Chúa Tể Chi Vương

chương 68: phong ngâm nguyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sức chấn nhiếp của Thập Thiên Vệ, quả nhiên không nhỏ...

Triệu Phong khẽ gật đầu, đi vào gian nhà gỗ vốn thuộc về Lý Quảng Phong, phát hiện không gian bên trong cũng không lớn, chỉ có một cái giường lớn và một bộ bàn trà. Chẳng qua, so với lều vải cũ nát như kho củi ở bên ngoài thì nó đã là Vương Cung rồi.

Hắn suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời tặng gian nhà gỗ này cho Triệu Vũ Phi ở, dù sao thì đối phương cũng là nữ nhi.

- Đây chính là gian phòng mà Triệu Phong ca thắng dựa vào thực lực của huynh, ta không thể ở, Vũ Phi sẽ dùng thực lực của mình để giành lấy đãi ngộ và quyền lợi cho mình...

Triệu Vũ Phi hơi cắn môi son, nói thế nào cũng không chịu đáp ứng.

Còn nữa, dựa theo quy tắc của Thiên Vệ Doanh chỉ có Thập Thiên Vệ mới có tư cách ở trong gian nhà gỗ.

Triệu Phong đành phải để cho Triệu Vũ Phi đem lều vải đến đặt bên cạnh nhà gỗ của mình, như vậy cũng có thể giúp chiếu cố lẫn nhau.

Hoàng Kỳ đến từ thành Châu Lâm cũng trở thành khách không mời mà tới, đem lều vải của mình đặt sát bên cạnh gian nhà gô của Triệu Phong...

- Mong Triệu huynh chiếu cố đôi chút...

Ngữ khí của Hoàng Kỳ trở nên rất khách khí thậm chí còn có chút nịnh nọt.

Quy tắc trong Thiên Vệ Doanh cho phép và khích lệ luận bàn chiến đấu, dùng thực lực vi tôn.

Bởi vậy, người có thực lực yếu, không có chỗ dựa, tất sẽ bị người khác khi dễ.

Triệu Phong cũng không phản đối, trở về phòng của mình ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.

Từ khi đột phá lục trọng võ đạo, Triệu Phong rõ ràng cảm thấy tu vi của mình rõ ràng tiến triển chậm chạp hẳn đi.

Xa hơn một bước, chính là cấp bậc Đại Sư võ đạo, nếu đạt tới thì xem như bước vào một giai đoạn mới.

Ít nhất, tại thành Vũ Dương, Triệu Phong còn chưa nhìn thấy vị Đại Sư võ đạo nào có tuổi thấp hơn bốn mươi.

Hai canh giờ sau, Triệu Phong đem tâm thần dung nhập vào trong mắt trái, quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc trong không gian đen kịt đã dừng lại tại sáu thước bốn.

- Dựa theo tốc độ này, không mất một năm thì ta khó mà đột phá được thất trọng.

Triệu Phong nghĩ ngợi một chút, sau đó lấy ra ba gốc dược liệu ngàn năm.

Đêm hôm đó, hắn ăn một gốc Thiên Niên Huyết Sâm.

Huyết Nhân Sâm ngàn năm cho dù là Đại Sư võ đạo sử dụng thì cũng có ích lợi nhất định.

Sau khi ăn vào Thiên Niên Huyết Sâm, Triệu Phong lại thúc dục Võ Đạo Nội Kình, hấp thu được lực, một tầng khí tức huyết sắc nhộn nhạo bên ngoài thân thể của hắn, trong phòng sinh ra từng đợt kình phong.

Cũng may Thiết Bích Quyết của Triệu Phong đã đột phá tầng năm, thân thể mạnh mẽ, cho nên dược lực của Thiên Niên Huyết Sâm trùng kích cũng không làm gì được hắn.

Mắt trái thần bí dung hợp, khiến thể chất và huyết mạch của hắn cũng được cải thiện, khả năng hấp thu được lực đã vượt qua thường nhân.

Hai canh giờ sau, Triệu Phong đã sơ bộ hấp thu được dược lực của Thiên Nhiên Huyết Sâm.

Quầng sáng xanh nhạt hình xoắn ốc trong đầu đã dài tới sáu thước bảy, đây còn là dưới tình huống còn chưa hấp thu toàn bộ dược lực.

- Nếu lại phục dụng một gốc dược liệu ngàn năm nữa, không biết liệu ta có thể đạt tới lục trọng đỉnh phong hay không?

Trong lòng Triệu Phong thoáng thở phào một hơi.

Thế nhưng cũng không nên liên tục phục dụng thiên địa linh tài như vậy, hắn tính toán rằng nên đợi mấy ngày nữa lại phục dụng gốc thứ hai.

Sáng ngày hôm sau, Triệu Phong cảm thấy tinh thần sảng khoái bước ra khỏi gian nhà gỗ.

Rất nhanh đã có thị vệ nha hoàn của Quảng Lăng phủ đưa lên đồ ăn, hầu hạ vô cùng chu đáo.

Dựa theo quy tắc của Thiên Vệ Doanh, mỗi tháng Triệu Phong ít nhất được nhận một vạn ngân lượng bổng lộc, còn cấp cho vài viên Uẩn Huyết Đan, thậm chí là một số thiên tài địa bảo khác.

Vừa vặn hôm nay là cuối tháng cho nên Triệu Phong cũng được nhận bổng lộc, đan dược và những thiên địa linh tài đó.

Bổng lộc lên đến một vạn lượng, so với thiếu niên bình thường trong Thiên Vệ Doanh thì cao gấp mười lần.

Đây chính là bổng lộc của Thập Thiên Vệ xếp hạng thứ mười, nghe nói người xếp hạng thứ chín thì còn cao hơn một vạn lượng bạc.

Đan dược phát ra là vài viên Uẩn Huyết Đan, ngoài ra còn ban thường thiên địa linh tài là một Linh Chi năm trăm năm tuổi.

Thứ này đối với tu vi tiếp cận lục trọng đỉnh phong của Triệu Phong mà nói thì không có nhiều tác dụng lắm.

Sau một phen cân nhắc, hắn quyết định đem cho Triệu Vũ Phi một phần.

- Ha ha, tiểu tử mới tới nhanh giao ra một nửa bổng lộc và ban thưởng của ngươi cho ta.

Trong gian nhà gỗ cách đó không xa, có một thiếu niên áo trắng tướng mạo thanh tú đi ra.

Thiếu niên áo trắng này thoạt nhìn khá thanh tú, khó mà tin được lời vừa rồi là từ trong miệng hắn phát ra.

- Lục Tiểu Vân xếp thứ năm trong Thập Thiên Vệ.

- Mỗi tháng Lục Tiểu Vân đều cướp sạch của những thiếu niên thiên tài xếp hạng sau hắn.

Những thiếu niên xung quanh đều thấp giọng nghị luận.

Triệu Phong cũng thoáng thăm dò Lục Tiểu Vân đang thong dong bước tới.

Lục Tiểu Vân khoảng mười bốn mười lăm tuổi, không lớn hơn Triệu Phong bao nhiêu, nhưng một thân tu vi đã đạt tới lục trọng võ đạo đỉnh phong.

- Vậy thì phải xem ngươi có bản lãnh này hay không đã.

Triệu Phong cười lạnh một tiếng, đáp.

- Tiểu từ mới tới, đừng tưởng rằng đánh thắng Lý Quảng Phong thì có thể huênh hoang, Lý Quảng Phong gặp phải ta ngay cả ba chiêu cũng không qua được.

Lục Tiểu Vân không hề đếm xỉa gì đến Triệu Phong, ánh mắt thoáng lướt qua Triệu Phong cũng không thèm nhìn thẳng.

Thập Thiên Vệ, mỗi một xếp hạng đều có chênh lệch thực lực nhất định.

Hạng mười và hạng năm thì chênh lệch lại càng xa.

- Điều này có liên quan gì đến ta?

Triệu Phong cười nhạo một tiếng, quay người đi về phía khác.

Muốn đánh thì đánh không đánh thì cút.

- Cái gì?

Lục Tiểu Vân khẽ giật mình, thần sắc thoáng trầm xuống.

Thái độ của Triệu Phong gần như không để hắn vào mắt.

Xưa nay chỉ có hắn “bỏ qua” người khác, bây giờ lại gặp phải đãi ngộ này, lửa giận trong lòng đột nhiên bùng lên.

- Chạy đi đâu!

Thanh âm của Lục Tiểu Vân vừa dứt, thân ảnh đột nhiên lóe lên, biến mất không thấy đâu nữa.

Phù...

Triệu Phong chỉ cảm thấy một luồng kình phong từ bên cạnh ập tới, trong lòng thoáng giật mình:Thật nhanh!

Nháy mắt, Lục Tiểu Vân đã xuất hiện trước mặt Triệu Phong, tốc độ thân pháp bực này, hiển nhiên thân pháp đỉnh cấp đã đạt tới hỏa hầu đại thành.

Lăng Vi Bộ.

Tàn ảnh của Triệu Phong ở vị trí cũ liên tục giao thoa, tránh thoát được công kích của Lục Tiểu Vân.

- Quả thật có chút bản lãnh!

Lục Tiểu Vân có chút giật mình, thân pháp đỉnh cấp của hắn đã đạt tới hỏa hầu đại thành, thậm chí còn tiếp cận đỉnh phong, phóng mắt khắp toàn bộ Thập Thiên Vệ, ngoại trừ “Phong Ngâm Nguyệt” xếp hạng nhất ra, không còn người thứ hai có thể dễ dàng qua được hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể không phân cao thấp mà thôi.

Rất nhanh hắn đã phát hiện, bộ pháp cao cấp của Triệu Phong đã đạt tới cảnh giới viên mãn, hiệu quả uy lực chi trên chứ không dưới hắn.

Vụt! Vụt!

Hai đạo thân ảnh giao thoa tại chỗ, lui lui tới tới, mắt thường khó mà phân biệt được, người này cũng không thê làm gì được người kia.

Phích Lịch Quyền!

Lục Tiểu Vân đột nhiên thi triển một môn quyền pháp đỉnh cấp, uy lực hỏa hầu kinh người quyền pháp phát động thế đánh vang dội như sấm sét, uy lực tuyệt luân.

Điểm Tinh Chi!

Triệu Phong phát huy Điểm Tinh Chỉ đến tầng thứ ba đỉnh phong, lực lượng của Thiết Bích Quyết cũng phát huy tiếp cận tầng thứ năm.

Dù vậy, hắn vẫn không thể nào hoàn toàn phá giải công kích cuồng bạo của “Phích Lịch Quyên”.

Phành...

Phích Lịch Quyền của Lục Tiểu Vân nổ vang như sấm, uy thể càng ngày càng thịnh, hơn nữa tu vi lục trọng đỉnh phong còn chiếm được thượng phong.

Triệu Phong khống chế tu vi của mình tại cực hạn ngũ trọng đỉnh phong, thậm chí còn hạn chế những loại võ học khác, tự nhiên không thể chính diện đối kháng với đối phương.

Đúng lúc Triệu Phong đang cân nhắc có nên bại lộ một chút thực lực hay không thì một tiếng quát vang lên:

- Dừng tay!

Thanh âm mang theo uy áp bá đạo từ bên cạnh truyền đến.

Chủ nhân của thanh âm này là một thiếu niên đầu trọc trầm ổn lạnh lùng, có chút nghiêm nghị trên người mặc một áo bào màu bạc, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng lập lòe.

-Là "Lôi Tá", xếp hạng hai trong Thập Thiên vệ.

Những thiếu niên xung quណ đều cảm thấy tim đập thình thịch, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Hai người đang giao phòng cũng tạm thời tách ra.

Triệu Phong rõ ràng nhìn thấy trong mắt Lục Tiểu Vân tràn ngập sợ hãi và kiêng kị.

Thiếu niên đầu trọc mặc ngân bào trước mắt, tu vi đạt tới cực hạn lục trọng đỉnh phong, thậm chí sắp chạm tới cấp độ thất trọng, khí tức trên người còn mạnh hơn Lục Tiểu Vân vài lần.

Hắn chính là Lôi Tá xếp hạng thứ hai trên Thập Thiên Vệ.

Đối mặt với Lôi Tá, Triệu Phong và Lục Tiểu Vân đều cảm thấy mình bị một luồng khí huyết bề trên áp bách.

- Lôi Tá, ngươi muốn ngăn cản trận chiến giữa chúng ta?

Lục Tiểu Vân nghi vẫn đặt câu hỏi.

- Không!

Lôi Tá lắc đầu, trầm giọng nói:

- Quản sự của Thiên Vệ Doanh ra lệnh, triệu tập Thập Thiên Vệ, có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Triệu tập Thập Thiên Vệ?

Lục Tiểu Vân Triệu Phong thậm chí là những thiếu niên xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc.

Trải qua một thời gian dài Thiên Vệ Doanh vẫn luôn chủ trương luận bàn đánh nhau, rất tự do, không thể nào quản thúc được những thiếu niên thiên tài này.

Nhưng lần này, Thiên Vệ Doanh triệu tập Thập Thiên Vệ, rốt cuộc là có chuyện gì muốn thương nghị?

Chỉ trong chốc lát...

Triệu Phong và Lục Tiểu Vân đi theo Lôi Tái tiến vào gian lầu các ở chính giữa bãi đất hoang.

Lúc tiến vào lầu các thì bên trong đã có mấy vị thiếu niên đang ngồi trong đó, toàn bộ đều là tu vi lục trọng thậm chí còn có lục trọng đỉnh phong.

Mấy người ở đây đều là thành viên của Thập Thiên Vệ.

Chỉ có Triệu Phong là một gương mặt xa lạ, mà tu vi chỉ mới ngũ trọng mà thôi.

- Tiểu tử này là ai?

Có hai thiếu niên dùng ánh mắt bài xích nhìn về phía Triệu Phong.

- Thành viên vừa tới Thiên Vệ Doanh, hắn thay thế Lý Quảng Phong rồi...

Lục Tiểu Vân mặt không biểu tình nói.

Đánh bại Lý Quảng Phong? Tiểu tử này cũng là thành viên của Thập Thiên Vệ?

Mấy vị thiếu niên ở đây lúc này mới thu lại vài phần khinh thường.

Thành viên của Thập Thiên Vệ đều ồn ào nói chuyện.

Rất nhanh chín tên thiếu niên, bao gồm cả Triệu Phong đã có mặt đông đủ, trong đó tu vi thực lực của Lôi Tá là mạnh nhất.

- Tại sao Phong Ngâm Nguyệt còn chưa tới?

- Cho dù hắn đánh đâu thắng đó thì cũng không thể vô lễ như vậy được.

Phong Ngâm Nguyệt chính là thiên tài xếp hạng nhất trong Thập Thiên Vệ.

Lúc mọi người còn đang kinh ngạc thảo luận thì có một vị thiếu niên tuấn mỹ từ bên ngoài lầu các bước vào, mái tóc màu bạc theo gió bay phất phới, gương mặt tuấn tú như đá cẩm thạch, thân hình hoàn mỹ, phát ra lực hấp dẫn trí mạng đối với người khác phái.

Vừa nhìn, Triệu Phong gần như còn tưởng rằng đây là một vị nữ tử.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc khí tức từ trên người thiếu niên tuấn mỹ này phát ra, Triệu Phong liền cảm thấy một luồng áp lực to lớn, ngay cả hô hấp gần như cũng bị ngăn trở.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân của thiếu niên tuấn mỹ này đều phát ra một luồng uy năng giống như khí trường vô hình, Võ Đạo Nội Kình trong cơ thể theo ý niệm mà phóng ra ngoài cơ thể, cách không diệt địch.

Hít...

Triệu Phong hít vào một ngụm lãnh khí trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Khí tức trên người Phong Ngâm Nguyệt hiển nhiên không phải là cấp bậc Võ Giả, mà là Đại Sư thất trọng võ đạo.

Toàn bộ thiếu niên của Thập Thiên vệ đều lộ ra vẻ mặt kính sợ, kể cả Lục Tiểu Vân, hay thậm chí là Lôi Tá đều không dám nhìn thắng ánh mắt của Phong Ngâm Nguyệt.

- Thật mạnh! Chưa đến mười sáu tuổi mà đã đột phá cảnh giới Đại Sư võ đạo.

Thất trọng võ đạo!

Theo tầm mắt và kinh nghiệm của hắn tại thành Vũ Dương trước đây, rất nhiều Võ Giả bình thường cả đời đều dừng lại tại lục trọng đỉnh phong, không thể nào vượt qua cửa ải cuối cùng, đột phá cấp bậc Đại Sư thất trọng võ đạo.

Cũng giống như những thiếu niên thiên tài trong Thập Thiên Vệ trước mặt mình, không ít người đã đạt tới lục trọng đỉnh phong, thế nhưng bọn hắn có thể sẽ phải dừng lại tại cảnh giới này vài chục năm, thậm chí không cách nào đột phá đến “Phá Khí đoạn”.

Bởi vậy, bình thường chỉ có thể nhìn thấy Đại Sư võ đạo phần lớn đều trên tứ tuần.

Mà ở Thiên Vệ Doanh không ngờ lại có thiên tài như vậy, chưa đến mười sáu tuổi đã tấn chức vào hàng ngũ Đại Sư võ đạo.

Thành tựu của Phong Ngâm Nguyệt, giống như hiện thân của vương giả, ánh mắt của nhàn nhạt của hắn lướt qua toàn trường, chỉ hơi dừng lại trước gương mặt xa lạ của Triệu Phong, thế nhưng cũng không hề để tâm.

Sau khi tấn chức Đại Sư võ đạo, bất luận Võ Giả cấp bậc nào trong mắt hắn cũng không khác gì con sâu cái kiến, thậm chí là những thiên tài cấp bậc như Lôi Tá và Lục Tiểu Vân cũng không lọt nổi vào mắt hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio