Mang theo Tô Ánh Tuyết đi dạo xung quanh chơi đùa, tới tận chiều tối mới về. Sau đó Vũ Minh liền liên hệ cho Tô Bá Nhật muốn để Tô Ánh Tuyết ghé nhà ăn cơm.
Thế là Tô Bá Nhật đồng ý, chỉ cần về trước giờ tối là được.
Sau đó Tô Ánh Tuyết lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ Vũ Minh. Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng sau cùng vẫn rất vui vẻ, cha mẹ Vũ Minh rất nhiệt tình với nàng. Hơn nữa còn nhét cho nàng đống đồ vật, toàn là đồ quý hiếm.
Tuy nàng rất không muốn nhận, dù sao nó cũng quá đắt tiền. Nhưng là cha mẹ chồng tương lai đưa quà, không nhận thì có vẻ không ổn cho lắm, lại thêm Vũ Minh ở bên nói, cuối cùng nàng cũng bị thuyết phục mang theo đống đồ đó ra về.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng cái đã tháng trôi qua, Vũ Minh cũng đã lên lớp , hắn, Tô Ánh Tuyết, Vũ Na, cùng Lâm Dũng vẫn được xếp vào cùng lớp.
Cấp là khoảng thời gian rất mệt mỏi, hầu như toàn bộ học sinh phải học tất cả khái niệm về tất cả bộ môn. Dược tề học, đan dược học, khái niệm ma thú, lịch sử…
Tất cả những thứ liên quan đều phải học toàn bộ, ngay cả toán học, vật lý học, sinh vật học, cơ khí học, vũ khí học, ngay cả may vá cũng phải học.
Tổng cộng cấp có tới chương trình học, tất nhiên chỉ là về khái niệm cơ bản. Cũng không phải quá nhiều, nếu như cho toàn bộ chương trình học về dung lượng bộ nhớ, ngàn chữ tương đương KB bộ nhớ, thì toàn bộ chương trình học tương đương GB.
Đừng nhìn rất nhiều, trên thực tế các học sinh đều là người tu luyện, bộ não qua quá trình tu luyện lâu dài sẽ dần cải thiện, để nhớ hết toàn bộ những thứ đó là điều rất khó với học sinh bình thường, nhưng là để nhớ phần thì hoàn toàn có thể.
Chủ yếu là các lớp -- sẽ học khác nhau hoàn toàn, môn sẽ chia làm phần, mỗi lớp sẽ học môn trong năm. Thật cũng không có bao nhiêu.
Tất nhiên đó chỉ là về phần khái niệm, chưa kể đến các cuộc đối chiến, đánh trò chơi giả lập.
Mạng giả lập ở trái đất còn rất yếu kém, so với trong vũ trụ ngay cả phần trăm cũng không bằng, nhưng là so với số hành tinh có sự sống khác thì cũng thuộc dạng tầm trung rồi.
Đừng tưởng trái đất rất yếu kém, đáng lý ra năm đó trái đất đã diệt tuyêt, nhưng là Bạch Tử ném về đó tượng đá khổng lồ, không chỉ là bảo vệ nhân loại trên trái đất, nó còn thúc đẩy sự phát triển của trái đất. Cho nên trái đất hiện tại mới có thể phát triển tới mức này.
tháng qua, Tô Bá Nhật cùng Trịnh Tố Tố cũng đã ghé qua Vũ gia, họ nói chuyện thế nào Vũ Minh thật đúng là không quá quan tâm. Nhưng là nghe Vũ Hoàng nói đợi vài năm nữa sẽ tổ chức hôn lễ cho người, dù sao hiện tại họ vẫn còn trẻ tuổi, cần thời gian suy nghĩ kĩ càng cùng bồi dưỡng tình cảm bền vững hơn.
Tất nhiên vấn đề này nói sau.
Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu buổi học của lớp , trong tháng qua Vũ Minh cũng không có rảnh rỗi, mà rất chuyên chú tu luyện, chỉ là tháng qua hắn mới chỉ vận hành Cửu U Hỗn Độn Quyết được vòng. Cần tới vòng nữa mới có thể đột phá tới bậc thứ của tầng đầu tiên.
Càng về sau càng khó khăn. Thời gian tốn hao càng lâu.
Hắn cũng đã sắp xếp lịch trình trong tương lai rồi, ngay khi tốt nghiệp hắn sẽ trực tiếp rời khỏi liên bang, đi tới võ giả liên minh, kiếm đủ tiền để xây dựng cho mình chiến thuyền cấp S liền lập tức khởi hành ra biển.
Hắn còn chưa từng ra biển lần nào đây. Đối với biển cả, hắn khát vọng không thua kém gì đối với thực lực tăng lên. Từ xưa đến nay, chưa từng có ai có thể khám phá hết toàn bộ biển cả, có lẽ sẽ có nhiều thứ khiến hắn hứng thú hơn so với trên đất liền.
Mấy con ma thú hắn đấu giá được cũng chưa có đưa cho mấy người Tô Ánh Tuyết, hắn muốn chờ đến khi tốt nghiệp rồi đưa cho họ, hắn hiện tại muốn nuôi dưỡng chúng nó lên tới cấp ma thú, ít nhất hắn rời khỏi đây cũng không có người có thể gây hại được cho mấy người họ.
Bước vào lớp học, trong lớp đã có khá nhiều người, Vũ Minh tìm đại chỗ ngồi xuống, đám người cũng chú ý tới Vũ Minh. Nhưng là cũng không có nhiều người nhận ra hắn lắm.
Dù sao cũng là chia lớp, không phải ai cũng nhớ rõ Vũ Minh, tuy rằng hắn mấy tháng trước từng gây nên náo động nhưng là hiện tại thay đổi có chút lớn, họ không nhận ra cũng bình thường.
Rất nhanh mấy người Tô Ánh Tuyết liền đi tới, đám người nhất thời rối loạn. Đặc biệt là mấy tên con trai, họ hoàn toàn bị Tô Ánh Tuyết cùng Vũ Na hấp dẫn ánh mắt.
Nhưng nhiều hơn là bị Tô Ánh Tuyết xinh đẹp vẻ ngoài hấp dẫn nhiều hơn. Tuy rằng Vũ Na cũng rất xinh đẹp, nhưng là so với Tô Ánh Tuyết vẫn còn kém chút.
Tô Ánh Tuyết đi tới ngồi xuống bên cạnh Vũ Minh, Lâm Dũng cùng Vũ Na thì ngồi phía sau.
Vũ Minh nhìn thấy thế có chút cười khổ. Hắn tin chắc Vũ Na đây là đang giám thị hắn, tránh cho hắn ăn đậu hũ của Tô Ánh Tuyết.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Minh đặc sắc, Vũ Na liền cười cười đưa ánh mắt tới ý nói:
“Ngươi chết tâm đi”.
Thấy vị mỹ nữ ngồi gần Vũ Minh, đám thanh niên trong lớp nhất thời nội tâm rỉ máu. Vũ Na ngồi bên cạnh Lâm Dũng thì cũng thôi đi, dù sao người họ là đi chung, hơn nữa Vũ Na cũng không có so với Tô Ánh Tuyết đẹp, họ có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng là Tô Ánh Tuyết thì khác, nàng lại ngồi bên cạnh Vũ Minh, thế này họ làm sao chịu nổi.
Thật đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Nếu Vũ Minh biết nội tâm đám người này suy nghĩ, nhất định sẽ nói.
“Ta nhổ vào, nói lời bịa đặt, ta so các ngươi đều đẹp trai gấp mấy lần, không biết xấu hổ”.
“Kia không phải là Tô Ánh Tuyết nữ thần sao?”.
“Đúng đúng, ta còn nhớ rõ đây, không nghĩ tới nàng lại cùng lớp với chúng ta”.
“Sao nàng lại ngồi gần cái tên mặt trắng kia, thật đúng là tức chết mà”.
“...”.
Đám người nhất thời xôn xao.
Vũ Minh cũng không thèm để ý, hắn cùng mấy người Tô Ánh Tuyết ngồi nói chuyện với nhau.
Lúc này, tên thanh niên đột nhiên đi tới, hắn gõ gõ bàn gây sự chú ý của mấy người Vũ Minh.
“Khụ khụ, mỹ nữ, làm quen chút, ta gọi Giang Đại Hải, không biết mỹ nữ tên gì?”. hắn đưa tay ra nói.
“Lăn”. Vũ Minh trầm giọng nói.
Giang Đại Hải nhất thời gương mặt âm trầm nói.
“Ngươi là cái thá gì? Ngươi có biết ta…”.
Nói chưa hết câu hắn liền bị người khác bịt lấy miệng nói không ra lời.
Tên bịt lấy miệng hắn thò đầu ra nhìn mấy người Vũ Minh hạ giọng nói.
“Thật xin lỗi, hắn thần kinh có chút không ổn định, ta mang hắn đi khám chút, mấy vị thông cảm”.
Nói xong không chờ Vũ Minh đáp lời hắn liền lôi Giang Đại Hải ra ngoài.
“Tần Quang, ngươi có ý gì?”. Giang Đại Hải bị kéo ra ngoài xong liền vùng vẫy gỡ ra cánh tay của Tần Quang nói.
“Ngươi bị điên sao? Không dưng muốn trêu phiền phức làm gì?”. Tần Quang trừng mắt nhìn hắn nói.
“Ta trêu phiền phức? Ngươi ngớ ngẩn à? Ta đến làm quen mỹ nữ thì có cái gì phiền phức?”. Giang Đại Hải tức giận nói.
“Ngươi biết người ngươi muốn làm quen là ai không?”.
“Không phải là Tô Ánh Tuyết sao?”.
“Ngươi biết còn dám tới?”. Tần Quang nhìn Giang Đại Hải như tên ngu ngốc nói.
“Ta làm sao không…”. Giang Đại Hải nói chưa hết lời liền nghĩ tới điều gì đó, sau đó ánh mắt trừng lớn như phát hiện thứ gì đó khủng bố.
“Ý người là… cái tên… cái người vừa rồi, là Vũ Minh?”.
“Chứ còn ai nữa? Không nghe nói Tô Ánh Tuyết cùng Vũ Minh cùng chỗ sao? Ngươi đầu vào nước à? Thấy gái liền sáng mắt? Liền Vũ Minh hắn cũng dám trêu chọc?”. Tần Quang nói.
“Ta… ta chỉ là muốn làm quen thôi, nhất thời không nhớ đến chuyện này”. Giang Đại Hải cười khổ nói.
“Được rồi, sau này cách Tô Ánh Tuyết xa chút, nếu không hắn tức giận ta cũng không có cách nào giúp ngươi. Nghe đồn hắn đã sớm đột phát tới tầng Thông Mạch cảnh, ngươi liệu đó mà làm”. Tần Quang thấp giọng nói.
“Cái… thật đúng là cái quái vật mà”. Giang Đại Hải há hốc mồm nói.
Sự việc bên ngoài này Vũ Minh không biết tới, cũng chẳng quan tâm, hắn bây giờ đang suy nghĩ làm cách nào có thể đuổi Vũ Na sang chỗ khác. Ngồi sau nhìn chằm chằm thế này bảo hắn làm ăn kiểu nào được.
Thoáng cái giờ học liền tới, một vị giáo viên bước vào trong.
Là vị giáo viên nữ, nhìn qua còn khá là xinh đẹp, gương mặt mang vẻ phương tây, giống như là người con lai, vẻ đẹp khá là kì lạ, nhưng là thực lực… có chút thấp.
Mới chỉ có Thông Mạch cảnh tầng mà thôi. Mà cũng đúng, dạy lý thuyết mà thôi, cũng không cần thực lực cao làm gì.
“Chào mọi người, ta tên Lục Tiểu Linh, từ hôm nay trở đi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của mọi người”.
Đám người đồng loạt vỗ tay.
“Như vậy, hôm nay chúng ta sẽ không vội vàng học tập. Buổi học hôm nay sẽ là giờ bầu cử ban cán bộ lớp. Theo ta biết thì lớp chúng ta là lớp ghép, từ các học sinh các lớp khác nhau hợp lại. Có lẽ mọi người cũng không biết nên bầu chọn ai”.
“Vậy hay là chúng ta tham gia trò chơi đi”.
“Trò chơi?”.
Đám người nghe Lục Tiểu Linh nói xong liền khó hiểu. Vũ Minh cảm thấy vị giáo viên chủ nhiệm này có chút thú vị. Không biết cô ta định làm gì.
“Cũng không có khác nhiều so với năm ngoái. Bây giờ ở đây ta có ít câu hỏi, ngươi mang phân phát ra toàn bộ lớp học cho ta. Nhớ kỹ phải điền tên của mình vào tránh nhầm lẫn với của người khác. Cũng không cần phải xem câu trả lời của người khác, cái này chỉ là kiểm tra cá nhân của các ngươi mà thôi”. Lục Tiểu Linh đưa cho tên học sinh gần nhất nói.
Tên kia nghe xong liền nhận lấy sau đó phát cho mọi người.
Vũ Minh cầm lên nhìn xem, có tổng cộng câu hỏi.
Câu : Nếu như ở mùa đông lạnh giá, ngươi ngã trên ngã tư đường, phía trước mảnh sáng ngời hi vọng, ngươi muốn thấy điều gì nhất?.
Cái quỷ gì? Cái này là kiểm tra tâm lý sao?.
Vũ Minh rất nhanh điền vào.
“Một người giống như mình tại đó”.
Câu : Nếu ngươi cùng đám bạn học gặp phải con ma thú khủng bố, các ngươi không cách nào đánh lại, nhưng chỉ cần chạy đến cách đó km là có thể sống sót, ngươi sẽ làm gì?.
Vũ Minh nhìn thấy câu này liền cảm thấy quái quái, đánh không lại? Chạy là tốt nhất.
Thế là hắn liền điền vào đáp án.
“Chạy càng nhanh càng tốt, không cần chạy nhanh nhất, chỉ cần chạy nhanh hơn người khác là đươc”.
Câu : Nếu ngươi là người có sức mạnh đủ lớn để thay đổi nhân sinh, ngày hôm đó ngươi ở trên đường cái gặp người phụ nữ yếu đuối bị tên thanh niên đè xuống muốn dở trò tệ hại ngươi sẽ làm gì?.
Ừ? Cái này lại liên quan tới đạo đức rồi sao? Vậy nó liên quan gì tới thực lực mạnh yếu?.
“Trên đời này nhiều người bị hại lắm, ta quản không hết”.
“...”.
Rất nhanh Vũ Minh liền điền xong toàn bộ câu hỏi, ngẩng đầu nhìn xung quanh thấy đám người còn đang suy nghĩ trả lời câu hỏi, hắn có chút kỳ quái. Chẳng phải là mấy câu hỏi thôi sao? Cần gì chăm chú như thế?.
Cảm thấy nhàm chán hắn liền dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Lục Tiểu Linh nhìn thấy Vũ Minh làm xong, đôi mắt khẽ nhíu lại nhưng cũng không nói cái gì.
Sau phút, đám người liền làm xong toàn bộ câu hỏi, giáo viên chủ nhiệm để tên học sinh đi xuống lấy lên sau đó nói.
“Có ai không thể trả lời được câu nào không?”.
“Không có”. đám người nói.
“Vậy thì tốt. Những câu hỏi này là đang kiểm tra thái độ, tính cách, nhân sinh quan của các ngươi đối với thế giới xung quanh. Mặc dù chỉ là ít câu trắc nghiệm nhưng cũng phần nào đánh giá được thái độ của các ngươi”.
“Ban cán bộ lớp không chỉ là chức vụ đơn giản, trong số trường hợp tệ hại, nếu ngươi là trong các ban cán bộ, ngươi liền phải quyết định lựa chọn của mình. Đối với tập thể mà nói đó là điều cực kỳ quan trọng”.
“Cho nên bài đánh giá này mục đích là gì, các ngươi hiểu rồi đó. Tiếp đó ta liền sẽ lần lượt hỏi từng người, đọc tên ai người đó liền đứng lên trả lời”.