Chúa Tể Vũ Trụ

chương 140: người nào! đi ra cho ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thiếu chủ, phát hiện con cấp trưởng thành kỳ ma thú đang tiến tới”.

Tên hộ vệ đi quay qua nhìn Vũ Minh nói.

Nghe thế Vũ Minh hơi chút hứng thú, cầm lên ống nhòm nhìn về hướng tên kia chỉ.

Rất nhanh hắn liền thấy con Liệp Sát Giả xuất hiện trong ống kính.

Sở dĩ nó được gọi với cái tên Liệp Sát Giả chủ yếu dựa vào tốc độ nhanh chóng, khứu giác lại siêu cường, sẽ không bao giờ từ bỏ con mồi trừ khi xuất hiện ma thú cấp cao hơn. Hơn nữa nó thù dai vô cùng, không cẩn thận chọc tới nó thì đảm bảo là chuyện vô cùng phiền phức.

Con Liệp Sát Giả này tới đây hẳn là do ngửi được mùi máu tươi trong không khi nên mò tới.

Chỉ là ngoại hình con Liệp Sát Giả này thật quá khó coi. Vũ Minh hắn cũng không muốn cùng nó sáp lá cà chiến đấu. Thế là hắn liền cầm lên súng nhắm, nhắm thẳng vào mắt nó bóp cò.

Đùng.

Viên đạn lao nhanh mà ra.

Nhưng con Liệp Sát Giả lại giống như phát hiện nguy hiểm cho nên khi Vũ Minh vừa nổ súng, nó liền lập tức né tránh, điều này làm hắn có chút kinh ngạc.

“Ha ha, trượt rồi”. Lâm Dũng thấy thế liền cười lớn.

“Dù sao cũng là cấp ma thú, không có gì lạ khi chúng nó có thể tránh né đạn. Hơn nữa ảnh hưởng bởi sức gió cùng khoảng cách, cùng không thể nào % chúng đích được”. Vũ Minh chẳng sao cả nói.

“Thiếu chủ, nó đang lao đến rất nhanh”. Tên hộ vệ ở bên cạnh nhắc nhở.

Vũ Minh nghe thế liền đi tới nhìn xuống. Khoảng cách gần cây số mà chỉ trong có vài giây ngắn ngủi nó đã tới gần tòa nhà này rồi, thật đúng là rất nhanh.

“Chạy còn thật nhanh a”. Vũ Minh thấy thế liền cười nói.

Liệp Sát Giả nhìn lên trên, phát hiện mấy người Vũ Minh, nó liền gầm thét tiếng, sau đó liền dùng móng vuốt làm bàn đạp, đạp vào trên vách tường leo lên trên.

Nhìn tốc độ leo của nó rất nhanh, tòa nhà này ít cũng gần tầng, vậy mà nó dùng chỉ có - giây liền leo lên tới nơi. Tuy nhiên hành động này của nó có chút ngu ngốc. Nó làm như thế chẳng khác nào thành bia bắn cả. Chỉ là Vũ Minh cũng không có nổ súng thôi.

Hai tên hộ vệ đề phòng, khi Vũ Minh xuất hiện nguy hiểm họ liền ra tay.

Dù sao Vũ Minh cũng chỉ là Thông Mạch cảnh tầng , trong khi đây là con trưởng thành kỳ cấp ma thú, chênh lệch tới vài tiểu cấp bậc đâu.

Vũ Minh lấy cây súng máy của tên hộ vệ cầm lên, ngay khi Liệp Sát Giả lao lên tới nơi, tay phải Vũ Minh không biết từ lúc nào đã lấy ra cây gậy sắt kia, hắn vung mạnh cánh tay đập tới Liệp Sát Giả.

Không kịp phòng bị, Liệp Sát Giả liền bị hắn đánh bay ra ngoài, ngay khi còn đang trên không trung chưa kịp rơi xuống, Vũ Minh nâng lên súng máy nhắm ngay Liệp Sát Giả bắn phá.

Liệp Sát Giả tuy là cấp ma thú, nhưng là súng trên tay Vũ Minh là loại C cấp súng máy, đạn là loại ly, ngay cả cấp ma thú bị bắn phá còn giết được nói gì tới con cấp ma thú này.

Trong chớp mắt Liệp Sát Giả liền bị bắn thành tổ ong, máu thịt be bét từ trên không trung rơi xuống đất.

“Ngươi không thể tìm cách nào nhẹ nhàng hơn hay sao? Thật buồn nôn”. Lâm Dũng nhìn thấy không rõ hình dạng Liệp Sát Giả nhịn không được nói câu.

“Ta lại không muốn bắt nó, cũng chẳng cần những thứ trên người nó, quan tấm thi thể nào có nguyên vẹn hay không làm gì?”. Vũ Minh nhún vai nói.

“Được rồi, tiếp tục lên đường đi, nơi này mùi máu càng lúc càng nặng rồi”.

Mấy người Vũ Minh liền đứng dậy đi xuống dưới.

Trên đường đi đám người Vũ Minh gặp không ít ma thú, trong đó cấp ma thú có không ít. Tuy nhiên tất cả đều bị giải quyết sạch sẽ.

Mấy người họ cũng không có thu thập thi thể của ma thú, mặc kệ chúng ở đó.

Chỉ là họ không biết, phía sau họ hơn mét vẫn luôn tồn tại người. Người này từ đầu đến giờ đều lặng lẽ đi theo phía sau họ, thi thể cùng ma chủng của ma thú đều bị người này thu thập sạch sẽ..

Đi nửa ngày đường, đám người Vũ Minh đến khu trung cư cỡ lớn. Nhìn kiến trúc cũng biết là từ mấy trăm năm trước còn sót lại, ma thú như ẩn như hiện tại đó. Phải có trên con ma thú.

Dùng ống nhòm quan sát, Vũ Minh phát hiện con ma thú làm hắn nổi lên hứng thú muốn chiến đấu.

“Có cấp ma thú”. Vũ Minh nói.

“Cái gì? Chỗ nào?”. Lâm Dũng giật mình, sau đó dùng ống nhòm nhìn về hướng Vũ Minh chỉ.

“Ngân Nguyệt Hung Lang, cấp ma thú phát triển kỳ”. Lâm Dũng lẩm bẩm nói.

“Ngươi thấy thế nào?”. Vũ Minh quay qua hỏi.

“Cũng không phải không được, chỉ là có chút nhiều”. Lâm Dũng nghĩ chút rồi nói.

“Vậy ta ôm lấy Ngân Nguyệt Hung Lang, đám còn lại ngươi xử lý”. Vũ Minh nói.

“Được thôi”.

Vũ Minh cùng Lâm Dũng nói xong liền lao lên.

Hai tên hộ vệ giật mình sau đó cũng lao theo, dù sao bảo vệ Vũ Minh là nhiệm vụ của họ. Mặc dù Vũ Minh đối với điều này có chút không thích, nhưng cũng không tiện nói cái gì. Dù sao đây cũng là ông nội hắn sắp xếp.

Hơn nữa để họ đi cùng cũng thêm chút đảm bảo, hắn sợ có cá lọt lưới.

Rất nhanh Vũ Minh cùng Lâm Dũng liền tiếp cận đám ma thú. Khi cách chúng hơn mét, đám ma thú cũng phát hiện mấy người Vũ Minh. Chúng nó cũng không có lao lên, mà là tại chỗ đợi lệnh.

Đây là sự khách biệt giữa ma thú có thủ lĩnh cùng ma thú bầy đàn không có thủ lĩnh. Ngân Nguyệt Hung Lang đôi mắt đỏ thẫm như máu quan sát lấy người Vũ Minh. Một lúc sau nó liền hú dài tiếng.

Hơn con ma thú xung quang liên lao tới đám người Vũ Minh.

Chỉ là mấy con cấp ma thú, cao lắm đạt tới cấp ma thú, làm sao có thể gây khó dễ cho Vũ Minh cùng Lâm Dũng được.

Lâm Dũng đại đao trong tay vung lên liên hồi, ma thú xung quanh bị hắn xử lý rất nhanh chóng. Vũ Minh thì nhắm thẳng hướng Ngân Nguyệt Hung Lang lao tới. Trên đường có không ít ma thú khác điên cuồng cản bước chân của hắn.

Chỉ là muốn tiếp cận Vũ Minh rất khó.

Chúng chỉ cần cách Vũ Minh mét liền bị đánh bay ra ngoài máu thịt be bét.

Cây gậy sắt trên tay hắn cũng không phải bình thường, nó nặng tói hơn kilogam, kết hợp với lực vung của Vũ Minh, con ma thú dính đòn ít nhất cũng chịu sức đánh vào sấp xỉ tấn.

Chỉ vài con cấp ma thú mới có thể chịu đựng nổi cú đánh của hắn.

Ngân Nguyệt Hung Lang nhìn đám tiểu đệ không ngừng chết đi, nó tức giận gầm lên tiếng, sau đó hướng Vũ Minh lao tới.

“Tới càng tốt”. Vũ Minh nở ra nụ cười lạnh.

Ngay khi Ngân Nguyệt Hung Lang áp sát hắn, gậy sắt trong tay, Vũ Minh vung mạnh đập về phía đầu nó.

Ngân Nguyệt Hung Lang móng vuốt đưa lên đỡ lấy, sau đó quay người dùng cái đuôi đập về phía Vũ Minh. Ngân Nguyệt Hung Lang linh trí cao đến dọa người, Vũ Minh rất giật mình, nhưng là nó cũng không làm hắn phân tâm.

Vũ Minh chỉ nhẹ nhàng nhảy lên cái tránh thoát cái đuôi, sau đó gậy trong tay đập mạnh xuống lưng nó.

“Ngao”.

Ngân Nguyệt Hung Lang đau đớn gào lên tiếng. Nhưng là đòn này cũng chỉ làm nó đau mà thôi, ngay cả khiến nó bị thương cũng không được, đủ biết phòng ngự của nó trâu bò cỡ nào rồi.

Vũ Minh lao nhanh lên hướng Ngân Nguyệt Hung Lang lao tới, vừa tới bên cạnh nó, đang muốn cho nó đòn vào gáy thì Ngân Nguyệt Hung Lang đột nhiên lao ra ngoài, sau đó vòng lại.

Tốc độ của nó rất nhanh, móng vuốt sắc bén cùng sự linh hoạt trong chiến đấu, nó áp sát Vũ Minh chẳng hề tốn sức chút nào.

Ngay khi tiếp cận Vũ Minh, nó liền lập tức thả người nhảy lên, mở ra cái mồm như chậu máu kia cắn tới.

Vũ Minh cười lạnh tiếng, gậy sắt trong tay lần nữa đưa lên đập xuống, chỉ là hắn không nghĩ tới Ngân Nguyệt Hung Lang trong nháy mắt trên không trung xoáy người, chiếc đuôi kia vung ra đỡ lấy đòn vừa rồi của Vũ Minh, sau đó nó dùng đầu giống như con trâu dùng sừng lao tới.

Vũ Minh giật mình, vô ý thức đưa lên cây gậy chặn trước người.

Ầm.

Ngân Nguyệt Hung Lang liền nhẹ nhàng hất bay Vũ Minh.

“Mẹ nó”. Vũ Minh nhịn không được nói câu.

Công kích của hắn gần như đối với Ngân Nguyệt Hung Lang vô hiệu.

Lúc này Ngân Nguyệt Hung Lang gầm thét tiếng, sau đó hướng Vũ Minh lao tới. Vũ Minh đôi mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, thấy nó lao tới hắn liền nắm chặt cây gậy sắt trong tay, ngay sau đó chờ cho Ngân Nguyệt Hung Lang tới gần, hắn liền vung mạnh cái.

Lần này hắn dùng toàn lực.

đòn kia đánh cho Ngân Nguyệt Hung Lang chóng váng đầu óc.

Chỉ là vẫn không đủ để khiến nó gục ngã.

Lâm Dũng lúc này đã xử lý gần như sạch sẽ đám ma thú còn lại. Lúc này hắn thấy Vũ Minh cùng Ngân Nguyệt Hung Lang cùng chỗ đánh lên, thế là đại đao trong tay giơ lên, hắn nhanh chóng lao tới phía sau Ngân Nguyệt Hung Lang.

Lâm Dũng đánh lén làm cho Ngân Nguyệt Hung Lang tức giận gào lên, nó thả người nhảy tới Lâm Dũng, Vũ Minh nhân lúc này, cây gậy nhắm ngay bụng nó quất phát.

Ầm.

Ngân Nguyệt Hung Lang liền bị Vũ Minh đánh phát bay ra ngoài.

Điểm yếu của ma thú nằm ở bụng, lỗ tai, mắt cùng sau gáy, chịu đòn của Vũ Minh, Ngân Nguyệt Hung Lang đau đớn cố gắng bò dậy. Nhưng mà Lâm Dũng cũng không cho nó cơ hội đó, hắn nhanh chóng lao tới, đao trong tay toàn lực bổ xuống đầu nó.

Thoáng cái Ngân Nguyệt Hung Lang liền bị Lâm Dũng chém chết tại chỗ.

Vũ Minh đứng dậy thở ra hơi. Cấp ma thú quả thật là khó đối phó, nếu không phải hắn nắm bắt thời cơ đúng lúc đánh chúng chỗ hiểm của nó, cùng Lâm Dũng đao kia, chỉ sợ nó cũng không dễ dàng chết đi như vậy.

Thần kinh Vũ Minh lúc này vẫn còn căng thẳng, cho nên hắn rất nhạy bén phát hiện cách đó không xa tiếng động lạ vang lên, hắn giật mình quay đầu lại, chỉ thấy bóng đen nhánh chóng núp vào phía sau bụi cây, thấy thế hắn liền quát lớn tiếng.

“Người nào! Đi ra cho ta”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio