Chưa Đụng Tường Nam

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Người đừng bỏ mặc con..."

Tóc Bùi Trì Yến không được lau khô, dính bết vào hai bên tai, nước nhỏ xuống tong tong. Cậu dùng ánh mắt ướt át nhìn về phía Bùi Kính Đường, khuôn mặt tái nhợt.

Bùi Kính Đường đan mười ngón tay với cậu, kề sát bên môi khẽ hôn một cái, nói: "Ta muốn con... Yến Yến, con nhìn ta đi..."

Ngay khi Bùi Trì Yến run rẩy chuẩn bị mở miệng thì Bùi Kính Đường nắm cằm cậu hôn xuống, xâm chiếm liếm láp khoang miệng cậu, mút đầu lưỡi, Bùi Trì Yến theo bản năng nghẹn ngào, lệ nóng doanh tròng, thân thể phản ứng nhanh hơn đại não một bước, cánh tay vòng lấy cổ Bùi Kính Đường.

Nhận được sự đáp lại, hắn càng cố gắng nắm chặt tay cậu, máu chảy ra thấm vào băng gạc. Bùi Kính Đường hôn rất bạo, để lại trên vai cậu một dấu răng, lại ngậm yếu hầu cậu, dùng răng mài ép.

Bùi Trì Yến ngẩng đầu lên, để yết hầu lộ ra hoàn toàn, miệng khẽ nhếch phát ra tiếng rên rỉ không thể kiềm nén.

"Người đừng..." Bùi Trì Yến bị cắn đến hoảng hốt, vẫn nghẹn ngào cầu xin, "Đừng bỏ... Muốn..."

"Ta muốn con." Bùi Kính Đường nói, "Chỉ cần con thôi."

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Trì Yến, đồng hồ treo tường đang điểm mười hai giờ, phép màu của cô bé Lọ Lem sau tiếng chuông này sẽ mất hiệu lực, xe bí đỏ và bộ váy xanh lộng lẫy đều không còn nữa, tất cả lại trở về như lúc đầu.

Ngay lúc ấy, Tiểu Thất giẫm lên màn sáng nhạt mờ ảo, từ trong đêm tối chạy đến, tiến vào ngày nắng vĩnh hằng.

"Bùi... Kính Đường..." Tiếng khóc nghẹn ngào nơi cổ họng, thanh âm nhỏ nhẹ, lại đong đầy sức sống.

"Con trở lại rồi." Bùi Kính Đường cười rộ lên, thay cậu lau nước mắt, sau đó hôn lên trán, "Đã qua hết rồi, không sao nữa."

Bùi Trì Yến chủ động tiến lên cắn cằm hắn, mơ hồ lẩm bẩm, nước mắt càng lau càng nhiều, hòa với nước trên tóc làm ướt cả gối đầu. Rõ ràng thân thể đã nhũn vô lực nhưng trong lòng ngọt ngào đến mức vắt ra mật.

Cậu đã trở lại rồi.

Bùi Trì Yến dùng lưỡi liếm môi dưới của Bùi Kính Đường, môi lưỡi triền miên, đầu óc như sắp biến thành sirô đường, không khí dần dần ấm lên, tứ chi chạm nhau thế này thật nóng, như thể đụng vào là sẽ hòa tan, nhưng cậu thực sự rất lưu luyến cảm giác này...

Tay Bùi Kính Đường từ bên hông trượt xuống dưới, đỡ lấy mông thịt mềm mại bắt đầu nắn bóp, khăn tắm bị mở ra, được bọc trong đó là chiếc bình bạch ngọc, đang nhỏ từng giọt trắng đục, vừa chạm tay vào đã nhớp nháp. Bùi Trì Yến dạng chân ra, câu lấy thắt lưng Bùi Kính Đường, tùy ý cởi đồ hắn ra, vội đến mức giật đứt vài cúc áo, rơi xuống đất phát ra tiếng vang.

"Gấp đến vậy à?" Bùi Kính Đường nắm một bên bắp đùi cậu, lấy dầu bôi trơn Bùi Trì Yến giấu ở ngăn kéo đầu giường mấy ngày trước ra.

Thấy cái bình quen thuộc kia, mặt Bùi Trì Yến nháy mắt đỏ lên. Bùi Kính Đường giữ chặt chân cậu, đổ bôi trơn vào lòng bàn tay, không nói một lời bôi lên hạ thân cậu, từ mặt trước đến mặt sau. Xúc cảm lạnh lẽo nơi bắp đùi khiến Bùi Trì Yến run rẩy, nhịn không được thẳng lưng ưỡn ngực, vừa hay lại thuận tiện cho Bùi Kính Đường, hắn dùng băng gạc trên tay phải chà sát núm vú, cọ cọ khiến chúng sưng đỏ lên, tay trái chen một ngón tay vào huyệt sau.

Dị vật xâm nhập, miệng huyệt theo bản năng căng chặt lại. Bị ngón tay chen vào cũng làm cho cả người Bùi Trì Yến sợ run, miệng phát ra tiếng rên dài.

"Ngoan, thả lỏng một chút..."

Bùi Trì Yến bấu chặt lấy gối đầu, gáy vì thở hổn hển mà phập phồng không thôi.

"Không được, con..."

"Con làm được mà."

Sau huyệt lại bị chèn vào một ngón tay, bị đẩy sâu vào trong, hướng bên trên cào vào vách thịt, không biết đụng phải điểm nào mà Bùi Trì Yến kinh sợ thở hổn hển một tiếng.

"Là chỗ này à?" Bùi Kính Đường cười nhẹ hỏi, ngón tay hắn lại ấn xuống, Bùi Trì Yến cắn môi không nhìn hắn, vách thịt mềm mại nóng ấm lại thành thực kẹp chặt, ngậm lấy ngón tay hắn.

Khoái cảm đến không báo trước, dòng điện mãnh liệt đánh thẳng vào đỉnh đầu, như đuôi pháo hoa nổ tung. Bùi Kính Đường vẫn tiếp tục đè ép khối thịt mềm kia, nhìn người trong lòng run lên.

Chờ huyệt sau đủ mềm, có thể ngoan ngoãn nuốt được ba ngón tay rồi, Bùi Trì Yến đã gần mơ hồ, hé chiếc lưỡi ẩm ướt ra nhìn Bùi Kính Đường.

Nhìn hắn cởi thắt lưng, kéo khóa quần xuống, lấy vật vừa cứng vừa nóng đó ra đặt ngay miệng huyệt.

"Ta vào được không?" Bùi Kính Đường hôn đầu gối cậu, nhẹ giọng hỏi.

Như thể nhất định phải nghe được đáp án của cậu, nếu Bùi Trì Yến không mở miệng thì hắn sẽ không động. Phía trước nóng rực bị cọ xát, rốt cuộc Bùi Trì Yến ô một tiếng, nhịn không được hạ eo xuống.

"Tiến vào... Người cho vào đi... Bùi Kính Đường... A!"

côn tht gắng gượng cắm vào được một nửa, nơi non mềm bị hung ác tách ra, không làm Bùi Trì Yến quá đau đớn nhưng lại nhanh chóng cảm nhận được một loại khoái cảm kỳ lạ, giống như dưỡng khí bị rút hết, cảm giác hoảng hốt khi nghẹt thở không thông, mà cậu lúc này đã thành một chú cá gần chết khô trong bể nước.

Nhưng cảm giác gần chết này cũng quá thoải mái rồi. Thời điểm Bùi Kính Đường ấn bụng của cậu đâm rút cả cây, cán sát qua điểm mẫn cảm kia, mang đến khoái cảm vui sướng tột độ, cậu không nhịn được nhấc eo đón ý nói hùa, để côn tht trong cơ thể đụng phải thịt mềm, phát ra từng tiếng rên rỉ.

"A... Chú ơi... Nhanh, nhanh quá..."

Bùi Kính Đường ôm cả người cậu đặt lên đùi, côn tht cắm vào càng sâu, hắn vừa thao vừa hỏi: "Con gọi ta là gì?"

"Chú..."

Non nửa sức nặng của Bùi Trì Yến đều đặt trên cánh tay hắn, bị giữ chặt làm đến mất trọng lực, thanh âm run rẩy kêu lên: "Chú ơi... Sâu quá..."

"Gọi ba ba." Bùi Kính Đường cắn lỗ tai cậu dụ dỗ nói, "Ngoan, kêu ba ba đi."

Bùi Trì Yến kháng cự lắc đầu, lập tức bị làm đến mềm nhũn, khóc lóc mắng: "Người có bệnh thần kinh đúng không... A ô!"

Bùi Kính Đường vừa làm vừa dụ dỗ cậu kêu ra tiếng, dường như đối với xưng hô này có một loại chấp nhất rất quỷ dị. Bùi Trì Yến mơ màng nhớ lại thời điểm vừa được lão cáo già này nhận nuôi, cậu từng gọi hắn là ba ba, kết quả vẻ mặt lão cáo già rất khó coi, không cho cậu gọi vậy nữa. Hiện tại rốt cuộc cũng hối hận rồi ha?

Ngay lúc cậu nghĩ đến thất thần, Bùi Kính Đường hung hăng đỉnh vào, làm cậu đến hồi hồn, tận lực làm đến mưa rền gió dữ, Bùi Trì Yến còn chưa kịp nhận ra mình sai ở đâu đã bị làm đến nói cũng không xong, hai chân mở lớn, run rẩy rơi lệ.

Chờ tốc độ Bùi Kính Đường rốt cuộc cũng chậm lại một chút, Bùi Trì Yến cơ hồ nhận thua ngay lập tức, nức nở gọi: "Ba ba... Ba nhẹ một chút được không..."

Vừa rồi còn cảm thấy xưng hô này thật xấu hổ, vậy mà giờ phút này lời thốt ra lại xuất phát từ khoái ý trong tâm, như thể chỗ trống nơi lồng ngực được lấp đầy, tất cả thương tổn của cậu cứ thế mà khép lại, thậm chí cậu còn chưa kịp nhận ra rằng, lời hứa vào ngày sinh nhật tuổi này cuối cùng cũng được hoàn thành.

Bùi Kính Đường cúi người hôn cậu, môi lưỡi quấn quýt, động tác dưới thân cũng trở nên ôn nhu, Bùi Trì Yến chỉ cảm thấy toàn thân đều bị vây chặt trong nước biển ấm áp, từng chút từng chút leo đến đỉnh điểm, mọi thứ trước mắt bỗng nhiên trắng xoá, phía trước bắn ra vài luồng tinh dịch, vách thịt co giật, điên cuồng thắt chặt côn tht bên trong.

"A..." Cậu thoải mái kêu lên.

Từng luồng tinh dịch ấm nóng bắn vào bên trong, rất nhanh đã nhồi đầy huyệt sau, tràn ra bên ngoài, lấp đầy khoảng trống trong tim.

Sau khi Bùi Kính Đường rút ra, hắn ôm cậu vói ngón tay vào trong, đồ vật bị bắn vào trong chảy ra từng chút, nhỏ xuống đũng quần Bùi Kính Đường, lưu lại dấu vết dâm mĩ.

Sau khi đã lấy hết ra rồi, chân Bùi Trì Yến đã run rẩy đến không quỳ nổi. Bùi Kính Đường cởi quần áo dính đầy tinh dịch trên người, ôm cậu sạch sẽ cuốn vào chăn, ấn trong lồng ngực.

Không ngừng hôn lên ấn đường, chóp mũi, hai má... Bùi Trì Yến đã mệt đến độ hai mí mắt dính vào nhau, giữa tiếng hôn môi bên tai, cậu nhắm mắt lại, an ổn ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio