Trác Vi Lan đã dùng lực véo mình quá mạnh, nên khi giơ cánh tay lên nghe điện thoại thì cảm thấy đau điếng.
Nàng cắn răng chịu đựng, nín thở cố gắng cất giọng bình thường một chút, giống như trong buổi lễ sum họp gia đình mà ngoan ngoãn gọi một tiếng ông nội.
May thay, ông nội Mạc không có ấn tượng sâu sắc với cô, điều mà ông cụ quan tâm nhất lúc này không phải là sự xuất hiện đột ngột của cháu dâu mà là tình trạng thể chất của cha Mạc ra sao.
"Vi Lan hả." Ông nội Mạc cười hiền hậu, "Con cũng đang ở bệnh viện? Tình hình thế nào rồi?"
Trác Vi Lan trở nên căng thẳng, nhìn sang phía mẹ Mạc đang che miệng khóc không ra tiếng, lại nhìn sang Mạc Sương đang cúi đầu ủ rủ ngồi trên ghế, sau khi xác nhận được hai người sẽ không gây ra chuyện nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện cũng không ít, "Rất tốt ạ, cha không sao, lúc tỉnh dậy còn trò chuyện với bọn cháu nữa."
"Thật sao, đưa nó nghe điện thoại."
"Ông ấy đang nghỉ ngơi" Trác Vi Lan không giỏi nói dối, còn muốn nói thêm vài câu nhưng có tâm không có sức, khô khan nói vài câu, "Đợi ông ấy thức dậy rồi sẽ gọi lại cho ông nhé?"
Ông nội Mạc "Ồ" một tiếng, nói gì đó với người bên cạnh.
Trác Vi Lan chờ đợi, cảm thấy vài giây trầm mặc này chậm rãi đến nỗi khiến người ta khó chịu.
Đầu óc nàng nóng lên nói ra câu chờ cha Mạc tỉnh thì sẽ gọi lại, bây giờ nghĩ lại, nàng chính là đang tự đào hố chôn mình rồi—Cho dù cha Mạc có tỉnh lại, cũng không thể bảo đảm rằng có thể hồi phục đến mức gọi được điện thoại.
Nàng đang nghĩ làm sao để nói dối, thì ông nội Mạc chính là không muốn trò chuyện với người trẻ, hỏi một câu, "Mẹ của Mạc Sương đi đâu rồi?"
Trác Vi Lan đột nhiên lấy lại tinh thần.
Đối với việc nói dối về mẹ Mạc, ba năm qua nàng đã nói qua với gia đình hàng trăm lần, vô cùng điêu luyện, không cần suy nghĩ cũng có thể dễ dàng bịa ra được.
"Làm thủ tục rồi ạ!" Trác Vi Lan mỉm cười nói "Ông nội, ông yên tâm đi, chúng cháu sẽ chăm sóc tốt cho cha mà."
Nàng đứng thẳng lưng, mạch lạc rõ ràng mà đảm bảo, giống như ba năm trước cha Mạc bắt đầu nói dối "Bà xã ra nước ngoài rồi, sẽ về sớm", bộ dạng nghiêm túc mà nói nhảm, xém chút tự lừa được luôn cả bản thân.
Ông nội Mạc đang ở thành phố khác, không tiện để đến đây, nghe nàng thề thốt bảo đảm thì ông khẽ cười một tiếng, "Được thôi, không sao thì ông yên tâm rồi.
Cháu đi bận việc đi, mẹ của Mạc Sương ở nước ngoài đã lâu rồi, không biết có làm được thủ tục không nữa."
Trác Vi Lan nghe vậy liền sững sờ, liên tục đáp ứng, trong lòng không khỏi than thở: Ôi trời, ông nội thật sự tin là mẹ Mạc đã đi ra nước ngoài.
Vỗ về ông nội xong, Trác Vi Lan cúp máy, trả lại chiếc điện thoại phát ra hơi nóng cho mẹ Mạc.
Mẹ Mạc cầm lấy, liên tục nói "Cảm ơn", vừa nói vừa rơi nước mắt.
Có lẽ là vì lời nói vừa rồi của ông nội quá mỉa mai, nên đối với tiếng khóc bi thảm của mẹ Mạc ở trước mặt cũng trở thành miễn dịch, chỉ cảm thấy người này trên đời thật sự rất hiếm thấy, toàn làm những chuyện mà người bình thường không thể làm ra, thở dài một hơi, quay về bên Mạc Sương.
Mạc Sương lẽ ra đang ngồi cúi đầu chán nản, nghe thấy tiếng bước chân của nàng đến gần, thì lập tức duỗi tay ra ôm lấy nàng, dùng sức bóp chặt lấy nàng, toàn thân run lên, giọng run rẫy khẽ kêu lên, "Vi Lan."
"Ơi, em ở đây." Trác Vi Lan đau lòng xoa đầu cô, "Đừng sợ."
Mạc Sương không trả lời, vùi trong lòng nàng dụi rồi dụi, mái tóc được chải gọn gàng lúc vừa ra khỏi nhà giờ đã rối tung, xoăn xoăn dựng lên, không còn thấy bộ dạng bình tĩnh tự nhiên của ngày thường nữa.
Trác Vi Lan âm thầm thở dài, không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm Mạc Sương chặt hơn một chút.
Nàng không có cách nào có thể hiểu được cảm xúc của Mạc Sương.
Về cha Mạc, nàng luôn có thái độ giữ khoảng cách với ông, trải qua việc bỏ trốn của mẹ Mạc, sau khi Mạc Sương từ chức, vui vẻ loại người đàn ông không biết làm cho vợ hài lòng ra khỏi cuộc sống của mình, tiết kiệm công sức lấy lòng, tự đầu đến cuối chưa từng xem cha Mạc là người một nhà.
Cảm xúc của Mạc Sương thì không giống, ông ấy là cha ruột, dù trên miệng ông ấy có nói gì đi nữa cũng không có cách nào cắt đứt hoàn toàn được.
Hơn nữa, lần này cha Mạc bị tấn công có liên quan đến Diệu Vinh, lo lắng của Mạc Sương cộng thêm sự ray rứt, nghĩ rằng nếu bản thân mình không ra tay điều tra thì sẽ có cục diện không giống nhau.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Trác Vi Lan cũng cảm thấy bất lực, hối hận vì đã không nghe lời Mạc Thẩm Văn lấy điện thoại lại sớm hơn.
Cho dù đêm qua điện thoại di động đã bị trộm rồi, cho dù cha Mạc có nhận được tin giả và đang trên đường đi gặp mặt, bọn họ cũng có thể biết trước hơn được một chút, đề phòng nhiều hơn, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc họ vẫn đang bàng hoàng ngơ ngác, cấp cứu kết thúc, bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra, "Vị nào là người nhà của bệnh nhân."
"Là tôi!" Trác Vi Lan vội vàng giơ tay, lớn giọng kêu, làm mờ luôn tiếng khóc nức nở của mẹ Mạc.
Bác sĩ nhìn về phía mẹ Mạc đang tinh thần không ổn định, đi đến trước mặt họ.
Mạc Sương không còn bộ dạng đáng thương bám người nữa, đứng lên hướng về phía bác sĩ, hắng giọng trở lại giọng điệu bình thường, "Bác sĩ, cha tôi thế nào rồi?"
"Đã qua cơn nguy kịch, tôi phải quan sát tình hình huyết áp thêm một đêm nữa."
Mạc Sương nói cảm ơn, nhìn vào phòng bệnh có các nhân viên y tế đang ra vào.
Trác Vi Lan nhìn theo, nhìn thấy người bị bao quanh bởi các thiết bị khác nhau, quấn đầy băng ống xém chút nhìn không ra cha Mạc, nắm chặt những ngón tay đang xiết lại của Mạc Sương, dùng hành động thiết thực để an ủi.
Bọn họ tạm thời không thể vào thăm trong lúc này, Mạc Sương tỉnh táo trở lại, làm những việc cần phải làm, gọi hết tất cả những trợ lý và vệ sĩ có thể tin tưởng đến giúp đỡ, bàn giao tình tình, gọi điện cho những người bạn đã hỏi thăm nói không sao, bỏ ra thời gian đi thăm những người cùng bị thương với cha Mạc.
Tình trạng của cha Mạc là người bị thương nghiêm trọng nhất, tuổi tác cao, là mục tiêu của đợt tấn công này, trên người có đầy những vết dao lớn nhỏ khác nhau, nếu như không phải may mắn phản ứng nhanh, nhanh chóng lui vào xe né những đợt tấn công bằng dao, chịu đựng cánh tay đang bị đau kéo cửa xe lại không cho những kẻ tấn công đột nhập vào, có thể đã phải đi báo cáo với diêm vương rồi.
Nghe thấy tình trạng bị tấn công thảm thương của cha mình, mắt của Mạc Sương đỏ lên, mất hồn lảo đảo rời khỏi phòng bệnh.
"Mạc Sương......" Trác Vi Lan lo lắng đi đến đỡ.
Mạc Sương nắm lấy tay của nàng, "Chị có thể đi."
Trác Vi Lan nghe theo nói, "Được, chúng ta về chỗ của cha chứ?"
"Bên đó đã bàn giao xong rồi, chúng ta không được vào thăm, ngồi ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì." Mạc Sương lấy điện thoại ra, sững sờ nhìn tên của cảnh sát Trương trong nhật ký cuộc gọi, "Có phải là chị đã làm sai rồi không?"
"Không phải, kẻ tấn công mới là sai, không phải chị." Trác Vi Lan vội vã nói.
Mạc Sương thở dài một tiếng, "Đúng vậy, tự trách cũng vô dụng, đi bắt người trước."
"Ừm." Trác Vi Lan nhớ tới những gì cảnh sát đã nói khi họ đến đây tìm hiểu tình hình, khích lệ Mạc Sương, "Họ đã bắt được một người rồi, rất nhanh sẽ tìm ra được đồng bọn......"
Mạc Sương ngắt lời nàng, "Vi Lan, chị không nói đến những kẻ xấu xa đó."
"Vậy thì là ai?"
"Mễ Giai Manh." Mạc Sương nghiến răng nói, "Nó chắc chắn là đồng phạm."
Trác Vi Lan nghĩ có lý.
Quá trùng hợp, điện thoại của Mạc Thẩm Văn bị mất, sao mà tin tức ngay từ đầu đã đã có thể truyền đến tay của Diệu Vinh rồi? Ngĩ tới nghĩ lui, sử dụng trang web bí ẩn để dẫn dụ, tố cáo cho cô giáo Lâm tịch thu điện thoại thì Mễ Giai Manh là kẻ tình nghi lớn nhất, chỉ có thể là cố ý làm ra.
Cảnh sát tình cờ phát hiện ra vấn đề trên trang web mà họ đưa ra, lần theo manh mối, phát hiện ra Mễ Giai Manh có liên quan đến việc mua bán thông tin cá nhân, sau khi nghe được manh mối mà họ cung cấp thì liên kết hai vụ án lại với nhau, thu thập chứng cứ, làm đơn xin lệnh bắt giữ, đến nhà đem Mễ Giai Manh bắt lại.
Không biết là do ác độc hay ngu ngốc, Mễ Giai Manh sau khi bị còng tay, còn cảm thấy giống như đang chơi một trò chơi, không ngừng lầm bầm khinh thường, "Chẳng phải là tôi chỉ trộm điện thoại, gửi hai tin nhắn đùa ác một chút thôi mà......"
Cái gọi là tin nhắn đùa ác một chút, là "trò đùa" dùng thân phận của Mạc Thẩm Văn để lừa cha Mạc.
Nghe thấy lời này, khuôn mặt bình tĩnh của Mạc Sương biến mất, hận không thể lao vào đánh Mạc Thẩm văn một trận.
Trác Vi Lan vội vàng ngăn lại, nói câu xin lỗi với người duy trì trật tự, kéo cô vợ trở lại trấn an, "Không tức không tức, rồi nó sẽ bị trừng phạt."
Mạc Sươngg hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Không lâu sau, Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu xuất hiện trước cửa đồn cảnh sát, nhìn thấy bọn họ đang ngồi đợi ở bên trrong.
Rõ ràng là quen biết nhau, nhưng bốn người bọn họ lại không muốn chào hỏi, bận việc của mình, Mạc Sương và Trác Vi Lan xemm tình hình cũng đã ổn, hỏi một câu có thể về được chưa, Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu thì hỏi thăm tình hình con gái của họ.
Thời gian rời đi của hai nhà họ cũng gần giống nhau.
Mạc Sương và Trác Vi Lan bàn giao xong manh mối, chuẩn bị về nhà ăn cơm nghỉ ngơi rồi đi bệnh viện lần nữa để xem xem, chờ tin tức tốt của vụ án, Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu cũng không có việc gì làm, chấp nhận sự thật rằng con gái họ đã phạm tội, không gặp được người, không thể giúp đỡ, nhìn thấy đám phóng viên chờ đợi ở bên đường càng ngày càng nhiều, chỉ có thể trốn tránh mà rời đi.
Ngồi trong xe, Trác Vi Lan không còn sức lực để quan tâm đến chuyện của người khác, xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của Mạc Sương dịu dàng an ủi, "Tối nay muốn ăn gì? Em gọi điện thoại kêu gì Phương làm."
"Đều được." Mạc Sương nhẹ nhàng nói, quay đầu nhìn nàng, "Vi Lan, em về nhà với Thẩm Văn."
"Chị muốn đi bệnh viện?"
"Ừm, mọi chuyện đã giải quyết xong, chị vẫn nên đến bệnh viện để chờ cha tỉnh lại."
"Em đi cùng với chị."
Mạc Sương lắc đầu, "Thẩm Văn ở một mình không được."
"Em ấy đâu có ở một mình, có vệ sĩ, còn có dì Phương......"
"Người ta không có cách nào để thay thế được." Mạc Sương chậm rãi nói, "Em nhìn thấy bộ dạng của Mễ Giai Manh còn chưa hiểu ra sao? Thẩm Văn vẫn chưa biết tình trạng của cha, em quay về nói chuyện đàng hoàng với con bé, đừng để nó suy nghĩ lung tung."
"Còn chị, chị cũng đang suy nghĩ lung tung mà." Trác Vi Lan chỉ vào đôi mày đang cau lại của Mạc Sương.
Mạc Sương không muốn gượng cười giống như trước, mím mím môi, thỏa hiệp nói: "Em đi nói chuyện với Thẩm Văn, xong rồi đi bệnh viện tìm chị được chứ?"
"Cùng nhau nói đi."
"Không được." Mạc Sương nói thẳng, "Cô và dượng hại chị bị tai nạn, Thẩm Văn gián tiếp trở thành công cụ tấn công cha, nếu em là Thẩm Văn, em có bằng lòng đối mặt với chị không?"
Trác Vi Lan nói không lại Mạc Sương, chỉ có thể đồng ý.
Bên ngoài có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng dì Phương vẫn quán xuyến nhà cửa vô cung ngăn nắp.
Trác Vi Lan vừa bước vào cửa, nghe được mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn trong không khí tức khắc cảm thấy thư thái dễ chịu, vừa đảo mắt nhìn thấy Mạc Thẩm Văn đang ngồi trên sô pha lại lo lắng, nở một nụ cười chào hỏi, "Thẩm Văn, tan trường rồi."
Mạc Thẩm Văn không mở tivi, yên lặng ôm cặp sách nhìn nàng, nhỏ giọng nói, "Ừm."
"Vừa về tới hả?" Trác Vi Lan vờ như không thấy bàn tay đang nắm chặt của Mạc Thẩm Văn, dùng điều khiển bật tivi lên.
Mạc Thẩm Văn nghe hỏi trả lời, "Về được nửa tiếng rồi."
"Vậy sao." Trác Vi Lan chuyển kênh, "Em muốn xem gì......"
Mạc Thẩm Văn nhìn nàng bận rộn vớ vẩn, lạnh lùng nói, "Em biết hết rồi."
Trác Vi Lan suýt làm rơi điều khiển.
"Em muốn đi thăm cậu." Mạc Thẩm Văn nói, em đã kêu dì Phương gói một phần cơm, đợi một lát đem cho Mạc Sương."
Nghe được lời nói người lớn của một đứa trẻ, Trác Vi Lan sững sờ, nhìn cô em họ bên cạnh đang ngây người ôm cặp sách đánh giá lần này đến lần khác, thật lâu sau cô mới nghẹn ngào thốt lên một tiếng, "Em......"
"Em còn gặp được Mễ Giai Manh." Lời nói kinh người của Mạc Thẩm Văn nối tiếp từng câu một.
Lần này Trác Vi Lan xác nhận chắc chắn rằng Mạc Thẩm Văn đã biết hết tất cả, thở dài, đưa tay ôm Mạc Thẩm Văn vào lòng, nhẹ giọng hỏi, "Bị dọa sợ rồi chứ?"
"Không có, rất sảng khoái." Mạc Thẩm Văn bình tĩnh trả lời, "Chỉ là không thể lấy lại điện thoại được nữa."
"......"
Mạc Thẩm Văn nhìn thấy nàng bị nghẹn không nói nên lời, đổi ngược lại vỗ vỗ tay nàng an ủi, "Đừng lo lắng, chưa vị thành niên không phải vua của miễn tội, cậu ta làm ra nhiều chuyện xấu như vậy chắc chắn sẽ bị trả giá."
Câu này nghe có chút quen thuộc.
Trác Vi Lan liếc xéo, "Sao mà giống với câu an ủi của chị quá vậy?"
"Ừm, em cũng không giỏi an ủi người khác."
Đột nhiên bị đâm trúng điểm yếu, Trác Vi Lan cười lên, xoa xoa đầu Mạc Thẩm Văn, "Phải phải phải, chờ lát nữa chúng ta đi gặp Mạc Sương đừng nên nói gì, ngoan ngoãn ở bên cạnh là được."
Mạc Thẩm Văn ngoan ngoãn hiếm thấy gật gật đầu.
Ăn cơm xong, Trác Vi Lan cùng với Mạc Thẩm Văn đi đến bệnh viện.
Mạc Sương ngây người ngồi trên ghế, giữ koảng cách cố định với mẹ Mạc, nghe thấy tiếng bước chân đi tới, nhìn thấy Mạc Thẩm Văn liền nhíu mày, "Sao em lại tới đây?"
Trác Vi Lan phát hiện thấy vợ không vui, liền sợ hãi, nữa ngày không nói nên lời.
"Mai là ngày nghỉ." Mạc Thẩm Văn trả lời giúp, giọng điệu rất tự tin, "Em ở đâu cũng thức khuya, chi bằng đến viện xem xem."
Mạc Sương không đồng ý, "Em đang tuổi ăn tuổi lớn, quay về đi."
"Không, em tiêu tiền của cậu nhiều như vậy, không làm được chút việc gì thì không an tâm."
"Ây da, chị cứ cho em ấy ở lại một chút đi mà, bây giờ mới hơn giờ." Trác Vi Lan phát hiện Mạc Thẩm Văn cứng miệng không nói được lời tử tế, vội vàng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, "Mạc Sương, chị ăn chút gì đi, bọn em đem từ nhà đến đó."
Đúng là đói thật rồi, Mạc Sương ngửi được mùi thơm của thức ăn, nhất thời cũng không so đo việc Mạc Thẩm Văn đến mà không xin phép, theo bọn họ vào phòng nghỉ.
Mẹ Mạc lẳng lặng đi theo, mua một ổ bánh mì nhưng không ăn, ngồi ở bàn cách đó không xa trơ mắt nhìn bọn họ.
Kể từ sau vụ bỏ trốn, Mạc Thẩm Văn lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Mạc, tò mò nhìn sang.
"Thẩm Văn, đã lâu không gặp." Mẹ Mạc nở nụ cười, mở miệng đáp lời, "Đã lớn như vậy rồi sao."
Thấy vậy, Mạc Sương buông đũa xuống, quay người chặn ngang, để Mạc Thẩm Văn vào góc độ mà mẹ Mạc không thể nhìn thấy.
"Ăn đi." Trác Vi Lan vội vàng đút cho Mạc Sương một miếng thịt bò, bất mãn nhìn mẹ Mạc một cái: Tôi khó khăn lắm mới khiến cho Mạc Sương ăn ngon miệng, bà đừng làm chuyện khó chịu làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ nữa được không?
Mạc Thẩm Văn không cần bọn họ lo lắng, nói một câu khiến cho mẹ Mạc nghẹn họng không nói nên lời.
"Mợ về nước từ khi nào vậy ạ?"
Mẹ Mạc lúng túng mỉm cười, căn bản là không trả lời được, không dám nhìn về phía của họ nữa.
Ăn tối xong, họ quay lại bên ngoài phòng bệnh.
Mạc Sương rảnh rỗi, khuyên Mạc Thẩm Văn về nhà sớm, Trác Vi Lan lúc đầu cũng im lặng, đợi thời gian gần đến mười giờ thì đứng dậy cùng với Mạc Sương, "Đã quá trễ rồi, e quay về đi."
Mạc Thẩm Văn không nhúc nhích.
Mạc Sương quay ra bàn giao cho vệ sĩ đưa người về nhà.
"Không cần." Trước khi vệ sĩ bắt đầu động thủ Mạc Thẩm Văn nói lời thật lòng, "Quay về không có ý nghĩa gì, ở đây giống nhà hơn."
Mạc Sương trầm mặc.
Trác Vi Lan ngây người, hai mắt đảo một vòng, không nghe lời mà nhìn xuống mẹ Mạc đang lau nước mắt.
Đây......thật sự được tính là nhà sao.
Bốn phía yên tĩnh, Mạc Thẩm Văn có thể ở lại, ngẩn người cung với bọn họ, đợi cha Mạc không biết khi nào mới tỉnh dậy.
Đến nửa đêm, cơn buồn ngủ ập đến, Trác Vi Lan híp mắt dựa vào vai Mạc Sương, Mạc Thẩm Văn khá có kinh nghiệm, lấy một cái gối nằm mà ôm bên mình, vệ sĩ thay ca nên không buồn ngủ, đi tới đi lui ngay lối vào duy nhất.
Mẹ Mạc vẫn luôn đứng ở trong góc, không nói một lời nhìn vào phòng bệnh.
Khoảng ba giờ, Trác Vi Lan ngủ nghiêng bị đau cổ, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa đi tới cửa liền nghe thấy âm thanh mờ ảo, yêu cầu vệ sĩ làm động tác nhẹ nhàng lại, kiểng chân bước tới, tiến gần đến cánh cửa đang bị đóng chặt để nghe trộm, nghe được một câu hơi mơ hồ, ngắt quãng.
Mẹ Mạc hạ giọng nhỏ xuống, nhưng vẫn có thể nhận ra, "Có di chúc? Tất cả đều là của Mạc Sương......được rồi, để tôi chờ thêm."
Di chúc?
Trác Vi Lan cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mẹ Mạc lại mặt dày cố chấp muốn ở lại đây như vậy, không ngủ không nghĩ mà ngây ngốc đợi cha Mạc tỉnh dậy—người phụ nữ này không có mặc cảm tội lỗi, không nghĩ đến tình xưa, dùng thân phận vợ chồng để chia tài sản trước khi hoàn tất thủ tục li hôn mà thôi.
Trác Vi Lan nhịn không tức giận tiếp tục lắng nghe, mẹ Mạc cúp máy, nén thở dài một tiếng.
Trác Vi Lan lấy điện thoại di động ra ghi âm, đứng đợi ở bên ngoài.
"Vi Lan?" Mẹ Mạc mở cửa nhìn thấy nàng thì giật mình.
Trác Vi Lan không nhịn được nữa, "Tại sao bà lại mặt dày như vậy chứ! Đừng hòng nghĩ đến di chúc, cha Mạc sẽ không có chuyện gì, tỉnh dậy sẽ lập tức đi làm thủ tục li hôn với bà."
"Không phải đâu" Vai diễn của mẹ Mạc nói tới là tới, nghẹn ngào nói, "Mẹ không biết tại sao luật sư lại nói những chuyện này với mẹ......"
Trác Vi Lan nhìn thấy mẹ Mạc sắp khóc, càng thêm tức giận, nói ra luôn những lời khó nghe, "Bà không hỏi, sao luật sư phải nói, không lẽ là đã nhìn trúng bà rồi? Bà cách một vài ngày lại dụ dỗ thêm một người, thật là có đủ bản lĩnh ha!"
Mẹ Mạc trầm mặt xuống, "Trác Vi Lan, cô nói cái gì?"
Trác Vi Lan lùi lại hai bước, đến gần vệ sĩ để lấy lại tự tin, "Tôi nói không đúng sao?"
"Ha ha." Mẹ Mạc cười lạnh, "Đúng là trộm đi bắt trộm mà, sao cô không nói đến chuyện đã lấy tiền của Mạc Sương đi chứ?"
Vừa nghe thì đã biết là về chuyện li hôn lúc đó, Trác Vi Lan không gờ mẹ Mạc lại biết chuyện, vội vàng biện hộ: "Tôi không có cần! Bà đừng có nói nhảm!"
"Được thôi, vậy chúng ta nói đến chuyện Mạc Sương giúp cô xây dựng thương hiệu?" Nụ cười của mẹ Mạc càng sâu hơn, giọng nói nghe ra có phần ôn nhu, "Gần đây cô cùng với Thẩm Văn tình cảm không tồi nhỉ, có phải là đã nghe ngóng được ông già sẽ cho tiền sinh hoạt không."
Trác Vi Lan nghiến răng, "Tiền tiền tiền, bà chỉ biết nói về tiền thôi sao!"
"Cô thích, thì chúng ta trò chuyện thôi."
Trác Vi Lan nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ Mạc, phát hiện thấy không đúng.
Nói đi nói lại, hình như nàng không thắng nổi mẹ Mạc mặt dày hơn tường, bình tĩnh điềm đạm mà đáp lại, với lại biểu hiện lúc trong giai đoạn li hôn vẫn luôn là cái gai trong mắt của nàng, lời mẹ Mạc nói đều là sự thật, thực sự rất khó để bác bỏ.
"Đuổi bà ấy đi." Trác Vi Lan không muốn tiếp tục cãi nhau, quay sang vệ sĩ cầu cứu.
"Tốt hơn hết đừng để làm loạn ở trong bệnh viện." Mẹ Mạc bình tĩnh nói, " Hơn nữa tôi không làm gì hết, cô không thể làm gì được tôi đúng không? Mặc dù bây giờ Mạc Sương rất ghét tôi, nhưng nó không phải là người vô lý."
Trác Vi Lan gật gật đầu, lấy điện thoại trong túi ra lắc lắc, "Đúng vậy, tôi phải cho cô ấy nghe đoạn ghi âm."
"......" Mẹ Mạc chưa từng nghĩ rằng nàng đã thay đổi nhiều như vậy, tức giận, "Đưa điện thoại cho tôi!"
Trác Vi Lan lùi về sau nhường đường cho vệ sĩ, chờ mẹ Mạc bị khống chế xong thì cười híp mắt đi đến trước mặt nói.
"Dì ơi, lần này tôi có thể ra tay được rồi chứ?.