Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

chương 121: bị lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Con người Văn Khúc Ý nhìn thì lạnh như băng, cao ngạo không ai bằng, giống như người đẹp băng giá bước ra từ trong sách. Nhưng thực chất anh lại là một người rất dịu dàng và nhiệt thành. Từ Kiều từng cười khanh khách mà giới thiệu người thương với Kha Tây Ninh, bảo Văn Khúc Ý rất thích phim ‘Hiệp sĩ tia chớp’ mà Kha Tây Ninh đóng thời trẻ. Hồi đó, trong đầu Kha Tây Ninh còn nổi lên một chút nghi hoặc, thầm nghĩ một người trưởng thành, lại còn là nghệ thuật gia như Văn Khúc Ý, làm sao lại đi thích bộ phim hoạt hình dành cho trẻ con kia.

Nhưng sự thật chính là như vậy. Mỗi người đều có một mặt mâu thuẫn. Chẳng hạn như Nghiêm Tự, cả người luôn toát lên vẻ ‘khuôn sáo mẫu mực’, vậy mà lại có thể trút bỏ những gông xiềng ấy khi ở trước mặt Kha Tây Ninh, thậm chí còn làm những chuyện khiến người ta đỏ mặt ở nhiều nơi khác nhau. Hoặc như Từ Kiều, một người cao ngạo tự luyến như anh ta, ở bên Văn Khúc Ý lại trở thành bên yếu thế, như sắt thép bị luyện mềm oặt. Hoặc lại nói như Văn Khúc Ý kia, người ngoài nhìn vào thấy anh chẳng khác gì một đóa hoa cao lãnh, chỉ dám đứng xa thưởng thức chứ không dám dâm loạn, thế nhưng khi ở cùng Từ Kiều, anh lại hoàn toàn lộ ra bản tính trẻ con ấu trĩ của mình.

Từ Kiều bận rộn công tác, gần một tuần không được gặp người thương. Hôm đó là ngày tuyết vừa tan, tiết trời ấm lên nhưng vẫn hơi lạnh, thoạt nhìn có vẻ là một ngày tốt lành. Từ Kiều trở về nhà như bình thường, một tay chống trên tủ giày gỗ Hoa Lê thiết kế theo phong cách Bắc Âu, từ trong miệng thở ra một luồng khí nóng, cất tiếng gọi: “Bảo bối, ông xã về rồi nè.”

Không ai đáp lại.

Chuyện này rất bình thường. Mỗi lần Từ Kiều dùng những xưng hô buồn nôn hoặc tự xưng là ‘ông xã’, Văn Khúc Ý đều lười chẳng buồn đáp lời hắn, làm bộ không nghe thấy, biếng nhác ngồi một mình trên sopha phòng khách, hai tay bưng cốc trà hoa dưỡng sinh được các cụ già ưa thích, cẩn thận nhấp từng ngụm nhỏ… bởi vì anh rất sợ bị bỏng.

Nhưng hôm nay Văn Khúc Ý không ngồi, anh đang đeo tạp dề, mặt lạnh tanh cầm xẻng nấu ăn, cả người tràn ngập khí thế thâm cừu đại hận, người sống chớ lại gần. Mà chỗ ngồi trên sopha vốn thuộc về anh, lúc này lại đang bị một đứa nhóc ngoại quốc lạ mặt chiếm cứ. Bộ dạng tên nhóc này xinh xắn quá thể, da dẻ non nớt mềm mại, hàng lông mi cong ngoan ngoãn rũ xuống, mặc dù không biết bị ai cắt cho quả tóc bát úp sứt sẹo, nhưng vẫn khó lòng che được dung mạo khiến người ta phải ngỡ ngàng kia.

Đứa bé nhìn chằm chằm cốc sữa trong tay, đôi chân ngắn ngủn lúc lắc qua lại. Văn Khúc Ý chưa bao giờ xuống bếp, hôm nay dường như vì thằng nhóc này mà bước vào phòng bếp chướng khí mù mịt. Từ Kiều kinh ngạc không sao tả xiết, nhìn bóng lưng Văn Khúc Ý chăm chú, trong lòng vô cùng rối rắm. Trong nhận thức của Từ Kiều, nghệ thuật gia là những người sẽ không bao giờ động tay vào dầu muối nhân gian, nhất là bảo bối với đôi tay không dính nước mùa xuân của mình, nhiều nhất cũng chỉ chạm vào thuốc màu và giấy vẽ… cùng với cơ thể hắn mà thôi. Những thứ khác anh không được chạm tới, vì cơ thể hoàn mỹ của anh chính là một tác phẩm nghệ thuật.

Bảo bối của hắn, bảo bối mà hắn nâng trên tay sợ lạnh, ngậm trong miệng sợ tan, thế mà lại vào bếp vì một thằng nhóc không rõ lai lịch!

Từ Kiều nổi giận đùng đùng: “Nó là ai?” Mức độ của cơn giận này tương đương với việc bị cắm cho cặp sừng to bự!

Văn Khúc Ý quên mở máy hút khói, bị sặc, mặt mũi lấm lem. Nhưng sắc mặt anh vẫn không một gợn sóng, nói: “Con trai em.”

Từ Kiều chảy xuống hai dòng lệ, mình thật sự bị cắm sừng rồi.

Văn Khúc Ý ngừng một lát, hai má khẽ ửng đỏ như cánh hoa đào, anh nói: “Cũng là… con của anh đó. Nào, Bì Bì, gọi ba lớn đi.”

Ba tia sét dội thẳng xuống đỉnh đầu Từ Kiều. Vô số tiếng ‘ầm ầm ì ùng’ dày đặc không ngớt vang lên trên trần nhà.

Văn Khúc Ý gia thế hiển hách, trời sinh tính tình dịu dàng, từ bé đã được bảo bọc rất kỹ càng, nếu phải dùng một loài hoa để hình dung, vậy anh chính là một đóa hồng được nuôi trong nhà kính, chưa từng phải trải qua mưa gió dập vùi. Từ Kiều lo anh mềm lòng nhận nuôi một đứa bé lai lịch bất minh, vất vả nuôi đứa bé khôn lớn, mai này ngộ nhỡ cha mẹ ruột của nó tới đòi con, đến lúc đấy sẽ dễ nảy sinh vài rắc rối không nhỏ, dù sao cũng phải điều tra kỹ lai lịch của nó mới yên tâm được.

Có việc quan trọng phải xử lý ngay. Nghiêm Tự đứng dậy, đeo dép lê bông đi tới cửa sổ sát đất, ấn gọi cho một dãy số. Hàn huyên vài câu xong, hai người đi vào việc chính. Không bao lâu, mọi tư liệu về Bì Bì đều được hắn cung cấp cho người ở đầu dây bên kia.

“Gần đây công ty của Từ Kiều gặp chút rắc rối, cậu ta bận rộn việc bên đó không dứt ra được.” Nghiêm Tự bàn chuyện xong rồi quay lại ngồi xuống bên giường, tự cười giễu nói: “Cậu ta nghĩ anh đang vô công rảnh rỗi, vợ không có ở bên, cho nên mới ném rắc rối này sang cho anh. Tài liệu về đứa bé tuổi mà em thấy ở thư phòng… chính là đứa nhỏ nhà họ.”

Thì ra là như vậy, từ đầu tới cuối chỉ là hiểu lầm.

Kha Tây Ninh tiếc nuối nói: “Em hơi buồn… em cũng khá thích Bì Bì, nhưng nó lại là con nhà khác.”

Nghiêm Tự bâng quơ nói: “Thằng nhóc đó bỏ nhà ra đi rồi. Sau khi tìm được anh sẽ dẫn nó về cho em chơi mấy hôm, sau đó mới trả cho Từ Kiều.”

Kha Tây Ninh tức giận đến mức run run môi: “…”

Cậu nạt: “Trẻ con là dùng để chơi hả?”

“Anh đùa thôi.” Nghiêm Tự giơ hai tay vội vã đầu hàng. Hắn hỏi: “Có điều em với đứa bé kia cũng chưa tiếp xúc bao giờ, sao lại thích nó? Hử?”

“Thì nhìn giá trị nhan sắc đó.” Kha Tây Ninh đáp rất thành thật, cậu chưa từng thấy đứa bé nào xinh xắn như Bì Bì.

Nghiêm Tự à một tiếng, chậm rãi lắc đầu, sau đó mới do dự mở miệng, giống như sợ làm trái tim pha lê của Kha Tây Ninh vỡ nát, “Tây Ninh à, em biết người phương Tây lão hóa nhanh thế nào không? Em không cần phải hâm mộ Từ Kiều, đợi thằng nhóc nhà cậu ta , tuổi sẽ không còn được như thế này nữa đâu.”

Đây là một quy luật tất yếu. Người Âu Mỹ ngũ quan lập thể, da dẻ trắng bóc, hồi còn bé trông ai cũng như tiểu thiên sứ, nhưng lỡ không để ý một cái là dậy thì thất bại ngay. Đối với bọn họ, tuổi tác chính là một con dao giết heo, bạn của ba năm sau chưa chắc đã nhận ra bạn của ba năm trước. Ngược lại, người châu Á lại lão hóa tương đối muộn.

“Nhóc ấy không phải người Châu Âu.” Kha Tây Ninh bất mãn, “Là con lai Á Âu, chắc chắn sẽ không dậy thì thất bại.”

Lời Kha Tây Ninh nói cũng là thật. Thông thường, con lai Á Âu sau khi trổ mã gương mặt sẽ thiên về nét châu Á hơn. Huống hồ khuôn mặt của Bì Bì chính là kiểu chắt lọc mọi tinh hoa của hai thứ gen này, trộn lẫn hai huyết thống lớn, cuối cùng tạo ra một khuôn mặt được ông trời ưu ái.

Nghiêm Tự: “Em vì đứa bé nhà người khác mà… so đo với anh?”

“Em không có.” Kha Tây Ninh chối biến.

Nghiêm Tự bèn nói sang chuyện khác: “Lúc trước em giận là vì hiểu lầm rằng anh tự ý nhận con nuôi mà không bàn bạc với em?”

Lần này Kha Tây Ninh rối rắm một hồi lâu.

Cậu thành thật gật đầu.

Nghiêm Tự đã tìm thấy nút thắt trong lòng Kha Tây Ninh, hắn nói: “Cùng một lỗi sai sao anh có thể mắc lại hai lần, em yên tâm.”

Kha Tây Ninh đã sớm không còn để bụng. Cậu do dự hỏi: “Vậy chuyện nhận nuôi… hay là, chúng ta cũng nhận nuôi một đứa đi.”

Sườn mặt hai người ghé sát, thân mật trao nhau nụ hôn. Nụ hôn kết thúc, Nghiêm Tự mới mỉm cười, đáp: “Không có cửa đâu.”

Giọng điệu hắn trầm ổn, tư thái thong dong. Kha Tây Ninh tức giận thiếu chút nữa thì nghẹt thở.

Trần Bì Bì, không, giờ nên gọi là Từ Bì Bì. Đứa bé này sinh ra đã bất hạnh, lại mắc bệnh tự kỷ nhẹ, bị hai ông bố ngờ nghệch nhận nuôi. Văn Khúc Ý có lòng mà không đủ sức, lại còn là người tính cách cũng chẳng phải dạng hoạt bát nhiệt tình, nói đến chuyện nuôi con vô cùng gian khổ, thường xuất hiện tình trạng đôi bên im lặng mắt to trừng mắt nhỏ. Từ Kiều vốn đã không ưa cái bóng đèn vô duyên vô cớ nhặt được này, cho nên lúc nào cũng làm mặt lạnh với nó.

Chứng tự kỷ khó khăn lắm mới dần đỡ hơn của thằng bé lại vì hai người này giày vò một trận mà có dấu hiệu tái phát. Đứa bé rất nhạy cảm, mới ngày thứ hai sau khi được nhận nuôi đã cảm nhận được Từ Kiều có ý kiến với mình. Từ Kiều lại thường xuyên cãi nhau với Văn Khúc Ý, gần đây những cuộc cãi vã luôn xoay quanh Bì Bì. Có một hôm Bì Bì nghe được nội dung cuộc cãi vã của hai người, cảm thấy mình là trói buộc của hai ba ba, một đứa nhóc bé hon hon, vậy mà lúc ấy đã lập tức hạ quyết tâm bỏ nhà ra đi.

Nó trở về phòng một mình, thu dọn đồ của mình vào một cái bọc nhỏ, lau nước mắt nhẫn nhục chịu đựng rời khỏi gia đình mới.

Từ Bì Bì bỏ nhà đi hai tiếng thì bị Văn Khúc Ý tìm được. Người Nghiêm Tự nhờ cậy còn chưa kịp ra quân.

Cùng lúc đó, ‘Tiểu lưu ly’ ngoài dự đoán trở nên nổi tiếng, mặc dù hơi thiên về chiều hướng xấu.

Đánh giá của khán giả về bộ phim này có khen cũng có chê. Không ít người cho sao kèm một dòng bình luận dài với rất nhiều từ tán thưởng mỹ miều, cũng có người đánh sao, kêu là ‘phim rác’, hai trận tuyến mỗi bên chiếm một nửa, giằng co nhau bất phân thắng bại.

sao: “Cốt truyện cũ rích, xoay quanh tuyến tình cảm của hai người đàn ông, gần như chẳng thấy nội hàm trung tâm đâu, không thể nghi ngờ, đây lại là một bộ phim rác rêu rao luận điệu cũ rích hòng kiếm nước mắt từ khán giả nữ. Cũng may diễn xuất của hai nam chính rất tốt, giúp cái phim cẩu huyết này trở nên mới mẻ thoát tục hơn, ba sao là dành cho diễn viên, không liên quan đến cả bộ phim nhé.”

sao: “Cùng bạn học đi xem bộ phim này, cuối cùng vì tranh luận phim có hay hay không mà suýt cãi nhau. Thật không hiểu nổi cậu ta nghĩ gì, một đứa con trai xem phim khóc tu tu vậy mà lại mặt dày nói đây là tình tiết cũ mèm từ bảy tám năm trước, hoàn toàn không mang đến cảm giác mới mẻ. Không nói nhiều nữa, sao.”

sao: “Xem xong phim mới quay lại nhìn tên của đạo diễn, tui chợt ngộ ra… chả trách. Đây không phải ông Trương Trạch – vị đạo diễn nổi danh chuyên quay phim khổ tình đấy sao? Phim của ổng chẳng có bộ nào là không lừa tình, lại còn giới thiệu là kết hợp giữa phim văn nghệ và phim tình cảm. Tui nói chớ, một ông già sao lại suốt ngày đi quay mấy cái phim khóc lóc sụt sùi thế này, sao không học theo phim Âu Mỹ nhà người ta, quay mấy thể loại khoa học viễn tưởng gì đó? Với cả, tui chân thành khuyên đạo diễn Trương một câu, mau tỉnh lại đi, muốn dựa vào bộ phim kiểu này dành giải thưởng, không có cửa đâu, quay chỉ tổ phí tiền. Mức độ chân thực của cảnh giường chiếu trong phim còn khiến tui cảm thấy nó chẳng khác gì phim sex…”

sao: “Tôi nghĩ các bạn đều đang có chút hiểu lầm. Vì sao các bạn lại nghĩ mấy cái phim theo chủ nghĩa anh hùng nhiệt huyết dạt dào của nước ngoài nhất định sẽ tốt? Những bộ phim tình cảm tinh tế xoáy sâu vào lòng người này cũng rất hiếm thấy, càng khỏi nói đến diễn xuất và giá trị nhan sắc của hai nhân vật chính đều không chê vào đâu được. Gì mà tình tiết bất ngờ bẻ lái? Việc Lưu Lê tiết lộ thân phận tui thấy đã có điềm báo trước rồi, các bạn không xem kỹ, xem không hiểu lại quay sang đổ tội cho biên kịch và đạo diễn.”

Tóm lại, dưới tình huống không mời một thủy quân nào, ‘Tiểu lưu ly’ chỉ dựa vào độ tranh luận có một không hai của nó mà nổi lên cuồn cuộn trong thị trường. Không ít khán giả chịu bỏ thời gian ra tranh luận rốt cuộc nó là một bộ phim hay hay phim dở. Lượng người xem dần tăng cao kéo theo tình hình tranh chấp của hai bên trận tuyến cũng càng ngày càng sôi sục. Nhiều khán giả vốn không hứng thú với bộ phim cũng bị kích thích tò mò mà tới rạp chiếu phim. Nhưng vì là đề tài đặc biệt, lượng khán giả cũng có hạn. Cùng lúc, bộ phim của ảnh hậu tiền nhiệm Tề Duyệt được công chiếu, khí thế hừng hực, chiếm cứ gần hết các khung giờ hot tại các rạp.

‘Tiểu lưu ly’ được công chiếu ngày thứ năm, doanh thu phòng vé đã vượt mức triệu tệ. Thành tích này dù không tính là rất tốt, nhưng với một bộ phim được đầu tư vốn không nhiều, con số ấy đã là không tầm thường. Khác với tình hình phòng vé, độ thảo luận của bộ phim trên mạng xã hội vẫn chưa hề có dấu hiệu xuống thấp, suy cho cùng đây cũng là bộ phim đồng chí quay từ năm trước của ảnh đế và tiểu sinh đang hot, chỉ riêng điều đó cũng đủ để khán giả bàn luận một cách khí thế ngất trời. Xét về mặt này, những bộ phim khác chỉ có thể ngước mắt trông theo mà hít bụi.

Nửa tháng sau, ‘Tiểu lưu ly’ hạ giá vé, tổng doanh thu phòng vé chưa đến triệu tệ.

Cốt truyện để lại tiếc nuối làm khán giả chuyển hướng sang hiện thực. Không ít fan của Nghiêm Tự và fan Kha Tây Ninh đều lặng lẽ chuyển thành fan CP của hai người, khao khát dõi theo mọi hành động ‘cọ xát’ của cả hai trong đời thực. Đại đa số họ đều là fan lý trí, không mạnh miệng hứa hẹn hai người thành một cặp, cũng không hy vọng bọn họ trở thành thù địch, chỉ cần là bạn bè có quan hệ tương đối tốt là được rồi.

Chồng chồng Nghiêm Khắc thanh thế to lớn, nghiễm nhiên trở thành CP chính thức trên màn ảnh được ca tụng nhiều nhất trong giới giải trí.

Quãng thời gian ‘Tiểu lưu ly’ công chiếu chỉ vỏn vẹn trong vòng chưa đến nửa tháng. Nó tựa như một chú bướm nhẹ nhàng rung cánh, xuyên qua đường hầm thời gian, chớp mắt một cách thần bí, thế nhưng lại dẫn ra bao điều mà người trong cuộc không thể lường trước.

‘Đại sư phong thủy’ được một nhà đài có tiếng mua lại bản quyền, sắp lên sóng. Phần thu âm của phim chưa ổn, Kha Tây Ninh bất đắc dĩ phải trở lại phòng thu âm ghi lại. Một ngày thu âm thuận lợi kết thúc, Kha Tây Ninh đang trên đường trở về nhà, chợt bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.

Trạng thái của người ở đầu dây bên kia rất không tốt, giọng nói khàn đặc, tràn đầy mệt mỏi.

Thẩm Tân Nam nói đầy tự trách: “Em xin lỗi… anh Tây Ninh, em không cố ý nói chuyện của anh với Nghiêm Tự ra ngoài, hôm đó em uống say quá.”

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio