“Tại sao không ăn?”. Vũ Minh ngồi xuống đối mặt với Cổ Vũ hỏi.
“Ta… ta không có tâm trạng ăn uống”. Cổ Vũ thấp giọng nói.
“Là lo lắng cho em gái sao?”. Vũ Minh cầm lên ly nước uống ngụm rồi hỏi.
“Vâng”.
“Yên tâm, ta đã cho người đưa em gái ngươi vào bệnh viện trị liệu, vài ngày nữa là có thể bình an vô sự”.
Cổ Vũ nghe thế nhất thời ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng biết thế giới này bất công, cũng biết nó đạo lý. Không có bữa ăn nào là miễn phí, như vậy Vũ Minh giúp nàng là vì cái gì? Cần nàng đánh đối lại là cái gì?.
Nàng cái gì cũng không có, lại không có học thức. Có, cũng chỉ là nhan sắc che dấu dưới lớp bùn đất bẩn thỉu mà nàng giấu diếm nhiều năm mà thôi.
Vũ Minh nhìn gương mặt biến ảo nhiều lần của Cổ Vũ, hắn khẽ mỉm cười. Hắn thừa biết cô bé nghĩ gì, chỉ là hắn không có thanh minh. Hắn muốn xem xem nàng quyết định.
Qua hồi lâu sau, Cổ Vũ ngẩng đầu nhìn Vũ Minh nói.
“Ngài muốn gì ở ta”.
Nghe thế Vũ Minh liền bật cười, hắn hỏi ngược lại.
“Ngươi có thể làm gì được cho ta?”.
“Ta có thể làm tất cả mọi thứ theo yêu cầu của ngài, bao quát cả thân thể của ta”. Cổ Vũ ánh mắt nhìn chằm chằm Vũ Minh nói.
Vũ Minh hơi bất ngờ khi nghe Cổ Vũ nói ra, hắn lần này cũng không dùng thái độ như trước nữa, mà vô cùng chăm chú nhìn nàng nói.
“Ngươi nghĩ bản thân có tư cách cò kè mặc cả với ta sao?”.
“Ta không có tư cách. Ta biết những người như ngài có thể làm được những việc ta không bao giờ tưởng tượng nổi. Ngài cũng khinh thường nói dối ta. Ngài nói đã đưa em gái ta vào bệnh viện trị liệu, ta tin tưởng. Nhưng trên đời không có bữa ăn miễn phí, đặc biệt là những người như ngài. Sẽ không vô duyên vô cớ nổi lên lòng nhân từ vì người nghèo hèn xa lạ như ta”.
“Ngài nhân từ cũng tốt, thủ đoạn cũng được. Dù là gì cũng không thay đổi ngài đối với ta có ân…”.
“Dừng”. Vũ Minh không chờ Cổ Vũ nói xong liền đưa tay ra hiệu cho nàng im lặng.
“Ngươi đánh giá bản thân có chút quá cao rồi. Người như ta, đàn bà không thiếu. Dung nhan so với ngươi đẹp hơn có rất nhiều, ngươi nghĩ ta sẽ vì đứa bé như ngươi, ngay cả phát dục cũng chưa hoàn thiện mà động tâm? Ngươi mục đích, cũng không chỉ như thế, đúng không?”.
“...”. Cổ Vũ có chút im lặng, sau đó hít sâu hơi nói.
“Ngài nói đúng, ta ngoài gương mặt ra chẳng có cái gì khác. Mang nó ra làm vật trao đổi với người khác, đặc biệt là những người như ngài là điều vô cùng ngu ngốc. Ta không biết mục đích của ngài là gì, nhưng mục đích của ta là thay đổi điều kiện sống hiện tại”.
“Ta không muốn vì bữa ăn mà phải cúi đầu khom lưng, cũng không muốn vì tiền tài mà bán rẻ thể xác. Nhưng ta cũng không phải mình, em gái ta còn rất nhỏ, nó là người thân duy nhất của ta”.
“Cho nên ta tình nguyện vì nó làm bất cứ thứ gì. Đi theo ngài, ta có thể cung cấp cho e gái ta điều kiện sinh hoạt hoàn hảo. Vô âu vô lo mà lớn lên. Đây, là mục đích của ta”.
Vũ Minh nhìn thấy ánh mắt Cổ Vũ lộ ra vẻ kiên định, hắn khẽ cười tiếng. Thật là cô bé thông minh, cũng rất quyết đoán. Hắn bắt đầu có chút thưởng thức đứa bé này.
“Thật sao? Nếu như ta muốn hại ngươi cùng em gái ngươi, ngươi sẽ làm gì?”. Vũ Minh mỉm cười hỏi.
“Dù ngài làm thế, đó cũng là việc sớm hay muộn, ngài không làm cũng sẽ có người khác làm. Thân phận chúng ta hèn hạ, sinh ra vốn bị người chà đạp. Cho nên ta muốn đánh cược, dùng ta đổi lấy sinh hoạt sau này của em gái ta”. Cổ Vũ kiên định nói.
Vũ Minh thấy cô bé nói thế khẽ lắc đầu, hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh Cổ Vũ, sau đó trước ánh mắt có chút bất an của nàng, hắn đưa tay vỗ vỗ đầu nàng cái rồi đi ra ngoài.
Ngay khi tới cửa, hắn quay người lại nhìn đang ngồi trên ghế sững sờ Cổ Vũ cười nói.
“Còn không mau đi? Chẳng lẽ ngươi đổi ý?”.
Cổ Vũ nghe thế khẽ sửng sốt, sau đó mừng rỡ đứng dậy chạy theo sau.
Đi ra đến cửa, Vũ Minh quay qua nhìn tên hộ vệ mà Vũ Hoàng phái ra đi theo mình nói.
“Chuẩn bị máy bay, về Nam thành, Phi Dương thành phố”.
“Vâng, thiếu chủ”. tên kia gật đầu cái liền đi phân phó.
“Đại nhân, ngài cần ta…”. Cổ Vũ muốn hỏi xem Vũ Minh muốn nàng làm cái gì, nhưng là Vũ Minh không chờ nàng nói xong liền cắt ngang lời nói của nàng.
“Gọi thiếu gia”.
“Thiếu gia”.
“Ngươi chỉ cần im lặng là được, chừng nào cần ta sẽ nói”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Vâng”. Cổ Vũ im lặng cúi đầu.
Sau khi lên máy bay, Vũ Minh liền trở vào trong phòng của mình, Cổ Vũ cũng cùng chỗ đi theo.
Cô bé có chút ngây ngất khi nhìn những thứ xung quanh.
Ngay cả xe phản trọng lực nàng cũng chưa từng đi, nói gì tới máy bay tư nhân như này. Mọi thứ ở đây giống như ở trong tiên cảnh đối với nàng, nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, Vũ Minh cũng không nói cái gì. Hắn đi tới bên bàn, rút ly rượu cho mình.
Mỗi lúc rảnh rỗi hắn đều thích uống rượu, tất nhiên không phải cái loại hạ cấp như mấy loại rượu tại trái đất bây giờ. Mà là rượu do chính hắn tạo.
Hắn dùng rất nhiều thứ cao cấp vật liệu để làm.
Rượu này của hắn nếu là chỉ bình thường uống thì vô cùng khó uống, hơn nữa lại độc vô cùng. Có thể trực tiếp khiến tên Dung Linh cảnh chết tại chỗ. Nhưng là nếu dùng thủ pháp đặc biệt khi uống rượu, cái lợi nó mang lại gấp nhiều lần ngươi ngồi tu luyện ngày.
Hắn cảm thấy trái đất con người tu luyện đặc biệt nhàm chán, thời đại nào rồi còn phải ngồi yên chỗ tu luyện?.
Nếu như toàn bộ thế giới con người đều như thế, trái đất chỉ sợ đã sớm suy tàn.
Như ở trong vũ trụ, khắp nơi đều có bán dược tề tu luyện từ cấp thấp nhất cao cấp nhất.
Họ chỉ cần uống nó, ăn nó là có thể tự động tu luyện, kết hợp với đặc biệt thủ pháp. Ngươi liền có thể chẳng cần làm gì mà cũng có thể tự động tu luyện.
Cái gọi thời gian là sinh mạng, động tý là bế quan tu luyện vài tháng, vài năm, trăm năm… trong vũ trụ là không tồn tại. Có, cũng chỉ là những người muốn lĩnh ngộ pháp tắc đến lúc thời khắc quan trọng, hoặc là chuẩn bị đột phá đại cảnh giới.
Còn những thời gian còn lại, họ đều dùng cho làm việc, vui chơi. Ai sẽ tình nguyện ngồi chỗ tu luyện bao giờ? Vừa nhàm chán lại rất tốn thời gian.
Như trên bàn cái kia chai rượu. Nó giá trị ít nhất cũng bằng chiếc tư nhân máy bay. Bên trong ly rượu trên tay hắn ẩn chứa chân nguyên lực ngang ngửa viên cấp ma chủng. Hơn nữa là cái loại vô cùng cuồng bạo kia. Ngoài hắn cùng Bạch Tử ra, chẳng ai có thể uống nó cả.
Cưỡng ép uống nó chỉ mang lại hậu quả không đáng cho người xử dụng mà thôi.
Tất nhiên, đây cũng chỉ tính là “rượu dược” cấp thấp mà thôi.
Cổ Vũ thấy Vũ Minh trầm ngâm ở đó ngồi uống rượu, nàng có chút bối rối không biết nên làm cái gì. Giống như nàng ở đây không có chút nào tác dụng như thế.
Hít sâu hơi, Cổ Vũ lấy lại bình tĩnh, sau đó đi tới phía Vũ Minh.
Đang nhấm nháp chút rượu, Vũ Minh bất ngờ thấy Cổ Vũ tiến tới, chỉ thấy Cổ Vũ đi lại phía sau hắn, sau đó cho hắn đấm bóp vai.
Vũ Minh có chút bội phục can đảm của nàng. Hắn thừa biết trong lòng nàng nghĩ gì, mặc dù nàng mới chỉ là cô bé , tuổi. Nhưng là trên đời này không thiếu những người có ham muốn với những loli như Cổ Vũ, hơn nữa lại là bé loli vô cùng đáng yêu cùng xinh đẹp.
Nàng không sợ hắn cũng là người trong số đó?.
Thực tế Cổ Vũ cũng rất sợ hãi. Nhưng là nếu đã quyết tâm thì nàng sẽ không do dự.
Qua lúc, cảm thấy lực đạo của Cổ Vũ yếu dần, Vũ Minh liền biết cô bé này dần thấm mệt. Cũng phải thôi, nhìn cơ thể tiều tụy cùng tinh thần có chút không ổn định của nàng, đủ biết mấy ngày nay cô bé mệt mỏi thế nào.
“Được rồi, qua bên kia nằm ngủ đi”. Vũ Minh chỉ gần đó chiếc ghế nằm nói.
“Thiếu gia, ta…”.
“Nghe lời”. Vũ Minh âm thanh trở nên nghiêm túc.
Cổ Vũ nghe xong khẽ cắn môi, sau đó nghe lời Vũ Minh đi lại đó nằm xuống.
Rất nhanh cơn buồn ngủ liền ập đến khiến Cổ Vũ chìm vào trong giấc ngủ, không biết cô bé mơ thấy gì mà nở nụ cười rất tươi tắn.
Mất vài giờ để máy bay hạ xuống Phi Dương thành phố, sở dĩ bay chậm như thế là Vũ Minh cố ý để phi công làm thế. Còn lý do vì sao, cứ nhìn Cổ Vũ còn đang có chút ngáp ngủ liền biết.
Ngồi bên cạnh Vũ Minh trên chiếc xe đi tới Đệ Nhất Bệnh Viện Nhân Dân, Cổ Vũ có chút suy nghĩ miên man. Nàng hiện tại rất háo hức gặp muội muội, căn bệnh của em gái nàng đã giày vò nó đủ lâu.
Hiện tại đang được chữa trị, chỉ không bao lâu nữa liền có thể bình phục, Cổ Vũ vô cùng vui sướng. Nếu không phải Vũ Minh ngồi bên cạnh, chỉ sợ cô bé đã nhảy cẫng lên rồi.
Vũ Minh nhìn bên cạnh có chút đứng ngồi không yên Cổ Vũ, hắn âm thầm cười tiếng. Thật đúng là trẻ con.
Đi tới cổng Đệ Nhất Bệnh Viện Nhân Dân xe liền dừng lại, Vũ Minh mang theo Cổ Vũ đi lên tầng trên cùng. Nơi này chỉ dành cho những người có tiền, khắp nơi đều là những người mặc quần áo sang trọng.
Khi thấy Vũ Minh cùng Cổ Vũ tiến vào, người trong đó nhìn qua, sau đó châm chọc nói.
“Tiểu tử, vào thăm người nhà con mang theo con bé hạ đẳng, không thấy mất thân phận sao?”.
Lời nói của hắn vừa ra, đám người xung quanh liền nhìn lại, đôi mắt người nào người nấy đều hiện vẻ khinh thường.
Vũ Minh nhất thời dừng lại. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn tới tên kia. Trên thân là bộ đồ cao cấp, dùng da của ma thú làm ra. Mặc dù là hàng cao cấp, nhưng nó hoàn toàn làm bằng máy móc. Thứ này đối với những người như Vũ Minh mà nói thật đúng rác rưởi.
Trên thực tế các đại gia tộc quần áo mặc hoàn toàn là do đại sư thủ công thiết kế, không có chút máy móc gia công, nhìn qua chẳng thấy có điểm nào nổi bật nhưng thực ra nó độ quý trọng hơn cái bộ quần áo tên kia mặc trên người gấp lần.
Vũ Minh chậm rãi lên tiếng.
“Ngươi nói ai?”.
“Trong này ngoài ngươi dẫn theo đứa con gái thân phận hạ đẳng, hình như cũng chẳng còn người nào khác đi?”. tên kia nghe thế liền cười cười nói.
Ban đầu thấy Vũ Minh tới, có tên hộ vệ đang tiến tới định dẫn hắn vào, nhưng là đột nhiên nghe tên kia mở miệng châm chọc, họ liền dừng lại. Ánh mắt họ nhìn tên kia như tên ngu ngốc.
Thật đúng là cái gì cũng dám nói.
“Tự phế chân, ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ha ha ha, ngươi đầu óc có bệnh sao? Biết ta là ai không?”.
Vũ Minh thấy thế cũng không thèm nói nhiều, chỉ lạnh nhạt lên tiếng.
“Phế hắn đi, sau đó ném ra bên ngoài”.
“Ngươi cho rằng ngươi là…”. tên kia nghe thế nhất thời tức giận nói, nhưng là nói chưa hết câu hắn liền nói không ra lời.
Bởi vì ngay khi đó, tên hộ vệ nghe xong lời của Vũ Minh không chút do dự đi lên cho hắn quyền vào bụng.
Tiếp đó liền vang lên tiếng gãy xương. Cuối cùng liền bị phế bỏ, phá huy mất vòng xoáy trong cơ thể.
Cả hành lang yên tĩnh đến lạ thường. Họ không nghĩ tới Vũ Minh ác như thế, lại càng không nghĩ tới Vũ Minh lại có thủ hạ hung hãn như thế.
Ngay sau đó, âm thanh cảnh báo vang lên, rất nhanh hơn tên vũ trang đầy đủ bao vây lấy hành lang, súng trên tay chỉ thẳng vào Vũ Minh cùng tên hộ vệ nói.
“Đứng yên, không được nhúc nhích”.
Đây dù sao cũng là nơi dành cho những người có tiền, xảy ra chuyện gì bệnh viện gánh không nổi, cho nên có nhánh bảo vệ vũ trang đầy đủ lúc nào cũng canh phòng / bất kỳ thời khắc nào.
Vừa rồi sự việc xảy ra quá nhanh, họ căn bản phản ứng không kịp.
Viện trưởng cũng nhận được thông báo, ngay lập tức liền chạy lên. Nhưng là thấy người đứng đó là Vũ Minh, hắn nhất thời gương mặt liền biến sắc hét lớn.
“Hạ súng xuống, nhanh hạ súng xuống cho ta”.
Nghe viện trưởng nói thế, đám bảo vệ mới hạ súng xuống, viện trưởng khẽ thở phào hơi đi tới dùng giọng nịnh hót nói.
“Vũ thiếu gia, thật xin lỗi, gây cho ngài phiền toái”