ nghi bị hủy hoại ......."
"Vì lẽ đó, ý của ngài là," MC cắt lời khách mời, "Lễ Điện gặp cảnh ngộ như vậy là để tượng trưng cho thời kì lễ nghi bị hủy hoại kia ?"
"Không sai, cô nói rất đúng, đó chính là ý tôi muốn biểu đạt," khách mời gật gù, nói tiếp, "Ngoại trừ Lễ Điện, hình tượng 'Vũ Điện' cũng là nhân cách hóa từ 'mưa' mà ra, Thanh Dương Cảnh là thiếu chủ của Vũ Cung, có thể thao túng ngũ hành, sức mạnh phi thường như thần thánh, nhưng nội tâm nàng lại vô cùng cô đơn, vì lẽ đó Manh Nhược mượn lời nói của Phượng Tuyết Huyên nói nàng, 'nuôi con lại con sủng vật, cuối cùng đều là ngỏm củ tỏi', nàng tại sao lại nuôi sủng vật đây ? Cũng vì nàng tuy rằng ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trong nội tâm nàng luôn khát khao một tình yêu dịu dàng..................."
MC cười, "Nàng nuôi sủng vật đều chết hết, có thể thấy rằng, nàng căn bản không hiểu thế nào là tình yêu !"
"Đúng, chính là như vậy, " khách mời cũng cười, "Mãi đến khi nàng nhặt được Lễ Điện đang nằm thoi thóp..........."
MC, "Lễ Điện là sủng vật duy nhất nàng nuôi không chết."
"Không sai, " khách mời cười ngửa người ra phía sau, "Câu nói này của cô rất hay !"
Các khách mời khác cũng cười theo.
. . . . . .
. . . . . .
. . . . . .
Thời điểm mình viết, căn bản không nghĩ nhiều như vậy =.="
Trí tưởng tượng của vị giáo sư kia........ cũng quá cao đi !
Sở Ấu Cơ trợn mắt ngoác mồm.
"Manh Nhược, cô có xem hay không ? Tôi xem cười đến không ngậm được miệng, đêm nay chắc không ngủ được rồi."
Biên tập hưng phấn gửi tin nhắn đến.
Sở Ấu Cơ, ".........."
Biên tập, "Ahaha, quả nhiên tiểu Manh Nhược cũng bị kích động như vậy."
Sở Ấu Cơ, ".........."
Hai người vẫn đang nhắn tin qua QQ, cửa phòng ngủ mở ra, một bóng người thanh lệ đi vào, "Muộn như vậy rồi em còn chưa ngủ ?"
. . . . . . Thanh Hạ tỷ tỷ? Mình không nghe nhầm chứ ?
Sở Ấu Cơ không tin vào tai mình, ngẩng đầu lên, người trước mặt này không phải là Cung Thanh Hạ thì là ai ?
Sắc mặt Cung Thanh Hạ không chút thay đổi, "Có vài tài liệu cần em ký tên, tôi mang đến cho em."
Sở Ấu Cơ khịt khịt mũi, "Tỷ Tỷ uống rượu sao ?"
__________________________
Đọc đoạn giáo sư phân tích tiểu thuyết mình lại nhớ đến vlog của JVevermind 'Cảm thụ văn học', không biết có bạn nào xem qua chưa ? Nếu bạn nào chưa xem thì xem qua đi nhé, mình thấy hay lắm ahihi
Tớ Tên Kun