“Thông báo cho Thiên Các, gác lại cuộc thi ngày, ngày sau tiếp tục”.
“Rõ, chủ nhân”.
Đã ngày trôi qua, Vũ Minh vẫn thế, chưa có chút dấu hiệu tỉnh lại, sinh cơ vẫn có, nhưng đang dần dần bị rút đi, hắn không biết Vũ Minh sẽ kiên trì được bao lâu. Nhưng mà có lẽ ngày sau sẽ có kết quả, đến lúc đó, là rồng hay giun, phải xem chính bản thân hắn rồi.
…..
Reng…
Tiếng chuông vang vọng toàn bộ nhà tù, đây là tiếng chuông báo thức buổi sáng.
Sáng sớm, giờ ăn, buổi tối đều sẽ kêu lên lần.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, Vũ Minh liền đứng dậy, cất bước đi tới phòng ăn theo chỉ dẫn của cai ngục.
Ba tên bạn tù của Vũ Minh thì nơm nớp lo sợ đi phía sau, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng. Đêm qua họ ngay cả chợp mắt phút cũng không dám, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ mãi mãi không có cơ hội mở mắt ra.
Trả qua đêm đọc sách, Vũ Minh biết rõ những tù nhân cần phải làm những gì.
Ăn sáng xong sẽ được vận động giờ ngoài sân, sau đó là đi làm các công việc như giặt đồ, làm vườn, quét dọn. Tới chiều là nửa giờ tắm rửa vệ sinh…
Nhưng hắn cũng không muốn làm mấy thứ này, cứ dứt khoát để mấy tên bạn cùng phòng làm thay là được.
Phòng ăn rất lớn, gần như đủ chứa toàn bộ số tù nhân ở nhà tù số này.
Chỉ nhìn qua vị trí cũng biết trong này có bao nhiêu nhóm người.
Nhà ăn tổng cộng chia làm khu vực, tương đương thế lực khác nhau, thực lực xếp hạng thế nào chưa biết tới, nhưng hắn cũng không quá quan tâm.
Mỗi khu vực có tới hơn cái bàn, được đánh số thứ tự theo số phòng của mỗi tù nhân. Một bàn ăn người, nhưng có ngồi đủ hay không lại là chuyện khác.
Vũ Minh tiếp nhận thức ăn, sau đó ngồi xuống bàn của mình.
Mấy tên bạn tù nhìn nhau không biết làm thế nào, sau đó đều cắn răng ngồi xuống. Chỉ là bọn họ tay cầm thìa cơm đều run rẩy, không dám nhìn thằng Vũ Minh, đủ biết hôm qua Vũ Minh cho họ bao nhiêu sợ hãi.
Không có cách, do hôm qua hắn đọc sách giải trí, mỗi khi tới mấy chỗ thú vị liền cười nhẹ tiếng.
Nhưng vào tai đám người họ, thì giống như tiếng cười của tử thần, họ nào có dám chợp mắt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng tới Vũ Minh tâm tình đọc sách không tốt, đánh họ trận.
Phải biết mặc dù nhà tù cũng có trạm y tế, nhưng là nếu làm Vũ Minh phát bực, họ trốn được nhất thời, không trốn được cả đời.
Ai biết Vũ Minh sẽ ở trong này bao lâu, cũng không biết Vũ Minh phạm vào tội gì.
Ngộ nhỡ hắn là sát nhân cuồng ma, họ đắc tội hắn rồi thì chỉ có thể trải qua những ngày thê thảm nhân sinh. Ai nguyện ý?.
Đồ ăn ở đây cũng rất không tệ, mặc dù có chút thiếu dinh dưỡng, nhưng cũng không phải như trong hiểu biết của Vũ Minh về thức ăn thiu, thừa thãi, mà là thức ăn nóng đàng hoàng, hơn nữa lại rất thơm, mặc dù không biết nguyên liệu làm từ gì, nhưng cũng không có hại, cũng không có mùi vị khác thường.
“Nếu có chai rượu nữa thì thật không tệ”.
Đúng lúc này, một người tiến đến phía sau Vũ Minh, sau đó dùng tay vỗ vai hắn cái, âm thanh hài hước vang lên.
“Tiểu tử, mới tới a”.
Mấy tên bạn tù của Vũ Minh nhìn thấy thế khẽ run lên, thầm nghĩ:
“Tên này xong”.
Quả nhiên không sai.
Ngay sau đó, chỉ thấy Vũ Minh dừng ăn, tay đưa lên quyền đánh đi ra, tên kia liền bị đánh bay ra hơn mười mét.
Vũ Minh lần này thật có chút khó chịu.
Chủ yếu là trên người tên kia có mùi vị cực kỳ gay mũi, ảnh hưởng tâm tình của hắn ăn cơm. Một quyền đánh xong hắn liền tiếp tục ngồi xuống ăn cơm.
Cả nhà ăn nhất thời yên tĩnh.
“Kia… không phải là Sơn tử sao?”.
“Con mẹ nó, tên kia là ai? Trâu như vậy, ngay cả Sơn tử cũng dám đánh, hắn không muốn sống nữa sao?”.
“Hắn xong đời, đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội đám người Sơn tử, không biết phía sau hắn là trong tứ đại thiên vương, Trương Thiên hay sao?”.
“Nhìn gương mặt hẳn là mới tới, xem như xui xẻo, vừa vào lại đụng phải đám người này”.
Đám người xung quanh nhất thời xôn xao.
Lúc này, đám người đi tới phía người thanh niên được gọi là Sơn tử kia.
“Thiên ca, bất tỉnh rồi”.
Một tên đầu trọc kiểm tra chút Sơn tử, sau đó quay qua nhìn tên thanh niên tầm - tuổi bên cạnh nói. Hắn mặc bộ quần áo khác hẳn với mọi người, nhìn qua như hạc giữa bầy gà như thế, vô cùng nổi bật. Trên người còn mang chiếc áo khoác khoác lên trên vai, nhìn vô cùng có khí thế.
“Ồ, giúp hắn tỉnh lại đi”. vị Thiên ca kia lạnh nhạt nói.
Người kia nghe xong liền đưa tay xuống dưới mũi của Sơn tử bấm cái, lát sau người tên Sơn tử này liền tỉnh lại.
Việc đầu tiên hắn làm không phải là quát tháo, cũng không phải chào hỏi Thiên ca, mà là ôm lấy ngực của mình.
Bất tỉnh còn tốt, nhưng vừa tỉnh lại, đau nhức trước ngực làm hắn nói không ra lời, ngay cả thở cũng khó khăn. Thấy thế người khác ngồi xổm xuống vỗ lấy lưng cho hắn.
Một lát sau tên Sơn tử này mới thở ra hơi, ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh đầy vẻ kinh sợ.
Hắn nặng tới kg, có thể quyền đánh bay hắn hơn mười mét, hắn không tin đây là tình cờ, cũng không có loại tình cờ như thế, ai nghĩ thế, đó là não tàn.
Thiên ca khẽ nhếch miệng, sau đó tiến tới đối diện Vũ Minh, thấy thế tên bạn cùng phòng hắn liền lập tức đứng dậy lau sạch sẽ chỗ ngồi rồi cầm lên thức ăn của mình đi ra.
Ngồi xuống trước mặt Vũ Minh, hắn khẽ cười hỏi,
“Huynh đệ tên gì”.
Vũ Minh liếc mắt nhìn hắn cái, sau đó lạnh nhạt nói.
“Đừng ảnh hưởng ta ăn cơm”.
“Con mẹ nó ngươi nói cái gì?”.
“Dám nói như thế với Thiên ca? Ngươi muốn chết!”.
Vừa nghe Vũ Minh nói xong, đàn em của người trước mặt liền nhao nhao lên.
“Quản tốt đàn em ngươi chút, đến lúc có chuyện không hay thì không tốt lắm đâu”. Vũ Minh cũng không thèm để ý, chỉ liếc qua nhìn vị Thiên ca này cái rồi nói.
“Ta gọi ngươi tiếng huynh đệ là nể mặt ngươi, cảm thấy thân thủ của ngươi không sai, nhưng đừng tưởng có chút bản lĩnh thì không xem ai ra gì, ở trong này, ta giết ngươi cũng chẳng có vấn đề gì cả. Ngươi tin không?”.
Vị Thiên ca này ánh mắt nổi lên lạnh lùng nói.
“Ta không biết trong này còn có thể giết người đấy, khai sáng cho ta chút được không?”. Vũ Minh cười nhạt nhìn hắn.
“Tốt, vậy ta nói cho ngươi biết”. vị Thiên ca kia cười khẽ cái, sau đó ra hiệu cho Vũ Minh áp tai sát lại nghe.
Vũ Minh thấy vậy cười cười, đưa tai sát lại. Nhưng là ngay lúc đó, vị Thiên ca kia quyền đấm thẳng vào mặt Vũ Minh.
Không ai ở đây nghĩ tới vừa mới cười cười nói nói Thiên ca lại đột ngột ra tay.
Nhưng là, ngay khi nắm đấm cách Vũ Minh vài centimet liền bị bàn tay gắt gao nắm chặt.
Không ai khác chính là bàn tay của Vũ Minh.
Trương Thiên hơi kinh ngạc chút, nhưng là sống trên lưỡi dao nhiều năm, hắn ngay lập tức dùng cánh tay còn lại đánh tới, chỉ là cũng không ngoài dự liệu, cánh tay còn lại cũng bị Vũ Minh tóm được.
Ngay sau đó, Vũ Minh khẽ vặn cái.
Răng rắc.
Âm thanh xương gãy vang lên, cánh tay của Trương Thiên liền bị phế đi.
Ầm.
Vũ Minh cũng không chỉ phế đi cánh tay của hắn đơn giản như thế, mà ngay lúc này, hắn liền tay nắm lấy tóc của Trương Thiên, nhấn mạnh cái. Đầu của hắn cùng bàn ăn liền tiếp xúc thân mật.
Đây cũng không phải là phổ thông bàn ăn, mà là làm bằng kim loại bàn ăn, tuy không phải đặc biệt cứng rắn, nhưng nói cho cùng cũng là kim loại.
Cho nên không ngoài dự đoán, mặt mũi Trương Thiên liền máu thịt be bét.
Vị Thiên ca lúc này nào còn uy phong như trước, mặt mũi đầy máu, cánh tay bị vặn gãy, cả ngươi vô lực nằm trên bàn. Vũ Minh nhìn có chút nhíu mày, cảm thấy có chút máu tanh, liền ném hắn như con chó chết ra ngoài.
Tĩnh.
Cực kỳ yên tĩnh.
Vừa rất tất cả xảy ra quá nhanh, nếu không phải nhìn thấy Trương Thiên còn nằm trên mặt đất hấp hối, ai cũng cho rằng vừa rồi chỉ là nằm mơ.
Ai có thể nghĩ tới, nhìn như vô hại Vũ Minh, thân thể không tính là cường tráng, cũng không có cơ bắp gì, vậy mà lại có thể đánh như thế.
Nhìn thảm trạng của Trương Thiên, đám người không tự chủ được hít vào ngụm khí lạnh, nhất là vị bạn cùng phòng của Vũ Minh, họ theo bản năng nhích thân thể cách xa Vũ Minh chút.
Thật sự là quá khủng bố.
Chẳng qua là yên tĩnh được mấy chục giây, ngay sau đó đàn em của vị Thiên ca kia liền điên cuồng lao tới phía Vũ Minh.
“Giết chết hắn”.
“Phế hắn đi”.
“Báo thù cho Thiên ca cùng Sơn ca”.
Ba mươi, bốn mươi người cùng lúc lao lên.
Ở đây cũng không phải chỉ mình Trương Thiên địa vị cao nhất, mỗi khu vực liền có vị lão đại, mệnh xưng tứ đại thiên vương.
Ba vị còn lại cũng có mặt tại đây, họ hứng thú nhìn lấy cảnh tượng này, dù sao địa bàn của ai người ấy quản, họ cho rằng Vũ Minh làm như thế, chẳng qua là muốn thay thế vị trí của Trương Thiên.
Nhưng là nếu không qua người bọn họ đồng ý, vị trí trong tứ đại thiên vương này nào có dễ dàng như thế.
Nhìn thấy mấy chục người đàn em của Trương Thiên lao lên, họ biết Vũ Minh hạ tràng sẽ rất thảm.
“Phong tử, ngươi nói, hắn có thể đánh gục bao nhiêu người?”.
Một vị trong tứ đại thiên vương, tên thường gọi là Hầu Tử, đàn em hay gọi là Hầu ca, hắn nhìn về vị thiên vương khác nói
“Có lẽ khoảng đi”. Phong tử nhún vai đáp.
“Ngươi cứ như thế tự tin?”. Hầu Tử có chút bất ngờ.
“Ta đoán”. Phong tử lạnh nhạt nói.
“Được rồi, cứ xem thế nào đã, thống nhất khu vực không phải chuyện đơn giản, hắn có thể sống qua lần này rồi nói sau”. một vị khác lên tiếng.
“Trần Phi, ngươi hẳn là rất vui vẻ đi, Trương Thiên bị phế, chắc hẳn người vui nhất là ngươi a”. Hầu Từ cười nhìn người vừa nói
Tứ đại thiên vương gồm người.
Bắc Thiên Vương Trần Phi.
Nam Thiên Vương Trương Thiên.
Đông Thiên Vương Hồng Phong.
Tây Thiên Vương Hầu Minh Hạo.
Trên thực tế tứ đại thiên vương luôn cạnh tranh lẫn nhau, làm người đứng đầu khu, ngay cả quản ngục cũng phải nể mặt phần.
Rượu, thuốc lá… mỗi tháng đều có, cũng chỉ có vị này có tư cách hưởng thụ.
Những người còn lại muốn thì phải dùng tiền ra mua, tất nhiên con đường buôn bán nơi đâu cũng có. Nhà tù cũng không ngoại lệ, có vài người quan hệ đặc biệt vi diệu với trưởng ngục, cho nên làm mấy chuyện này người khác cũng nhắm con mắt.
Trần Phi lúc trước mới vào từng bị Trương Thiên ám toán lần, may mắn rằng lúc đó cai ngục đi ngang qua, nếu không có lẽ đã phơi xác trong tù. Nay thấy Trương Thiên gặp như thế quả báo, hắn không vui vẻ mới là chuyện lạ.
“Tất nhiên là vui vẻ rồi. Ta tìm không được cơ hội chơi lại hắn, nay hắn lại bị chính người mới chơi tàn phế, thật sự là sảng khoái a”. Trần Phi cười lớn nói.
Lúc này, đám người kia đã đánh lên rồi.
Vũ Minh lạnh nhạt không chút để ý, đối với hắn đám người này so với cấp ma thú còn dễ đối phó.
Hắn ngay cả chút xíu chân nguyên lực cũng không cần vận dụng, chỉ bằng kỹ xảo cùng lực lượng thân thể cũng đủ cũng đủ giết sạch người ở đây rồi.
Cái gọi là hỗn chiến, là bên nhân số hơn kém nhau không nhiều xảy ra đánh nhau.
Nhưng là đây không khác gì trận hỗn chiến, bởi vì họ ngay cả chạm vào Vũ Minh cũng không được, toàn bộ đều bị hắn đánh cho nằm trên đất không động đậy nổi.
Chỉ chưa đầy phút, mấy chục người liền bị đánh nằm sấp trên mặt đất, ngay cả khí lực bò cũng không có, chỉ có thể nằm rên rỉ.
Phòng ăn đám người ánh mắt nhìn Vũ Minh như quái thai, đây là mấy chục người trưởng thành, ai nấy đều hung ác. Không phải mấy chục đứa trẻ - tuổi.
Ba vị thiên vương còn lại ánh mắt nhìn Vũ Minh có chút biến hóa, có chấn kinh, có bất ngờ, nhưng không có ai hoảng sợ. Chung quy, trong tù kẻ mạnh làm vua, muốn không bị bắt nạt thì phải thể hiện ra vũ lực của bản thân.
Hiện tại Vũ Minh đã nói cho bọn hắn biết, bản thân không phải dễ chọc, cứ nhìn thảm trạng của đám người này thì biết.
Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, đây không phải là tiếng báo hiệu giống như hồi sáng, mà là tiếng chuông liên hồi.
Đám người trong phòng ăn lập tức ngồi xổm ôm đầu.
Chỉ riêng Vũ Minh là đứng đó. Muốn hắn cũng giống như mấy người này? Trò cười, lần trước chẳng qua chỉ là muốn tìm hiểu chút tình hình nơi đây hắn mới chịu làm theo yêu cầu của nữ cảnh sát kia mà thôi.
Thoáng cái liền có mười mấy người mặc quần áo chống bạo động đi vào, tay cầm côn điện chỉ hướng Vũ Minh hét lớn.
“Nằm xuống ôm đầu”.
“Ngay lập tức nằm xuống ôm đầu! Nhanh lên!”.
Vũ Minh lười nhác cũng họ tranh chấp, cũng không làm theo yếu cầu của họ, mà là đi tới ngồi xuống bàn ăn của mình.
Vừa rồi hắn cũng không có đánh đổ thức ăn, mà là tiện tay để sang bàn khác rồi mới phế bỏ Trương Thiên.
Hiện tại hắn chính là đang lấy phần ăn của mình tiếp tục ăn.
Thấy thế mấy người cảnh sát nhìn nhau chút, người tiến lên không chút do dự dùng côn điện quất vào người Vũ Minh cái. Chỉ là trong chớp mắt, côn điện trong tay tên kia liền biến mất. Thay vào đó nó đã nằm trong tay Vũ Minh.
Mấy tên tù nhân khác thấy hành động của Vũ Minh, âm thầm vì hắn mặc niệm.
Mặc dù là tứ đại thiên vương, nhưng đối với cảnh sát chống bạo động ở đây, không ai dám chống đối. Tay không đối với trang bị tận răng cảnh sát đánh nhau, không phải muốn chết thì là gì?.
Chỉ là hành động kế tiếp của Vũ Minh làm đám người chết lặng.
Chỉ thấy hắn tay cầm côn điện, khẽ vận lực cái, côn điện trên tay hắn liền bị bóp biến hình, sau đó liền thấy Vũ Minh thuận tay vò chúng lại thành cục sắt ném ra phía sau, rơi ngay xuống chân tên cảnh sát vừa mới muốn tấn công hắn.
Vừa thấy cảnh này, tên cảnh sát kia liền sợ hãi lùi lại, đám cảnh sát còn lại giơ lên khiêng đỡ, tay cầm côn điện cẩn thận dè chừng nhìn Vũ Minh.
Qua thêm vài phút, Vũ Minh vẫn tiếp tục ngồi ăn.
Một tên cảnh sát giọng có chút run run nói.
“Lập… lập tức… lập tức ôm đầu ngồi xuống”.
Vũ Minh thở dài lắc đầu cái, đứng lên quay người lại.
Đám cảnh sát lập tức lùi lại vài bước.
Họ sợ nếu bị Vũ Minh tóm lấy, với sức mạnh bóp nát côn điện vừa rồi của hắn, bóp chết bọn họ còn không đơn giản?.
“Ta nói mấy vị, ta cũng không có muốn phản kháng, chẳng qua để ta ngồi xổm ôm đầu, ta làm không được, hay là các ngươi cứ làm việc của mình, ta ngồi ăn bữa sáng của ta? Có thể không?”.
Vũ Minh bất đắc dĩ nói.