Vào cửa, Sử Mật Tư rất có hứng thú với tòa chung cư này, bừng bừng khí thế muốn đi tham quan Tiêu Nhất Mặc vừa muốn tiếp khách, Sử Mật Tư liền cười hỏi: “Có thể mời nữ chủ nhân vì tôi mà giới thiệu không?”
Tiêu Nhất Mặc đành phải đi theo sau bọn họ, nghe Ưng Tử dùng tiếng Trung tiếng Anh giao tiếp lẫn lộn với Sử Mật Tư.
“Đây là một tòa chung cư có phong cách rất thời thượng, là Tiêu phu nhân lựa chọn sao?”
“Không phải, đây là do Nhất Mặc chọn,” Ưng Tử thật thà nói, “Nhưng tôi cũng rất thích, màu trắng thanh nhã cao quý, rất hợp với khí chất của Nhất Mặc.”
Smith nở nụ cười: “Tiêu phu nhân đánh giá rất cao Tiêu tiên sinh đó.”
“Anh ấy rất ưu tú.” Điểm này không thể nghi ngờ, phát ra từ tấm lòng mà khen ngợi, “Đủ cho mọi người ngưỡng mộ.”
Tiêu Nhất Mặc nhếch khóe miệng, có xu thế không hạ xuống được.
Ưng Tử đưa ông đi quanh chung cư một vòng, phong bếp, phòng xem phim, phòng sách, cuối cùng trước khi đi ngủ cô đưa ông đến phòng dành cho khách, cẩn thận hỏi ông có yêu cầu gì về giường không, cũng chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân giúp ông, Sử Mật Tư rất vừa lòng: “Rất cảm ơn cô, tôi còn lo lắng khi đến đây muộn như vậy người giúp việc lại không còn, sẽ cho cô thêm phiền toái đây.”
“Có một số việc tôi muốn chính bản thân mình làm, ví dụ như dọn dẹp hay là nấu ăn.” Ưng Tử mỉm cười nói.
“Tự thân chăm sóc Tiêu tiên sin sao?” Sử Mật Tư cười, “Tiêu tiên sinh thật có phúc.”
Dù sao cũng lớn tuổi trải qua một quãng đường dài Sử Mật Tư cũng có chút mệt mỏi, tham quan xong lại ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách một lát, ông áy náy đi ngủ.
Thần kinh Ưng Tử vẫn luôn căng thẳng, chờ đến khi cánh cừa phòng cho khách đóng lại cô mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Rửa mặt xong cô lại thấy Tiêu Nhất Mặc đang trong phòng sách xem một chút tư liệu mà Smith mang đến, cô rón ra rón rén đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay như thế này ổn rồi chứ?”
Bộ dáng cẩn thận đó làm người khác rất muốn trêu đùa.
Tiêu Nhất Mặc lắc lắc đầu, nghiêm trang nói: “Còn kém một chút.”
Ưng Tử có chút không thể tưởng tượng được: “Còn kém sao? Không phải nửa đêm ông ấy sẽ lén nhìn trộm chúng ta chứ?”
Thân thể lập tức bị ôm ngang lên, Tiêu Nhất Mặc nhẹ hôn vào chóp mũi cô, nhanh chóng đi đến bên giường.
“Làm gì.....” Ưng Tử vừa thẹn vừa quẫn bách, vì để không bị rơi xuống cô không thể không ôm lấy eo anh, nhỏ giọng kêu, “Anh đừng nghịch, ngài Sử Mật Tư đang ở phòng cho khách đó....”
Tiêu Nhất Mặc đã nhịn một buổi tối.
Nghĩ đến vừa rồi Ưng Tử dùng những từ ngữ khen ngợi anh, ngọn lửa trong lòng không nhịn được mà bùng lên.
“Ngoan, coi như ông ấy không tồn tại.” Tiêu Nhất Mặc nhỏ giọng khàn khàn, “Đôi vợ chồng hoàn mỹ không thể thiếu chuyện này được.”
Hai người ngã lên giường, nệm phát ra tiếng rên nóng bỏng.
Vợ chồng hoàn hảo đương nhiên phải có sự hòa hợp về quan hệ tình dục.
Lúc bị Tiêu Nhất Mặc ôm, Ưng Tử cảm thấy linh hồn đều bị một sức mạnh xâm chiến, sóng triều mãnh liệt đến, thân thể của cô như bãi biển bị thủy triều cọ rửa, chỉ có thể tùy sóng vỗ phập phồng....
Tình cảm mãnh liệt rút đi dần dần, Ưng Tử thất thần cuộn tròn trong lồng ngực Tiêu Nhất Mặc, trên đỉnh đầu dần dần vang lên tiếng hít thở đều đều nhưng cô lại không buồn ngủ.
Có thể là bởi vì Sử Mật Tư đến làm thần kinh cô luôn căng thẳng.
Tay Tiêu Nhất Mặc vẫn luôn bá đạo ôm cô vào ngực, cô có chút không thở được lén lút đẩy đẩy cánh tay anh, từ trong lòng Tiêu Nhất Mặc chui ra.
Nhờ ánh sáng chiếu qua khe rèm cô theo bản năng đánh giá người đàn ông trước mặt.
Ban ngày khí chất tự phụ cao ngạo giờ đây đã bị bóng đêm giấu đi một nửa, ánh mắt sắc bén khiếp người đã bị ngắn cách bởi hàng lông mi, vừa trải qua một cuộc tình vui vẻ giờ phút này càng làm cho đuôi mày khóe miệng lông mày Tiêu Nhất Mặc đều nhiễm vài phần nhu tình.
Ưng Tử đột nhiên quan đầu đi.
Nhưng mà xoay đầu cũng vô dụng trong không khí tràn lan hơi thở động tình ái muội của hai người, đằng sau hơi thở phun lên da thịt mẫn cảm của cô, ngay cả tiếng tim đập cô cũng không thể khống chế giống như tiếng trống đánh vào lồng ngực.
Ưng Tử hít sâu một hơi, bắt đầu cưỡng chế mình nghĩ đến vấn đề khác.
Ngài Sử Mật Tư ngủ có ngon không?
Biểu hiện hôm nay của cô ông vừa lòng chứ?
.....
Hiệu quả rất rõ ràng, Tiêu Nhất Mặc trong đầu cô lập tức đã bị đuổi ra ngoài thay thế bằng khuôn mặt mập mạp của Sử Mật Tư. Nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng suốt một buổi tối, Ưng Tử ngủ không ngon trong đầu thường nghĩ đến nên biểu hiện như thế nào mới tốt, mới có thể làm Sử Mật Tư nhận định rằng cô và Tiêu Nhất Mặc sống với nhau rất hạnh phúc, do đó có thể cho anh ấy thuận lợi thừa kế biệt thự cổ.
Nói như vậy lấy thân phận địa vị của Tiêu Nhất Mặc khẳng định khinh thường dây dưa với cô, nói không chừng có thể bọn họ sẽ giải quyết hợp đồng hôn nhân trước dự định, cô có thể ly hôn trong tự do.
Ý niệm này làm cô cảm thấy hưng phấn, không hiểu sao lại có một cảm giác an toàn xuất hiện.
Sáng sớm hôm sau cô thức dậy tinh thần phấn chấn mà chuẩn bị thể hiện một phen.
Thịt xông khói, cà chua, phomat thêm bánh mì nướng, đặt trong lò nướng mấy miếng pizza nhỏ; thanh long, dưa Hami, dưa hấu với sữa chua trộn thành salad hoa quả.
Sau khi chuẩn bị xong Sử Mật Tư theo mùi hương đi đến phòng bếp, vui tươi hớn hở dùng tiếng Trung cứng ngắc nói: “Tiêu phu nhân, cô thật là lợi hại, Tiêu tiên sinh thật có số hưởng.”
Người nước ngoài khen ngợi luôn khoa trương chân thành như vậy, Ưng Tử rất vui sướng: “Cảm ơn, ngài Sử Mật Tư ngài ăn trước đi, tôi đi chiên cho ngài một quả trứng.”
“Tiêu tiên sinh đâu?” Smith nhìn về phía phòng ngủ chính.
Tiêu Nhất Mặc thần thanh khí sảng mà ra, ngồi tren bàn ăn, chào Smith một câu “Sớm”.
Ưng Tử đặt một phần bữa sáng trước mặt anh, liền đi thẳng vào bên trong để rán trứng, Tiêu Nhất Mặc cầm dao nĩa bắt đầu ăn.
Smith nhìn anh đầy nghi hoặc: “Không đợi Tiêu phu nhân cùng ăn sao?”
Tiêu Nhất Mặc ngẩn ra một chút, nghiêm trang giải thích: “Đồ ăn mới làm xong là thời điểm hương vị ngon nhất, Tiểu Tử thích nhất người khác hưởng thụ đồ ăn cô ấy vừa làm.”
Sử Mật Tư như phát hiện ra được điều mới mẻ: “Thì ra là thế. Nhưng mà cô ấy vất vả như vậy hai người chúng ta là ăn uống thỏa thích thật sự rất ngại.”
“Không sao, đến lúc đó chúng ta khen cô ấy hai câu, mọi vất vả đều sẽ biến thành hư không.” Tiêu Nhất Mặc cười nói.
Không bao lâu sau Ưng Tử đã rán xong trứng, mỗi người một quả, sau đó nhìn hai người dùng với ánh mắt mong chờ: “Mùi vị thế nào?”
Tiêu Nhất Mặc dùng khăn ăn chấm chấm khóe miệng, duỗi tay ôm bả vai cô, biểu tình tự nhiên mà hôn lên má cô: “Hương vị giống như em vậy.”
Mặt Ưng Tử đỏ bừng, giận dỗi liếc anh một cái.
“Tiêu phu nhân, đồ ăn rất ngon có thể so sánh ngang với đầu bếp của chúng tôi,” Sử Mật Tư một bên khích lệ một bên cười ngâm ngâm mà đánh gia hai người, “Đúng rồi, ba người chúng ta ăn sáng theo cách nói của người ở đây, hiện giờ tôi chính là một cái bóng đen siêu cấp to, đúng không?”
Ở trong không gian bóng đèn to chiếu sáng, bữa sáng kết thúc trong không khí hòa hợp.