Chúa Tể Vũ Trụ

chương 131: các thế lực ra sân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Làm sao? Cháu của ngươi đối với Trịnh trưởng lão vô lễ, Trịnh trưởng lão muốn dạy dỗ hắn chút thì thế nào? Đào gia các ngươi có phải uy phong quá lâu, không còn xem người khác ra gì?”.

Một giọng nói khác vang lên. Đào Chính Long quay đầu nhìn lại sau đó bật thốt.

“Thiên Cửu, ngươi tới đây làm gì?”.

“Đây cũng không phải nhà của ngươi, ta đến hay đi, có vấn đề gì sao?”. Thiên Cửu híp mắt cười nói.

Trịnh Khải hơi nhíu mày nhìn về phía Thiên Cửu chút, cũng không nói gì.

Trịnh gia với Thiên gia mặc dù không có thù oán gì, nhưng cũng không tính là có cái gì giao tình. Tại sao hắn phải giúp mình?.

“Thiên gia các ngươi bàn tay cũng vươn quá xa rồi đấy. Đây là chuyện của ta với Trịnh Khải, ngươi tốt nhất đừng xen vào”. Đào Chính Long nhíu mày nói.

“Ta nhìn ngươi không hợp mắt, muốn ra tay giúp đỡ chút Trịnh trưởng lão, làm sao? Có ý kiến?”. Thiên Cửu cười cười nói.

Vũ Minh nhìn tình cảnh trước mặt, hắn cảm thấy càng lúc càng thú vị. Ban đầu là vì Lâm Dũng tình cảm cá nhân, bây giờ trực tiếp nhảy sang gia tộc ân oán. Thiên gia cũng đã đi ra rồi.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, ông nội hắn cũng đi ra.

“Làm sao rồi? Coi thường chúng ta Hoàng Tuyền Môn không có người sao?”. Vũ Hoàng đột nhiên đi ra.

“Đào lão”. đi tới bên cạnh Đào Chính Long, Vũ Hoàng liền chào hỏi tiếng.

Đào Chính Long không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.

Lâm Dũng đi tới bên cạnh Vũ Minh nhỏ giọng nói.

“Vũ Minh, chuyện này… hình như có chút làm lớn chuyện rồi”

“Không sao, hiện tại mới chỉ đang đấu khẩu với nhau. Chừng nào đánh nhau thì mới tính là lớn. Hơn nữa… như này cũng chẳng là gì. Chờ xem”. Vũ Minh cười nói.

“Chưa tính lớn? Thánh Thành, Hoàng Tuyền Môn, Thần Điện đều có người rồi. Ngươi bảo còn chưa tính là lớn?”. Lâm Dũng khóe miệng có chút giật giật.

Vũ Minh hắn tâm có bao lớn? Tràng cảnh như này còn chưa tính lớn? Đầy đủ vị trưởng lão có thực quyền của thế lực, lại thêm Đào Chính Long, ngoại môn Thiên Các nữa.

Chưa lớn? Đùa ta sao?.

“Một lát nữa còn náo nhiệt hơn”. Vũ Minh cười thần bí nói.

Lâm Dũng hơi ngây người chút, cũng không có hỏi thêm cái gì.

Phía bên kia, thấy Vũ Hoàng đi ra, Thiên Cửu cùng Trịnh Khải hơi nhíu mày.

“Vũ Hoàng, Hoàng Tuyền Môn các ngươi cũng muốn nhúng tay sao?”. Thiên Cửu nói.

“Cháu ta bị người bắt nạt, ngươi nói ta có thể đứng nhìn?”.

“Ngươi nên chú ý thân phận của mình, ngươi có thể chịu trách nhiệm?”. Trịnh Khải nheo mắt nói.

Đây cũng không phải là đùa giỡn, đối với Đào Chính Long mặc dù họ có chút kiêng kị, nhưng dù sao thân phận của ông ta cũng là người của Thiên Các. Luật lệ Thiên Các còn đó, họ cũng không sợ Đào Chính Long sẽ làm cái gì.

Nhưng Vũ Hoàng thì khác. Bởi vì Vũ Hoàng không chỉ đại biểu Vũ gia, mà còn là đại biểu cho Hoàng Tuyền Môn. Nhiều năm qua môn chủ Hoàng Tuyền Môn đi ra ngoài tìm kiếm hi hữu ma thú. Trước khi đi giao quyền quản lý Hoàng Tuyền Môn vào tay Vũ Hoàng.

Cho nên nếu như Vũ Hoàng nhúng tay, đây không còn đơn giản là vấn đề cá nhân nữa, mà nó liên quan tới giữa các thế lực với nhau. Chuyện này xử lý không thỏa đáng rất dễ xảy ra chiến đấu.

Mặc kệ thế nào, đến lúc đó ai cũng không kiếm được chỗ tốt, ngược lại còn khiến cho Thiên Các bất mãn.

Đây là điều mà Thiên Cửu cùng Trịnh Khải không muốn thấy.

“Ha ha, Lâm Dũng cũng xem như là cháu ta, chèn ép nó, lại còn không tuân thủ hứa hẹn thì đã thôi. Đã thế ngay cả cháu ta Vũ Minh các ngươi cũng dám động. Ngươi bảo ta có thể ngồi nhìn hay không?”. Vũ Hoàng cười lạnh nói.

“Hừ. Chuyện con gái ta thế nào người khác có quyền ý kiến?”. Trịnh Khải nhíu chặt lông mày nói.

“Con gái ngươi thế nào ta không quan tâm, ta chỉ muốn hỏi, Lâm Dũng hắn có chỗ nào không xứng với con gái ngươi. Luận bối cảnh, nó kém ai? Luận thực lực nó thua ai? Nó mặc dù không phải cháu ruột của ta. Nhưng nó là huynh đệ của cháu ta, cũng là người nhà của ta”.

“Ta nhìn nó từ nhỏ đến lớn, tính cách có chút bất tuân, nhưng nhân phẩm vô cùng tốt. Ngươi lại nói nó như thế. Hôm nay ngươi không cho ta câu trả lời thỏa đáng, thì đừng nghĩ rời khỏi đây”.

Vũ Hoàng dứt lời, trên cơ thể tỏa ra khí thế khổng lồ, ép tới phía Trịnh Khải.

Vũ Minh nhìn có chút ngớ ngẩn.

Đây là ông nội hắn?.

Từ lúc nào mà ông nội lại bá khí như thế? Nếu không phải trường hợp này không thích hợp, hắn nhất định sẽ vỗ tay lớn cổ vũ.

“Ta… ta mẹ nó. Ông nội ngươi như thế bá đạo? Ông trời a, hóa ra trước giờ hình tượng hiền hòa của Vũ lão trong lòng ta đều là giả a”.

Nhìn Vũ Hoàng bá đạo cùng khí thế khủng bố, Lâm Dũng há hốc mồm nhìn.

Đây chính là người bình thường nhã nhặn, hay cười, gương mặt hiền hòa đó hay sao? Rõ ràng từ đầu đến chân đều là vẻ bá đạo tuyệt diễm a. Hình tượng của Vũ Hoàng trước kia trong lòng hắn triệt để sụp đổ.

Bên cạnh Đường Nguyệt, Vũ Na cùng Tô Ánh Tuyết cũng có chút trợn tròn mắt. Tô Ánh Tuyết cùng Đường Nguyệt còn đỡ. Dù sao họ cũng chưa có tiếp xúc gì với Vũ Hoàng.

Nhưng là Vũ Na lại khác biệt. Nàng vô cùng hiểu rõ tính cách của Vũ Hoàng. Cho nên hiện tại nàng cảm nhận sâu sắc nhất.

Nhớ lại trước kia mình cợt nhả, trêu chọc ông nội, Vũ Na chỉ cảm thấy mát lạnh sống lưng. Nàng thật sự hoài nghi, nếu không phải nàng là cháu gái ông ta, có phải hay không ông ta liền chưởng đánh chết mình?.

Dù sao lúc trước nàng còn đốt trụi chòm râu của ông ta đâu này.

Trốn!.

Nhất định phải trốn.

Nếu không ta chết chắc.

Vũ Na nghĩ thế liền nhẹ chân lén lút rời đi.

Chỉ là Vũ Minh nào có để nàng được như ý nguyện.

“Hắc hắc, Na tỷ, muốn đi đâu nha”. Vũ Minh đột nhiên chặn trước mặt Vũ Na cười nói.

Vũ Na nào không biết suy nghĩ của Vũ Minh. Nàng nghiến răng nghiến lợi muốn đưa tay ra đánh hắn, nhưng là Vũ Minh đột nhiên hô lớn.

“Ông nội, Na tỷ muốn thỉnh an ngài đây”.

Không khí đang có chút trầm thấp, bị tiếng nói của Vũ Minh triệt để phá tan. Vũ Na nghe Vũ Minh gọi thế, nàng khẽ run lên cái, sau đó quay người lại. Chỉ thấy Vũ Hoàng đang nhìn lấy nàng, thế là nàng liền cúi đầu nói.

“Ông nội”.

Vũ Hoàng gật đầu sau đó trầm giọng nói.

“Chút nữa ta cùng ngươi tâm sự chút”.

Ông ta nhấn rất nặng từ “tâm sự”. Nghe thế Vũ Na xém chút té ngửa. Đây là muốn đem ta đánh trận đi. Tuyệt đối là như thế. Nhất định không sai.

Tức giận nhìn qua Vũ Minh, nàng khóc không ra nước mắt.

“Chẳng phải là trận đòn thôi sao. Cần thiết sợ hãi tới mức đó không”. Vũ Minh cười nói.

“Ngươi biết cái gì. Ta… tháng trước ta có đem thuốc sổ bỏ vào trong ly nước muốn đưa cho cha ta. Nhưng ai ngờ lúc đó ông nội lại đột nhiên đi vào. Nhìn thấy ly nước trên bàn liền uống. Ta muốn ngăn cũng không kịp”.

“Lúc đó uống xong ông nội liền ôm cả đêm nhà cầu. Ta sợ quá trốn nhà qua nhà bạn ở cho đến nay. Ngươi nói ta có khả năng không sợ sao?”. Vũ Na tức giận thấp giọng nói.

“...”.

Vũ Minh cực độ im lặng. Hắn biết Vũ Na rất tinh nghịch, lại không ngờ phát rồ tới tình trạng này.

Đem thuốc sổ cho chính cha mình uống. Đây là cái gì thù, cái gì oán? Hắn nhưng là cha ngươi a đại tỷ.

Hơn nữa chính mình bày ra xong hại tới ông nội còn trốn nhà bỏ đi. Vũ Minh có thể tưởng tượng đến lúc đó Vũ Hoàng tâm tình.

Ôm đêm nhà cầu, đổi lại là ai cũng sẽ sinh ra tâm lý. Hơn nữa lại bị chính cháu gái của mình hãm hại. Hẳn là sẽ rất tức giận đi. Nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, hắn biết ông nội hắn cũng sẽ không làm gì Vũ Na.

Chỉ làm muốn giáo huấn chút nàng mà thôi.

Trên thực tế cũng như thế. Vũ Hoàng lúc đó vừa tức vừa buồn cười. Lại có chút bất đắc dĩ.

Cháu gái ông ta thế nào, ông ta còn không hiểu?.

Ông ta đây là tai bay vạ gió, gánh thay cho thằng con trai con mình đi. Hiện tại cha của Vũ Na còn đang bị ông ta bắt đi diện bích đây.

Đơn giản chính là giận cá chém thớt. Còn hỏi tại sao ông ta không phạt Vũ Na, đó là bởi vì ông ta không nỡ. Cho nên đành đem cơn giận này chút lên đầu cha của Vũ Na.

Quay lại vấn đề chính.

Vũ Hoàng tung ra câu nói cực kỳ có lực uy hiếp kia khiến cho Thiên Cửu cùng Trịnh Khải giật mình. Bởi vì họ cảm nhận được Vũ Hoàng là đang nghiêm túc, cũng không phải là đùa giỡn.

Nhưng là nhiều năm qua chưa có ai từng nói với họ như thế, cho nên mặt mũi này họ nhất định phải kiếm lại.

“Ha ha, vậy ta muốn xem xem, ai có thể cản ta lại”.

Trịnh Khải cùng Thiên Cửu đều bộc phát ra khí thế của mình. Tình hình trở lên có chút khó thể khống chế.

“Nơi này náo nhiệt nhỉ”.

Đúng lúc này một giọng nói vang lên. Đám người đều bị thu hút bởi giọng nói đó, đơn giản là quá có lực hấp dẫn.

Đám người nhìn lại, đó là người phụ nữ toàn thân mặc đồ trắng, gương mặt đẹp đẽ kết hợp cùng với thân hình vô cùng hoàn mỹ. Đặc biệt lại thêm cái khí chất cao quý lạnh lùng kia không biết đốn tin biết bao nhiêu nam hài.

Chỉ lả không ai nghĩ tới mấy người đang gây chiến kia đột nhiên hạ thấp người nói.

“Tham kiến Cung Chủ”.

“Các vị không cần đa lễ”.

Người này chính là Băng Cung cung chủ, Quân Tinh Trúc.

Nhìn gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp kia, ai có thể nghĩ tới nàng đã hơn tuổi.

“Nghe nói các ngươi đang muốn đánh nhau. Không vì là vì chuyện gì?”. Quân Tinh Trúc lạnh nhạt hỏi.

Thế là Trịnh Khải liền đi lên nói rõ đầu đuôi sự việc. Hắn cũng không có che dấu cái gì.

“Ra là thế. Ta còn tưởng là sự tình lớn lao gì đâu”. Quân Tinh Trúc gật đầu nhẹ rồi nói.

“Cung chủ, đó là do Trịnh Khải gây sự trước. Nếu không phải ta kịp thời xuất hiện. Chỉ sợ đã phải nhặt xác cho hắn rồi”. Đào Chính Long bất bình nói câu.

“Nếu như thằng cháu của ngươi ăn nói có tôn ti trật tự, ta sẽ ra tay sao? Dám chỉ thẳng mặt ta mắng như thế. Nếu là ngươi người sẽ làm gì?”. Trịnh Khải tức giận nói.

“Đó là do ngươi đáng đời. Hơn nữa trưởng bối như ngươi cũng không có tư cách để bọn hậu bối tôn trọng”.

“Ta làm sao? Ta vì hạnh phúc của con gái ta thì thế nào? Ảnh hưởng gì tới các ngươi?”.

“Làm bậc trưởng bối mà không biết làm gương, ngay cả hứa hẹn của chính mình nói ra cũng làm không được. Ngươi có tư cách nói câu đó?”.

Đám người: “…”.

Đây là thế nào? Mới vừa rồi còn sắp đánh nhau đến nơi, bây giờ lại như mụ đàn bà chanh chua cãi nhau lộn xộn. Mấy vị nhưng là cường giả a.

Phong độ đâu? Tu dưỡng đâu?.

“Cãi đủ chưa?”. Quân Tinh Trúc lạnh lùng nói câu.

Uy áp tỏa ra lan tràn phía, khủng bố uy áp phủ xuống khiến mấy người Đào Chính Long không dám mở miệng.

Nhưng là cũng không phải ai cũng chịu nhục được, bị người phụ nữ đè đầu cưỡi cổ không phải là cái gì quang vinh sự tình.

“Cung chủ, ta tôn trọng ngài là cường giả, nhưng ngài cũng đừng ỷ thực lực cao mà muốn làm gì thì làm”.

Người nói câu này chính là Thiên Cửu, hắn hiện tại tuy vẫn đang cúi đầu, nhưng mặt hắn đã đỏ bừng vì tức giận.

“Ngươi còn chưa đủ tư cách nói với ta câu đấy. Lăn xuống đi”. Quân Tinh Trúc lạnh nhạt nói, sau đó liền hất tay cái, nguồn lực lượng vô hình đánh bay Thiên Cửu ra khỏi võ đài.

Nhưng là Thiên Cửu ngay khi còn đang trên không trung thì được lực lượng nào đó đỡ lấy. Kèm theo là âm thanh khác vang lên.

“Tinh Trúc. Làm gì tức giận đến thế?”.

“Lôi Cương. Ngươi nên dạy dỗ chút bọn hậu bối, không phải ai cũng có thể lớn tiếng nói chuyện đâu”.

“Đa ta điện chủ”. Thiên Cửu nhìn thấy Lôi Cương liền quỳ xuống chân nói.

Lôi Cương chính là điện chủ của Thần Điện. Một trong những cường giả đỉnh cấp của nhân loại.

Nhìn Thiên Cửu, Lôi Cương gật đầu cái. Sau đó nhìn Quân Tinh Trúc nói.

“Tinh Trúc, hắn dù sao cũng là trưởng lão của Thần Điện, mặt mũi cũng phải có. Ngươi làm như thế coi sao được”.

Mặc dù Lôi Cương trong miệng nói ra như đang bênh vực Thiên Cửu, nhưng trên thực tế hắn cũng chẳng quan tâm gì tới cảm thụ của Thiên Cửu. Trước mặt những vị cường giả này, mấy người như Thiên Cửu cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.

“Lôi Cương, Trúc nhi làm thế thì đã sao? Ngươi muốn lấy lại công đạo cho hắn?”.

Tiếng nói như tiếng nổ lớn chấn động mọi người, nhìn lại thì thấy người khí thế hiên ngang, giống như là thiên thần hạ phàm bước tới.

“Bắc Hải. Ngươi về lúc nào?”. Lôi Cương chấn động.

Bởi vì người này không ai khác chính là môn chủ Hoàng Tuyền Môn, Cung Bắc Hải.

Hắn không phải là đi tìm kiếm hi hữu ma thú sao?.

Tại sao lại ở đây?.

“À, ta vừa về không lâu, còn chưa có thông báo cho người khác biết”.

“Trúc nhi, vẫn khỏe chứ?”. Bắc Hải đi đến trước mặt Quân Tinh Trúc cười nói.

“Lăn”. Quân Tinh Trúc tức giận đánh ra chưởng. Nhưng là lại đánh hụt, bởi vì Cung Bắc Hải đã sớm có chuẩn bị, vận dụng thân pháp chạy trốn ra xa.

“Trúc nhi, ngươi vẫn là như trước nóng tính”.

“Ngươi đến đây làm gì?”. Quân Tinh Trúc lạnh lùng hỏi.

“Nghe bảo nơi này có náo nhiệt, nên đến xem chút, thuận tiện cũng mang theo mấy người bạn đi tới. Này, các ngươi cũng đừng đứng xem náo nhiệt nữa, ra cả đi”. Cung Bắc Hải lớn tiếng nói.

Ngay sau đó, người đột nhiên hiện ra, đi tới chỗ đám người.

Trịnh Khải nhìn thấy thế nhịn không được bật thốt.

“Huyết Ngục môn chủ, Lam Bình?”.

“Hắc Ám Dạ Nguyệt, Dạ Vũ?”.

“Thủy Thiên Động, Như Thủy tiên tử?”.

“Ta thiên, hôm nay là ngày gì? cường giả đứng đầu trong đại thế lực đều tập hợp?”.

Thiên Cửu cũng không khá hơn chút nào. Hắn ánh mắt trợn to, khuôn mặt khó tin nhìn hình ảnh trước mắt.

Ông trời ơi. Hôm nay là ngày gì thế? Mấy người này đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Làm sao hôm nay đều có mặt tại đây?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio