"Chờ tôi với !!! Aizz, Ôi !!!"
Mắt thấy Cung Thanh Hạ đứng lên cáo từ Diêu Nhữ Ninh, Cổ Lệ Tiệp đeo túi xách lên, một tay cầm điện thoại, một tay bốc nắm bánh tùng tuyết chạy ra ngoài.
Lúc đi ngang qua người Diêu Nhữ Ninh, Cổ Lệ Tiệp có chút thấp thỏm, nàng lo lắng Diêu Nhữ Ninh sẽ lấy tiền của nàng, ai biết Diêu Nhữ Ninh chỉ cười nhẹ nhàng với nàng, làm cho nàng có chút đỏ mặt.
Sau khi Cổ Lệ Tiệp đuổi kịp Cung Thanh Hạ có chút ai oán nói, "Đi cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, thật là !"
"Hình như tôi chưa nói sẽ đưa cô về ?"
Cung Thanh Hạ nhàn nhạt đáp lại, mở cửa xe ngồi vào vị trí lái xe, khởi động xe nghênh ngang rời đi.
"A này !!!" Cổ Lệ Tiệp đuổi theo xe vài bước, mắt thấy đuổi theo vô vọng, tức giận ném bánh tùng tuyết về phía chiếc xe, "Cung Thanh Hạ !!! Đồ bạo chúa !!! Tôi hận cô !" Thật muốn đem chữ này, cùng với ba dấu chấm than dài đằng đẵng viết lên băng rôn, buộc của đằng sau đuôi trực thăng, để cho trực thăng bay lượn vài vòng trong thành phố, tuyên truyền mỹ danh của Cung Thanh Hạ cho cả thế giới biết, hừ !!!
"Cô có muốn tôi đưa về hay không ?"
Sau lưng chợt vang lên giọng nói ôn nhu.
Cổ Lệ Tiệp quay đầu lại, chỉ thấy Diêu Nhữ Ninh mỉm cười đứng phía sau, khuôn mặt vừa mới bớt ngượng ngùng một chút lại ửng hồng lên, "Sao phiền Diêu chủ tịch được......."
"Không sao cả, tôi vừa mới viết xong báo cáo, đầu óc còn chút mơ hồ, cũng đang muốn lái xe đi dạo một chút, cô cùng cung tổng đến chơi với tôi, tôi cũng nên đưa cô về, có được không ?"
Diêu Nhữ Ninh nói xong đóng cửa tiệm, đưa xe tới, mở cửa cho Cổ Lệ Tiệp, còn mình thì ngồi vào vị trí lái xe.
Trên đường, Cổ Lệ Tiệp cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cũng không biết phải nói điều gì cho phải, cũng may là Diêu Nhữ Ninh chủ động trò chuyện với nàng.
"Nếu như lễ cưới của tôi với Thần Vệ tổ chức đúng hạn, hiện tại tôi phải gọi cô là 'mẹ' mới đúng......"
"........" Cổ Lệ Tiệp vô cùng thẹn thùng, khoát tay một cái nói, ".............Khỏi phải nói."
Diêu Nhữ Ninh liền nói sang chuyện khác, "Có phải cảm thấy ở chung với Cung Thanh Hạ không thoải mái ?"
"Vẫn tốt, mỗi ngày tức đến chết đi sống lại, cũng đã sớm quen rồi."
"Thanh Hạ là một người rất hiền lành."
".............Không cảm thấy thế."
"Không sao, một thời gian nữa sẽ biết."
Xe dừng lại dưới tiểu khu, Cổ Lệ Tiệp sau khi xuống xe, chỉ chỉ về tầng thứ hỏi.
"Ách.........Muốn vào nhà tôi ngồi chút không ?"
Diêu Nhữ Ninh hơi suy tư một chút, "Không cần, ngày khác đi."
". . . . . . Diêu chủ tịch?"
"Sau này gọi tên tôi là được rồi, có chuyện gì vậy ?"
"Cô có số điện thoại của Sở Ấu Cơ không ?"
"Có."
Diêu Nhữ Ninh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Lâm gia, đưa cho Cổ Lệ Tiệp.
Cổ Lệ Tiệp kinh ngạc, "Cô cho tôi số điện thoại ?"
Diêu Nhữ Ninh nở nụ cười, "Số điện thoại các quản lý cao cấp của công ty tôi đều có."
"Cảm ơn cô.......Nhữ Ninh."
"Không cần khách khí."
Diêu Nhữ Ninh cười cợt, lái xe rời đi.
Nếu như Bạo chúa đổi chức vị với chủ tịch này thì tốt rồi........
Cổ Lệ Tiệp đứng ven đường, mắt nhìn theo bóng xe đang khuất dần của Diêu Nhữ Ninh thầm nghĩ.
Cung gia.
Cung Thanh Hạ ngồi ở trên ghế đối diện với cửa sổ, cầm trên tay một tờ giấy, trên đó viết, "Trường Trung Học , lớp ban ." Là nơi Sở Ấu Cơ đang học, đó là địa chỉ Diêu Nhữ Ninh viết cho nàng trong quán cafe.
Trong đầu lại vang lên giọng nói của Diêu Nhữ Ninh, "...........Lấy lý do bị ốm, đã hơn nửa tháng nay vẫn chưa đi học, sau mấy hôm nữa là kì nghỉ dài hạn Trung Thu cùng Quốc khánh, nếu như tôi đoán không sai, đứa bé kia phải đến giữa tháng mới đi học........"
Giữa tháng , hẳn sẽ có một tờ giấy xin nghỉ ốm đưa đến tay giáo viên chủ nhiệm........
Cung Thanh Hạ nhìn tờ giấy một hồi, vo lại thành cục ném vào sọt rác.
Năm ngày sau.
Tiệc Trung Thu của Hi Sở tổ chức đúng hạn.
Sau khi Cung Thanh Hạ xã giao một vòng xong, liền tìm một nơi tối đèn ngồi xuống, uống rượu một mình, Cổ Lệ Tiệp thì như ong bướm bay lượn khắp hội trường, đi tới chỗ nào liền nghe thấy một mảnh tiếng cười ----- tuy rằng trong danh sách khách mời không có nàng, nàng vẫn đi theo phía sau Cung Thanh Hạ, dựa vào khuôn mặt cùng thần thái của nàng, vẫn không ai dám cản nàng.
"Thanh Hạ ?"
Diêu Nhữ Ninh từ trong đám người huyên náo đi ra, ngồi xuống bên cạnh Cung Thanh Hạ.
Dạ phục kết hợp với kính mắt vô cùng đẹp đẽ, như thể đêm nay là đêm của Diêu Nhữ Ninh, vóc người nàng cao gầy, cực kỳ đẫy đà, mang một nét đẹp phong tình khác với Cổ Lệ Tiệp, gương mặt không quá sắc xảo, nhưng khí chất phi phàm, vô cùng bắt mắt, vô cùng xinh đẹp.
Cung Thanh Hạ vẫn có hảo cảm với nàng, chuyển mắt nhìn nàng, khẽ nói, "Làm sao ? Cô cũng xã giao mệt rồi hả ?"
Diêu Nhữ Ninh cười, "Tôi chỉ không đành lòng nhìn thấy vị thuyền trưởng của Hi Sở quay mặt vào xó nhà tự kỉ như vậy."
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Thuyền trưởng của Hi Sở không phải là Sở Ấu Cơ sao ?" Nói xong dừng một chút, lại nói, "Người thứ chính là giáo sư Diêu."
Cung Thanh Hạ mân mê ly rượu, "Chuyện này cô không nói, suýt chút nữa tôi quên rồi."
Diêu Nhữ Ninh, ". . . . . ."
Cổ Lệ Tiệp bưng ly rượu đi tới, "Hình như tôi nghe thấy chữ 'Ấu Cơ' ?"
Diêu Nhữ Ninh không khỏi nở nụ cười, "Thính lực của cô cũng thật tốt."
Cổ Lệ Tiệp ngồi đối diện với Diêu Nhữ Ninh, "Số điện thoại cô cho tôi, mặc dù không nói chuyện được với Sở Ấu Cơ, nhưng mỗi lần đều là bảo mẫu nhận điện, chỉ nói một câu, "Xin lỗi, chủ tịch đang viết chữ." Sau đó uyển chuyển dập máy.
"Viết chữ ?" Diêu Nhữ Ninh rất hứng thú, "Ý không phải là đang sáng tác sao ?"
Sau khi Sở Ấu Cơ tiếp nhận vị trí chủ tịch, làm cho những nhân viên lâu năm trong công ty luôn nghi ngờ vị chủ tịch tuổi này "Có đủ năng lực hành vi dân sự hay không ?", làm cho luật sư Đường Tuyết Nhu phải bận bịu thu thập chứng cứ chứng minh Sở Ấu Cơ đủ tư cách tiếp nhận Hi Sở, nhưng đến tột cùng là chứng cớ gì, Diêu Nhữ Ninh cũng không rõ ------ luôn cho rằng Đường Tuyết Nhu giở một số thủ đoạn, để cho Hi Sở không rơi vào bàn tay khác, dù sao luật sư cũng chỉ là lính đánh thuê mà thôi, ai bỏ tiền liền thay người đó nổ súng. Vì lẽ đó, vẫn chưa điều tra vụ này.
"Rõ ràng chỉ là cái cớ, " Khóe môi Cung Thanh Hạ nở ra nụ cười như không cười, "Chuyện rõ ràng như thế còn phải bàn sao ?"
Cổ Lệ Tiệp hừ nhẹ một tiếng, "Vậy cũng chưa chắc." Giám Đốc Thị Trường ra dấu muốn khiêu vũ cùng nàng, nàng liền đứng dậy, "Xin lỗi, tôi bận, không tiếp chuyện được rồi."
Diêu Nhữ Ninh nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Cổ Lệ Tiệp, ánh mắt như xuyên qua thời gian không gian, sau đó nói, "Tôi bỗng nhiên tò mò về đứa bé này." Ánh mắt chuyển hướng về phía Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ, coi như tôi nhờ cô, thay mặt tôi đi gặp đứa bé này, xem nàng rốt cuộc là người như nào ? Tôi thật sự không tiện ra mặt."
Cung Thanh Hạ đặt ly rượu xuống, tiện tay với một ly rượu mới trong khay của nhân viên phục vụ, nhấp một ngụm nói, "Tôi có thể cân nhắc."
Một tháng sau.
Cung Thanh Hạ vừa mới tham gia hội nghị tổng kết các xí nghiệp trong thành phố, đang trên xe chạy về cao ốc tổng bộ, đi qua đường Phượng Phi, trong lúc vô tình nhìn thấy "Trường Trung Học ", nghĩ đến lời Diêu Nhữ Ninh nói, liền tìm nơi đỗ xe gần đó, định ngày hôm sau đến thăm hỏi Sở Ấu Cơ "bận bịu" này.