Chu Tước Ký

quyển 1 chương 5: cô bé tinh ranh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc sống hạnh phúc chưa chắc sẽ giống nhau, nhưng cảm giác hạnh phúc có lẽ là tương tự.

Cho nên xế chiều ngày thứ hai cuối tuần, Dịch Thiên Hành nhìn thấy Trâu Lôi Lôi một đầu tóc ngắn lẳng lặng khoác lên trên trán, lại một lần cảm nhận được vui vẻ như nhặt được một chiếc TV đen trắng.

Trâu Lôi Lôi hôm nay mặc chính là váy, đi chính là xe xanh, đầu tóc chải chuốt tựa như con trai, gương mặt sạch sẽ vô cùng mày thẳng mắt sáng, nhìn nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.

Mà cô gái nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng lúc này một chân dẫm ở trên đường, một chân dẫm ở trên bàn đạp xe đạp, đôi môi khẽ nhếch tìm bóng dáng Dịch Thiên Hành chung quanh.

Thỉnh thoảng có đồng học từ bên người nàng đi qua gọi nàng cùng đi, mà nàng cũng chỉ là cười cười, sau đó vẫn chờ.

Dịch Thiên Hành có chút hưởng thụ loại cảm giác được người đợi chờ này.

Cho nên hắn đẩy xe đạp như xe ngựa từ từ từ trong sân trường đi ra ngoài, xa xa nhìn nữ sinh tóc ngắn kia, nhìn mặt của nàng, nhìn tóc của nàng, trong lòng sảng khoái vô cùng.

"Muộn quá." Trâu Lôi Lôi khẽ giận, trên sống mũi nhăn ra những vết vô cùng xinh đẹp.

"Phải." Dịch Thiên Hành có chút ngượng ngùng cười cười, gãi gãi đầu, trong lòng nói với tự mình: "Ta thích nữ sinh này."

Dường như là một câu chỉ lệnh, từ giờ khắc này, Dịch Thiên Hành thích Trâu Lôi Lôi. Ngày đó trong huyện lá cây ngô đồng nhẹ nhàng lay động, trên bầu trời một mảnh xanh thẳm, đám người trên đường an vui đi lại.

Chuyện tình cảm, có đôi khi chính là đơn giản như vậy.

....................................

Trâu gia hôm nay ở trên bàn ăn bày biện bốn món ăn cùng một bát canh. Trâu lão sư đang tích cực hưởng ứng đơn vị phía trên tuyên truyền, mặc dù cư ủy chủ nhiệm, phải, sau này cứ gọi nàng là thím Mập sao... Mặc dù thím Mập kiên trì cho là Dịch Thiên Hành không phải là khách, không nên dựa theo tiêu chuẩn đảng ta tiếp đãi mà đối đãi, nhưng mà Trâu lão sư giữ mình thậm chính, công việc quản gia có cách, khẽ mắng thím Mập một hồi.

Bốn món ăn là thịt cá trích kho tàu, cải thìa xào, khoai tây chưng thịt bò, rau xanh xào đậu cô-ve, canh là canh trứng gà vàng óng thơm ngào ngạt. Dịch Thiên Hành vừa ăn ngon lành, vừa mặt nhìn Trâu lão sư cùng thím Mập bên cạnh bàn đang đấu võ mồm, trong lòng trong một góc khác trở nên phá lệ ôn nhu... Chẳng qua là Trâu Lôi Lôi bạn học lộ vẻ có tâm tư khác, chiếc đũa vô ý thức gẩy trong chén cơm, ánh mắt luôn là vô tình hay cố ý quan sát Dịch Thiên Hành.

Dịch Thiên Hành có chút lúng túng. Thấy hắn lúng túng, Trâu Lôi Lôi càng thêm hăng rồi, dường như đang chơi một trò chơi rất vui.

Sau khi ăn cơm xong, Dịch Thiên Hành như dĩ vãng mấy lần làm khách, đến trong phòng Trâu Lôi Lôi. Nói gian phòng cũng không chính xác, bởi vì Lôi Lôi là ở tại trên ban công của phòng ngủ ba mẹ.

Dịch Thiên Hành ngồi bên giường nàng nhìn hai má Lôi Lôi sạch sẽ đáng yêu, ngây ngô mà cười.

Trâu Lôi Lôi thổi hắn một cái, đột nhiên hỏi: "Ngươi sinh nhật ngày nào?"

Dịch Thiên Hành ngẩn người, nói: "Mười lăm tháng tư."

Trâu Lôi Lôi trên mặt hiện ra một tia thần sắc không phục, oán hận nói nhỏ: "Lại lớn hơn ta."

Dịch Thiên Hành nhĩ lực kinh người, mỉm cười nói: "Vậy ngươi coi như muội muội của ta được không."

"Stop!" Lôi Lôi giả vờ khó chịu, cười mắng: "Ai làm muội muội một tên thối xin cơm như ngươi." Bỗng nhiên nhìn thấy Dịch Thiên Hành an tĩnh lại, cho là xúc động tới chuyện thương tâm của hắn, vội vàng cúi đầu ngập ngừng nói: "Nói giỡn thôi, ngươi không hẹp hòi như vậy chứ?"

Dịch Thiên Hành bỗng nhiên nghĩ đến đêm đó cùng tiểu lưu manh ở bãi rác xung đột, đang suy nghĩ có thể có di chứng hay không, nơi nào quan tâm tiểu nữ sinh này nói cái gì, bị nàng hỏi như vậy mới tỉnh hồn lại, vội vàng khuyên nói: "Nghĩ gì vậy? Điều này có gì tức giận chứ, rồi lại nói... Ta vốn chính là một người nhặt rác mà." Trong khi nói chuyện còn làm cái mặt quỷ.

Lôi Lôi buột miệng cười nói: "Cũng chưa từng thấy ai làm vua bãi rác vui vẻ như ngươi."

Dịch Thiên Hành nói: "Dù sao cũng là làm việc, phải nuôi sống chính mình, vui vẻ một chút không phải tốt hơn ư?"

Lôi Lôi quan sát hai mắt của hắn, một hồi lâu không lên tiếng, chậm rãi nói: "Tương lai ngươi định làm gì? Chuẩn bị đi học đại học nào?"

Dịch Thiên Hành buồn bực, nghĩ thầm cô gái nhỏ này quản quá nhiều rồi, thuận miệng nói: "Không rõ lắm, bất quá theo thành tích của ta, có thể mấy trường hạng hai còn có thể sao." Nhìn ánh mắt Lôi Lôi hơi có chút thất vọng, cười nói: "Ngươi là hội học sinh tuyên truyền uỷ viên, thành tích vẫn luôn là đứng năm hạng đầu, chúng ta có thể không cùng lớp trong đại học."

Lôi Lôi nhăn mày, nhìn thẳng vào hắn, bỗng nhiên nói: "Ngươi có thể không gạt ta hay không?"

Dịch Thiên Hành chẳng biết tại sao trong lòng giật mình, miễn cưỡng cười nói: "Ta có giấu diếm được ngươi cái gì?"

"Năng lực của ngươi." Trâu Lôi Lôi khuôn mặt mỉm cười nhìn hắn, hết sức nghiêm túc nói: "Dịch Thiên Hành, ngươi định dấu diếm người trong thiên hạ tới khi nào?"

Dịch Thiên Hành đem tay giơ ra, làm cái võ đài kịch thường thấy khoa trương ra dấu, cười nói: "Ngươi vẫn là gọi ta thiên tài quái vật đi." Dừng một chút lại nói: "Rồi hãy nói ta hiện tại có cái gì thiên tài? Tiểu học có thể nhảy lớp, chẳng qua là khi đó ngốc, nghe lời lão sư nói, hơn nữa các bạn học không chịu theo ta cùng nhau chơi đùa, cho nên thời gian học tập nhiều hơn chút ít, thành tích tự nhiên cũng sẽ khá hơn chút."

"Lại đang gạt người rồi!" Trâu Lôi Lôi tức giận vô cùng, từ trong túi xách lấy ra một chồng danh sách ném cho Dịch Thiên Hành.

Dịch Thiên Hành nhận lấy để xem, nguyên lai là thành tích các kỳ thi của mình trong trung học đệ nhị cấp hai năm qua, hắn tinh tế liếc nhìn, nhìn thấy phía trên danh sách thành tích của mình chỉ là trung đẳng, thấy thế nào cũng không có gì kỳ lạ, lúc này mới yên lòng lại, cười nói: "Làm sao? Chẳng lẽ sinh viên tài cao như ngươi còn hâm mộ loại thành tích vớ vẩn này của ta ư?"

Trâu Lôi Lôi gương mặt ửng đỏ, hai mắt trong suốt hữu thần, chăm chú nhìn hắn nói: "Dĩ nhiên là ta hâm mộ rồi."

Dịch Thiên Hành sửng sốt, cười khan nói: "Không phải là khuya hôm nay ngươi ăn nhiều quá đấy chứ?"

Trâu Lôi Lôi ranh mãnh cười một tiếng, nháy mắt hai cái, hì hì cười nói: "Ngươi không cần dấu diếm ta nữa, ta đã điều tra ra rồi."

Dịch Thiên Hành khẽ sợ, hỏi: "Rốt cuộc là cái gì?"

Trâu Lôi Lôi nói: "Ngươi cứ nói đi? Lần trước thi số học bao nhiêu điểm?"

"Một trăm lẻ bảy. Uy... Điểm này không tính là cao sao?" Dịch Thiên Hành có chút khó hiểu giải thích.

"Hắc hắc." Trâu Lôi Lôi một mặt cười một mặt nhích tới gần Dịch Thiên Hành, sau đó bỗng nhiên kéo lấy tai của hắn, ở bên tai hắn quát: "Vậy ngươi còn dám nói dối ư!"

"Nói dối cái gì?" Dịch Thiên Hành dở khóc dở cười.

"Lần trước điểm trung bình môn số học trong lớp là bao nhiêu ngươi có biết không?" Trâu Lôi Lôi cao thâm khó lường nhìn hắn.

Dịch Thiên Hành thầm hô không ổn, lúng ta lúng túng cười khổ nói: "Ta làm sao biết được."

"Chính là một trăm lẻ bảy!" Trâu Lôi Lôi cười giống như bắt được một tên trộm vậy.

Dịch Thiên Hành mở to mắt, hình dáng vô tội mười phần nói: "A, trùng hợp như thế sao?"

"Phi! Đây là trùng hợp sao?" Trâu Lôi Lôi từ trên tay hắn cầm mấy tờ phiếu điểm cười mắng: "Ngữ văn chín mươi tám, anh ngữ một trăm lẻ bốn, hóa học một trăm lẻ một, đây không phải điểm bình quân các môn lớp ta lần trước ư? Ngươi còn muốn dấu diếm ta sao?"

Dịch Thiên Hành sờ sờ đầu, biết không giấu nổi đứa bé lanh lợi này rồi, cười khổ nói: "Ngươi đã nhìn ra rồi, ngàn vạn lần đừng nói với những người khác."

Trâu Lôi Lôi hai mắt rực sáng, nói: "Thật sự như vậy ư?" Giống như là đang cố kiên định lòng tin của mình, bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, vòng một vòng tròn, vừa vỗ vỗ vách tường, ha ha cười nói: "Quả nhiên để ta đoán trúng rồi, ngươi quả nhiên còn là thiên tài quái vật lúc trước!"

"Chẳng qua là..." Nàng bỗng nhiên nhíu mày, hỏi: "Nếu ngươi mỗi lần cũng có thể khống chế chính mình được bao nhiêu điểm, ta cũng không phải ngu ngốc, chẳng phải là ngươi muốn thi bao nhiêu đều được ư? Điểm tối đa tự nhiên cũng được, vậy tại sao ngươi không thi khá hơn một chút?"

Dịch Thiên Hành nhìn nàng điên điên khùng khùng, dở khóc dở cười, bỗng nhiên ánh mắt liếc thấy đôi chân dài của nàng lộ ra ngoài làn váy, mới vừa rồi nàng vừa chuyển thân, làn váy khẽ lay động, bạch ngọc đập vào mắt, làm hại thiếu niên này quáng mắt.

"Hắc hắc, ngữ văn không thể nào điểm tối đa nữa." Hắn cười khan nói: "Ta không muốn làm người khác chú ý, cho nên mỗi lần đều thi lấy điểm trung bình." Trong lòng lại âm thầm mắng chính mình ngu xuẩn, nếu không muốn để người khác chú ý, như vậy mỗi lần tùy tiện thi điểm nào cũng được, tội gì phải cùng trung bình lần trước giống nhau như đúc. Thật ra, hắn không biết, cuộc thi hiện tại đã thành một loại trò chơi trong tiềm thức của hắn, nếu đã không còn cảm giác khiêu chiến, như vậy hai canh giờ trên trường thi chỉ cho hắn cảm giác buồn ngủ. Có lẽ chính bởi vậy, cho nên với trí nhớ kinh người của hắn, mới có thể lựa chọn một cái mục tiêu chỉ sợ thiên tài cũng rất khó đạt tới như vậy...

"Không muốn làm cho người khác chú ý?" Trâu Lôi Lôi tò mò nhìn đại nam sinh tướng mạo bình thường trước mặt, hỏi: "Vậy lúc thi tốt nghiệp trung học làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi thật sự chỉ định thi vào trường hạng hai ư?"

Dịch Thiên Hành không phản đổi cười cười.

Trâu Lôi Lôi quệt mồm nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên phát hiệu lệnh nói: "Không được! Ta cũng không thể xem quái vật ngươi tự lãng phí bản thân như vậy trong đại học được."

Dịch Thiên Hành cười nói: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu như tháng bảy ta thi tốt nghiệp trung học bỗng nhiên thi điểm cao, sẽ bị người khác nhìn như quái vật, nói không chừng cục công an còn tra xét ta gian lận ấy chứ."

Trâu Lôi Lôi bỗng nhiên cười ngọt ngào nhìn hắn.

Dịch Thiên Hành thầm hô không ổn, biết thời điểm mỗi lần tiểu nha đầu này muốn chính mình làm chuyện gì chính là vẻ mặt ngây thơ vô hại như thế, vội vàng quay lưng đi, làm bộ nhìn sách trên bàn sách.

Một đôi tay mềm mại như ngọc nhẹ nhàng khoác lên vai hắn.

"Sắp tới chính là thi thử rồi, cuộc thi lần này ngươi dốc toàn lực mà thi, có được hay không?" Trâu Lôi Lôi thanh âm tràn đầy hưng phấn tò mò truyền đến "Ta muốn xem ngươi rốt cuộc có thể thi bao nhiêu điểm."

Dịch Thiên Hành trong lòng do dự, đang muốn từ chối, lại bị một câu sau của nha đầu này ép cho yên lặng gật đầu đồng ý.

" tháng là sinh nhật của ta, coi như đó là quà sinh nhật cho ta đi."

Trâu Lôi Lôi vỗ vai hắn, hào khí can vân nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio