Chưa Kịp Ly Hôn, Vợ Mất Trí Nhớ

chương 32: 32: hôn trộm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ nghỉ trưa hôm qua, Trác Vi Lan ăn cơm với đồng nghiệp, nghe nhiều lời than phiền, học được một cách—— cho dù chúng ta nhận hết sự tủi thân, cho dù muốn từ bỏ, cũng phải ghi nhớ chân lý "Khách hàng là ba" ở trong lòng.

Cho nên, khi nàng nghe được Mạc Sương nói ra "Tôi là khách hàng mới của em", đã tự động phiên dịch thành một câu nói.

"Tôi là ba khách hàng của em."

Tâm trạng của Trác Vi Lan rất phức tạp.

Mạc Sương vẫn luôn không hiểu, chớp mắt mấy cái, vẻ mặt tràn đầy vô tội hỏi: "Không đi lên sao?"

"Mạc Sương!" Trác Vi Lan cuối cùng cũng biết vừa rồi Mạc Sương không nói lời nào mà chơi điện thoại là đang chơi đùa cái gì rồi, nàng thu lại nụ cười thật lòng: "Tại sao chị phải làm như vậy."

Mạc Sương thấy nàng không vui, mím môi, lại tủi thân, buông lỏng tay cúi đầu, khiến nàng nhìn rõ hàng lông mi đang run rẩy: "Tôi lo lắng sau khi hủy bỏ đơn đặt hàng thì Dư Chỉ sẽ trách em."

Trác Vi Lan nghe thấy Mạc Sương nói như vậy, nàng đã hơi bớt đi sự tức giận, thực sự suy nghĩ về tình hình sau khi hủy bỏ định chế.

Có nghĩa là thiết kế riêng cho từng khách hàng.

Mạc Sương nói rất có lý.

Người dì vì muốn tăng thêm áp lực cho nàng, muốn trở thành khách quý của công ty trong thời gian ngắn nhất, bàn chuyện dự thảo và trả tiền đặt cọc rất hào phóng, đến quầy đi loanh quanh một vòng rồi mang theo một bộ trang sức bằng vàng rời đi, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới tập đoàn X như dát vàng trên mặt mình.

Người của công ty thấy sức mua của bà ta cao, lại có đủ thể diện như vậy, nên lập tức nói tôn sùng bà ta là khách quý, dặn dò từ trên xuống, yêu cầu nhân viên coi trọng định chế lần này, cố đạt được sự hoàn mỹ.

Chuyện làm ăn hiếm có như vậy, sau khi nàng xin nghỉ thì gác lại, các đồng nghiệp sẽ tò mò thế nào, bàn tán thế nào, giám đốc vẫn có thể nở một nụ cười dịu dàng khiến người khác không nhìn thấu, nói với nàng một câu không sao?

Nàng là người có quan hệ họ hàng, nàng đưa người nhà đến công ty khen ngợi khoe khoang, một nhân vật có ảnh hưởng định đặt một đơn hàng lớn rồi lại vội vàng hủy bỏ, ầm ĩ như vậy là rất quá đáng đúng không?

Trác Vi Lan cũng cảm thấy bản thân tràn đầy ồn ào, có thể tưởng tượng được tình hình thật sự sẽ khó xử như thế nào, nàng không khỏi run lên, thay đổi suy nghĩ: Thật ra...!Mạc Sương thay thế dì trở thành khách hàng mới, giữ được đơn đặt hàng cũng không tệ...

Nhưng lúc nãy nàng mới hung ác chất vấn Mạc Sương tại sao phải làm như vậy.

"Khụ khụ." Trác Vi Lan không nhịn được, hắng giọng dùng một câu không lưu loát bày tỏ sự đồng ý: "Nếu chị có lòng tốt, nếu đã quyết định...!Vậy trước tiên cứ như vậy đi, tránh cho giám đốc tới hỏi em tại sao."

Đôi mắt của Mạc Sương sáng lên, không ngừng gật đầu: " Ừm, tránh cho Dư Chỉ quấy rầy em."

"..."

Nói chuyện công cũng có thể nói là quấy rầy sao?

Trác Vi Lan cho là Mạc Sương ăn giấm, tức giận trừng mắt.

Mạc Sương thấy nàng đứng cùng chiến tuyến với mình, trong lòng đã có sức mạnh, ngẩng đầu lên quang minh chính đại nhìn lại nàng, cong môi, đôi mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh, giống như một đứa trẻ phấn khích vì rốt cuộc cũng được chú ý đến.

Trác Vi Lan đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ.

Mạc Sương làm khách hàng mới, sẽ không hành hạ nàng ở trên phương diện thiết kế, nhưng biết dùng cách khác để dính lấy nàng không buông, để nàng cảm nhận được một kiểu "Dày vò" khác.

Nếu dáng vẻ dính lấy nhau không đứng đắn của bọn họ rơi vào trong mắt của các đồng nghiệp...

Lời bịa đặt, bị người khác nhìn chăm chú, vẫn sẽ không tránh được.

Trác Vi Lan thích ân ái, nhưng không thích show ân ái, vì để tránh cho Mạc Sương mượn thân phận khách hàng chạy đến công ty quấn người không buông, nàng phải nói điều kiện trước: "Nói xong trước, chị không thể tới công ty tìm em, chúng ta ở nhà bàn chuyện, sau đó em lại truyền đạt cho đoàn đội..."

Mạc Sương hỏi vấn đề mấu chốt: "Chúng ta nên bàn chuyện trong thời gian làm việc đúng không?"

Trác Vi Lan cau mày: "Có cần phải phân chia rõ ràng như vậy không?"

"Có.

" Mạc Sương vẫn luôn rất dễ thương lượng, nhưng nói đến vấn đề mấu chốt lại rất kiên quyết, chỉ vào bản thân bày tỏ: "Tôi là khách hàng, thời gian là do tôi quyết định đúng không?"

Trác Vi Lan nhìn thấy chẳng mấy chốc Mạc Sương đã bày ra tư thế khách hàng, không quá thích ứng, nàng bĩu môi chế nhạo một câu: "Có nghĩa là bảo em dùng tư cách khách hàng hẹn ra ngoài bàn chuyện, mà ở bên cạnh cùng chị sao?"

Mạc Sương không vội gật đầu, cười híp mắt nói một phương án khác: "Nếu em không muốn bàn chuyện trong thời gian làm việc, thì tôi cũng không ngại buổi tối bàn chuyện với em ở trong phòng..."

Buổi tối, phòng.

Bọn họ như vậy có thích hợp không?

" Dừng." Sau khi Trác Vi Lan so sánh, nàng quả quyết cảm thấy đi ra ngoài để làm việc là một chuyện tốt: "Bàn chuyện trong thời gian làm việc đi, địa điểm thì đừng chọn công ty, nếu để các đồng nghiệp nhìn thấy, em rất mất mặt..."

Mạc Sương ảm đạm: "Tôi rất mất mặt sao?"

"Không phải, em nói là show..." Trác Vi Lan giải thích được một nửa lại nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Mạc Sương, cảm thấy ba chữ "Show ân ái" quả thực là tự mình đa tình, ho nhẹ hai tiếng sửa lại: "Để vợ làm khách hàng định chế đưa tiền cho công ty, hành động tìm cảm giác tồn tại cho bản thân rất mất mặt."

Từ khi không có linh cảm để thiết kế, giám đốc đề nghị đưa ra ý tìm người thay thế, nàng cũng xác định vị trí của mình là "Một người có quan hệ họ hàng không có thực lực", nàng định làm gì khiêm tốn ra sao.

Trác Vi Lan không có cách nào khống chế được người dì quấy rối ở trong công ty, đổi thành Mạc Sương, đương nhiên là hy vọng thay đổi mặt trận không để người khác nhìn thấy cười nhạo.

" Được, nghe theo em." Mạc Sương nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng lắc lắc dịu dàng hỏi: "Chiều hôm nay đi đâu?"

Vì trừng trị người dì, hôm nay Trác Vi Lan dậy rất sớm, mơ hồ mệt đến rã rời, theo bản năng nói nơi có thể ngủ: "Về nhà?"

Mạc Sương đáp lại: "Ngủ sao?"

Trác Vi Lan nghe thấy hai chữ qua loa, lại thấy hai người bọn họ nắm tay, bất chợt cảm thấy không cam lòng —— kỳ nghỉ không dễ dàng gì mới có được, mà cô chỉ muốn ngủ trong một căn phòng mờ tối cho đến lúc trời tối sao?

Quá không có ý nghĩa.

"Nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?" Trác Vi Lan đề nghị: "Chị đã xuất viện lâu như vậy, nhưng ngoại trừ hai tiếng ở trường học ra thì không ở lại bên ngoài quá hai tiếng, luôn chạy tới chạy lui giữa nhà và công ty, sẽ rất dễ khó chịu, chi bằng đi vòng vòng chỗ khác, có lẽ sẽ thấy được cái gì đó kích thích trí nhớ, nhớ tới những chuyện khác?"

Nàng suy nghĩ rõ ràng như vậy, cũng là vì nghĩ cho sức khỏe của Mạc Sương.

Mạc Sương vui vẻ đồng ý, không suy nghĩ quá nhiều, vui vẻ kéo tay nàng nói: " Được! Chúng ta đi hẹn hò!"

"...!Được rồi." Trác Vi Lan không quá quen với việc bị kéo lại lên xe.

Mạc Sương chờ nàng ngồi xong, lập tức thúc giục Bác Trương: "Bác Trương mau lái xe đi, rời khỏi nơi này trước, đừng để Vi Lan có cơ hội xuống xe."

"Em vẫn đang ở đây nghe đấy." Trác Vi Lan không nhịn được bật cười, chọt chọt Mạc Sương nhắc nhở.

Mạc Sương "ừm", càng nắm chặt lấy tay nàng hơn, đè ở ngực nghiêm túc nói: "Nên ở đây."

Bất ngờ không kịp đề phòng bị lời tỏ tình đập vào mặt, Trác Vi Lan thích gọt, vui vẻ cong môi.

"Về nhà sao?" Bác Trương lái được nửa đường, sau khi chờ bọn họ liếc mắt đưa tình xong thì cẩn thận hỏi.

Mạc Sương giành đáp trước: "Không về, chúng ta đi chơi."

Trác Vi Lan đã quen, không nhịn được nhìn chằm chằm vào giọng điệu ngây thơ, ồn ào muốn đi chơi của Mạc Sương, nàng xúc động ở trong lòng: Hiếm thấy đáng yêu như vậy...

Nhưng bác Trương lại bị dáng vẻ này của Mạc Sương dọa giật mình, do dự trong chốc lát lại cẩn thận nói: "Chủ tịch đặc biệt dặn dò tôi đưa cô về nhà, không nên đến những nơi nguy hiểm khác."

Trác Vi Lan cau mày.

Ba Mạc lại có thể dặn dò Bác Trương dài dòng như vậy sao?

Nàng không nghĩ ra, Mạc Sương lại là người không hiểu được dụng tâm của ba, chỉ biết là những lời này làm cho mất hứng, khóe môi rủ xuống: "Lái đến quảng trường thương mại, đây là mệnh lệnh."

Bác Trương lặng lẽ liếc nhìn dáng vẻ nghiêm túc như năm xưa của Mạc Sương từ kính chiếu hậu, kinh sợ.

"À, được."

——

Lần trước Trác Vi Lan đi ra ngoài chơi, là theo bạn thân Đàm Thiều Thi ăn một bữa cơm cho hả giận, uống đến say khướt, sau khi về nhà thì ngã trên giường ngủ, sau khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ những nơi mà nàng đã đi qua.

Lần trước Trác Vi Lan đi ra ngoài chơi, là kéo mẹ đi xem phim—— bạn không rảnh, vợ không để ý tới, nàng muốn xem phim chiếu rạp mới, nhìn tới nhìn lui đành phải tìm mẹ.

Lúc ấy bọn họ đi xem phim hoạt hình hài Gia đình vui vẻ, mỗi chỗ đều có rất nhiều người yêu thì cũng được đi, nhưng còn có rất nhiều trẻ con xem cùng ba mẹ, ầm ĩ hò hét phấn chấn tràn đầy tinh thần.

Nàng cũng đứng chung với mẹ, trong nháy mắt cảm thấy mình giống như một bé cưng chưa trưởng thành, không với tới chiến tuyến của người trưởng thành yêu nhau ngọt ngào, nhưng không thể trở lại thời thơ ấu vô tư không lo không sầu, cảm thấy lúng túng đến mức nổ tung, tâm trạng tốt cũng bị sụp đổ một nửa, nhìn hình ảnh đáng yêu gây cười trên màn hình cũng không cười nổi.

Mẹ ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, vừa ra khỏi rạp chiếu phim đã đụng phải tật xấu lải nhải, nói không thích thì đừng xem, ngồi hai tiếng đau thắt lưng.

Dĩ nhiên Trác Vi Lan không cần phải nói "Con thích xem, chỉ là không cười nổi", nàng từ bỏ hàng loạt quần áo túi xách rực rỡ đủ loại ở trong trung tâm mua sắm, đi cùng mẹ lựa đồ bổ và máy đấm bóp.

Cho tới bây giờ, mỗi khi nàng nhớ tới chuyến đi xem phim lần đó đã biến thành chuyến du lịch người già, thì vẫn cảm thấy không cam lòng.

"Chúng ta đi xem phim đi.

" Trác Vi Lan đến khu buôn bán phồn hoa, nhưng không dừng xe mà chỉ vào nơi nàng muốn đi: "Rạp chiếu phim này đi!"

Mạc Sương nhìn theo, cho dù cô phải vòng qua hai biển hiệu rạp chiếu phim mới có thể thấy được rạp mà nàng nói, nhưng cô cũng không hề ghét bỏ hành động "bỏ gần tìm xa" của kẻ ngốc: " Được, Bác Trương lái qua đi."

Bác Trương tiếc nuối nói: "Bên kia kẹt xe, đi vòng qua có thể phải mất nửa tiếng, hai người đi từ đường dành cho người đi bộ sẽ nhanh tới hơn."

"Có thể." Lần đầu tiên Trác Vi Lan không ghét bỏ việc đi bộ, kéo Mạc Sương xuống xe.

Bất luận là đi bộ không xa, bất luận là hành động này có ý nghĩa hay không, thì nàng cũng muốn đưa vợ trở lại chốn cũ, xem bộ phim nhàm chán "Rửa sạch nhục trước" trong rạp chiếu phim.

Mạc Sương không phản đối, vội vã dặn dò Bác Trương rồi đi theo, tăng nhanh bước chân sóng vai đi cùng, nhét bàn tay hơi lạnh lẽo của cô vào trong áo khoác ngoài.

Trác Vi Lan đột nhiên cảm thấy ấm áp, ngẩn người, sau đó đối diện với gương mặt vui vẻ dịu dàng của Mạc Sương, trái tim lo lắng của nàng đã được bình tĩnh trở lại, chán nản: Hẹn hò thì phải nói chuyện thú vị, vội vàng lên đường như vậy thì tính là cái gì?

"Đi chậm thôi." Nàng di chuyển hai bước đến bên cạnh Mạc Sương.

" Ừm." Mạc Sương nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói của cô bị cơn gió lớn thổi tan, nhưng động tác nghịch ngợm nhéo nàng ở trong túi lại rất rõ ràng.

Trác Vi Lan bật cười: "Nhột."

Mạc Sương không nói lời nào, xoa xoa nơi vừa bị nhéo một lần.

Trong túi nhỏ có bàn tay của hai người bọn họ nhích tới nhích lui, Trác Vi Lan cảm thấy da dán sát vào nhau càng ngày càng nóng sắp toát ra mồ hôi, nàng mím môi buông lỏng, tìm một đề tài dời đi sự chú ý của Mạc Sương: "Chị muốn xem cái gì?"

"Gần đây có một bộ phim nghệ thuật nổi tiếng rất được hoan nghênh, tên là "mây mù", " Mạc Sương nói: "Còn có một bộ phim hành động đạt doanh thu phòng vé cao, chỉ là đánh giá không được tốt, xem náo nhiệt cũng không tệ."

Trác Vi Lan kinh ngạc: "Chị mà lại quan tâm đến phim sao, bắt đầu thích xem rồi sao?"

"Thường thôi." Bỗng nhiên Mạc Sương xấu hổ nhìn nàng, rồi nhìn chằm chằm vào biển hiệu của quán nhỏ ven nói: "Nhưng tôi muốn cùng em ra ngoài xem phim."

Đúng lúc đi tới khúc quanh, bên tai Trác Vi Lan không còn tiếng nói ồn ào, không còn bảng quảng cáo của quán nhỏ ven đường, nên nghe được câu nói không được tự nhiên xấu hổ này rất rõ ràng, nàng không nhịn được cảm thấy xúc động.

Giọng nói này đã từ chối nàng không dưới mười lần trước khi cô mất trí nhớ: "Vi Lan, tôi không rảnh, tự em xem đi."

" Ừm..." Trác Vi Lan vô tình nhớ lại sự buồn rầu của trước kia, lắc đầu ép mình chú ý trước mắt: "Hay là xem phim nghệ thuật đi, phim hành động luôn ầm ầm, rất ồn ào."

Nàng muốn hỏi một câu có phim hoạt hình hay không, nhưng Mạc Sương từ trước đến nay luôn miễn dịch với hình ảnh hoạt hình, thấy vợ mặc quần áo ngủ con gấu thì phản ứng của cô không phải "đáng yêu", mà là "Lãng phí dáng người".

Mạc Sương nhìn tấm bảng quảng cáo lớn của rạp chiếu phim phía xa, đột nhiên nói: "Em thích xem phim hoạt hình không?"

Trái tim của Trác Vi Lan đập loạn xạ, nàng cắn chặt răng mới có thể không lộ ra dáng vẻ kinh ngạc: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Tôi cảm thấy em sẽ thích.

Trong nhà có rất nhiều gấu bông và phim hoạt hình."

Thấy Mạc Sương lờ mờ hỏi dò, Trác Vi Lan nổi lên tâm tư trêu chọc, giả vờ nghiêm túc nói: "Những thứ kia là của chị."

"Thật không." Vẻ mặt của Mạc Sương vẫn bình tĩnh: "Bây giờ tôi không thích, có thời gian rảnh sẽ ném đi."

Trác Vi Lan trở nên sốt ruột: "Không được!"

"Được." Mạc Sương giống như đã sớm đoán được, vỗ lưng giúp nàng điều chỉnh hơi thở: "Không ném."

Xem như là bị người khác nắm trong lòng bàn tay, Trác Vi Lan nhớ tới mình lừa gạt Mạc Sương mặc quần áo ngủ con gấu, lại bị ký ức bi thảm nhưng đáng yêu đó làm cho chết đi sống lại, nên nàng quyết định không tìm chỗ chết nữa, thúc giục Mạc Sương tiếp tục đi về phía trước: "Đến rạp chiếu phim xem lịch chiếu rồi nói sau."

Mạc Sương không trêu chọc nàng nữa, cùng bước nhanh đi về phía trước.

Đúng lúc là buổi chiều giờ hành chính, nên không có nhiều người trong rạp chiếu phim, một bàn tay cũng đếm được, môi trường xung quanh yên tĩnh hơn lần trước rất nhiều.

Trác Vi Lan vô duyên vô cớ thất vọng, nhưng cũng đặt tâm tư vào việc nên xem phim gì, lướt nhanh qua lịch chiếu một lần, cảm thấy vẫn là phim nghệ thuật "Mây mù" là thích hợp nhất, nên bảo Mạc Sương mua vé và combo đồ ăn để xem phim.

"Nói về chuyện gì đây..." Nàng nhìn tên phim đơn giản trên vé xem phim: "Sẽ không phải là xem sương mù đó chứ."

"Dường như là một câu chuyện tình yêu."

"Hả?" Trác Vi Lan giống như có điều suy nghĩ: "Cũng tốt, tìm chút linh cảm."

Mạc Sương tò mò: "Khi em không có linh cảm thì sẽ làm những gì?"

"Cái gì cũng làm, dùng máy tính để tìm kiếm tài liệu, đi ra bên ngoài dạo một vòng, tìm phim điện ảnh phim truyền hình để xem." Trác Vi Lan vừa nói vừa cười: "Em được coi là tương đối bảo thủ, Thiều Thi sẽ đến quán bar tìm thú vui, nói là gặp được một cuộc tình thì chuyện gì cũng có thể giải quyết."

Mạc Sương lập tức nghiêm túc: "Em đã từng đi chưa?"

"Không có, em không giỏi uống rượu."

"Đúng là như vậy." Mạc Sương bày tỏ sự đồng ý sâu sắc.

Trác Vi Lan luôn cảm thấy bốn chữ này hơi chói tai, mếu máo giải bày: "Em không thường uống mà, lần trước là tâm trạng không tốt, nên lập tức rót nhiều..."

" Ừm." Bất cứ lúc nào Mạc Sương cũng luôn khôn khéo gật đầu nghe theo lời nàng nói: "Uống quá nhiều rượu sẽ không tốt cho sức khỏe."

Quá nhiều?

Trác Vi Lan liên tưởng đến thuốc lá và rượu được giấu ở trong phòng cho khách tầng một, liếc nhìn Mạc Sương không hề phát hiện, nàng nghĩ ngợi trong chốc lát nhưng vẫn hỏi ra: "Chị có quan điểm gì về thuốc lá và rượu ở trong phòng cho khách tầng một?"

"Là tôi để ở trong đó à." Mạc Sương nói thẳng.

Trác Vi Lan lo lắng về điều này: "Sau này chị đừng chạm đến nữa, trước khi em sinh ra ba em vẫn luôn hút thuốc, nên sức khỏe rất không tốt, sau đó cai thuốc xong mới có chiều hướng tốt.

Một trong những người bạn của ông ấy đã bị ung thư phổi khi không cai thuốc, năm mươi tuổi đã qua đời."

Nàng nhớ tới tang lễ của bác trai, người trong nhà đau khổ khóc nỉ non, vẫn cảm thấy rất khó chịu, siết chặt vé xem phim trong tay, giọng run rẩy.

"Tôi sẽ không." Mạc Sương nắm lấy tay nàng.

Mạc Sương cẩn thận từng li từng tí đến mức suýt chút nữa đã xin thề, đương nhiên là Trác Vi Lan tin tưởng yên tâm, cong môi mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lại.

Trí nhớ của Mạc Sương chỉ có tuổi nên không có quá nhiều phiền não, sau khi nếm được ngọt ngào của cái nắm tay thì vui vẻ mỉm cười, một tay cô mở gói khăn ướt, lau tay rồi đút cho nàng một hạt bắp rang bơ.

Động tác lau tay của Mạc Sương, khiến Trác Vi Lan thấy được hình ảnh của quá khứ, không dùng tay bẩn nắm lấy, ngoan ngoãn để cho Mạc Sương đút.

Bọn họ ngọt ngào đút đồ ăn PLAY đã thu hút ánh mắt thăm dò của một bàn ở bên cạnh.

Trác Vi Lan không quan tâm, ăn bắp rang bơ thơm ngọt, tùy ý liếc nhìn, muốn dọa ánh mắt nhàm chán đó trở về.

Cô nhìn thử, phát hiện người thăm dò là hai nữ sinh cấp hai, mặc đồng phục học sinh, bắt gặp cô nhìn lại không lo không sợ, tiếp tục lấy tay che mặt thì thầm bàn tán.

Bởi vì là một nữ sinh cúi đầu, một nữ sinh che mặt, nên khiến người khác không nhìn rõ được gương mặt của hai người.

Nhưng không may, hai người mặc đồng phục học sinh kia, lại giống với người học sinh cấp hai theo dõi mà người dì đã khoanh tròn.

Trác Vi Lan cảm thấy không thoải mái, buông tay Mạc Sương, lấy điện thoại từ trong túi xách ra lục tìm bức ảnh để so sánh.

"Vi Lan?" Mạc Sương đút bắp rang bơ tới được một nửa lại dừng ở giữa không trung: "Em sao thế?"

Trác Vi Lan làm một động tác im lặng, phóng to bức ảnh nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai nữ sinh kia, chắc chắn bọn họ không là người theo dõi nhưng vẫn không an tâm, liên tục quan sát chiếc túi của bàn bên cạnh, rất sợ bên trong cất giấu máy chụp hình máy quay phim.

Mạc Sương vừa nhìn đã hiểu, đặt bắp rang bơ xuống: "Vi Lan, đừng như vậy, bọn họ đến trước chúng ta, sao có thể là người của Diệu Vinh?"

Trác Vi Lan biết đạo lý này, nhưng trong lòng vẫn luôn là xoắn xuýt về khả năng lỡ như: "Lỡ như Diệu Vinh sắp xếp người bí mật quan sát tình hình ở nơi công cộng thì sao? Dì đã nói, Diệu Vinh ra tay rất hào phóng, để đạt được mục đích thì sẽ dùng rất nhiều người."

Mạc Sương không biết làm sao: "Vi Lan, thả lỏng đi, chúng ta xem phim xong thì về nhà, sẽ không có vấn đề."

" Ừm...!Em biết." Trác Vi Lan cất điện thoại vào trong túi xách, nhưng ánh mắt vẫn không khống chế được mà liếc nhìn bàn bên cạnh.

Hai nữ sinh kia không phải người mù, nhìn thấy cử chỉ kỳ lạ của Trác Vi Lan, nên bất mãn thu dọn đồ đạc dời vị trí.

Lần đầu tiên Trác Vi Lan bị người khác dùng ánh mắt cho là người bệnh tâm thần, nhưng nàng không cảm thấy mất mặt, mà là nghĩ tới việc bản thân nghi ngờ chuyện sinh ra ảo giác trước khi mất trí nhớ của Mạc Sương.

Trong lòng nàng cảm thấy chua xót.

Mạc Sương rõ ràng là bị theo dõi, nhưng bởi vì cách của công ty Diệu Vinh quá kỳ lạ nên không thể đưa ra bằng chứng, bị người khác xem là người không bình thường sinh ra ảo giác, một người cô độc cố chấp trong suy nghĩ sẽ khó mà tìm được bức ảnh thông thường có quy luật.

Như vậy cô sẽ có bao nhiêu tủi thân.

"Mạc Sương." Trác Vi Lan xúc động: "Thật ra...!Chị mất trí nhớ cũng là một chuyện tốt."

Ghế được cố định, nên Mạc Sương dứt khoát đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, vươn tay ôm chặt lấy nàng, vuốt tóc nàng nhẹ giọng hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"

"Trước khi chị mất trí nhớ, mỗi ngày đều bị những người khác nhau theo dõi.

" Trác Vi Lan nói tới chỗ này, không khỏi ôm chặt lấy Mạc Sương, vùi vào trong ngực của cô không dám nhìn thế giới bên ngoài, mượn cớ này để xua tan tâm trạng sợ hãi: "Có biết bao đáng sợ, bất kỳ người nào ở bên cạnh cũng đều có thể bị công ty Diệu Vinh mua chuộc..."

Mạc Sương dùng ngón tay như một chiếc lược, từ từ vuốt lại mái tóc rối loạn của nàng: " Sẽ không, em tuyệt đối không phải."

"..." Trác Vi Lan sửng sốt, không còn là một kẻ nhát gan rụt người vào trong lòng của vợ, ngẩng đầu nhìn Mạc Sương: "Thật không?"

Mạc Sương gật đầu: "Sáng nay tôi nghe dì nói có nhiều người theo dõi như vậy, cũng cảm thấy hơi sợ.

Nhưng, em nắm lấy tay tôi, tôi cũng lập tức như vậy, tôi đang trong kỳ nghỉ, có thể ở nhà ở cùng em, đi ra ngoài cũng là đón em tan làm, không cần đến những nơi xa lạ khác...!Không có gì phải sợ."

Nghe những lời này, Trác Vi Lan từ từ tỉnh táo trở lại.

Đúng vậy, Mạc Sương không còn là người không thường xuyên gặp mặt như trước kia, người mà cái gì cũng để ở trong lòng.

Trác Vi Lan cảm thấy vui vẻ, đứng lên nhào qua, ôm chặt lấy Mạc Sương: "Hai chúng ta ở cùng nhau sẽ không cần phải sợ."

Mạc Sương nhẹ nhàng "ừm", vỗ lưng của nàng kiên nhẫn dỗ dành.

Ôm một lúc, Trác Vi Lan nghe thấy thông báo kiểm tra vé vào cửa, buông tay ra: "Đi thôi, chúng ta vào xem phim."

" Được."

Bọn họ chọn phim văn nghệ được đánh giá cao nhưng lại rất ít người, toàn bộ chỉ có bọn họ và một đôi người yêu ở trong góc.

Trác Vi Lan buồn bực: "Hai người này chọn vị trí lệch như vậy, rốt cuộc là có phải tới xem phim hay không..."

"Có thể là không phải." Mạc Sương cầm bình rửa tay, đổ vào trong tay nàng, sờ tới sờ lui nhưng lại rất nghiêm túc lau chùi giúp nhau: "Được rồi, đừng chạm bậy vào ghế ngồi."

"Biết rồi." Trác Vi Lan vừa bực mình vừa buồn cười.

Mạc Sương vẫn không yên tâm, nhét khăn ướt vào trong tay nàng.

Mở đầu của bộ phim, xung quanh tối lại, một tay Trác Vi Lan cầm khăn ướt, một tay ăn bắp rang bơ, nhìn hình ảnh xinh đẹp trên màn hình để tìm cảm giác.

Bộ phim bắt đầu với một trailer rất dài, về những chi tiết vụn vặt.

Trác Vi Lan mất một chút tinh thần mới nhớ được nữ nhân vật chính tương tự nhau, cân nhắc từng câu từng chữ trong lời thoại, từ từ nhìn ra ý của mây mù —— phong cảnh trong hình không khỏi khiến khán giả phải cảm thán, trên bầu trời có những đám mây với hình dạng không giống nhau, màn sương mờ ảo trên biển, phù hợp với tâm lý nhân vật, cảnh tượng được thay đổi theo sự thăng tiến của tình tiết, những que diêm mà nữ nhân vật chính tùy tiện vứt tán loạn ở trên đất đều là biểu hiện của trạng thái.

Nàng trời sinh là người dễ bị thu hút bởi những cảm xúc tinh tế, nên xem rất hăng say.

Đôi người yêu ở phía sau lại không có loại kiên nhẫn này, không thể nhịn được nữa cầm bắp rang bơ lên rời đi.

"Thật là..." Trác Vi Lan muốn than phiền với Mạc Sương, nhưng vừa quay đầu, đã phát hiện Mạc Sương càng không có kiên nhẫn mà ngủ rồi.

Nàng bực bội.

Phim này khó xem như vậy sao? Bây giờ là mưa to gió lớn, tình tiết cao trào nhân vật chính khóc nỉ non ở trong mưa! Tất cả đều rất hợp tình hợp lý!

Trác Vi Lan thất vọng vì vợ mình không biết thưởng thức.

Nhưng, cảnh tượng trên màn hình thay đổi, ánh đèn chiếu sáng vẻ mặt đang ngủ của Mạc Sương, cô hơi nghiêng đầu, có một vài sợi tóc rối dán vào trên mặt, có một vài sợi bị lưng ghế dồn ép vểnh lên, thẳng đứng giống như tóc ngố, áo khoác dài bị bàn tay khép lại làm nhăn nhúm, tủi thân rúc người ở đây trong.

Mạc tổng, à không, hình tượng của bạn học Mạc đã bị thảm kịch phá hủy hoàn toàn.

Trác Vi Lan nhìn thấy mỉm cười, vươn tay vén tóc che mặt Mạc Sương lên.

Mạc Sương không tỉnh lại, khó chịu lẩm bẩm.

Trác Vi Lan lại nghe rõ, cảm thấy âm thanh này quá đáng yêu, dùng khăn ướt lau môi, đứng dậy tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên má của Mạc Sương, lẩm bẩm trong lòng.

Vị bạc hà..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio