Nghiêm Tự nhập viện tại thành phố C hơn một tháng, mọi thông tin đều bị phong tỏa, ngoại trừ các nhân viên có liên quan của tổ tiết mục, không một ai biết được tin ảnh đế ngã ngựa bị thương.
Thời gian này, Kha Tây Ninh ban ngày đi quay chương trình, tối đến lại vội vã trở lại bệnh viện với Nghiêm Tự. Mỗi lần trước khi Kha Tây Ninh đi, Vu Lôi sẽ chủ động đưa cho cậu một hũ canh, kêu cậu mang cho Nghiêm Tự.
Có khi là canh cá trích, có khi là canh sườn, có khi lại là canh gà hầm nhừ tới thơm nức.
Nghiêm Tự ăn một hai lần còn được, ăn nhiều hắn lại thấy bổ quá.
Mỗi lần cửa phòng bệnh mở ra, Kha Tây Ninh đi vào, hắn rũ mắt nhìn xuống thấy hũ canh đại bổ trong tay cậu, trước mắt lại tối sầm.
Kha Tây Ninh đặt hộp giữ ấm lên chiếc tủ đầu giường, biết Nghiêm Tự không muốn ăn, cậu bèn ân cần giảng giải: “Vu Lôi bận rộn ghi hình mà còn nghĩ đến anh, canh này hầm từ bảy tám giờ sáng đến tận tối, rất vất vả, anh ấy quan tâm anh lắm đó.”
Trong miệng Nghiêm Tự toàn là vị canh cá tối qua, hắn không muốn uống, hỏi: “Em không ghen sao?”
“Ghen gì cơ?” Kha Tây Ninh múc ra một bát, giơ muỗng canh tới bên môi Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự không khuất phục, hắn lẳng lặng tránh đi, nói: “Anh ta mỗi ngày vất vả hầm canh cho anh, em không ghen sao?”
“Không ghen.” Kha Tây Ninh thản nhiên nói, “Em đâu phải đàn ông bụng dạ hẹp hòi. Nhóc thứ hai nhà thầy Vu cũng sắp chào đời rồi, em ghen cái gì cơ chứ.”
Nghiêm Tự vẫn không muốn uống: “Em biết vì sao anh ta ngày nào cũng hầm canh cho anh không?”
Kha Tây Ninh cứng rắn đưa muỗng canh tới bên môi Nghiêm Tự, mắt không chớp lấy một lần: “Không muốn biết, anh uống xong đã rồi nói.”
Nghiêm Tự đùa đùa: “Anh ta từng nói đàn ông sau khi kết hôn sẽ không còn chú trọng giữ dáng nữa. Vu Lôi muốn anh cũng trở thành như anh ta.”
Kha Tây Ninh không thèm để ý hắn, nói: “Bác sĩ nói anh phải bồi bổ nhiều.”
Nghiêm Tự cố căng da đầu, nói: “Em không muốn người đàn ông của em thành bụng bia đâu, đúng không.”
Kha Tây Ninh: “Anh thành bụng bia em vẫn sẽ yêu anh.”
Nghiêm Tự giật mình, thấp thỏm hỏi lại: “Thật hả?”
“Giả đấy.” Kha Tây Ninh thử tưởng tượng cảnh ấy, cảm thấy bản thân có vẻ hơi khó chấp nhận. Cậu một hơi uống sạch hũ canh gà đại bổ, lau đôi môi bóng mỡ, rũ mắt nói: “Ngày mai em sẽ nói chuyện với thầy Vu, bảo anh ấy không hầm nữa.”
Trong lòng Nghiêm Tự rất phức tạp, không biết nên vui hay nên buồn.
Mối quan hệ của hai người cũng trở thành bí mật công khai trong tổ tiết mục. Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh thoạt nhìn là hai nhân vật không liên quan gì tới nhau, hai người làm sao quen biết, rồi còn yêu nhau, mối nghi hoặc này gần như đã trở thành câu đố thiên cổ của giới giải trí. Nhân viên công tác ai cũng có một trái tim ham hóng hớt tột độ, nhưng không ai dám đi tìm thẳng đương sự mà hỏi.
Cuối năm có hai việc quan trọng.
Công tác ghi hình của chương trình thực tế kết thúc, và Nghiêm Tự xuất viện.
Ngày đóng máy vừa vặn vào buổi tối, biên đạo bỏ tiền túi mua vài thùng pháo hoa. Nhân viên công tác tụ tập chụp ảnh kỷ niệm, pháo hoa nở bừng sinh mệnh ngắn ngủi trên bầu trời đêm, hoa lệ sáng lóa trong giây lát rồi vụt tắt. Kha Tây Ninh đứng trong đám người nháo nhác, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thầm nghĩ một năm nữa lại qua đi.
Tết Nguyên Đán năm ngoái cậu đón ở đoàn phim ‘Nói mê’, năm nay đón ở tổ tiết mục ‘Thách thức chính mình’, nhưng cõi lòng đã không còn như trước nữa. Một nhân viên công tác tiến tới xin Kha Tây Ninh chụp hình chung một tấm.
Cô gái dùng app chụp ảnh dễ thương, mọc ra hai cái tai thỏ. Kha Tây Ninh chưa từng dùng thứ này, cậu ngẩn người mất một lúc, mà người kia đã vui sướng cầm di động chạy đi chụp ảnh với người khác rồi.
Kha Tây Ninh đi tới một góc ít người, ngồi xổm xuống ấn dãy số điện thoại của Nghiêm Tự, gọi đi.
“Chúc mừng năm mới.”
Nghiêm Tự mỉm cười, qua một hai tiếng nữa cậu sẽ trở lại bên hắn. Hắn nói: “Chúc mừng năm mới.”
Ngừng một lát, hắn hỏi: “Bên chỗ em náo nhiệt lắm hả.”
“Ừm.” Kha Tây Ninh nói, “Bắn cả pháo hoa nữa, lát nữa em quay video cho anh xem.”
Nói rồi, cậu cúp máy, giơ di động lên quay cảnh bầu trời, mãi đến khi tê tay mới hạ xuống, chia sẻ thành phẩm cho Nghiêm Tự.
Trên giao diện wechat.
Nghiêm Tự hỏi: “Sao em không chơi cùng họ?”
Kha Tây Ninh nghĩ một lúc, trả lời thật lòng: “Em không muốn chơi, muốn ở với anh.”
Lúc bận còn đỡ, đến khi rảnh rỗi Kha Tây Ninh sẽ lại nhớ tới Nghiêm Tự đang ở phòng bệnh một mình, nghĩ liệu hắn có thấy cô đơn hay không, vết thương có bị đau hay không. Xung quanh càng náo nhiệt càng dễ khiến cậu nhớ tới hắn.
Cảm xúc này nói ra thật ngượng ngùng. Suy cho cùng hai người không còn là đôi tình nhân ở thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, mà là chồng chồng già hết ly ly hợp hợp giờ đang thử quay lại bên nhau, từng có thời gian vì bên nhau quá đau khổ mà định chia tay cả đời cũng không gặp lại. Nhưng tâm trạng Kha Tây Ninh hiện tại chính là như vậy, cậu thường xuyên nhớ tới Nghiêm Tự, rất nhớ hắn.
Cậu như trở lại là cậu fan nhỏ say mê đại minh tinh bảy năm về trước, nhưng tâm thái hiện tại hơi khác, cậu thẳng thắn hơn, cũng tự nhiên hơn.
Mười hai giờ đêm, chuông đồng hồ điểm vang.
Trong màn đêm, bóng hai người quấn lấy nhau chặt chẽ phản chiếu lên cửa kính bệnh viện. Nụ hôn kịch liệt khó cưỡng qua đi, Kha Tây Ninh thở dốc ghé vào lòng Nghiêm Tự.
Vết thương của Nghiêm Tự đã gần khỏi hẳn, hoạt động thoải mái, bác sĩ kiểm tra xong đã nói ngày mai hắn có thể xuất viện. Hắn xoa xoa sống lưng Kha Tây Ninh, rũ mắt hôn lên xương quai xanh tinh xảo, nói: “Làm nhé?”
Kha Tây Ninh lắc đầu: “Thôi, đây là bệnh viện.”
Nghiêm Tự tôn trọng ý muốn của cậu, im lặng phủ người xuống, cởi chiếc quần thể thao cậu mặc trên người.
Kha Tây Ninh nằm trên giường bệnh, mái tóc mềm mại ướt mồ hôi, hai mắt mê man. Ga trải giường trắng tinh mang cảm giác cấm dục càng làm nổi bật đường nét khuôn mặt tinh xảo của cậu.
Một người cao ngạo như Nghiêm Tự, lúc này đang nửa quỳ dưới chân Kha Tây Ninh, dùng miệng giúp cậu thư giãn.
Cuối cùng, Kha Tây Ninh nắm chặt ga giường, khẽ rên một tiếng. Cậu thật sự rất thoải mái, cảm giác ấy rất khó hình dung, giống như bắt cậu chết ngay tại giây phút này cũng được.
Nghiêm Tự ngồi dậy vỗ về bên má Kha Tây Ninh, cười dịu dàng.
Kha Tây Ninh hốt hoảng: “Mau nhổ ra.”
Nghiêm Tự vẫn cười.
Kha Tây Ninh nói: “Bẩn lắm đấy.”
“Của em.” Hắn đáp, “Không sao.”
Nghiêm Tự vào toilet xúc miệng, sau khi trở ra lại ôm lấy Kha Tây Ninh hôn sâu.
Cuối cùng hai người vẫn làm.
Sau khi xuất viện, Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự cùng ngồi một chuyến bay trở về. Máy bay hạ cánh, Kha Tây Ninh nói: “Anh còn nhớ ngày đầu tiên em đi quay ‘Thách thức chính mình, cảm thấy trời đêm rất đẹp, chụp gửi wechat cho anh không?”
“Anh nhớ.” Nghiêm Tự nói, “Sau hôm ấy, anh bay tới gặp em.”
Kha Tây Ninh: “Em nói khách sạn có máy nhiễu sóng, là giả đấy.”
“Anh biết.” Nghiêm Tự cười nói, “Khách sạn còn không có, lấy đâu ra máy nhiễu sóng. Tối đó em ở trên núi, tín hiệu không tốt.”
Kha Tây Ninh ừ một tiếng, nói: “Lúc tín hiệu bị ngắt, thực ra em đã nói với anh một quyết định. Em quyết định sẽ chuyển tới sống cùng anh.”
Nghiêm Tự dừng bước.
Kha Tây Ninh: “Sao vậy?”
“Anh đã đổi một căn nhà mới.”
Kha Tây Ninh nhíu mày: “Vì sao?”
“Anh cho rằng em không thích căn cũ.” Căn nhà đó chứa đựng quá nhiều hồi ức không vui, Nghiêm Tự nghĩ là Kha Tây Ninh không thích nên mới không chịu ở chung, khoảng thời gian trước hắn đã tìm người môi giới mua một căn nhà mới.
Kha Tây Ninh sửng sốt: “Em đâu có không thích.”
Căn hộ cũ đã làm bạn với hai người suốt bảy năm. Cậu từng lặng lẽ một mình chờ đợi, cũng từng oán giận thầm mắng Nghiêm Tự. Nhưng hai người đã ở đó trải qua những ngày ngọt ngào hạnh phúc nhất, nơi đó chứng kiến những thăng trầm trong hôn nhân của hai người.
Kha Tây Ninh đã thấy căn hộ Nghiêm Tự mới mua.
Đó là căn hộ theo phong cách phương Tây, diện tích rộng lớn, ước chừng năm trăm mét vuông, khoảng bằng một sân bóng đá mini. Khoảng đất trống bên ngoài căn nhà dựng lên một hàng rào sơn màu trắng ngà, trồng đầy hoa hồng sặc sỡ sắc màu.
Trước cửa nhà là một hồ bơi thật rộng, mặt nước xanh trong phản chiếu nền trời trong vắt.
Hết chương .