Bạn gái bảo thanh niên đi lấy ảnh về, nhưng cậu không chịu. Cậu không dám liên lạc với chú, mà cũng chẳng tin người ấy sẽ thật sự dùng những bức ảnh đó để làm này làm nọ.
Thanh niên không ngờ rằng chú lại là người đến gặp mình.
Thanh niên không còn cách nào nên chỉ đành tạm nghỉ học. Cha cậu không thể biết chuyện này, bởi vậy cậu còn phải quay lại lớp.
Nhưng có mấy môn cậu có thế trốn được, cũng chuyển ra khỏi ký túc xá đến ở phòng bạn gái đang thuê.
Dù sao với thân thể bây giờ, nếu cậu không có chốn nào để dừng chân cũng bất tiện.
Bởi vì lâu rồi cậu không lên lớp nên không biết rằng chú đã đến lớp tìm mình, còn đến cả ký túc xá.
Lúc thanh niên dọn ra có lấy lý do là ở chung với bạn gái.
Bạn gái cũng phối hợp với cậu, đến giúp thanh niên dọn đồ đạc.
Thanh niên có mời mấy người trong kí túc ăn bữa cơm rồi mới dọn ra ngoài. Chú đến tìm, lão đại không nghĩ nhiều bèn nói: “Nó với bạn gái đi ra ngoài ở rồi.”
Vừa dứt lời, lão đại đã cảm thấy sắc mặt của chú thay đổi. Đó là kinh ngạc rồi không thể tin nổi, nhưng trong nháy mắt chú đã nhanh chóng thu lại.
Chú gật đầu: “Vậy à, hoá ra đã có người yêu à, vậy mà tôi không biết.”
Lão đại cười hì hì: “Đúng thế, mới vào đại học đã có người yêu rồi, thằng nhóc thối.”
Lão đại còn chưa nói hết thì đã bị lão nhị tàn nhẫn kéo áo, để con hàng thiếu thông minh này câm miệng.
Chờ sau khi chú hỏi địa chỉ rõ ràng, lão đại mới nhe răng trợn mắt vuốt phần bụng bị cấu sưng của mình, nói với lão nhị: “Sao mày cấu tao ác thế hả thằng kia!”
Lão nhị lườm một cái:” Sao cái gì mày cũng bô bô được thế, lỡ may Tiểu Khâm không muốn cho người nhà biết nó ở chung với bạn gái thì sao hả?! Mày thì hay rồi, dùng một cái miệng đã vạch trần hết tất tần tật.”
Lão đại bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ đầu một cái: “Là do tao thấy hai người họ quan hệ tốt mà. Mày xem, mỗi chủ nhật Tiểu Khâm không đi đến chỗ người yêu nó thì cũng đến chỗ ông chú đấy thây.”
Lão nhị chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Quan hệ tốt mà chú đó còn cần mày mới biết á, mày khuyết não hả!”
Lão đại do dự một hồi mới nói “Vậy làm thế nào bây giờ.”
Lão nhị lại cấu eo lão đại: “Gọi điện thoại cho Tiểu Khâm đi!”
Lúc thanh niên nhận được điện thoại thì vô cùng căng thẳng. Cậu cúp máy rồi nói cho bạn gái biết, hỏi làm thế nào bây giờ. Cái bụng của cậu lúc này sao mặc được quần áo.
Nhóc con trong bụng cậu đã bốn tháng rồi, bụng dần dần nhô lên, mà hành động của chú thì không thể khống chế được.
Lỡ may bị phát hiện là xong.
Trong điện thoại thanh niên hoảng hốt, còn bạn gái ở đầu dây bên kia lại vô cùng ngầu mà cởi áo blouse trắng ném cho trợ lý, sau đó nói với thanh niên: “Chờ đấy.”
Lúc chú theo địa chỉ tìm đến dưới lầu toà nhà vừa cũ vừa nát này, đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại cảm thấy mình buồn cười.
Lấy gia cảnh của thanh niên, sao có khả năng không ở được một căn nhà tốt. Trừ phi cậu không dám nói về cô người yêu này cho gia đình, lén lút nuôi.
Hoặc là yêu thì uống nước cũng no, cậu thích dùng cuộc sống khổ cực để chứng minh ái tình.
Chú nhìn cái hộp để trên ghế phụ, đó là chiếc đồng hồ đeo tay mà lúc đi công tác hắn mua cho cậu thanh niên. Không ngờ tiếp đó cậu đã tặng cho mình một lễ vật lớn đến thế.
Chú đẩy cửa xuống xe, đừng dưới lầu, nhất thời do dự có nên đi lên hay không.
Cứ nhớ đến việc thanh niên cầu xin mình đừng lên giường với người khác, vậy mà cậu lại có bạn gái là hắn lại nổi điên.
Không ngờ cũng có ngày hắn bị người đùa giỡn thế này.
Hắn còn tưởng rằng, ánh mắt đong đầy tình cảm mà thanh niên nhìn mình là thật.
Rốt cuộc, chẳng qua hắn chỉ tưởng bở mà thôi.