Vợ?!
Trác Vi Lan nhìn khuôn mặt tươi cười của Mạc Sương, cảm thấy bất lực tột cùng, thở dài một tiếng, "Không gọi tôi là vợ, nói ít một chút, không cười ngây ngô, không biết trừng người thì làm mặt lạnh, có biết chưa?"
Mạc Sương không đáp ứng, chỉ hỏi, "Trước kia tôi gọi... em là gì?"
"Vi Lan."
Mạc Sương nở nụ cười, "Người đàn ông kia gọi em là Trác tiểu thư. . . . . . Vậy tên đầy đủ của em là Trác Vi Lan ha."
Mãi đến khi nghe Mạc Sương suy luận như vậy, Trác Vi Lan mới sực tỉnh — từ lúc vào cửa tới giờ, trong lời nàng nói không có câu nào là giới thiệu danh tính của mình cùng chuyện ly hôn, mà lúc đưa ra đơn thì vô cùng kích động, Mạc Sương khó mà thấy rõ.
Chả trách Mạc Sương mặt mày ngốc nghếch ngọt ngào nồng nhiệt gọi mình là "Vợ".
Trước khi chính thức hoàn thành thủ tục, Trác Vi Lan không muốn đem chuyện tình cảm phơi bày cho mấy người họ hàng đáng ghét này, nghĩ nghĩ như vậy, nàng mím môi dằn xuống lời giải thích, cất đơn ly hôn lại vào trong túi.
Nàng mới vừa cất xong, tiếng gõ cửa vừa lúc vang lên.
Trác Vi Lan quay đầu lại nhìn Mạc Sương liếc một cái.
Mạc Sương vẫn như cũ lộ ra nét cười, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, "Làm sao vậy?"
"Nghiêm túc chút coi!" Trác Vi Lan nhất thời có cảm giác những lời mình vừa giải thích đều thất bại, cắn răng thấp giọng dạy dỗ, "Tôi phải ra mở cửa!"
Mạc Sương mếu mặt, ủy khuất "um" một tiếng.
Cảm giác thất bại lại biến thành áy náy, Trác Vi Lan nhu nhu trán, bình tĩnh đi mở cửa, đối với bà cô ở trong bệnh viện lại mang kính râm chỉ xả ra một cái cười lấy lệ, "Cô, anh họ, em họ, mọi người đến rồi à."
Nàng sực nhớ mới vừa rồi đã quên chưa kể tới hai đứa con của người cô, nên cố ý hô chào toàn bộ.
"Vi Lan a, đã lâu không gặp." Bà cô cười tủm tỉm trò chuyện, "Gần đây không thấy con về nhà ăn cơm nha."
Trác Vi Lan né người cho bọn họ tiến vào, "Công việc có chút bận."
Mạc Sương ngồi ngay ngắn trên giường, theo dặn dò mà trưng ra bộ mặt lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh nhìn người chòng chọc, nhìn mặt không đoán ra suy nghĩ, thế mà lại khớp với biểu cảm khó dò của cái người kia trước khi mất trí nhớ.
Bà cô quả thật là bị hù giật thót, nuốt nước miếng, nhất thời không dám tiến lên, liền cùng Trác Vi Lan tiếp tục tán gẫu, "Ai da, nhìn mặt con hốc hác quá, mệt lắm phải không? Mạc gia nhà chúng ta cũng không phải nuôi không nổi con, sao phải vất vả đi làm như thế?"
Tuy rằng trước giờ Trác Vi Lan chịu không ít khinh khi từ người nhà họ Mạc về công việc của mình, nhưng nghe thấy mấy lời này nàng vẫn cau mày, nụ cười có hơi cứng lại.
Nuôi không nổi? Nàng chưa bao giờ cần Mạc Sương nuôi cả, nhà mẹ đẻ tuy so ra không bằng gia nghiệp to lớn của họ Mạc, nhưng cũng là có của cải có giáo dục, cha mẹ chưa từng dạy nàng khi kết hôn phải cậy nhờ người khác bảo bọc.
Trác Vi Lan không quen bị người châm chọc, hơn nữa mấy ngày gần đây công việc không thuận lợi, đang lo lắng không giữ được việc thiết kế của mình, bị chọt trúng chỗ đau khiến nàng lười làm bộ, mượn đóng cửa mà xoay người tránh đi.
Sầm một tiếng, tiếng đóng cửa vang vọng khắp phòng bệnh.
Bà cô không nghĩ tới Trác Vi Lan thế mà lại sầm mặt sập cửa, len lén nhíu mày, cẩn thận liếc mắt nhìn Mạc Sương.
Mạc Sương vẫn như cũ thâm trầm như nước, biểu cảm khó lường.
"Khụ, cô chỉ nói là làm việc vất vả quá thì nghỉ ngơi một chút." Bà cô là đang kiếm bậc thang đi xuống, "Con xem, Mạc Sương đang bị thương cần người chăm sóc, con xin nghỉ vài ngày chăm cho nó, thuận tiện nghỉ ngơi luôn."
Trác Vi Lan không nói lời nào, nhấc túi xách trên sofa lên để lấy chỗ cho ba người ngồi, "Mời ngồi."
"Cám ơn con." Cô Mạc Sương đã đắp thành một bộ da mặt đủ dày để đối nhân xử thế, không vội ngồi xuống, đưa mắt nhìn hai đứa con, "Thấm Hải, Thấm Văn, mau đưa quà thăm bệnh đi."
Nghe mẹ thúc giục, hai con người có gương mặt đòi nợ trời sinh không tình nguyện bĩu môi, một người đưa giỏ trái cây, một người đưa bó hoa tươi.
Đương nhiên, giỏ trái cây thì đặt trên bàn trà, hoa tươi cũng đưa có lệ cho Trác Vi Lan, không hề hướng Mạc Sương đang ngồi trên giường bệnh kia mà tiến tới nửa bước.
Trác Vi Lan tiếp nhận bó hoa, đi đến cắm vào bình hoa đầu giường, sau đó tiện thể ngồi lên cạnh giường, cùng Mạc Sương quan sát bà cô đang bứt rứt trên sofa, cùng anh em họ của mình.
Có một đường ranh giới vô hình chia cách bọn họ trong lúc đó.
Bà cô lại lên tiếng trước, "Mạc Sương, thương thế của con có nghiêm trọng không?"
Mạc Sương ghi nhớ lời dặn dò, lắc lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi, bọn ta nghe con bị tai nạn xe, thật sự rất lo lắng." Miệng nói tay huơ thật khoa trương, nắm tay đứa con trai nói, "Thấm Hải cũng rất lo lắng, dọc đường đi đều nói với cô, con ở trong công ty là quan trọng lắm, công ty còn sắp mở thêm chi nhánh, giai đoạn hai còn chưa khởi công, rất nhiều việc cần con đến giải quyết. Nó đặc biệt bội phục con, ngày nào buổi tối cũng tăng ca như con vậy, gần đây còn đang viết lại phương án mà công ty giao cho, mỗi ngày đều chạy deadline, cả hai mắt đều thâm quầng . . . . . ."
Trác Vi Lan chịu đựng tiếng nói chuyện huyên tha huyên thiên của bà cô, nhìn Mạc Thấm Hải tới thăm bệnh mà mặc một bộ tây trang mới cứng, kết hợp với đoạn nịnh nọt và khoe khoang sự cố gắng của quý tử, hiểu được vì sao lại thế.
Bà cô là muốn Mạc Sương nói giúp một tiếng, cho thằng con tranh thủ được một vị trí cao trong công ty.
Còn phải nói, năm đó bà cô này lập gia đình cố ý chọn người chồng chịu ở rể, nhất quyết không chịu từ bỏ thân phận người nhà họ Mạc một phân một tấc nào. Mắt thấy tổng bộ quyết định chọn Mạc Sương lên nắm quyền, bà ta đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội chia chác lợi ích.
Nàng thầm mắng một câu, "Quả nhiên là có âm mưu", lặng lẽ hướng Mạc Sương liếc mắt.
Mạc Sương căn bản không có nghe cô mình lải nhải, vĩnh viễn chỉ chăm chăm nhìn Trác Vi Lan, ánh mắt chuyên chú, bất quá nghe lời căn dặn của nàng, chú ý không cười ngốc như nãy.
Trác Vi Lan thoáng an tâm.
Nhưng mà, Mạc Sương nhìn thấy ánh mắt nàng lướt qua, giây tiếp theo, khóe môi sắp câu lên tới nơi.
Trác Vi Lan thầm than không ổn, coi bộ bà cô nói chuyện sẽ không sớm ngừng lại, sợ thời gian dài sẽ bại lộ chuyện mất trí nhớ, đành mở miệng ngắt lời, "Cô, cám ơn cô đã đến thăm, Mạc Sương hiện tại chưa khỏe, cần nghỉ ngơi nhiều. Thời gian cũng không còn sớm, cô về đi ạ, có con ở trong này chăm sóc là được rồi."
Bà cô đang nói cao hứng đột nhiên bị ngắt lời, tâm tình tất nhiên là không tốt, ngữ khí miễn cưỡng, "Phải a. . . . . . Thôi được, hôm nào bọn ta lại đến thăm, chuyện công ty không cần lo lắng, Thấm Hải có thể hỗ trợ."
Trác Vi Lan nghĩ đến Mạc Thấm Hải một tên ăn chơi đàng điếm phá gia chi tử, thiếu chút nữa không nhịn được mà trợn mắt.
Mạc Thấm Hải bị bà má đốc thúc, hắng giọng thốt lên một câu khô khốc, "Đúng vậy, tôi có thể hỗ trợ, em họ nghỉ ngơi dưỡng bệnh."
Bị mọi người nhìn tới, Mạc Sương rốt cuộc nể tình gật đầu một cái.
"Vậy bọn ta đi trước." Bà cô vui mừng lộ rõ trên nét mặt, hướng Trác Vi Lan dợm đứng lên xua tay bảo, "Không cần tiễn."
Trác Vi Lan cũng sẽ không nhàm chán mà từ chối.
Bà cô ra cửa trước, thân hình mập mạp trong áo lông hơi chật vật đi ra bên ngoài, khóe mắt lông mày đều lộ ý cười, em họ Mạc Thấm Văn là cô bé không giấu được cảm xúc, thở hắt một cái, nhanh chân đuổi theo mẹ trước mặt, bỏ lại trong phòng ông anh Mạc Thấm Hải.
Nhờ vậy Trác Vi Lan thấy được biểu cảm của Mạc Thấm Hải.
Mạc Thấm Hải cau mày, ánh mắt nhìn Mạc Sương tràn đầy chán ghét, lúc em gái lướt qua mình, anh ta vội vàng lấy tay che lại khóe môi khinh miệt.
"Thật là..." Chờ cửa phòng bệnh đóng lại, Trác Vi Lan lập tức bất mãn về Mạc Thấm Hải, "Cư nhiên dám trừng người ta! Đây là thái độ cầu người sao! Muốn đi chi nhánh công ty? Tôi thấy anh ta đây là muốn tách ra khỏi giám sát của ba, muốn đi ăn chơi quậy phá!"
Nàng thật sự rất ghét ánh mắt của Mạc Thấm Hải khi rời đi, thừa cơn tức giận mắng cho hả dạ, sau khi nói xong theo bản năng quay đầu nhìn Mạc Sương.
Mạc Sương nhìn lại nàng, cười dịu dàng, "Em nói rất đúng."
Khí thế mắng người của Trác Vi Lan lập tức yếu đi.
"Được rồi, cô đi rồi, chúng ta nói chính sự." Nàng né đi ánh nhìn trong suốt sáng ngời của Mạc Sương, từ trong túi xách lấy ra đơn ly hôn, "Chị xem một chút đi."
Mạc Sương nhìn thấy chữ "Đơn ly hôn", sửng sốt, "Ly hôn?"
"Phải, hôm nay vốn là chị và tôi sẽ ký đơn thỏa thuận, sau đó đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn." Trác Vi Lan hít sâu một hơi, chậm rãi giải thích lại tình huống, "Chị sốt ruột, lái xe tốc độ hơi nhanh mới xảy ra tai nạn. Hiện tại chị mất trí nhớ, tôi cảm thấy có lẽ chị sẽ khó tiếp nhận các mục thỏa thuận này, cho nên thôi để hôm nào đó chúng ta lại mời luật sư Lưu đến, bàn bạc lại một chút."
Mạc Sương nghe xong, lẳng lặng mà buông thõng đơn ly hôn, "Vì sao phải ly hôn..."
Trác Vi Lan nhớ tới buổi tối kích động hôm đó, trong lòng chua xót, rũ mắt nhìn hai chữ "Ly hôn" trên giấy, ép mình dùng ngữ khí bình tĩnh nói tiếp, "Chúng ta không còn tình cảm, trước kia không có, hiện tại lại càng không. Chẳng phải chị đã quên tôi rồi, không phải sao?"
Mạc Sương nhất thời an tĩnh lại.
Trác Vi Lan một bên khẽ khàng hít thở, một bên chờ đợi, chờ Mạc Sương trả lời.
Nàng tựa như có thể đoán ra được đáp án.
Mạc Sương mất trí nhớ rất kinh ngạc chuyện mình đã kết hôn, đối với nàng ấn tượng đầu tiên là tốt bụng, chỉ bằng một cảm xúc nhỏ nhặt đã kêu nàng "đáng yêu", từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt tò mò mà nhìn nàng.
Nhưng mà, đó hết thảy là do trong lòng Mạc Sương nghĩ tình cảm của hai người đang tốt đẹp, đời sống hôn nhân hết thảy đều mỹ mãn.
Thực tế là, hai người các nàng trước tai nạn xe đều đã xác định sẽ chia tay, mục đích cuối cùng chẳng phải là cả hai đều quên nhau đi sao...
Mạc Sương đã hoàn thành nhiệm vụ này trước rồi, nàng có lẽ cũng nên mau chóng mà làm thôi, không phải sao?
Trác Vi Lan hiểu được, nhưng nghĩ đến đoạn cảm tình này trong lòng mình vẫn còn day dứt, trong khi Mạc Sương lại dễ dàng vứt bỏ, thật sự không cam lòng...
Tại sao Mạc Sương lại có thể hoàn toàn xóa sạch nàng như vậy? Cho dù là ly hôn, đáng lẽ Mạc Sương nhớ tới tên nàng cũng không nên là cảm giác trống rỗng thế này chứ, ít nhất cũng phải cảm thấy thiếu vắng nàng, cảm thấy áy náy chứ, không thì cũng phải có chút thổn thức cảnh còn người mất chứ?
Nàng có thể bắt bản thân mình đối diện sự thật, từng bước từng bước chấp nhận sự thật, nhưng hiện tại không có cách nào tiêu hóa cảm thụ phức tạp này.
Trác Vi Lan không có thúc giục Mạc Sương, im lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Mạc Sương chậm rãi mở miệng, "Phải, là tôi đã quên em."
Trác Vi Lan trong lòng hẫng một nhịp.
"Nhưng mà. . . . . ."
Trác Vi Lan không nghĩ tới còn có phía sau, ngơ ngác ngẩng đầu.
Mạc Sương chăm chú nhìn nàng, bình tĩnh nói, "Tôi không muốn ly hôn với em."
"Vì sao?"
"Bởi vì. . . . . ." Mạc Sương bỗng ngắc ngứ, nhìn chằm chằm nàng một lát rồi nhắm mắt lại, "Hiện tại tôi không thể đưa ra bất cứ quyết định gì."
"Nhưng tôi là một người xa lạ, sao chị lại muốn cùng một người xa lạ duy trì quan hệ hôn nhân chứ?" Trác Vi Lan nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Mạc Sương vẫn bình tĩnh, "Tôi lúc nào cũng có thể khôi phục trí nhớ mà."
Trác Vi Lan cười chua chát, "Chị trước khi mất trí nhớ cũng muốn ly hôn tôi mà."
"Tôi cảm thấy không phải như vậy." Mạc Sương nói trắng ra, "Có thể kết hôn cùng nữ thần, vì sao lại ly hôn?"
Nữ thần!?!!!
Trác Vi Lan trợn mắt.
Mạc Sương nói xong lời này, bản thân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhìn tờ đơn.
Trác Vi Lan nhìn thấy hành động thẹn thùng đó, ký ức lập tức quay về lần gặp đầu tiên năm ấy.
Thời thanh xuân, mối tình đầu, liếc nhau một cái thôi cũng mặt đỏ tim đập.
Tình cảm đẹp đẽ như vậy... làm sao mà. . . . . .
Bảy năm trôi qua rồi! Các nàng đã không còn là thiếu nữ nữa được không! Kết hôn nhiều năm rồi nghe được nào là "đáng yêu", nào là "vợ", lại còn "nữ thần" linh tinh lang tang thật buồn nôn, cả người đều nổi da gà có được hay không!!
Trác Vi Lan hỏng mất, cảm giác chịu không nổi nữa, hỏng mất rồi, nắm tóc kéo kéo, "A a a! Trời ơi đừng nói nữa!"
Mạc Sương im lặng hai giây, lại cẩn thận khuyên bảo, "Vi Lan, em đừng kéo tóc như vậy, sẽ đau đó."
"Câm miệng!" Trác Vi Lan cảm thấy mình hiện tại không thể nào đối mặt với Mạc Sương được, cầm lấy túi muốn đi, "Hôm nay nói tới đây thôi, tôi trở về ngẫm lại, chị cũng suy nghĩ cho kỹ, có nhất thiết phải duy trì quan hệ hôn nhân với người lạ hay không."
Mạc Sương nghe nàng rống xong, luôn chuẩn xác ngay một khắc trước khi nàng kịp bước đi mà bắt lại, "Khoan đã!"
Trác Vi Lan giãy khỏi tay Mạc Sương, đề phòng lui hai bước, "Làm gì vậy!?"
"Tôi hỏi em một chuyện nữa được không?"
Trác Vi Lan ăn mềm không ăn cứng, nhìn thấy Mạc Sương nhún nhường như vậy, không quyết tuyệt bỏ chạy lấy người nữa, "Nói nhanh."
"Vì sao mẹ tôi không đến thăm tôi vậy?" Mạc Sương chân thành hỏi, "Tôi nhờ y tá gọi điện thoại giùm, mà y tá bảo trong điện thoại không có số. Mẹ đổi số điện thoại sao?"
Bộ dáng Trác Vi Lan khoanh tay dậm chân không kiên nhẫn lập tức cứng đờ.
Mẹ Mạc Sương?
Người kia ba năm trước không một tiếng động lặng lẽ bỏ trốn cùng đàn ông, làm cho tình cảnh Mạc Sương ở nhà trở nên khuất nhục, bị người ta lời ra tiếng vào, thậm chí ngay trong lễ tốt nghiệp bị cha ruột lôi đi xét nghiệm DNA xem có phải con gái ruột hay không?
Trác Vi Lan cảm thấy mảnh ký ức này nhớ lại thật sự quá khổ sở, trong lòng nặng nề, bất giác không biết phải làm sao.
Nàng không biết nên trả lời như thế nào, cắn môi nhìn về phía Mạc Sương.
Cái người mới vừa bảo nàng đáng yêu vừa kêu nàng nữ thần, theo bản năng lại tươi cười với nàng, "Làm sao vậy?"
Trác Vi Lan nhớ như in hình ảnh Mạc Sương khóc nức nở, hít sâu một hơi, ngồi xuống nói khẽ.
"Chúng ta tâm sự một chút đi."
---