Điện thoại phòng khách của Cung gia vang lên.
Cung mẫu từ trong nhà bếp đi ra nhận điện thoại, "Alo, xin chào, xin hỏi ngài là ? Ừ ! Lâm giáo sư ! Tìm Thanh Hạ ?.........Có chuyện gì vậy ? Tôi chưa nghe Thanh Hạ nói qua......Thanh Hạ đang ở trong phòng tập gym...........Đến nhà nói cám ơn ? Không cần khách khí như thế.....Ngài đến Cung gia như rồng đến nhà tôm a ! Ấu Cơ cũng tới ? Được được, tốt tốt, cứ như vậy đi."
Cung mẫu đặt điện thoại xuống, mặt đỏ lừ, đi tới thư phòng, "Ba của Cung Phấn à ! Nhà ta sắp có khách quý tới."
Cung ba ba đang luyện thư pháp, trên mặt có vẻ không đồng tình cho lắm, "Khách quý......."
Hắn cùng Cung mẫu là người có vị trí trên xã hội, hơn nữa, con gái của hắn cũng có sự nghiệp thành công, vậy nên người bình thường hắn cũng không để vào mắt.
Cung mẫu lại đi đến phòng tập gym trên lầu , "Cung Phấn a, một lúc nữa sẽ có khách quý tới." Cố ý nước đục thả câu không nói rõ ràng.
Cung Thanh Hạ mặc trên mình quần áo thể thao rộng rãi, đang chạy trên máy chạy bộ, dường như không nghe thấy vậy, một chút hiếu kì cũng không có.
Con gái luôn lạnh lùng như thế, thời điểm đến thông báo cho nàng, một chút ngạc nhiên cũng không có, Cung mẫu tập mãi cũng thành quen, cũng không trách nàng.
Ánh mắt đứa bé kia........
Trong đầu Cung Thanh Hạ không ngừng hiện lên ánh kia, muốn lái ra khỏi đầu cũng không được.
....... Nàng vừa vặn chính là Sở Ấu Cơ...... Không biết bị thương có nặng không ..... làn da trắng mịn như da em bé như thế mà va với xe.......
Cung Thanh Hạ nhớ tới đây, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng....Chờ một chút, mình đang bị sao đây ?
Xuống khỏi máy chạy bộ, Cung Thanh Hạ cầm khăn mặt lau mồ hôi trán, thở ra một hơi, đi tới cửa sổ.
Khuôn mặt của đứa bé kia không vì nàng ngừng tập mà biến mất trong tâm trí, liền ngay cả bóng đêm ngoài cửa sổ cũng không che giấu đi được khuôn mặt nhỏ trắng nõn, xinh đẹp tuyệt trần của đứa bé.
Sống trên đời năm qua, chưa từng có người nào làm cho Cung Thanh Hạ có ấn tượng sâu sắc như vậy.
Sở Ấu Cơ là người đầu tiên.
Lâm phu nhân lái xe, mang theo Sở Ấu Cơ cùng tới biệt thự của Cung gia, đi trên lối vào biệt thự chợt có bảo an ra ngăn cản.
Bảo an thông báo cho Cung gia qua điện thoại video, Cung mẫu tự mình ra nghênh tiếp.
Lâm phu nhân đỗ xe ở nơi bảo an yêu cầu, cười nói, "Đúng là khu biệt thư xa hoa, nhiều quy củ."
Cung mẫu nở nụ cười đáng yêu, "Dùng tiền đổi lấy an toàn a." Nhìn thấy Sở Ấu Cơ, "Ôi !!! Đứa bé này đúng là tiểu mỹ nhân, còn nhỏ tuổi mà đã đẹp như vậy, tương lai còn dài a !" Nói xong nhéo nhéo mũi Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ chỉ cười không nói.
Nhưng đến khi đi tới biệt thự của Cung gia, trước biệt thự là một chiếc hồ lớn, biệt thự được xây dựng theo phong cách Châu Âu, vô cùng đồ sộ, thay dép lê ở cửa, từ cửa nhìn vào, nội thất bên trong biệt thự cũng mang dáng vẻ Châu Âu, trên trần theo một chùm đèn thủy tinh cao cấp, trong phòng khách vô cùng sạch sẽ sáng sủa.
Cung ba ba cùng Cung Thanh Hạ người thì ở thư phòng, người thì ở phòng tập gym, cũng chưa đi ra.
Cung mẫu nói, "Tôi cố ý không nói cho bọn họ biết là ai đến, để cho người bọn họ bất ngờ một chút."
Lâm phu nhân cười, "Muộn như vậy mà chúng tôi vẫn đến quấy rầy quý phủ, thật sự là băn khoăn." Nói xong nhìn lướt qua phòng khách một chút, "Lệnh ái ở nơi nào ? Chúng tôi muốn nói lời cám ơn."
Cung mẫu nói, "Đừng nóng vội, ăn cơm lại nói, đồ ăn đều bày lên bàn hết rồi." Nói xong tay chụm trước miệng, hô lớn, "Cung Phấn ! Ăn cơm !"
Trái tim của Sở Ấu Cơ dường như lạc một nhịp, bật thốt lên, "Cung Phấn ?"
"Cung Phấn là hoa mai mà Cung bá bá cháu thích nhất, lúc Thanh Hạ tỷ tỷ của cháu còn chưa sinh ra, Cung bá bá của cháu nghe bác sĩ nói là con gái, liền lấy tên này làm nhũ danh của nàng."
"Là nhũ danh của tỷ tỷ......"
( Nhũ Danh = tên trên giấy khai sinh)
Điện hạ. . . . . . Đúng là người sao ? Mặc dù trên cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà quên ta, ngươi vẫn đến kiếp này hẹn ước cùng ta sao ......
Sở Ấu Cơ xúc động đến muốn khóc.
Trong lầu một thoáng chốc trầm lặng.
Lâm phu nhân đẩy mắt kính nói, "Có phải xa quá không nghe thấy hay không ?"
Cung mẫu lắc đầu, "Sẽ không, chuyện khác thì tôi không chắc chắn, thế nhưng ăn cơm là ngoại lệ, nhất định nghe thấy."
Đang nói, một bóng người cao gầy thanh tú xuất hiện trên cầu thang xoắn ốc, nhìn thấy Sở Ấu Cơ, ngạc nhiên dừng bước lại, ánh mắt dường như đang nói, ".......Em làm sao lại ở chỗ này ?"
Lâm phu nhân nói, "Xế chiều hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều, nhờ cháu mới bảo vệ được cái mạng này cho Ấu Ấu, chúng ta đến đây nói lời cảm ơn."
Cung Thanh Hạ khôi phục lại vẻ mặt ngày thường, ánh mắt nhìn về phía Lâm phu nhân, "Lâm phu nhân khách khí rồi." Cũng không nói nhiều lời hơn.
Cung mẫu nói, "Lâm phu nhân đừng để ý đến nàng, nàng là người hơi kiệm lời."
Lâm phu nhân cũng nở nụ cười, cảm thấy Cung Thanh Hạ ngoài đời đẹp hơn trong ảnh, đặc biệt là vừa mới tập gym xong, làn da trắng sáng tô điểm chút hồng hào, tóc trên đầu được buộc thành đuôi ngựa, vô cùng xinh đẹp, lại không nói được ra bao nhiêu thoát tục.
Lúc Cung Thanh Hạ đi xuống cầu thang, lướt qua bên người Sở Ấu Cơ, Sở Ấu Cơ kìm lòng không được, khẽ gọi một tiếng.
"Cung Phấn ?"
Mặt Cung Thanh Hạ lập tức đen kịt lại, lạnh lùng thốt, "Cung Phấn là tên em có thể gọi sao ?"
Thân thể Sở Ấu Cơ theo bản năng lùi về phía sau.
Bàn tay của Cung mẫu khẽ vỗ lên người con gái một cái, "Con lấy thái độ gì đãi khách như thế ? Ấu Cơ còn là Chủ tịch của Hi Sở ----- nào có tổng giám đốc nào nói chuyện với chủ tịch như vậy ? Còn nữa, nàng gọi con là Cung Phấn, con cũng có thể gọi nàng là Ấu Ấu a, thế không phải công bằng sao ?"
Cung Thanh Hạ không nói gì, liếc mắt nhìn trần nhà, sau đó liếc nhìn xung quanh, "Ba đâu ? Ở thư phòng sao ? Con đi gọi Ba ăn cơm." Bỏ lại hai vị khách mời không để ý tới, tự mình rời đi.
Cung mẫu chỉ theo bóng lưng của Cung Thanh Hạ, nói với Lâm phu nhân, "Đứa nhỏ này !"
Không nghĩ tới Lâm phu nhân cười nói, "Là một đứa bé rất tốt."
Cung mẫu, "........"
Cung ba ba thấy con gái đẩy cửa đi vào, ngẩng đầu lên hỏi, tay vẫn cầm bút lông như cũ.
"Ăn cơm ?"
Cung Thanh Hạ ngồi xuống ghế, "Biết rõ còn hỏi." Mẹ gọi con lớn như vậy, chẳng lẽ Ba không nghe thấy ?
Cung ba ba tinh tế nghiên cứu vẻ mặt của con gái một chút, "Mẹ con nói là khách tới nhà ? Chẳng lẽ lại là người đến cầu hôn ?" Không phải vậy sắc mặt nha đầu này tại sao lại khó nhìn như vậy ?
"Ba ra ngoài xem một chút là biết."
"Nói như vậy, nhất định là như thế rồi." Cung ba ba tiếp tục luyện chữ, "Ba luôn đứng cùng một chiến tuyến với con, vì vậy mới không đi ra ngoài bắt chuyện với loại khách này, để cho mẹ con tự làm tự chịu, tự mình đi xã giao đi." Con gái mới tuổi, thật không biết lão bà gấp gáp cái gì, cứ như con gái bảo bối của ta không ai thèm lấy không bằng.
Đang nói, một khuôn mặt trắng nõn như thiên sứ thò vào trong phòng, chớp chớp làn mi gọi, "Cung bá bá ?"
Là ta ù tai sao ? Làm sao nghe ra giọng nói này như của tiểu cô nương ? Cung ba ba nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói truyền đến, chính là nhìn thấy ánh mắt long lanh của Sở Ấu Cơ, "Cháu chào Cung bá bá."
Cung ba ba sửng sốt, "........" Thật là khuôn mặt xinh đẹp.
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Vị này chính là chủ tịch trong truyền thuyết của tập đoàn Hi Sở ---------- Đại tiểu thư Sở Ấu Cơ."
Cung ba ba lấy lại tinh thần, "Là ..............Ấu Ấu đến rồi ?"
Cung gia với Sở gia dù sao cũng là thế giao, tuy nói là xưa nay chưa từng gặp qua vị đại tiểu thư của Sở gia do Lâm phu nhân nuôi nấng, nhưng ít nhiều cũng từng nghe qua, đặc biệt là Sở Ấu Cơ là người thừa kế toàn bộ sản nghiệp của Sở thị, càng hấp dẫn chú ý của Cung gia.
Sở Ấu Cơ đi đến trước bàn, nhìn tờ giấy một chút, thuận miệng thì thầm, "Đại phong tây cuồng, nhân thắng vạn tượng." Nói xong, giương lên làn mi dài nhìn Cung ba ba cười, "Cung bá bá viết chữ thật đẹp."
Cung ba ba kinh hãi, "Ta viết chữ Triện, cháu có thể hiểu sao ?" Quay đầu xem Cung Thanh Hạ, "Nàng còn nhỏ tuổi như vậy đã biết chữ triện !" Lại quay lại nhìn Sở Ấu Cơ, "Thanh Hạ tỷ tỷ của cháu mỗi lần nhìn ta viết chữ lại nói là ta đang vẽ tranh !" Sở Ấu Cơ này thật làm cho người bọn họ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.