Edit: Người eo của Yuuta Okkotsu
___
Trác Thù tính tới tính lui, song không thể ngờ người cầu hôn thành công lại là Ưng Đồng Trần.
Tuy đáng thương, đáng tiếc nhưng cũng đáng mừng.
Trong tiếng vỗ tay rộn rã và những lời chúc phúc, hai người trao nhẫn cho nhau. Trác Thù thì thầm: "Ban nãy em vào trung tâm thương mại để mua nhẫn à?"
"Ừm." Ưng Đồng Trần ngẩn ngơ nhìn hai bàn tay đan vào nhau, chiếc nhẫn lấp ló giữa các ngón tay tỏa ra ánh sáng rạng ngời.
Trác Thù thở dài: "Em chuẩn bị từ trước rồi ư?"
Ưng Đồng Trần lắc đầu: "Em chỉ lờ mờ đoán anh sẽ làm điều đó, quả nhiên..."
Quả nhiên anh sẽ cầu hôn, và quả nhiên anh sẽ thất bại.
Trác Thù nở nụ cười ngượng nghịu, đan tay mình vào tay Ưng Đồng Trần: "Có một số sai lầm và nỗi buồn nên cho vào quên lãng."
Khóe miệng Ưng Đồng Trần giật giật: "Đúng là màn cầu hôn nhớ đời."
Hai người rủ rỉ tâm tình với nhau. Thấy họ trao nhẫn thành công, Mộc Tình biết nhiệm vụ đã hoàn thành, bèn hét lên thật to: "Buổi lễ kết thúc! Nổi nhạc lên!"
Trác Phục và Lao Tư quay người giành lấy microphone: "Vì tình yêu mà cố chấp chịu tổn thương~"
Ba con ma men lại quay cuồng trong cuộc chơi, Trác Tử đứng bên cạnh chụp liên tiếp mấy tấm để làm gói biểu cảm.
Ưng Đồng Trần và Trác Thù đứng ở ban công, giương mắt ngắm nhìn phố thị về đêm, loáng thoáng trông thấy khách sạn Bourdon giữa những tòa nhà nối tiếp nhau san sát.
Không ngờ từ một hiểu lầm sẽ dẫn đến kết quả này.
Trác Thù liếc Ưng Đồng Trần, hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Ưng Đồng Trần hất cằm ra hiệu cho Trác Thù nhìn về phía khách sạn Bourdon. Hắn ngoảnh lại nhìn mọi người nhảy nhót ầm ĩ trong phòng, bật ra câu hỏi đã lâu không dùng đến: "Bourdon, đi không em?"
Ưng Đồng Trần phì cười, mãi lâu sau mới gật đầu: "Được."
Trác Tử đang mải miết chụp ảnh, tình cờ quay đầu lại thì bắt gặp hai người nọ lẻn ra khỏi nhà: "Các anh đi đâu thế?"
"Suỵt." Trác Thù giơ tay ra hiệu cho cô nhóc im lặng, hạ thấp giọng: "Em lớn rồi, học cách báo hiếu cha mẹ đi. Anh giao họ cho em chăm sóc."
Trác Tử: "?"
Tại khách sạn Bourdon, họ đứng đợi thang máy ở góc phía tây tầng trệt, một người đàn ông mập mạp bất ngờ bước ra từ thang máy. Trông thấy họ, người đàn ông niềm nở chào đón: "Oh! Là quý khách ạ!"
Trác Thù ngập ngừng: "Anh là?"
"Tôi là giám đốc nhà hàng mà hai người từng giam gia hoạt động tình nhân ấy!" Giám đốc phấn khích: "Hai anh lại đến thuê phòng hả? Đúng là khách VIP của chúng tôi có khác."
"Ừ." Trác Thù kéo Ưng Đồng Trần vào thang máy.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, hắn đột nhiên duỗi tay ra ngăn, hỏi giám đốc: "Nhà hàng còn giữ bức ảnh đó không?"
Giám đốc gật đầu: "Có có."
"Gửi cho tôi một tấm."
Ở tầng , họ sóng vai nhau bước trên hành lang, khi chuẩn bị rẽ vào chỗ ngoặt, họ đụng phải hai người đàn ông hối hả chạy lại.
"Oái." Người nọ ré lên, thấy Ưng Đồng Trần, cậu chàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Anh Ưng, sao anh lại ở đây?"
Ưng Đồng Trần nhìn Chân Minh Hâm và Mạnh Công, hỏi: "Vậy sao em lại ở đây?"
"Tất nhiên là thuê phòng rồi." Chân Minh Hâm nói như lẽ đương nhiên: "Cơ mà các anh có thể giúp em một việc được không?"
"Việc gì?" Ưng Đồng Trần hỏi.
Vài phút sau, thợ săn ảnh thấy hai người đàn ông đi vào một gian phòng. Gã ta vội vàng bám theo, chụp trộm vài tấm. Lúc phóng to ảnh lên, gã ta thấy người đàn ông mặc áo khoác của Chân Minh Hâm cầm quyển sách, đứng trong phòng.
Hay lắm, hóa ra là học kịch bản đêm khuya!
() Học kịch bản đêm khuya: Cụm từ để ám chỉ scandal tình ái giữa các nghệ sĩ. Cụ thể là hai nghệ sĩ hẹn gặp riêng vào ban đêm, sau khi bị cánh nhà báo phanh phui, họ giải thích rằng gặp nhau lúc nửa đêm chỉ để học kịch bản. Bắt nguồn từ tai tiếng giữa Lưu Khải Uy và Vương Âu.
Gã ta lại phóng to ảnh hơn nữa, căng mắt ra đọc dòng chữ in trên tờ bìa... là sách giáo khoa tiếng Anh lớp mười?
Bị điên à! Đêm hôm khuya khoắt, hai người đàn ông thuê khách sạn để học tiếng Anh hả?!
Thợ săn ảnh cụt hứng ra về. Đợi gã ta vào thang máy xong, Chân Minh Hâm mới kéo Mạnh Công đi ra từ góc khuất: "Em nổi tiếng thật rồi, có cả paparazzi bám đuôi nữa. Tiếc là không giữ được cuộc sống riêng tư như trước."
"Nhưng tại sao Ưng Đồng Trần lại mang theo sách giáo khoa?" Mạnh Công thắc mắc.
"Anh khờ quá." Chân Minh Hâm cười thầm: "Đương nhiên là để hoàn thiện vai diễn rồi, chắc chắn đêm nay họ sẽ học hành thật chăm chỉ."
Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng rên gợi tình.
"Thầy Ưng thấy tôi thế nào?" Trác Thù hỏi.
"Ưm... tàm tạm." Gò má Ưng Đồng Trần ửng hồng.
"Chỉ tàm tạm thôi ư?" Trác Thù hỏi dồn: "Vậy khi nào tôi mới được ngồi?"
"Ngồi cái gì mà ngồi, đứng lên."
Trác Thù: (^▽^)
Trước giao thừa một ngày, biệt thự nhà họ Trác tràn ngập bầu không khí rộn ràng. Mộc Tình dặn người hầu trang trí nhà cửa bằng những vật cầu may, tuy bận rộn nhưng vẫn giấu được niềm vui hiển hiện trên gương mặt.
"Chà chà, năm nay nhà mình đón thêm thành viên mới, phải dọn dẹp sạch sẽ mới được." Mộc Tình hào hứng, ngoái lại gọi Trác Phục đang ngồi trong phòng khách: "Chồng ơi, anh gọi anh Lao đến đây đi, em muốn tổ đội chém quái với ông ấy."
"Đang gọi đây." Trác Phục cầm điện thoại, đáp lời Mộc Tình.
Trác Tử đeo tai nghe chạy ra khỏi phòng, hỏi: "Khi nào thầy Ưng mới về ạ? Liệu có kịp ăn tất niên với nhà mình không?"
"Chắc là kịp." Mộc Tình trả lời.
Một tuần trước, Ưng Đồng Trần có việc đột xuất phải ra nước ngoài một chuyến. Tình cờ anh gặp được vợ chồng Lữ Tông Thải trong chuyến công tác, sau khi hội nghị kết thúc, anh được đàn chị mời đến làm khách. Họ chăm chú nghiên cứu về hướng phát triển của văn phòng, bận đến nỗi không thể làm gì khác, cũng không thể xác định ngày về nước.
Vào một ngày cuối năm, ba người ăn tối ở khách sạn mà anh ở. Lữ Tông Thải mời anh đến nhà họ: "Đằng nào cũng mất công ra nước ngoài, cớ gì phải về vội như thế. Hay là cậu ăn Tết ở nhà chị, chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà."
Lữ Tông Thải biết Ưng Đồng Trần sống một mình bấy năm nay. Mỗi dịp cuối năm, Ưng Đồng Trần đều về nhà thầy giáo cũ ăn bữa cơm, sang mồng một lại đến văn phòng làm việc tiếp. Ưng Đồng Trần là người duy nhất chịu tăng ca không lương, làm việc quần quật trong kì nghỉ đông.
Ưng Đồng Trần hé miệng toan giải thích, nhưng Cao Đạt lại lên tiếng trước, khuyên anh rằng: "Đúng đấy, ở một mình buồn lắm. Cậu xuất ngoại mấy hôm rồi nhưng đã rảnh rang ngày nào đâu, coi như nhân tiện đi du lịch."
Ưng Đồng Trần: "Em..."
"Cứ quyết định vậy đi." Lữ Tông Thải rất dứt khoát: "Cao Đạt à, anh gọi điện cho cha mẹ báo có khách ghé chơi nhé."
"Cảm ơn ý tốt của anh chị, nhưng em thật sự không cần." Ưng Đồng Trần dở khóc dở cười, liên tục ngăn cản Cao Đạt gọi điện thoại: "Dạo trước bận quá nên chưa nói với anh chị, em có bạn trai rồi."
Lữ Tông Thải và Cao Đạt đồng thời trợn tròn mắt. Lữ Tông Thải nửa tin nửa ngờ: "Cậu đùa anh chị à?"
"Là thật ạ."
Miệng Lữ Tông Thải há to như chữ O, Cao Đạt nhét luôn quả trứng gà vào miệng bà xã.
"Đừng quậy." Lữ Tông Thải nhả quả trứng gà ra, đánh yêu Cao Đạt vài phát. Cô ngỡ ngàng hỏi lại: "Thật hay đùa? Chuyện xảy ra từ khi nào? Chị tưởng em không muốn yêu đương?"
Lữ Tông Thải biết xu hướng tính dục của Ưng Đồng Trần từ rất lâu, ngay khi đó cô đã thường xuyên để mắt đến những chàng trai giúp Ưng Đồng Trần. Có điều, dù cô giới thiệu ai thì Ưng Đồng Trần đều từ chối, sau đó cô cũng không giục Ưng Đồng Trần yêu đương nữa. Cô cứ ngỡ cái cây già cỗi này không trổ được bông, ai dè một khi đã nở là nở đóa cúc khổng lồ.
Ưng Đồng Trần: "Kể ra rất dài, coi như chúng em được bạn bè giới thiệu."
Thật ra anh không biết kể đầu đuôi câu chuyện như nào, đành nói vài câu lấy lệ.
Lữ Tông Thải: "Chẳng lẽ những người chị giới thiệu không ổn à?"
Ưng Đồng Trần chỉ cười.
"Chị nhớ em không thích xem mắt." Lữ Tông Thải cảm thấy chuyện này hết sức đột ngột, thật khó mà tin nổi.
Thấy họ vẫn giữ thái độ hoài nghi, Ưng Đồng Trần buộc lòng phải lấy chiếc dây chuyền trên cổ, tháo đồ vật có hình tròn ra, đeo nó vào ngón trỏ rồi giơ lên cho họ xem.
Đôi vợ chồng trợn mắt há hốc mồm, nhìn chòng chọc chiếc nhẫn. Cao Đạt quay ngoắt lại, thì thầm: "Em thấy vẻ mặt nó đáng ăn đòn không?"
Lữ Tông Thải rất đồng tình với chồng mình, nghĩ bụng, chẳng lẽ ai yêu đương cũng mắc ói như vậy? Ngay cả Ưng Đồng Trần cũng không ngoại lệ?
Bấy giờ nhân viên chạy bàn lại gần chỗ họ, báo rằng có người tìm Ưng Đồng Trần bằng tiếng Anh. Theo hướng chỉ tay của nhân viên, cả ba thấy một người đàn ông khôi ngô, cao ráo đứng ở cửa, hắn đang nhoẻn miệng cười với họ.
"Ai vậy?" Lữ Tông Thải hỏi.
"Ồ, hình như bạn trai em đến." Ưng Đồng Trần mím môi, đứng dậy rời đi.
Cao Đạt khẽ hỏi vợ: "Nếu anh không nhầm thì Đồng Trần vừa cười, em có thấy không?"
"Có! Đúng là ngứa đòn." Lữ Tông Thải nổi điên lên.
Ưng Đồng Trần bước ra cửa, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như sương giá ấy, có điều khóe môi thả lỏng hơn phần nào và có xu hướng cong lên: "Đây là nước Anh mà, sao anh lại đến?"
Trác Thù cười nói: "Mẹ bảo anh đến đón em về nhà ăn Tết, nếu không sẽ gạch tên anh khỏi gia phả."
Ưng Đồng Trần phì cười.
Nhìn nhau chốc lát, Ưng Đồng Trần mới hỏi: "Anh ăn chưa? Em giới thiệu anh chị khóa trên của em cho anh nhé."
"Được." Trác Thù vui vẻ đồng ý, đi theo Ưng Đồng Trần.
Bây giờ Lữ Tông Thải mới được quan sát Trác Thù ở khoảng cách gần, cô xuýt xoa: "Ngon trai quá, đẹp gấp mấy lần những người mình đã giới thiệu, mình chào thua."
Cao Đạt nhìn họ đứng cùng nhau, trong đầu có hàng ngàn dòng chữ vun vút lao qua...
"Đẹp đôi quá."
"Đậu má, đẹp trai như này anh cũng muốn cong."
"Đồng quan điểm, nhan sắc quá đỉnh."
Ưng Đồng Trần giới thiệu đôi bên với nhau. Lữ Tông Thải và Cao Đạt đồng thời gật đầu thay cho lời chào. Lúc Trác Thù vươn tay ra, cả hai đều sững sờ.
Nhẫn chói quá! Má nó, thật là chói!
Chẳng qua đây là chốn đông người, nếu không họ đã dựng ngón giữa vì hành vi khoe nhẫn mất nhân tính này!
Cáu ghê, đi chơi không đeo nhẫn, thua thua.
Cao Đạt bắt tay với Trác Thù rồi thì thầm với bà xã: "Hình như tên này còn ngứa đòn hơn."
Lữ Tông Thải nhìn bàn tay Trác Thù di chuyển từ chỗ Cao Đạt về phía Ưng Đồng Trần. Thoạt tiên Ưng Đồng Trần trợn tròn mắt, sau đó duỗi tay nắm lấy!
Cơm chó cao cấp không ngon chút nào!
Lữ Tông Thải nghiến răng gằn từng chữ: "Đúng là thích ăn đòn, thích xuống lỗ... thích gặp Diêm Vương!"
Cơm nước xong xuôi, Trác Thù tự thấy mình biểu hiện không tồi. Hắn tiễn đôi vợ chồng lên xe, cũng ngỏ ý mời họ tụ tập nếu có dịp về nước.
Lữ Tông Thải lắc đầu, cười ha ha: "Không cần." Vợ chồng già tôi không xứng tham dự bữa tiệc cơm chó của hai cậu!
Ai ngờ Cao Đạt đột nhiên lên tiếng: "Được, chờ anh chị sinh con xong sẽ về thăm các cậu."
Vẻ mặt Trác Thù cứng đờ.
Thua thua.
Đợi họ rời đi, Ưng Đồng Trần mới quay về khách sạn. Nhưng đi được một quãng mà Trác Thù vẫn chưa đuổi theo, anh ngoảnh lại thì nhận ra ánh mắt đối phương có gì đó khác lạ, cứ ngó lom lom bụng anh.
"Sao vậy?" Ưng Đồng Trần xoa bụng, tuy anh ăn no nhưng bụng không bị phình.
"Phẳng lì." Trác Thù tiến lên, sờ mó bụng anh: "Không biết phấn đấu."
"?"
"Đi, về phòng." Trác Thù gấp gáp kéo Ưng Đồng Trần đi.
"Sao anh vội thế?" Ưng Đồng Trần vốn định đi dạo tiêu cơm.
Trác Thù trả lời: "Tất nhiên là vội rồi, phải tranh thủ cày cấy cho ra bụng bầu."
"..." Ưng Đồng Trần đạp hắn một phát.
Sáng sớm hôm sau, gió lạnh tràn về, trời đổ mưa tuyết.
Ưng Đồng Trần dậy sớm tham dự hội nghị cuối cùng, lúc đi đến huyền quan phải chà xát hai tay vì rét. Bỗng nhiên, cổ anh ấm áp, Trác Thù lặng lẽ quấn khăn len cho anh: "Quà mừng năm mới."
Ưng Đồng Trần sờ chất vải: "Ấm lắm, cảm ơn."
"Chúng ta đã là nửa kia của nhau, em khách sáo làm gì."
"..."
Thấy Ưng Đồng Trần xách túi công văn, hắn không nỡ rời xa đối phương, bèn gợi chuyện: "Món quà anh dành riêng cho em vừa ấm vừa đẹp, lại hợp với em nữa, đúng không?"
"Đúng đúng." Ưng Đồng Trần chạy ào ra cửa. Lúc đợi thang máy, anh cúi đầu ngắm nghía chiếc khăn, khóe miệng khe khẽ cong lên. Thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh lập tức nhịn cười, hỏi bằng giọng thản nhiên: "Anh đi đâu?"
"Anh đưa em đi làm, dù sao anh cũng rảnh."
"Hội nghị diễn ra rất lâu, chẳng thà anh ngủ tiếp đi."
"Không sao, nhân tiện đi dạo."
"Cũng được."
Hội nghị kéo dài đến tận buổi chiều mới kết thúc. Việc đầu tiên Ưng Đồng Trần làm là gọi điện thoại cho Trác Thù: "Em họp xong rồi, anh ở đâu?"
Đầu dây bên kia lặng thinh chốc lát rồi hỏi: "Đăng kí kết hôn không? Anh chuẩn bị đầy đủ rồi."
"..." Ưng Đồng Trần nhìn quanh quất, mỉm cười với mọi người trong phòng. Sau đó anh phi như bay ra thang máy, che điện thoại: "Anh chờ em chút, em về khách sạn lấy hộ chiếu."
"Anh mang theo rồi." Trác Thù nói: "Thủ tục đã làm sẵn, chỉ chờ mỗi em."
Ưng Đồng Trần: "..."
Giả bộ đón mình về ăn Tết, thực chất là ủ mưu đăng kí kết hôn.
Đợi mãi không có ai trả lời, Trác Thù ngạc nhiên: "Chẳng lẽ em định trốn?"
"Em đến rồi."
Trác Thù ngẩng đầu, thấy Ưng Đồng Trần cầm điện thoại đứng cách mình hơn hai mét. Hắn mỉm cười, vươn tay ra: "Đi nào."
Ưng Đồng Trần mở to mắt, sau rồi nắm lấy tay hắn.
Trên chuyến bay về nước, Trác Thù lấy giấy chứng nhận kết hôn ra xem, hận không thể bóc từng chữ lên soi dưới kính hiển vi. Trong mắt hắn, cả tờ giấy đăng kí viết chi chít hai chữ: Người yêu!
"Anh đừng cười nữa." Ưng Đồng Trần chống cằm, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Các hành khách ngồi trước đều tưởng anh là bệnh nhân tâm thần."
Trác Thù quay phắt lưng về phía họ, mặc sức mân mê tờ giấy, chốc chốc lại che miệng cười khúc khích.
Ưng Đồng Trần mỉm cười, xoa đầu hắn: "Đồ ngốc."
Máy bay hạ cánh vào lúc tám giờ mười lăm phút tối, cũng là buổi tối đêm giao thừa.
Tài xế đợi bên ngoài, chở họ đến biệt thự nhà họ Trác.
"Cha mẹ và chú đang chơi đấu địa chủ online." Trác Thù mở từng tấm ảnh mà Trác Tử gửi, đưa cho Ưng Đồng Trần xem: "Cơm canh đã chuẩn bị tươm tất, chỉ đợi chúng ta về."
"Ừm." Ưng Đồng Trần dán mắt vào bức ảnh.
Xe hơi dừng lại, anh bước vào sân, nhìn căn biệt thự sáng trưng nồng đượm hương vị hân hoan, bên trong vọng ra tiếng cười giòn giã của ba vị phụ huynh. Nhà nhà sum vầy, người người đoàn viên, bầu không khí ngày Tết tràn ngập hương thơm tỏa ra từ mâm cơm tất niên.
Ưng Đồng Trần nhìn đến ngẩn ngơ.
Ngẫm lại thì... dường như khung cảnh này chưa từng xuất hiện trong kí ức của anh. Gia đình lục đục ròng rã mười mấy năm trời, quan hệ giữa anh và họ hàng cũng chẳng thân thiết là bao. Mỗi dịp Tết đến, những đứa trẻ khác mong ngóng được nhiều tiền lì xì, còn anh chỉ muốn thoát khỏi gia đình này thật nhanh.
Điều ước năm mới của anh luôn là mau mau trưởng thành, mau mau trưởng thành... Chỉ cần anh trưởng thành, hết thảy sẽ tươi sáng hơn.
Mà giờ đây, điều ước đã thành hiện thực.
Anh đã trưởng thành, cuộc sống ngày càng thuận buồm xuôi gió, tất cả đều tốt đẹp.
"Anh hai ơi, chị dâu ơi! Rốt cuộc các anh cũng về rồi, em sắp đói chết mất!" Giọng Trác Tử bất chợt vang lên.
Hai người quay đầu lại thấy Trác Tử ngồi xổm dưới tàng cây, tay cầm mấy cây pháo hoa que, trong đó có một cây pháo cháy leo lét, nom có vẻ sắp tắt.
"Lớn rồi còn chơi mấy trò trẻ con." Trác Thù nghiên nghị phê bình em gái, tịch thu mấy que pháo còn lại, đưa cho Ưng Đồng Trần: "Cho em này."
Ưng Đồng Trần: "..."
"A a a! Anh quá đáng lắm!" Tuy căm tức hành vi khốn nạn của anh trai, nhưng chẳng hiểu sao Trác Tử cảm thấy Ưng Đồng Trần đốt pháo que sẽ rất đáng yêu. Thế nên cô nhóc hối thúc: "Chị dâu đốt thử một que đi, đốt một cây ước một điều. Ban nãy em ước hai người trở về ngay lập tức, nào ngờ linh nghiệm thật!"
Ưng Đồng Trần mỉm cười, đang định từ chối thì Trác Thù dúi bật lửa cho anh.
"Em ước đi."
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, ba vị phụ huynh vui vẻ đi ra, tiến về phía họ.
Ưng Đồng Trần nhìn đốm lửa rực rỡ sắc màu, ngoảnh lại nhìn lướt qua Trác Thù và Trác Tử. Hai anh em đang nở nụ cười giống nhau y như đúc, giống đến kì lạ. Nhìn sang bác trai, bác gái, thầy giáo của mình và... chiếc khăn len quàng trên cổ họ.
Nương theo tầm mắt anh, Lao Tư cúi đầu nhìn, cười hỏi: "Đẹp không? Quà năm mới mà Trác Thù tặng đấy, thằng bé chọn riêng cho từng người nhé."
"Đẹp." Ưng Đồng Trần cười ha ha: "Em ước giấy chứng nhận kết hôn mất hiệu lực được không? Em muốn đổi người yêu."
"Đương nhiên là không." Trác Thù đắc ý: "Đăng kí xong rồi, em tưởng ly hôn dễ dàng vậy sao? Về chung một nhà với anh đi."
Ưng Đồng Trần bật cười, cụp mắt nhìn pháo hoa sắp tắt, bất đắc dĩ nói ra điều ước: "Vậy về chung một nhà."
"Được rồi, ngoài trời lạnh lắm, cả nhà vào ăn cơm đi." Mộc Tình gọi.
Cả gia đình đi vào căn phòng ấm cúng.
Ưng Đồng Trần đi sau cùng, nhìn khăn quàng trên cổ họ mà vẫn tức anh ách.
Anh lẩm bẩm: "Rốt cuộc anh mua mấy chiếc?"
Trác Thù đáp: "Tầm mười cái. Anh tặng cho thầy Chân, Mạnh Công và bạn bè nữa, sao vậy?"
Ưng Đồng Trần: "..."
Có thể rút lại điều ước năm mới không?
Mình không muốn sống chung với hắn!
Hết.