Nhìn cậu bé con trong hình rất thanh tú, mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng chỉ từ ngũ quan cũng đủ để dự đoán được giá trị nhan sắc về sau sẽ rất nghịch thiên. Cậu nhóc hẳn là con lai, mái tóc đen như gỗ mun, đôi mắt xanh biếc rạng ngời tựa như viên bảo thạch vô giá, làn da màu trắng sữa đặc thù của người da trắng, khi cười rộ lên bên má trái còn có một lúm đồng tiền ngọt ngào.
Kha Tây Ninh không biết nên hình dung tướng mạo của cậu bé con này như thế nào, bởi dùng bất cứ từ ngữ ca ngợi nào cũng không hề quá lời. Kiểu ngoại hình này đặt ở bên ngoài giới giải trí đã là đẹp, nhưng cho dù là ném vào trong giới giải trí, thì cũng có thể đánh bại được phần lớn các ngôi sao nhí ở trong nước.
Trên tài liệu giấy trắng mực đen có ghi chép lại các tư liệu cơ bản trong suốt ba năm từ lúc cậu bé được sinh ra cho tới nay.
Tên của cậu bé là Trần Bì Bì, tên tiếng Anh là Peter. Bất luận là tên tiếng Trung hay tên tiếng Anh, Kha Tây Ninh đều thấy không quá hợp với khuôn mặt thiên sứ ở trong ảnh. Cậu tiện tay lật giở vài trang trong tập hồ sơ, cậu dần dần biết được Trần Bì Bì thực ra không phải họ ‘Trần’, có lẽ căn bản người ta không biết cậu bé họ gì, chẳng qua cái họ ‘Trần’ này là của giám đốc cô nhi viện mà thôi, tất cả những đứa trẻ sống trong cô nhi viện này đều mang họ Trần.
Năm ấy Bì Bì được người ta dẫn vào trong cô nhi viện thì đã một tuổi rưỡi, không giống như đứa trẻ sơ sinh đối với thế giới này chỉ có ngây thơ và vô tri. Cậu bé đã có một chút ý thức của riêng mình, có thể nói cho người khác biết tên tiếng Anh của mình, có thể miêu tả dáng vẻ của mẹ với người lạ, nhưng lại không nói được tên của mẹ.
Cậu bé là đứa trẻ bị vứt bỏ.
Không giống với những đứa trẻ bị bỏ rơi khác, cậu bé đã được người mẹ ruột của mình nuôi hơn một năm rồi mới bị bỏ rơi. Kha Tây Ninh khó mà tưởng tượng nổi trên thế giới này lại có một người mẹ như vậy, có thể tàn nhẫn quyết tâm vứt bỏ một tiểu thiên sứ, còn là dưới tình huống đã nuôi đứa trẻ lâu đến như vậy.
Mặc dù những điều trong hồ sơ đã được người viết trau chuốt qua, nhưng có một đoạn tương đối chân thật là trích dẫn lời của một cô giáo trẻ trong cô nhi viện.
“Mùa đông hai năm trước, tôi từ đằng xa đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc gọn gàng dẫn theo một cậu bé con lai để lại trước cửa cô nhi viện. Người phụ nữ ấy quay người rời đi, tôi vội vội vàng vàng chạy ra, dù gọi thế nào đối phương cũng không đáp lại tôi. Tôi khẳng định rằng cô ấy có nghe thấy, bởi vì tôi đã gọi rất lớn tiếng, nhưng người mẹ đó từ đầu tới cuối chưa hề ngoảnh đầu lại, cô ấy bỏ đi rất dứt khoát.”
“Chuyện cha mẹ ruột đưa con bỏ lại trước cổng cô nhi viện của chúng tôi… rất bình thường, hàng năm chúng tôi đều có những ví dụ như thế. Nhưng những trường hợp đó đều là vì gia đình vô cùng nghèo khó không có tiền để nuôi nổi con, mà những đứa trẻ bị bỏ rơi đều là các bé gái sơ sinh. Rất hiếm có trường hợp nào là con lai lại lớn lên xinh đẹp như Bì Bì bị bỏ lại, huống hồ nhìn mẹ của cậu bé cũng không giống kiểu người không có tiền, quần áo cho bé mặc cũng là đồ tốt. Bởi vậy tôi thực sự không thể hiểu nổi.”
“Tôi vẫn còn nhớ rất rõ năm ấy. Bì Bì mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, trên đầu đội mũ len, bé đứng ở trong tuyết cứ như một người tuyết mập mập vậy, bé cứ ngoan ngoãn mà đứng chờ mẹ quay lại. Tôi hỏi bé mẹ đi đâu rồi, bé nói mẹ đi mua kem Vani cho bé. Ngày mùa đông, làm gì có cửa hàng nào bán kem chứ, mà cho dù có, thì giữa trời lạnh như vậy cho một đứa trẻ ăn kem, người mẹ đó cũng chẳng hề xứng đáng là mẹ. Tôi khuyên bé đừng đợi nữa, nhưng thằng bé sống chết không chịu, thân hình nho nhỏ ngồi xổm trước cổng đợi tới tận nửa đêm, cuối cùng bị lạnh cóng đến chịu không nổi, rốt cuộc thằng bé cũng hết hy vọng khóc nấc lên một hồi. Tới hôm sau còn bị cảm.”
Mùa đông năm kia quả thật rất lạnh. Kha Tây Ninh vẫn còn nhớ mùa đông năm ấy, cậu đang quay [Nói mê]. Đầu mùa đông, đoàn phim cũng chẳng cần phải tạo ra tuyết ra để xây dựng bầu không khí quay. Cậu không thể tưởng tượng nổi một đứa trẻ như Bì Bì lại đứng ở giữa trời tuyết chờ tới tận nửa đêm.
Nghiêm Tự ở trong phòng khách gọi Kha Tây Ninh ra ăn mỳ.
Kha Tây Ninh vẫn đang đắm chìm trong những năm tháng phức tạp mà Bì Bì phải trải qua nên khó có thể phục hồi tinh thần. Nghiêm Tự thấy Kha Tây Ninh không phản ứng lại với mình, hắn tưởng rằng cậu không nghe thấy nên liền đi tới phòng ngủ, nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu, vậy hắn biết cậu đang ở thư phòng.
Nghiêm Tự vặn tay nắm cửa thư phòng.
Vẫn còn rất nhiều nội dung Kha Tây Ninh chưa kịp đọc, Nghiêm Tự sắp đẩy cửa bước vào, cậu cũng không hiểu tại sao mà bản thân lại vô cùng hoảng loạn sửa sang lại hồ sơ, thả tập hồ sơ ấy về đúng vị trí của mình. Sau cùng hồ sơ đề cập tới Bì Bì lại một lần nữa nằm yên lặng trong ngăn kéo.
Nghiêm Tự đẩy cửa ra.
Kha Tây Ninh liền đứng ở trước cửa, nói: “Đi thôi anh.” Nói rồi cậu đi lướt qua Nghiêm Tự, làm như không có chuyện gì phát sinh hết mà bước thẳng ra phòng khách.
Nghiêm Tự khẽ nhíu mày, hắn không quên liếc nhìn qua thư phòng, chẳng hề phát hiện có điều gì không đúng.
Hai bát mỳ cà chua trứng nóng hổi được đặt trên bàn trà thủy tinh. Nghiêm Tự còn thả vào đó một chút hành, màu xanh điểm xuyết khiến cho người ta chỉ muốn ăn ngay. Hắn chuẩn bị cả hai đôi đũa gỗ ở hai bên.
Kha Tây Ninh ngồi xuống, cậu trước tiên đoan đoan chính chính uống một chút nước mỳ nóng.
Nghiêm Tự liền hỏi: “Em thấy thế nào?”
Kha Tây Ninh quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc bình luận: “Đầu lưỡi của em gần như sắp rơi ra luôn rồi.”
Nghiêm Tự nhàn nhạt () nói, “Vậy em để cho anh xem xem cuối cùng là đã rơi ra chưa nào.”
() Gốc là ‘ Mạn bất kinh tâm – 漫不经心’
“A ____”
Kha Tây Ninh hé miệng.
Nghiêm Tự cúi đầu hôn cậu một cái. Hắn bình tĩnh bảo: “Đầu lưỡi vẫn còn tốt lắm.”
Kha Tây Ninh liền cười đáp: “Vậy vẫn có thể hôn được đúng không?”
Nói rồi cậu chủ động tặng một nụ hôn lên má của Nghiêm Tự: “Cảm ơn bếp trưởng nửa đêm vẫn nấu mỳ cho em, ăn rất ngon.”
Nghiêm Tự cười cười.
Lúc sau, Kha Tây Ninh phát huy cảnh giới cao nhất của việc lúc ăn và ngủ thì không nói chuyện. Cậu không nói chuyện nữa, cầm lấy đôi đũa ở bên cạnh lên, cuộn những sợi mỳ vàng óng bỏ vào miệng. Nghiêm Tự thì lại cầm điều khiển lên mở TV.
Gần tới lễ mừng năm mới, các đài truyền hình siêng năng chiếu lại những bộ phim thịnh hành của năm ngoái. Chi phí chế tác của [Nói mê] thấp, lúc trước địa vị của các diễn viên cũng thấp, việc phát sóng trên truyền hình vệ tinh cũng bị hạn chế. Thế nhưng kể từ năm ngoái khi bộ phim đại bạo, các đài truyền hình kiến phong sử đà () mà đồng ý để phát sóng bộ phim. Trước lễ mừng năm mới, [Nói mê] lại được các đài phát lại, ratings vẫn cao như trước chứ không hề giảm.
() Kiến phong sử đà ‘见风使舵’ : Nhìn hướng gió mà bẻ lái.
Bộ phim đã chiếu được không ít tập, vừa vặn đang tới tập Lộ Linh mặt mày rạng rỡ quay trở lại cô nhi viện.
Ánh mắt của Kha Tây Ninh dần dần bị màn hình TV hấp dẫn.
Phần diễn của Thẩm Tân Nam trong bộ phim này không hề ít, Nghiêm Tự cho rằng Kha Tây Ninh là quan tâm tới Thẩm Tân Nam, cho nên trong khoảnh khắc ngắn ngủi sự ghen tuông lại dạt dào.
Kha Tây Ninh ăn được nửa bát mỳ, thì đột nhiên ngừng đũa, giọng nói có chút nghiêm túc: “Anh… gần đây anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với em không?”
Ý của cậu chính là chuyện nhận nuôi Bì Bì. Kha Tây Ninh cũng chẳng người kẻ ngốc, cậu nhìn thấy hồ sơ về một cậu bé ba tuổi bị cha mẹ bỏ rơi trong thư phòng, bởi vậy cũng gần như đã đoán được nguyên nhân vì sao Nghiêm Tự lại tập hợp tư liệu. Kha Tây Ninh không chỉ có một lần từng đề cập tới chuyện mình thích trẻ con, trước khi ly hôn, cậu cũng từng có suy nghĩ nhận nuôi một đứa trẻ. Nhưng cuối cùng cái ý nghĩ ấy lại không thể thực hiện.
Bởi vì Kha Tây Ninh cảm thấy quá trình trưởng thành của một đứa trẻ có liên hệ chặt chẽ với hoàn cảnh gia đình. Mà bản thân cậu đã trải qua điều đó. Nếu như hai vị trưởng bối có khoảng cách quá lớn, thì tuổi thơ của đứa trẻ khẳng định là cũng sẽ bị ảnh hưởng. Sau khi trăn trở, cậu cũng từ bỏ ý định nhận con nuôi ở trong đầu.
Ban đầu cậu còn chưa xác định được bản thân có muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không, nói gì đến việc còn làm liên lụy tới một đứa trẻ vô tội vào hoàn cảnh gia đình không hạnh phúc như vậy.
Thế nhưng hẳn là Nghiêm Tự vẫn nhớ rất rõ chuyện Kha Tây Ninh thích trẻ con, bởi vậy mới nhận nuôi một đứa. Kha Tây Ninh cũng không rõ lắm Nghiêm Tự đã lên kế hoạch chuyện này từ lúc nào. Cậu vẫn luôn lo lắng rằng Nghiêm Tự sẽ giống như trước đây, sẽ tự ý một mình quyết định ‘chuyện lớn’, chẳng bao giờ hỏi ý kiến của cậu.
Cứ tự nghĩ mình là đúng rồi mang tới ‘Kinh hỉ’ cho Kha Tây Ninh.
“Để anh nghĩ…” Nghiêm Tự đáp, tiếp đó hắn nói, “Hẳn là không có chuyện gì đâu.”
Cảm nhận vào giây phút này của Kha Tây Ninh rất phức tạp. Cậu chẳng thể nói được điều gì cả, bởi trước khi Nghiêm Tự trả lời, trong lòng cậu còn thầm trông đợi rằng Nghiêm Tự có thể nói đầu đuôi ngọn ngành chuyện này cho cậu biết, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau thương lượng và giải quyết.
Nhưng câu trả lời của Nghiêm Tự lại không phải điều mà cậu mong đợi.
Có thể là có chút thất vọng, nhưng sự thất vọng cũng không quá nghiêm trọng đến thế.
Cậu gật đầu, rồi lại tiếp tục cúi xuống ăn mỳ. Sau đó hai người cũng không nói gì nữa. Sáng sớm hôm sau, Kha Tây Ninh lại một lần nữa lẻ loi bay trở về thành phố S.
Quả nhiên là Dung Tuyết đã giảm bớt cho cậu rất nhiều công việc. Đạo diễn Ngô vẫn đang dừng chân tại thành phố S để làm việc, cô câu thông đúng nơi, vậy là vị đạo diễn danh giá này quyết định gặp mặt Kha Tây Ninh một lần. Hai người họ vừa gặp đã thân, trò chuyện rất vui vẻ. Đạo diễn Ngô nói ra rất nhiều quan niệm ở phương diện ‘Diễn xuất’, Kha Tây Ninh đều có thể đáp lại vài ba câu.
Đối với đạo diễn Ngô mà nói, đây giống như sự vui sướng vừa được tương phùng với tri âm.
Hai ngày sau, mùng một đầu năm.
[Tiểu Lưu Ly] khiêm tốn ra rạp.
Đạo diễn Ngô hẹn Kha Tây Ninh buổi chiều tới casting, cậu không có cách nào để trở về cùng đi xem suất chiếu đầu tiên với Nghiêm Tự.
Cậu bảo Vu Thiến Văn mua cho mình một vé xem phim tại thành phố S, Kha Tây Ninh quyết định sẽ một mình đi xem bộ phim này, cậu muốn xem lại mình và Nghiêm Tự của chín năm về trước, nhìn một chút những phong hoa tuyết nguyệt từng bước qua.