"Con trước đây luôn ăn cơm bên ngoài, bận rộn đến độ ăn uống chẳng có quy luật gì." Ba Kha chậm rãi lắc đầu, ông nói những lời thấm thía, "Chuyện ấy đối với cơ thể là cực kì không tốt. Người ta nói, kết hôn chính là chung bếp sinh hoạt. Nhưng khai bếp mới là chung bếp."
Kha Tây Ninh không mong ba Kha cứ cố sức nói quá nhiều.
Cậu đút cho ông một thìa cháo, nhẹ giọng ngăn lại: "Ba, con biết rồi mà, sau này sẽ không ăn uống lung tung nữa."
"Con thì biết cái gì." Ba Kha liếc mắt nhìn Kha Tây Ninh, rồi không thèm để ý đến cậu nữa, ông trực tiếp vỗ vỗ lên mu bàn tay của Nghiêm Tự, vui mừng nói rằng, "Có con ở bên Tây Ninh, ba đây cũng an tâm rồi."
Ba Kha kéo tay hai người lại, để nắm vào cùng một chỗ.
"Đời này của ba không tốt đẹp gì, đã trở thành một tấm gương xấu cho bọn con." Ba Kha len lén lau nước mắt, ông thở dài nói, "Hai đứa các con nhất định phải sống thật tốt. Vợ chồng son có thể cãi nhau, nhưng lúc cãi nhau nhất định phải ngậm lại điều ấy có đáng hay không. Nếu không đáng thì nhất định phải có một bên xin lỗi trước. Có cái gì còn có thể quan trọng hơn bạn đời của mình chứ... Không hề có đâu."
Những lời này và những tiếc nuối khi sắp lâm chung cũng chẳng khác biệt gì mấy, Kha Tây Ninh càng nghe thì trong lòng càng khó chịu hơn.
Ba Kha quay đầu nhìn về phía Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự liền vội vàng cầm lấy tay của ông: "Ba."
"Tây Ninh là con trai ba." Ba Kha nói, "Trong lòng ba luôn thiên vị nó. Con của ba ba hiểu rõ nhất, nhìn nó ngoan ngoãn đơn thuần như vậy, nhưng thật sự nếu đã quyết tâm thì có mười trâu cũng chẳng thể kéo nó quay lại được. Nếu như hai đứa có mâu thuẫn, cho dù con không sai, thì có thể hạ thấp cái tôi của mình xuống, nhận sai trước với nó... Có được không con?"
"Dạ vâng." Nghiêm Tự không một chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Kha Tây Ninh an ủi ông: "Ba, thực sự không có chuyện gì đâu ạ. Trạng thái bây giờ của ba xem ra cũng rất tốt mà, tĩnh dưỡng thêm vài hôm, rồi chúng ta lại tới bệnh viện khám ạ."
Ba Kha cười cười, ông khoát tay một cái, không nói gì.
Thân thể ra sao, người rõ ràng nhất luôn chính là đương sự. Hà tất phải lừa mình dối người.
Khoảng một tuần sau, Phó Diễm gọi điện thoại tới, Kha Tây Ninh ra ngoài nghe điện thoại, chỉ có một mình Nghiêm Tự ở lại trong phòng chăm sóc cho ba Kha.
Hắn ngồi bên giường, chuyên tâm gọt vỏ táo cho ba Kha.
"Ba." Nghiêm Tự cắt một miếng đưa cho ông.
Tình trạng của ba Kha càng ngày càng kém hơn, ông mỉm cười lắc đầu: "Tây Ninh à, ba không cắn nổi táo nữa đâu. Con rót cho ba ly nước."
Nghiêm Tự dừng con dao đang gọt hoa quả lại, hắn nhìn về phía ba Kha, hỏi: "Ba gọi con là gì ạ?"
"Tây Ninh, con sao thế?"
Ánh mắt của ông đã đục hơn trước rất nhiều, thế nhưng khóe miệng vẫn cong lên một nụ cười như cũ.
Nghiêm Tự Lắc đầu, hắn thu lại thần sắc bi thương, nói: "Dạ vâng."
Tiếp đó, hắn rót một ly nước ấm cho ba Kha.
Nhưng ba Kha uống được nửa ngụm, lúc nuốt xuống rõ ràng có chút khó nhọc.
Những điều ấy Nghiêm Tự đều thu vào trong tầm mắt.
Chờ Kha Tây Ninh quay lại, Nghiêm Tự và Kha Tây Ninh cùng ngồi chung một bàn ăn cơm.
Cậu lặng lẽ vùi đầu vào ăn, Nghiêm Tự cẩn thận tỉ mỉ bỏ xương trên miếng cá, rồi gắp vào trong bát Kha Tây Ninh.
Một câu "cảm ơn" chuẩn bị nói thành lời, lại nuốt ngược trở vào.
Kha Tây Ninh chỉ đơn giản là cười với Nghiêm Tự.
"Là người đại diện của em giục quay trở về đoàn phim à?" Nghiêm Tự thuận miệng hỏi.
Lúc Kha Tây Ninh đi nghe điện thoại hôm nay, Nghiêm Tự có loáng thoáng nghe được một ít trong cuộc đối thoại ấy.
"Đó không phải là người đại diện." Kha Tây Ninh dừng đũa lại, giải thích, "Là ông chủ của công ty tôi."
"Phó Diễm?" Nghiêm Tự hơi nhíu mày.
Kha Tây Ninh hơi giật mình, "Anh quen anh ta à?"
"Không quen biết." Nghiêm Tự đáp, "Thế nhưng từng nghe người khác nhắc tới."
"Ừm." Kha Tây Ninh nói, "Dung Tuyết nghỉ sinh, trong khoảng thời gian này lịch trình của tôi đều theo anh ta."
Nghiêm Tự nhìn cậu, "Hắn và em nói cái gì vậy? Giục em về nhanh một chút à?"
"Không có." Kha Tây Ninh lắc đầu, "Anh ta hỏi tôi khoảng bao giờ thì trở lại."
Nghiêm Tự không nhịn được hỏi: "Vậy em nói sao?"
"Tôi bảo là chưa rõ." Kha Tây Ninh nói thẳng, "Chưa định ngày về."
Sau màn đối thoại liên tiếp ấy, hai người lâm vào khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
Nghiêm Tự nhìn cậu, hỏi: "Em có nói với Phó Diễm chuyện ba bị bệnh không?"
"Có nói một chút." Kha Tây Ninh không hiểu vì sao Nghiêm Tự lại quan tâm với chuyện Phó Diễm như vậy, "Nhưng cũng không nói cụ thể gì, tôi chỉ bảo người nhà sinh bệnh."
Kha Tây Ninh là người như thế nào, Nghiêm Tự hiểu rất rõ.
Có thể đem truyện trong nhà để nói ra với một người khác, như vậy tức là trong mắt của Kha Tây Ninh, người này rốt cuộc chính là có một mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Trước đây chỉ có một Lam Vũ, sau này lại sinh ra một nữ trợ lý.
Hiện tại lại lòi ra một Thái tử gia của công ty quản lý.
Nghiêm Tự thực sự hoài nghi, nếu như ngày hôm đó tới thành phố nhỏ ấy, hắn không đến tham ban đoàn phim《 Đại sự phong thủy 》, không có tới chỗ đạo diễn hỏi vài câu để rồi đoán ra được ba Kha bị bệnh, lại càng không xuất hiện trước mặt cậu vào thời điểm mà Kha Tây Ninh cần giúp đỡ nhất, vậy thì cảnh tượng trước mắt sẽ thành thế nào?
Khả năng lớn nhất, chính là Kha Tây Ninh sẽ tự mình giải quyết xong chuyện của ba Kha.
Đợi cho mọi chuyện từ từ qua đi, vết thương ở đáy lòng cũng từ từ khép miệng. Kha Tây Ninh có lẽ sẽ đem câu chuyện này giống như hốc cây mà kể cho Lam Vũ, kể cho trợ lý, thậm chí là kể cho Phó Diễm, nhưng sẽ không lựa chọn tìm hắn để kể.
Mỗi khi nghĩ đến điểm này, Nghiêm Tự cực kì cảm ơn trời xui đất khiến vào chạng vạng ngày hôm đó. Chỉ cần trong vòng ấy xảy ra một vấn đề thôi, hắn có khả năng sẽ bỏ qua Kha Tây Ninh ở trên con đường cao tốc ấy, chẳng có cách nào có thể làm bạn cùng cậu vượt qua quãng thời gian khó khăn này.
Kha Tây Ninh chống cằm, hỏi: "Trưa nay tình trạng của ba tôi thế nào?"
Nghiêm Tự sợ Kha Tây Ninh lại lo lắng hơn, liền giấu đi một phần của sự thật tàn nhẫn, chỉ nói: "Ăn uống cái gì cũng khó khăn hơn là so với trước."
Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, từ có thể ăn trái cây và thức ăn dạng lỏng, giờ càng ngày việc ăn càng trở nên khó khăn hơn, hôm nay dù chỉ có uống nước, cũng là một trở ngại.
Kha Tây Ninh cúi đầu ừ một tiếng, trong lòng cậu biết rõ bệnh tình của ba Kha rất nghiêm trọng, ngay cả bác sĩ cũng khuyên nên trở về nhà tĩnh dưỡng, có thể chịu ít đau khổ hơn. Đã bước đến tình cảnh chẳng thể xoay chuyển nổi trời đất nữa rồi, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
Bữa cơm này càng ăn càng thêm vô vị.
Nghiêm Tự hỏi: "Trừ em ra, ba còn có người thân thích nào nữa không? Chúng ta có thể thông báo cho họ biết."
Lời nói này ám chỉ điều gì thì đều đã quá rõ ràng, ngay cả Nghiêm Tự cũng thử ám chỉ cho cậu biết, hẳn là cậu nên sớm đối mặt với hiện thực một chút.
Kha Tây Ninh cúi đầu, đáp: "Không còn thân thích nào cả, ba tôi có một người anh trai, không cùng mẹ, tuổi còn lớn hơn ba tôi chừng hai mươi mấy đó. Vài năm trước người nhà họ đã dọn tới thành phố T, cũng rất lâu rồi không còn qua lại nữa. Cách đây hai năm nghe nói bác ấy cũng đã qua đời, nhưng mà con cháu rất đông, nếu tính thật ra, thì cũng coi như tôi là anh họ."
Thành phố T và ở đây cách nhau khá xa, ngồi máy bay cũng mất đến mấy tiếng. Quan hệ họ hàng xa, không nhất định là họ sẽ tới.
"Thân thích bên mẹ tôi," Kha Tây Ninh nói, "Từ khi mẹ tôi qua đời, cũng chẳng còn liên lạc nữa."
Nghiêm Tự suy nghĩ một lát, bảo: "Nếu như cảm thấy miễn cưỡng, vậy không cần liên lạc."
Bệnh tình của ba Kha ngày càng nghiêm trọng. Nửa tháng sau, ngay cả một hạt cơm, một giọt nước ông cũng khó có thể ăn được, càng đừng nói đến uống thuốc đông y, uống một ngụm liền phun ra một ngụm. Thần chí của ông cũng càng ngày càng không còn minh mẫn nữa, thường xuyên nhận nhầm Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự.
Lần đầu tiên bị nhận nhầm, Kha Tây Ninh đang giúp ba lâu người, khi nghe thấy ông gọi mình là Nghiêm Tự, cậu đã sững sờ mất mấy phút đồng hồ.
Sau nhiều lần, Kha Tây Ninh cũng quen dần. Cậu tình nguyện thà để ba Kha nhận sai vài lần, như thế có thể nói hôm nay tinh thần của ba Kha cũng không tệ lắm, không đến mức ngủ mê man suốt một ngày một đêm.
Căn phòng âm u, rèm cửa sổ luôn trong trạng thái đóng kín suốt tiếng, không để cho một tia sáng có thể lọt qua, thúc đẩy cho ba Kha dần quen đôi mắt trong bóng đêm.
Sức khỏe của ba Kha cực kì suy yếu, cả người gầy đến mức giống như chẳng có chút thịt nào, suy yếu đến nỗi Kha Tây Ninh không dám mở cửa sổ, cậu sợ chỉ một chút gió thổi vào thôi cũng có thể làm cho ba bị cảm lạnh.
Một ngày, ba Kha ngủ mê man.
Kha Tây Ninh dùng khăn lông ẩm lau cơ thể cho ông, phòng ngừa việc ông nằm trên giường quá lâu mà xuất hiện hoại tử.
Hiếm thấy, ba Kha thế nhưng lại tỉnh dậy, mỉm cười với cậu, đôi môi mấy máy không thành tiếng.
Kha Tây Ninh vội vàng ghé sát vào bên giường, đưa tai tới gần ba Kha.
Dù vậy, cậu vẫn rất khó có thể nghe rõ được ba mình đang nói gì.
Kha Tây Ninh vất vả nghe, ba Kha lại cố hết sức làm khẩu hình.
Cuối cùng, cậu cũng nghe rõ được.
"Tây Ninh, tạm biệt con..."
※
Ba Kha đi rồi. Dì Lâm chủ động đảm đương việc lo mọi quy trình cho tang lễ.
Đó là vào mùa thu.
Vốn dĩ bọn họ cũng thử thông báo cho họ hàng xa biết tin mà đến, toàn bộ đều có mặt. Ngoại trừ thân thích của ba Kha, đến cả gia đình đằng ngoại đã lâu ngày không liên lạc cũng tới.
Theo như di nguyện của ba Kha, cậu đưa tro cốt của ông về đặt cùng bên cạnh mẹ.
Cùng một ngôi mộ, hai tấm ảnh cùng đặt kề bên nhau.
Trên tấm ảnh chụp đôi nam nữ trẻ tuổi đều cười cực kì xán lạn.
Từng người họ hàng đặt hoa rồi bái lạy. Kha Tây Ninh cúi đầu, đứng ở một bên.
Người dì đã gần hai mươi năm không liên lạc với Kha gia, bà đến bên cạnh Kha Tây Ninh, bùi ngùi xúc động mà vỗ vai cậu, chẳng thể nói được gì.
Nghi lễ kết thúc, khúc chung nhân tán. ()
() Khúc chung nhân tán "曲终人散 ": Nhạc hết người đi, gần tương đương với câu "Bữa tiệc nào cũng sẽ đến lúc tàn" của mình.
Phần mộ này của ba Kha là được cẩn thận tìm, theo thầy tướng số nói nơi này phong thủy trù phú. Bên ngoài là một rừng trúc lớn, rậm rạp xanh tốt, một làn gió thổi qua, tiếng la trúc chạm vào nhau "sàn sạt".
Nghiêm Tự không tiện tham dự, liền đứng chờ ở rừng trúc.
Kha Tây Ninh bước tới: "Đi thôi."
Nghiêm Tự nói: "Chờ chút."
Hắn cất bước đi qua mấy bậc thang bằng đá, khom lưng, kính cẩn thắp một nén hương cho ba mẹ Kha.
Kha Tây Ninh đứng bên cạnh Nghiêm Tự, lẳng lặng nhìn hắn.
Xe ở dưới chân núi.
Một lát sau, hai người trở về nhà.
Trùng hợp là Phó Diễm lại gọi tới, hỏi thăm vài câu tình huống trong nhà Kha Tây Ninh. Có lẽ hắn ta cũng nghe ra được tâm tình và trạng thái của Kha Tây Ninh không được tốt lắm, nói không quá hai câu, liền kết thúc cuộc gọi.
Nghiêm Tự hỏi: "Phó Diễm?"
"Ừm". Kha Tây Ninh đáp.
"Hắn rất có trách nhiệm." Nghiêm Tự nói, "Người bình thường sẽ quyết đoán như vậy, quyết định chịu gánh hết tất cả nghệ sĩ trong tay Dung Tuyết."
Cũng chẳng biết Kha Tây Ninh có nghe được hay không, chỉ thấy cậu nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nghiêm Tự thở dài.
Hắn bước lên trước, chủ động cho Kha Tây Ninh một cái ôm thật ấm áp.
Kha Tây Ninh cũng không tránh đi, gò má cậu đặt trên vai trái của Nghiêm Tự.
Cả hai người đều không nói chuyện.
Tư thế ấy cứ vậy mà được giữ một lúc lâu.
Lát sau, Nghiêm Tự cảm nhận được mảng áo bên vai trái của mình ướt đẫm, mà Kha Tây Ninh ở trong lòng hắn thì im lặng run lên.
Hết chương .