Vài ngày sau, tình trạng của ba Mạc ổn định, ông ta được chuyển sang phòng bệnh và có thể nói chuyện với các cô.
Việc đầu tiên ông ta nghĩ sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê là tìm Mạc Xương để đưa manh mối.
Bây giờ nói đến chuyện thứ hai không phải là tập đoàn X như thế nào, mà là nhanh chóng làm thủ tục ly hôn.
Trác Vi Lan nhìn ba Mạc kiên quyết đưa ra yêu cầu, mơ màng màng màng, nàng thật cẩn thận nhìn Mạc Sương đang đứng bên cạnh.
Từ khi xảy ra chuyện đến nay, các cô chỉ được vui vẻ vào ngày sinh nhật Mạc Thẩm Văn, thời gian còn lại đều vì chuyện vụn vặt mà bận rộn phiền phức.
Không đề cập tới chuyện chuẩn bị đi du học, Trác Vi Lan chịu trách nhiệm trông chừng Mạc Thẩm Văn, và liên hệ với người môi giới nhà ở để tìm hiểu về căn nhà gần đại học A.
Dưới sự bày mưu tính kế của ba, Mạc Sương phải trở về tập đoàn X chủ trì đại cục, không đến mức giống như đi làm từ sáng đến tối, nhưng cũng tốn không ít thời gian.
Hôm nay, Mạc Sương nhận được tin ba chuyển phòng bệnh, vô cùng vui vẻ gác hết mọi chuyện sang một bên, thấy ba ngày càng khỏe lên cô mới vui vẻ không đến hai phút thì nghe được chuyện ba mẹ ly hôn.
Trác Vi Lan lo lắng, âm thầm nắm lấy tay Mạc Sương.
Mạc Sương nhéo nhéo đầu ngón tay nàng, trên mặt vẫn nở nụ cười, dịu dàng nói với ba: "Được, con sẽ giúp ba liên lạc với bà ấy, thỏa thuận ly hôn trước đó đã quyết định chưa?"
"Sắp xong rồi." Ba Mạc thở dài: "Ba năm trước, mẹ con mang theo một khoản tiền mặt lớn, dây dưa không chịu nói rõ ràng, con theo luật sư đi điều tra rõ tình hình đi, lúc cần thiết thì cứ dùng chút thủ đoạn pháp luật."
"Ba, ba đồng ý kiện ra tòa sao?" Mạc Sương ngạc nhiên.
Ba Mạc cười khổ: "Ba đã như vậy rồi, còn cần để ý mặt mũi gì sao?"
Trác Vi Lan không nhịn được nhìn ba Mạc, trong lòng chua xót: Trước kia ông ta là một nhân vật cường thế mạnh mẽ cỡ nào, bây giờ lại mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, trên mặt có vết thương vừa mới kết vảy máu, nhếch khóe miệng muốn cười lại không dám làm quá nhiều biểu cảm, hai tay buông thõng, không bị quấn kín băng gạc thì cũng là đang truyền dịch không tiện nhúc nhích, chỉ có thể nhìn các nàng nói chuyện yếu ớt.
"Được, con sẽ đi làm." Mạc Sương không có kiểu nước mắt lưng tròng mà nói vào chuyện chính: "Đến lúc đó ba ký tên làm thủ tục là được rồi."
Ba Mạc không để ý đau đớn, nở một nụ cười rạng rỡ.
Suy nghĩ một lát, Mạc Sương kéo chăn đắp lại giúp ba, nắm tay ba, thể hiện một chủ dịu dàng của con gái ruột.
Là người mau nước mắt, Trác Vi Lan nhìn cảnh này rất muốn khóc, nàng dời tầm mắt đi muốn tỉnh táo lại, nhưng mới quay đầu lại nghe thấy tiếng gọi khẽ nặng nề.
"Vi Lan."
"Hả!" Trác Vi Lan giật mình, không cẩn thận trả lời hơi lớn tiếng.
Nàng giật mình chọc cho Mạc Sương bật cười, ba Mạc đang nằm cũng nghe rất rõ, cười khẽ nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, dọa cô sợ rồi."
"Không có." Trác Vi Lan vội vàng đến gần hơn một chút: "Ba nói đi."
"Các con trở về nghỉ ngơi đi."
"Chúng con mới tới mà." Trác Vi Lan sợ ba Mạc hiểu lầm hành động quay đầu của mình, nàng vội vàng bày tỏ quyết tâm bằng lòng ở lại: "Ở lại với ba một lát đã."
Có lẽ là cơ thể yếu ớt, ánh mắt ba Mạc nhìn nàng trìu mến hơn nhiều, giọng điệu giống như một trưởng bối đang quan tâm con cái, vừa dịu dàng lại có chút bất đắc dĩ: "Không cần đâu, bác sĩ và y tá sẽ chăm sóc tôi thật tốt.
Các con trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, trước đó không được gặp mặt cô vẫn luôn ở bên ngoài trông chừng, sắc mặt bây giờ rất tệ."
Trác Vi Lan theo bản năng sờ sờ mặt mình: "Thật sao..."
Lúc này, Mạc Sương bật cười ra tiếng.
Ba Mạc không thể cười to, nhưng cũng là bộ dáng vui vẻ mỉm cười trong mắt, mang theo chút ý đùa giỡn nói: "Có, trở về đi."
Lần đầu tiên nghe ba Mạc nói vậy, Trác Vi Lan kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng mím môi nhìn Mạc Sương.
"Đi thôi." Mạc Sương gật đầu: "Để ba nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Từ trước đến nay nghe lời bà xã nói, Trác Vi Lan đồng ý, ngoan ngoãn nói lời tạm biệt với ba Mạc.
Đi ra khỏi phòng bệnh, nàng nhìn Mạc Sương đóng cửa, tâm tư lúc trước đè xuống lại hoạt động, cảm giác một động tác mở cửa nhẹ nhàng chậm lại đều vô cùng tốn thời gian, đợi đến khi Mạc Sương đứng thẳng dậy nàng lập tức nói: "Để em giúp chị liên lạc với mẹ nha."
Mạc Sương nhướng mày: "Tại sao?"
"Sợ trong lòng chị khó chịu nha." Trác Vi Lan khoác tay Mạc Sương, vừa đi theo vừa nói: "Yên tâm đi, không phải chỉ là thỏa thuận ly hôn thôi sao, em có kinh nghiệm chắc chắn có thể làm tốt."
Lúc nàng nói nửa câu đầu, Mạc Sương dịu dàng cười, ngoắc đầu ngón tay nàng chơi đùa, nghe được ba chữ "có kinh nghiệm" sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô dừng bước, bất thình lình vươn tay ôm chặt nàng vào lòng: "Em nói cái gì cơ?"
"Ách." Trác Vi Lan chỉ muốn đảm bảo mà quên mất kinh nghiệm của mình là tích lũy được trong khoảng thời gian nói chuyện ly hôn với Mạc Sương, nàng lúng túng cười: "Em nói là...!cứ tin ở em."
Mạc Sương im lặng nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt hiện rõ vẻ không tin.
"Thật mà, vừa rồi chị nghe nhầm đó." Trác Vi Lan mặt dày tiến lại gần hôn một cái, xoay người kề sát: "Tin em đi~"
Mạc Sương trúng mỹ nhân kế, bị giọng điệu làm nũng kéo dài của nàng làm cho cho choáng váng, lắc đầu nói: "Được rồi, em nói cái gì cũng đúng."
"Vậy để em xử lý chuyện liên lạc nha?"
"Cùng nhau làm đi, tôi không yếu ớt như thế, tự mình giúp đỡ sẽ càng yên tâm."
Trác Vi Lan cẩn thận nhìn biểu cảm của Mạc Sương nhưng không nhìn ra một chút dấu vết nói dối nào, nàng miễn cưỡng tin: "Được rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước đã?".
Truyện Ngược
"Còn sớm mà, gọi điện thoại cho bà ta đi." Mạc Sương lấy di động ra nhìn một chút: "Thăm dò xem thái độ của bà ta thế nào."
Trác Vi Lan đương nhiên biết "bà ta" là chỉ mẹ Mạc, trong lòng nàng thắt lại: "Hôm nay ba chuyển phòng bệnh, còn có thể nói chuyện với chúng ta, khoảng thời gian hiếm có như vậy nên thả lỏng đi, tại sao chị lại tìm tức giận nhanh vậy..."
"Tôi sẽ không tức giận." Mạc Sương nhẹ giọng nói: "Tôi đã sớm thấy rõ bà ta là loại người gì."
Trác Vi Lan cảm giác càng không dễ chịu, nhào tới ôm chặt Mạc Sương.
Mạc Sương vỗ vỗ lưng nàng: "Không khóc nha."
"Em không khóc." Trác Vi Lan vùi vào trong ngực cô buồn bực nói.
"Không được khóc...!Chờ tôi gọi điện thoại xong sẽ cùng em đi đón Thẩm Văn về nhà được không?"
Trác Vi Lan ngẩn người, sau đó nghĩ không phải là bộ mặt giả tạo của mẹ Mạc, mà là vẻ mặt Mạc Thẩm Văn không tình nguyện lại ngoan ngoãn đứng ở cổng trường chờ, nhìn thấy các nàng lại nói một câu "Tự em có thể về nhà".
Nàng nở nụ cười, cọ cọ Mạc Sương nhẹ giọng đáp:
"Được."
...
Mạc Sương từng gọi điện thoại cho mẹ Mạc một lần nhưng đối phương lại né tránh, khóc lóc làm rạn nứt chuyện tình cảm mẹ con.
Không có kết quả, Mạc Sương dứt khoát đi điều tra số tiền ba năm trước bị mẹ Mạc mang đi.
Chuyện này rất khó điều tra, tất cả đều là vì ba Mạc đã dặn dò phải "khiêm tốn làm việc".
Chờ các hạn chế được thả lỏng, mẹ Mạc nghe theo sự chỉ đạo của tình nhân, lợi dụng người nhà mẹ đẻ nhiều lần chui nhằm vào sơ hở từ chi nhánh khác của công ty để lấy tiền, hành vi lén lút chuyển tài sản bị bại lộ.
Chứng cứ trong tay, Mạc Sương không muốn nghe mẹ Mạc khóc lóc kể lể, nên làm cái gì thì làm cái đó, khiến mẹ Mạc tức giận đến mức mất bình tĩnh chạy đến bệnh viện mắng chửi.
Trác Vi Lan càng hoảng sợ, hỏi thăm mới biết mẹ Mạc lén lút làm nhiều chuyện đàn xấu hổ sau lưng người khác như vậy, đúng là ghê tởm.
Nàng không nỡ để Mạc Sương tự mình đi xử lý chuyện phiền lòng như vậy nên đã nghĩ cách chuẩn bị một bất ngờ làm Mạc Sương vui vẻ.
Nhưng mà, bất ngờ gần đây thật sự hơi nhiều, chuyện mẹ Mạc giải quyết xong, ba Mạc thuận lợi xuất viện, vụ án của Diệu Vinh đã bắt được người chủ mưu, những người khác vì muốn tự bảo vệ mình mà chạy theo con đường phía trước, không có thời gian lại quấy rầy các nàng, chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng tất cả.
Trác Vi Lan cảm thấy không thể tùy tiện mua một bộ đồ lót để dỗ dành Mạc Sương một chút thì thôi, vẫn là nên chuẩn bị chuyện gì đó có ý nghĩa hơn.
Lúc này, người môi giới nhà ở đã cho nàng một tin tốt - "Căn hộ mà cô hỏi thăm đã được xác nhận."
Trác Vi Lan mừng rỡ
Căn hộ nàng hỏi thăm là căn nhà lúc ở chung với Mạc Sương, khi đó quá gấp gáp nên tìm được một cái thích hợp đã lập tức trả tiền thuê nhà để ở đó.
Ngôi nhà không lớn, thiết bị trong nhà cũng không tiện nghi lắm, điều duy nhất khiến người ta hài lòng chính là nhà mới cho thuê và vị trí địa lý.
Các nàng miễn cưỡng ở lại một năm sau đó nhận giấy chứng nhận kết hôn và chuyển đến một căn nhà lớn hơn.
Trác Vi Lan lại mơ hồ nhớ lại những ngày đã qua.
Phòng bếp nhỏ, bàn ăn nhỏ, ban công nhỏ, các nàng chưa kịp đổi nên dứt khoát coi việc bám riết lấy nhau là thói quen hàng ngày, làm gì cũng ôm.
Không gian tủ quần áo không đủ, Trác Vi Lan rất ghét lộn xộn, thỉnh thoảng không cẩn thận sẽ mặc nhầm quần áo, lúc cởi ra lại rất thú vị.
Những ngày gió lớn, các nàng ngửi được mùi hương từ phố ăn uống bay tới, Trác Vi Lan luôn tham ăn, Mạc Sương không cìn cách nào khác đành nàng đi mua, các nàng tay trong tay đi xuống tầng, lúc đi trong tiểu khu nhìn thấy đứa trẻ và cặp vợ chồng tản bộ khắp nơi, nàng ước mơ sinh ra tương lai cũng sẽ ngọt ngào như vậy.
Cách đây bốn năm, Trác Vi Lan đi hỏi thăm mới biết chủ nhà từ năm ngoái đã không cho thuê nữa.
Nàng buồn bực, đề nghị với người môi giới chuyển lời mình muốn thuê nhà, đợi hơn nửa tháng mới nhận được câu trả lời.
"Chủ nhà không thuê mà là muốn bán, cô muốn xem nhà không?"
"Hả?" Trác Vi Lan suy nghĩ một lát, nhìn qua lịch trình và nói: "Ngày mốt được không."
Ngày mốt Mạc Sương phải đi họp, Mạc Thẩm Văn thi cuối kỳ, trong nhà chỉ còn lại nàng và vệ sĩ làm việc tốt.
"Được."
Trác Vi Lan thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại lấy ảnh chụp ra, vừa nhìn vừa nhớ lại, nàng nghĩ phải sắp xếp lại kiểu dáng ngày xưa.
Nàng nghĩ quá nhiều rồi.
Mới cách bốn năm, căn nhà đã cũ đi rất nhiều, bàn gỗ nhỏ tròn trịa không thấy đâu, sofa vải màu vàng sữa biến thành ghế gỗ cũ kỹ, đèn chùm mặt trăng trên trần nhà chỉ còn lại một đoạn dây điện, giường và tủ quần áo của các nàng lại đầy vết trầy xước loang lổ, vụn gỗ rơi xuống.
Trác Vi Lan thất vọng: "Sao lại biến thành như vậy..."
"Chủ nhà nói người thuê nhà thứ hai có nuôi một con chó, vô vùng phá phách."
"..." Trác Vi Lan không nói nên lời, nhìn vách tường đã có rất nhiều vết bẩn, nàng nhíu mày.
Người môi giới này rõ ràng đã đi chung đường với chủ nhà, vì muốn trích ít phần trăm nên đã liên tục khuyên nàng: "Trang trí lại một chút là được rồi, ánh sáng ở đây rất tốt, vị trí cũng thuận lợi, tiểu khu cũng đã được bố trí lại, xây dựng thêm sân bóng, cô xem..."
Trác Vi Lan lại cảm thấy đây là đang nói cho nàng biết - phòng ốc đã thay đổi, không thể nào giống như trước kia nữa.
Nàng đang ngẩn ngơ thì nhận được điện thoại của Mạc Thẩm Văn gọi tới.
"Chị đi đâu vậy?" Mạc Thấm Tĩnh thi xong thì về nhà, nhìn thấy trong nhà trống rỗng nên hình như có chút hoảng sợ.
Trác Vi Lan bật cười: "Chị đang đi xem phòng ốc, sắp về nhà rồi."
"À." Mạc Thẩm Văn hắng giọng: "Vậy để bảo dì Phương chuẩn bị nấu cơm."
"Được."
Trác Vi Lan cúp điện thoại, lại nhìn căn phòng này hoàn toàn thay đổi, không còn kiên trì muốn khôi phục hình dáng ban đầu nữa, nàng nhìn thế nào cũng không vừa mắt: chỉ có hai căn phòng, thông nhau mới được một căn phòng lớn của nhà họ, phòng bếp nhỏ đến mức khiến người có trình độ như dì Phương cũng không đủ không gian phát huy, tủ lạnh lúc trước muốn đổi cũng không tìm được chỗ có thể để, đáng giận nhất chính là ban công, nàng muốn đặt một cái xích đu nhưng đo cả buổi cĩng không tìm được chỗ có thể chen vào.
"Tôi suy nghĩ lại đã." Nàng đã từ bỏ ý định mua lại căn hộ.
Về đến nhà, Trác Vi Lan nghĩ dùng cách khác tái hiện, lục lọi tủ quần áo hơn nửa ngày vẫn không tìm được quần áo năm đó, đành phải lên mạng lục soát thử.
Vài năm trôi qua, thương hiệu đã tung ra mấy lần kiểu mới, sao có thể tìm được quần áo cũ nàng muốn.
"A!" Trác Vi Lan phiền não túm tóc: "Tôi làm sao lại có thể ném hết quần áo..."
Nói như vậy, nàng nhớ tới mình không mất cái gì.
Váy cưới.
Trác Vi Lan lấy váy cưới chỉ mặc một lần ra, quan sát hồi lâu, nàng cảm thấy bộ dáng này thật sự rất kỳ cục.
Sau đám cưới, họ muốn bảo quản tốt nên đã nghĩ không mặc đến mà giấu trong rương niêm phong lại, không thể tránh khỏi có nếp gấp.
Nàng thấy thời gian vẫn đủ nên vội vàng tìm người đến ủi phẳng.
Mạc Thẩm Văn trước khi ra ngoài đi học đã nhìn thoáng qua, khinh thường nói: "Hai người lại muốn tổ chức hôn lễ à?"
Trác Vi Lan nổi lên vui mừng, đứng đắn trả lời: "Không phải nha, váy cưới gia truyền để chuẩn bị cho em đó."
Mạc Thẩm Văn ngạc nhiên, sau đó nhìn kiểu váy cưới cúp ngực, tức giận chạy đi.
"Ha ha." Trác Vi Lan vui vẻ, đuổi theo không buông tha nói: "Tối nay em trở về thử đi ~"
Suýt nữa bị vấp cục đá trên đường, Mạc Thẩm Văn quay đầu trừng mắt một cái, chạy đến bên cạnh xe lập tức đi vào hung hăng đóng cửa xe.
Trác Vi Lan cảm thấy bộ dáng Mạc Thẩm Văn như vậy đủ vui rồi, nàng vui vẻ phất tay chào tạm biệt, chờ xe chạy khuất không thấy nữa nàng mới trở về xem tình hình của váy cưới, tiếp tục làm cho Mạc Sương một bất ngờ.
Nàng đã quên Mạc Thẩm Văn là nhân vật không dễ chọc như thế nào.
Trác Vi Lan vội vàng sắp xếp mọi thứ, mặc váy cưới đứng trong bóng bay và hoa tươi xinh đẹp chờ Mạc Sương trở về.
Cửa phòng mở ra, nàng đang muốn ngọt ngào kêu vợ, lại nhìn thấy Mạc Sương cúi đầu nhìn điện thoại di động.
"Vi Lan, tại sao Thẩm Văn lại nói em điên rồi..." Mạc Sương vừa nói xong thì ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nàng mặc váy cưới ngây ngẩn cả người.
Trác Vi Lan không thể tìm được nét vui mừng trên mặt Mạc Sương, kết hợp với một câu nói vừa rồi thật đúng là xấu hổ.
Nàng trông giống như hơi điên thật.
"Em không điên!" Trác Vi Lan quên mất lý do đã chuẩn bị giải thích, bĩu môi uất ức nói: "Em chỉ là...!Em chỉ muốn làm chị ngạc nhiên thôi."
Mạc Sương nhịn cười: "Vi Lan, em đã quên rồi hả?"
"Hả?"
"Tôi đã nói rồi váy cưới rất khó cởi." Mạc Sương lắc đầu: "Không thích lắm."
"..." Trác Vi Lan cố gắng mất cả nửa ngày lại nhận được câu nói như vậy, nàng hừ lạnh một tiếng, ngồi lại bên giường tháo khăn trên đầu xuống.
Nàng dùng sức quá, không tháo xong kẹp mà đã túm lấy, đau đến nước mắt đều chảy ra.
Mạc Sương vội vàng giúp nàng tháo xuống, sau khi ổn thỏa mới thử quan sát nàng, giúp vỗ vỗ lưng: "Đừng nín thở nữa."
"Chị kéo khóa kéo xuống đi." Trác Vi Lan xoay người: "Ôi, không còn gầy như trước nữa..."
Động tác của Mạc Sương dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó: "Em mập ở chỗ cần mập mà."
"Nói lung tung!" Trác Vi Lan phồng má liếc mắt qua: "Đúng rồi, váy cưới của chị cũng đã chuẩn bị xong, thử mặc vào xem sao?"
Mạc Sương nhìn thoáng qua chiếc váy cưới đuôi cá đã treo lên: "Vi Lan, cái váy này không dễ mặc đâu."
"Nhưng đẹp mà~"
"...!Được rồi." Mạc Sương thuận theo ý của nàng.
Trác Vi Lan cười hắc hắc, bắt tay vào hỗ trợ, lúc đi vòng quanh Mạc Sương nàng vô thức ngâm nga bài hát.
Nàng không nhớ lời bài hát mà ấn tượng với giai điệu nhẹ nhàng nên sử dụng giọng mũi tùy ý rên rỉ.
Mạc Sương nghe ra: "Trở lại lúc ban đầu?"
"...!Hả?" Trác Vi Lan ấn tượng không nhiều, mơ màng hỏi: "Hình như là lời bài hát gì đó đến mà."
Mạc Sương hồi tưởng lại, hát ra một câu: "Có thể trở lại lúc ban đầu không, lúc nụ cười sáng lạn nhất, tự nhiên nhất."
"Oa~" Trác Vi Lan thán phục: "Có vẻ rất phù hợp với tình cảnh bây giờ đó, chị tiếp tục hát đi."
"Tình yêu không có kim cương, tôi cũng sẽ bị cảm động."
Trác Vi Lan mất hứng: "Ồ, nhẫn cưới của chúng ta là kim cương."
"Phía sau vẫn còn." Mạc Sương đến gần, vuốt ve hai má nàng nhẹ giọng ngâm nga: "Hãy để bản thân mình tự do, giữ gìn khuôn mặt xinh đẹp."
Trác Vi Lan cắn môi, rũ mắt muốn trốn tránh nhưng lại bị cuốn vào lòng không buông, nàng nghe câu tiếp theo cùng với hơi thở ấm áp truyền đến.
"Em hôn tôi một cái mặt tôi sẽ đỏ lên."
"Cái này..." Trác Vi Lan nhỏ giọng hỏi: "Thật sự là lời bài hát à?"
Mạc Sương nghiêm túc gật đầu, biểu cảm rất nghiêm túc, lại hôn nhẹ lên môi của vợ mình.
Nghĩ hôn một cái cũng chẳng tính là gì, Trác Vi Lan tiến lên nói một câu, nhận được lời nói này Mạc Sương không hài lòng lắm.
"Mặt không đỏ."
"Hả?"
Trác Vi Lan sửng sờ bị túm lấy làn váy, mới vừa rồi cởi hơn phân nửa khóa kéo cũng mất đi tác dụng, nàng sợ hãi chạy trốn, nhưng lại rơi vào trong cạm bẫy ngọt ngào chính mình tỉ mỉ sắp xếp.
Nàng hơi tức giận, nhưng nhìn thấy Mạc Sương đuổi theo làm rối tóc, nàng hoảng hốt híp mắt, giống như trở lại lúc mới gặp dưới tán cây, một lần nữa trải nghiệm cảm giác một làn gió thổi xuyên qua ánh mặt trời chói mắt tinh tế nhìn lướt qua vai Mạc Sương, nàng có cảm giác tim mình đập rộn lên.
"Vợ à." Mạc Sương nhéo chóp mũi nàng, cắt đứt hồi ức: "Em đang suy nghĩ cái gì vậy."
Nghe được một tiếng vợ, Trác Vi Lan trở lại hiện thực, cười khẽ trả lời: "Có chút xúc động."
"Tại sao?"
"Hôm nay em trở về thăm căn nhà chúng ta từng ở thì phát hiện tất cả đều thay đổi rồi."
"Không sao mà." Mạc Sương cúi người ôm lấy nàng: "Tôi không thay đổi."
Trác Vi Lan hừ một tiếng: "Chị cũng có thay đổi lớn đó."
Mạc Sương chống người lên, bất mãn nhéo gò má cô: "Đâu có."
Không chịu thua đi vân vê tóc, Trác Vi Lan mượn ánh sáng buổi chiều cùng khoảng cách rất gần, lần đầu tiên nàng thấy rõ trên thái dương của Mạc Sương có vết sẹo do tai nạn xe cộ để lại vết thương, nàng lập tức đau lòng nói: "Không thay đổi, em sai rồi."
Mạc Sương nhận ra, cô sờ vết sẹo sau đó nở nụ cười: "Cái này cũng tốt."
"...!Tốt cái gì, chị đừng nói lung tung, không may mắn." Trác Vi Lan tức giận đánh tới.
Mạc Sương nắm lấy tay nàng đặt lên ngực và nói: "Nếu không có tai nạn xe cộ, chúng ta sẽ..."
"Đồ ngốc." Trác Vi Lan nhỏ giọng lầm bầm: "Ly hôn cũng có thể tái hôn."
Lúc này, Mạc Sương trở thành người mê tín dị đoan kia, mặt mũi cô nghiêm túc: "Đừng nói lung tung, không may mắn."
"Được rồi." Trác Vi Lan thấy Mạc Sương nghiêm túc nói lung tung biểu cảm rất đáng yêu, nàng không so đo nữa: "Em không nói, chị cũng không được nói nữa."
"Được." Mạc Sương đồng ý, cúi đầu hôn nàng.
Trác Vi Lan nhắm mắt thuận theo cô, đầu óc rối bời, không hiểu sao nàng lại nhớ tới bài hát Mạc Sương hát.
Thật sự trở lại lúc ban đầu à.
- Hoàn-.