“Không chỉ độc ác, còn rất thông minh. Nhưng vấn đề này nói sau, ngươi bây giờ, so với trước kia yếu rất nhiều, nhưng, lại tiềm lực hơn nhiều” Bạch Tử nhìn Vũ Minh nhẹ nói
“Đúng thế, có lẽ con đường này, sẽ có chút khác biệt, chắc hẳn sẽ trở lên thú vị rất nhiều” Vũ Minh cười nhạt nói, hắn biết Bạch Tử cảm nhận được vũ trụ nhỏ trong cơ thể hắn, dù sao trong vũ trụ này, người có thể nhận ra, cực kỳ ít ỏi
“Đúng rồi, ta nhắc nhở ngươi điều, trái đất, so với kiếp trước của ngươi càng thú vị” Bạch Tử thần bí nói
“Ta mong đợi điều đó” tuy không biết Bạch Tử muốn nói điều gì, nhưng hắn cũng không hỏi, bất ngờ so với biết trước là thể nghiệm tuyệt vời
“Thôi, ngươi cũng nên trở về đi”
“Ta cũng đang có ý đó” Vũ Minh cười nói
Tòa nhà lại lần nữa biến mất
Nam thành, Vũ gia cổng lớn, vòng xoáy xuất hiện, Vũ Minh từ đó bước ra, nhìn xung quanh chút liền đi vào
Trong phòng, Vũ Nguyên cảm nhận được không gian chấn động, nhìn ra ngoài, thấy Vũ Minh từ vòng xoáy đi ra, trong đầu thầm nghĩ
“Chắc vị đại năng nào đó mở thông đạo không gian đưa hắn về, nhưng sao chỉ có mình?”
Đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên nghe thấy tiếng nói
“Đưa tiểu Minh vào gặp ta”
Nghe thấy tiếng nói Vũ Nguyên giật mình, cha hắn lại truyền âm kêu hắn đưa Vũ Minh vào? Nhất thời không nghĩ ra lý do, hắn chỉ vâng tiếng liền đi ra ngoài
Ngoài cổng, nhìn thấy Vũ Minh đi vào, tên lính gác cổng cúi chào
“Thiếu gia” tên lính tràn đầy tinh thần nghiêm túc chào, dù bọn họ có không ưa vị thiếu gia này thế nào thì bề ngoài vẫn phải nghiêm túc.
Sau cuộc chiến tại Nam thành, số người chết quá lớn, lên tới ngàn người, trong đó hơn phần là ngươi bình thường, số người còn lại đa phần là học sinh viện học viện, nhưng người còn sống sót toàn bộ bị sửa đổi trí nhớ, không còn nhớ gì tới việc Vũ Minh chiến thắng Lâm Khang, trong đầu bị cài vào đoạn hình ảnh vị cường giả võ giả liên minh hợp sức giết chết Lâm Khang, dù sao liên quan tới võ giả liên minh, liên bang đều hết sức thận trọng làm việc, đặc biệt lại còn dính tới Băng Cung cung chủ, chỉ riêng mấy người cao tầng mới biết được, hơn nữa còn phải ký hiệp định bảo mật. Còn lại toàn bộ bị sửa đổi trí nhớ
“Ừ!” nhẹ gật đầu, Vũ Minh tiến vào trong, lúc này phía xa có bóng người đi tới, chớp mắt liền xuất hiện trước mặt hắn
“Theo ta vào trong gặp ông nội” người này chính là Vũ Nguyên
“Vâng” Vũ Minh cũng đoán được đại khái liền đi theo
Hắn theo Vũ Nguyên đi tới khu biệt thự độc lập, xung quanh tràn đầy cây xanh, lính gác sơ sơ cũng vài chục người, trang bị vũ khí tận răng. Theo Vũ Nguyên đi vào trong, chỉ thấy ông lão đang ngồi tại phòng khách uống trà, nhìn dáng vẻ đó Vũ Minh hơi chút xúc động
Bao nhiêu năm rồi hắn mới gặp lại ông nội, ông nội hắn tên Vũ Hoàng, kiếp trước nhìn vẻ mặt thất vọng của ông lúc ra đi nhìn hắn, hắn biết mình sống mười mấy năm rất uổng phí, người thân bên cạnh không quan tâm, đến lúc mất đi mới nuối tiếc đau khổ
Nhìn Vũ Minh bước vào, ông lão nhìn chằm chằm Vũ Minh, không đoái hoài gì đến Vũ Nguyên bên cạnh. Hai người nhìn nhau lúc lâu không nói tiếng nào, Vũ Nguyên cảm thấy sự im lặng này thật gò bó, lúc này mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí quái lạ này
“Thằng nhóc con, còn không biết chào ông nội? Đứng đó làm gì?” Vũ Nguyên tát cái vào đầu Vũ Minh sau đó nói
Vũ Minh giật giật khóe miệng liếc Vũ Nguyên cái, sau đó cúi đầu nói
“Con chào ông nội”
“Tốt, ha ha, cháu ngoan, lại đây ngồi với ta” Vũ Hoàng cười to, chỉ chỉ bên cạnh sau đó nói với Vũ Minh
Vũ Minh cười tiến tới ngồi xuống, chờ đợi ông nội mở miệng, chỉ là câu đầu tiên không phải nói với hắn
“Ngươi còn ở đây làm gì? Cản trở ông cháu ta tâm sự hay sao? Đi ra ngoài!” Vũ Hoàng trừng mắt nhìn Vũ Nguyên nói
“Dạ, con đi ra, con đi ra” đột nhiên bị mắng, Vũ Nguyên xấu hổ cúi đầu đi ra ngoài
Chờ Vũ Nguyên đi ra ngoài, lúc này Vũ Hoàng mới nhìn Vũ Minh nói
“Cháu thay đổi, so với trước kia mạnh hơn nhiều”
“Xin lỗi ông nội, trước kia cháu có chút chơi bời lêu lổng, khiến ngài thất vọng” Vũ Minh cười nói
“Không sao, dù thế nào cháu cũng là cháu của ta, ta chỉ thắc mắc, thực lực của cháu tăng lên thế nào?” đây là điều duy nhất ông ta khó hiểu, trước kia Vũ Minh thế nào ông ta hiểu hơn ai hết
“Có chút kỳ ngộ, hiểu chuyện hơn thôi ạ” Vũ Minh lắc đầu không muốn nói rõ
“Được, hiểu rõ là tốt rồi, cháu mới bị thương xong, đi xuống nghỉ ngơi đi” Vũ Hoàng cũng không ép hỏi xua tay nói
“Dạ, vậy ông nghỉ ngơi, cháu ra ngoài đi dạo chút”
Đi ra ngoài, nhìn lên bầu trời, trời cũng bắt đầu tối dần, hắn không nghĩ tới trọng sinh xong mới được - ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lắc đầu hắn liền đi về khu biệt thự của mình
Vào trong phòng, hắn liền ngồi xuống giường bắt đầu kiểm tra thân thể, cảm thấy không còn vết thương nào hắn bắt đầu tu luyện Đế Vũ Kinh, tuy rằng hắn nắm giữ nhiều võ kỹ lợi hại, nhưng tu vi vẫn là trọng yếu nhất
Sáng hôm sau, mọi thứ trở lại bình thường, dù cuộc chiến có xảy ra, tổn thất kinh tế, nhân lực nhiều nhưng dù sao khoa học phát triển đến nay quá to lớn, các công trình bị phá hủy, các ngôi nhà bị sụp đổ trong ngày đề được liên bang sửa lại hoàn hảo, cuộc sống lại bắt đầu nhộn nhịp dù có chút bi thương! Nam thành dù sao cũng là nơi to lớn, sức chứa hơn triệu người, tổn thất mấy nghìn người quả thật không quá ảnh hưởng gì nhiều
Vũ Minh sau đếm tu luyện, công pháp đã đột phá đến tầng thứ , tốc độ tu luyện gấp lần so với trước kia, chỉ tiếc tại trái đất chân nguyên lực trong không khí so với trong vũ trụ quá thiếu, hắn hiện tại mới chỉ tới Tụ Huyết tầng đỉnh cao, con đường tương lai còn rất dài
Sau khi ăn uống xong, hắn liền theo Phúc bá tới trường
Sau trận chiến, lớp tổn thương nặng nề, chết mất gần nửa người, lớp thì chỉ chết mất vài người, không phải ai cũng như Vũ Minh như thế biến thái, do đó họ được bảo vệ khá chặt chẽ.
Nam Thiên học viện chia làm khối, ban, mỗi ban lại chia ra làm nhiều khu vực riêng biệt, mỗi ban gồm lớp, trong đó có sân vận động, trạm y tế, sân huấn luyện, phòng ăn.
Lớp học của hắn nằm tại ban số lớp A, vẫn diễn ra bình thường, bước vào lớp, Vũ Minh đi tới chỗ ngồi của mình, trong lớp bây giờ chỉ có vài người, đang hăng say nói chuyện, chẳng ai để ý tới Vũ Minh bước vào cho đến khi hắn mở miệng
“Tránh đường chút”
“Con mẹ nó tên nào…” tên thanh niên đang tán gái hăng say, đột nhiên bị tiếng nói làm giật mình, tức giận quay lại quát, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt Vũ Minh hắn liền câm miệng, hắn còn nhớ rõ hôm trước Vũ Minh chưởng đánh bay Vũ Tiểu Phụng, muốn làm giáo viên tại đây thực lực ít nhất cũng phải đạt tới Thông Mạch cảnh. Nhìn về phía Vũ Minh hắn liền rụt cổ
“Vũ thiếu gia, xin lỗi xin lỗi, ta không chú ý tới ngài đi vào, mời ngài” tên kia xấu hổ nhường đường nói
Vũ Minh không nói lời nào, đi tới chỗ của mình sau đó nằm xuống ngủ
Tên kia thấy thế khẽ thở ra hơi, hắn không biết Vũ Minh làm sao đánh bại Vũ Tiểu Phụng, nhưng hắn không muốn ăn chưởng của Vũ Minh, ngay cả Thông Mạch cảnh còn bị đánh bay, hắn tự biết mình chịu không nổi
“Reng reng reng”
Tiếng chuông vào học vang lên, các học viên đều vào trong phòng học, tuy nhìn thấy Vũ Minh, rất nhiều người muốn đến chào hỏi nhưng sợ làm phiền hắn ngủ liền rút lại ý định, nếu hắn tức giận cho mình chưởng như hôm trước đánh Vũ Tiểu Phụng, bọn hắn không biết tìm ai kếu oan
Vũ Tiểu Phụng đi vào, nàng là chủ nhiệm lớp này, lúc vào nhìn thấy Vũ Minh đang ngủ nàng liền giận, chỉ là nhớ tới lời dặn của ông nội không được ảnh hưởng đến Vũ Minh, cùng lần trước bị hắn đánh bại, nàng liền nhịn xuống
Liếc mắt xung quanh các bạn học, nàng nói
“Hôm nay có bạn mới sẽ chuyển tới lớp chúng ta, hi vọng sau này mọi người ở chung vui vẻ”
Dứt lời lớp học liền bàn tán xôn xao
“Không phải đâu, cuối năm rồi còn chuyển lớp?
“Ta thì thắc mắc rốt cuộc là ai chuyển lớp”
“Đúng thế, có bạn học mới cũng khá vui vẻ”
…
Nhìn lớp học thái độ, Vũ Tiểu Phụng khá hài lòng, không ai muốn lớp học của mình lại bài xích người mới, nàng cũng thế
“Hai em vào đi” nàng nhìn ra ngoài nói
“Ta…. Tô Ánh Tuyết? Nữ thần, ta không hoa mắt chứ?” tên thanh niên thốt lên
“Ta có phải hay không nằm mơ? Nữ thần lại đến lớp chúng ta?”
“Tuyệt đối là nằm mơ” người khác thì thào nói
Vũ Tiểu Phụng nhìn xuống lớp mở miệng
“Được rồi, cả lớp trật tự, đây sẽ là thành viên mới của lớp chúng ta, Sở Tề cùng Tô Ánh Tuyết”
“Chào mọi người, ta tên Tô Ánh Tuyết, hy vọng sau này mọi người giúp đỡ nhiều hơn” Vũ Tiểu Phụng vừa nói xong, Tô Ánh Tuyết liền chào hỏi
“Không có vấn đề, bất cứ chuyện gì ngài cần chúng ta đều giúp đỡ” dưới lớp bắt đầu nhao nhao nói
Sở Tề thì lại im lặng không nói gì, hắn nghĩ mãi không rõ đang yên đang lành lại bị gia đình bắt đến lớp này, nhưng nhìn sang Tô Ánh Tuyết, hắn chợt nghĩ
“Có lẽ cha hắn muốn hắn theo đuổi Tô Ánh Tuyết, bắt được trái tim nàng thì không sợ Tô gia không đồng ý cuộc hôn nhân này”
Nhưng hắn lại không biết, cha hắn cho hắn tới chỉ là để hắn thân cận với Vũ Minh, còn cái ý nghĩ trong đầu hắn đơn giản do hắn tự sướng mà thôi
Về phần Tô Ánh Tuyết, cũng vì Vũ Minh mà nàng bị chuyển qua