Chúa Tể Vũ Trụ

chương 190: tức giận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Dám đánh lén võ giả liên minh đệ tử, xem ra ngươi chán sống rồi. Các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau bắt hắn lại?”. tên đội trưởng hét lớn.

Vũ Minh lạnh nhạt nở nụ cười. Lần này hắn cũng không có giữ lại chút nào, đối mặt với - tên Dung Linh cảnh, trong đó tối cao tên đội trưởng kia lại là Dung Linh cảnh tầng , hắn còn cần giữ phải giữ lại? Ngại mình sống chưa đủ sao?.

Không chút do dự, hắn liền vận dụng lấy bí pháp.

Khí thế tăng mạnh bất chợt, cả cơ thể cho người ta cảm giác tràn ngập sức bạo phát. Chỉ nhìn thấy Vũ Minh cười nhạt nói.

“Tới đây nào”.

Vũ Minh hoàn toàn bạo phát, khí thế càng lúc càng lên cao.

Bị người quần công, hắn cũng chẳng xem ra gì. Hắn lập tức nhắm ngay tên gần nhất tiến tới.

Không thể không nói, võ giả liên minh nhân tài thật đúng là nhiều. Mấy người này phối hợp hết sức nhuần nhuyễn, trước sau giáp công. Nếu không phải Vũ Minh kinh nghiệm hết sức phong phú, nói không chừng hiện tại hắn đã dính ít nhất hơn đòn.

Xoáy người cái, bàn chân đạp vào tên gần nhất làm đòn bây phóng ra ngoài, lao tới tên cách đó không xa.

Bị Vũ Minh lợi dụng, tên kia gương mặt tràn đầy tức giận lập tức đuổi theo.

Bên ngoài, đám người Chiêu Hy ánh mắt cẩn thận quan sát lấy tình hình.

Chỉ có Chiêu Hy cùng Lâm Dũng là có vẻ kỳ lạ. Họ nhận ra Vũ Minh giống như đang chờ đợi cái gì đó.

Eun Jung hiển nhiên không biết điều này. Nhìn thấy Vũ Minh chạy tới chạy lui, đôi khi còn dính đòn, đôi mắt đã tràn ngập nước mắt, nhưng là lạ thường không dám nói lấy câu.

Nàng sợ nàng sẽ làm cho Vũ Minh phân tâm.

Mấy người khác thì tâm tình phức tạp. Vốn cho rằng Vũ Minh hắn Thông Mạch cảnh tầng đã rất khủng bố. Nhưng là nhìn lấy hiện tại, họ mới biết so với tưởng tượng, Vũ Minh kinh khủng trình độ lập tức tăng lên tới tận cùng.

Trận chiến quỷ dị lâm vào cân bằng trạng thái.

Mặc dù Vũ Minh cũng dính vào quyền, nhưng là những người khác nhận lấy gần như gấp số đòn hắn dính phải.

Đây là tên Dung Linh cảnh cùng tên Thông Mạch cảnh đối chiến sao?.

Tên đội trưởng thấy tình trạng này không thể kéo dài thêm. Hắn liền nhắm ngay lúc Vũ Minh quay người liền lao tới.

“Chờ chính là ngươi”. Vũ Minh cười lạnh, đôi chân biến ảo không ngừng.

Hắn vừa rồi đang tại nghịch chuyển võ kỹ, càng nghịch chuyển càng bạo phát ra uy lực mạnh mẽ. Hắn chờ chính là lúc này.

Đôi chân đạp mạnh xuống đất nhảy lên không trung.

“Bách Bộ Chấn Cước”. Vũ Minh hét lớn.

Mấy tên ở dưới chỉ cảm thấy có ngọn núi đang đè xuống bọn họ, cái loại cảm giác trên lưng như đang gánh lấy hàng triệu tấn ngọn núi nhỏ, ngay cả di chuyển cũng không được kia làm họ khó thở không thôi.

Vũ Minh vận chuyển ngược Bách Bộ Chấn Cước là để tích xúc lấy cái gọi là trọng lực này. Nó đối với thân thể gánh vác rất lớn, nhưng là Vũ Minh lại không xem ra gì. Thân thể hắn gánh nổi.

Mấy tên ở dưới biến sắc, chỉ cảm thấy da đầu tê dại chút.

Ầm.

tiếng nổ lớn vang lên.

Bụi mù bắn lên tung tóe.

Vũ Minh nhíu mày nhìn lấy, cảm giác có chút đáng tiếc.

Bụi mù tán đi, ở phía trước xuất hiện cái hố lớn sâu tới hơn mét. Bên trong nằm lấy người. Nhìn qua giống như đã bất tỉnh.

Tên đội trưởng cùng tên con lại may mắn phản ứng kịp thời chạy ra khỏi trung tâm đòn tấn công trước, họ nhìn Vũ Minh ánh mắt lóe lên vẻ kiêng kị cùng sợ hãi.

“Khặc khặc, không đánh nữa?”. Vũ Minh nhìn thấy tên này do dự liền cười lạnh nói.

Nghe thế họ liền tức giận, vẻ mặt ầm trầm nhìn lấy Vũ Minh.

“Ngươi nghĩ mình thắng chắc?”. tên đội trưởng âm trầm nói.

“Đủ giết các ngươi là được rồi”. Vũ Minh lạnh nhạt đáp.

“Đừng tự tin thái quá, ngươi đánh lén được chiêu liền tưởng mình vô địch thiên hạ sao?”. tên đội trưởng lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, khí thế của hắn bộc phát. Từ không gian trang bị lấy ra vũ khí. Hai tên còn lại cũng là lấy ra vũ khí.

Đối chiến tay không, họ không bằng Vũ Minh. Vậy bây giờ dùng vũ khí, Vũ Minh liền sẽ không phải đối thủ của họ.

Vũ Minh cười nhạt, sau đó khí thể của hắn hoàn toàn giảm xuống, cho đến lúc chẳng còn chút khí thế nào.

“Làm sao, sợ rồi?”. tên đội trưởng nhíu mày nói.

Hắn cảm giác có chút không đúng, đây là loại cảm giác, hắn tin tưởng cảm giác của mình.

“Ngươi biết cái gì là đáng sợ nhất không?”.

“Thứ người không biết là đáng sợ nhất”.

Vũ Minh vừa nói xong, xung quanh hắn đầu ánh sáng liền dần biến mất. Kéo dài đến bao phủ toàn bộ đám người.

“Không tốt, là hắc ám dị năng”.

Đám người biến sắc.

Mặc dù bên ngoài họ vẫn thấy được ánh sáng chiếu rọi khu vực, nhưng là nằm ở bên trong hắc ám bao phủ, họ ngay cả bàn tay mình cũng nhìn không thấy.

Họ cũng không dám chạy ra ngoài, bởi vì họ không biết phía trước Vũ Minh có phải hay không đang mai phục chờ họ, cho họ nhất kích tất sát.

Gió thổi qua, trong lòng họ dần tăng lên hàn ý.

Xẹt.

“AAAAAA”.

Một tên đột nhiên hét lớn.

Trong bóng tối, Vũ Minh ánh mắt băng lãnh nhìn lấy người. Vừa rồi hắn lợi dụng bóng tối tiếp cận người, cho hắn dao vào tay.

Hắn cũng không có ngay lập tức giết người, mà muốn cho mấy tên này biết, cái gì gọi là sợ hãi.

“Khốn kiếp”. tên đội trưởng tức giận quát tiếng, cố gắng cảm nhận xem xung quanh có khí tức của Vũ Minh hay không, đáng tiếc hắn lại chẳng cảm thấy cái gì.

Bất kỳ sinh vật nào cũng có khí tức của mình, mà võ giả dùng thần thức để quan sát lấy nó để xây dựng địa hình xung quanh trong đầu. Đáng tiếc là Vũ Minh hoàn toàn ẩn giấu đi khí tức của mình.

Hắn yên lạnh di chuyển giống như con báo săn, tay phải cầm lấy chủy thủ như là móng vuốt sắc bén chậm rãi tiếp cận con mồi.

Đám người Chiêu Hy hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Họ chỉ nghe thấy những tiếng hét lớn vang lên, tiếng tức giận quát lớn.

Vũ Minh hắn lại khủng bố tới mức này sao?.

Họ hoàn toàn không biết Vũ Minh hắn rốt cuộc là ở chỗ nào, cũng không biết hắn rốt cuộc làm sao để cho những người kia như thế kêu lên. Đúng lúc giọng nói của Vũ Minh vang lên.

“Các ngươi muốn chiếm tin tức để tranh công, ta biết. Ta không phải người của võ giả liên minh nên không quan tâm cái này, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên đánh nữ nhân ta chủ ý”.

“AAAA”.

Tên đội trưởng đau đớn hét thảm.

“Ngươi tưởng cái thủ đoạn khích tướng thầm thường đó ta nhìn không ra sao?”.

“AAAAAAA”.

“Lại còn dám ra tay với nữ nhân của ta? Vậy thì chờ lấy dùng mạng đến chịu đi”.

Hắc ám phủ xuống. Trong hắc ám tràn ngập mùi máu, tiếng la hét, tiếng rên rỉ. Giống như là đang ở tu la địa ngục.

Giọng nói của Vũ Minh phi thường băng lãnh, để người ta nghe có cảm giác như đang đối mặt với Băng Sương Cự Thú như thế. Không khí như giảm xuống mấy độ, đám người không tự chủ được rùng mình cái.

“Đáng chết, có giỏi đi ra đây, ta với người đánh. Trốn tránh đánh lén tính là thứ gì?”. tên đội trưởng tức giận hét lớn.

Nội tâm của hắn đã tiếp cận sụp đổ, nội tâm vô cùng sợ hãi.

Xẹt.

Bóng tối biến mất, Vũ Minh bất thình lình đứng trước người cách tên đội trước mét.

Đám người lúc này cũng nhìn thấy kết quả.

Từ đầu đến giờ, tên võ giả liên minh ban đầu gục xuống người, mà hiện tại chỉ có mình tên đội trưởng còn đứng đó, người còn lại thì toàn thân đều là vết chém.

Máu chảy khắp nơi.

Chủy thủ trong tay Vũ Minh đã tắm máu, nhỏ xuống dưới đất từng giọt máu tươi.

Tí tách.

Tí tách.

Đám người không hiểu sao nhìn Vũ Minh lại cảm giác như trên đầu hắn mọc ra ác ma hình dáng, đang nhe răng trợn mắt nhìn lấy họ.

Tên đội trưởng càng thảm hơn. Mặc dù vẫn đứng đó, nhưng nửa thân trên đã không còn lấy mảnh vãi, khắp người là vết dao rạch qua. Máu tươi chảy khắp người.

“Khặc khặc, ta ra rồi đây”. Vũ Minh cười lạnh nhìn hắn nói.

“Ngươi đi chết đi”. tên đội trưởng sợ hãi toàn lực dùng kiếm đâm tới, Vũ Minh bàn tay nắm chặt.

“Chấn Thiên Quyền”.

Vũ Minh hét lớn tiếng, đối đầu với thanh kiếm đang đâm tới kia. Bàn tay hắn giống như cái máy xé, đi tới đâu nơi đó liền bị phá hủy. Thanh kiếm kia cũng như thế, bị bàn tay hắn đánh cái nát bấy.

Ngay khi tên đội trưởng nhìn thấy nắm đấm của Vũ Minh cách hắn chỉ còn vài cm, cảm giác mình sắp chết đến nơi liền nghe thấy bên kia Eun Jung hét lớn.

“Oppa!”.

Vũ Minh quyền đầu dừng lại trên không trung, chỉ còn chút xíu nữa là đánh tới tên kia.

Bàn tay hắn nắm chặt nổi lên gân xanh, thở ra hơi đạp tên đội trưởng bay ra ngoài liền quay lại nhìn Eun Jung.

Chỉ thấy nàng đôi mắt đẫm lệ nhìn lấy hắn.

Hắn biết nàng đang sợ hãi, sợ hại chính hắn. Chung quy trước giờ trong ấn tượng của nàng, Vũ Minh là người rất tốt, mặc dù tức giận rất đáng sợ, nhưng là khi nhìn thấy trên đất những người này.

Toàn thân máu tươi, sống chết không rõ.

Nàng đột nhiên cảm thấy Vũ Minh trở lên xa lạ.

Nàng trong tư tưởng vẫn có quan niệm cũ, dù cho biết thế giới này rất tàn khốc, cũng có máu tanh mặt, nhưng là trực tiếp nhìn thấy tạo cho nàng xung kích không hề nhẹ.

Cho nên khi nàng cho rằng Vũ Minh đang giết người, nàng nhịn không được mới hét lên tiếng. Dù cho nàng biết Vũ Minh làm tất cả đều vì nàng, tức giận cũng là vì nàng.

Nàng trong lòng vẫn đối với sinh mạng loại tôn trọng cùng kính ngưỡng.

Nàng… vẫn là quá mức thiện lương.

Không giống như Chiêu Hy. Dù cho Chiêu Hy giống như nàng tính cách, nhưng quan điểm lại bất đồng.

Chiêu Hy biết được được thế giới tàn khốc, cũng tiếp nhận điều đó. Nàng dùng mặt lương thiên của mình đối xử với người.

Còn Eun Jung, nàng biết được tàn khốc thế giới, nhưng lại không tiếp nhận được.

Hiện tại nàng vô cùng hoang mang, nàng biết Vũ Minh không sai, nhưng là nàng lại không muốn như thế.

Cảm giác hết sức mâu thuẫn.

Vũ Minh đi tới trước mặt nàng. Bàn tay khẽ đưa lên vuốt ve mái tóc của nàng, động tác hết sức ôn nhu.

Eun Jung thút thít nhìn lấy Vũ Minh. Trong ánh mắt mang theo phức tạp. Nàng thích người này, nhưng lại khó khăn tiếp nhận lấy hắn lúc này.

“Oppa, ta…”. Eun Jung nhìn hắn nói không lên lời.

“Đừng nói”. Vũ Minh kéo nàng vào lòng ôm lấy.

Eun Jung khóc không thôi, nhưng là ảnh mắt di chuyển xuống, thấy bàn tay phải của hắn trên tay dính đầy mảnh kiếm đâm vào da thịt, vậy mà chút nhíu mày cũng không có, tỏ ra không chút nào quan trọng.

Lại còn đi tới an ủi nàng.

“Oppa, tay… tay người…”. Eun Jung bịt lấy miệng nói không lên lời.

“Nha, không sao”. Vũ Minh cười nhẹ, sau đó gồng tay cái, toàn bộ lưỡi kiếm trên tay rơi xuống đất, máu bắt đầu chảy ra.

Phải biết hắn mặc dù phá hủy thanh kiếm này, nhưng là nó dù gì cũng là pháp khí. Phá hủy da thịt hắn rất bình thường.

Tuy nhiên nhìn rất khủng bố, nhưng thực ra cũng chẳng có vấn đề gì.

Cố nén nước mắt, Eun Jung lập tức cho hắn băng bó vết thương.

“Oppa, ta có phải hay không quá ích kỷ?”.

“Ngươi vì ta làm nhiều như thế, ta trong lòng lại trách ngươi”.

“Ta có phải là rất đáng ghét?”.

“Eun Jung, nhìn ta”. Vũ Minh túm chặt lấy nàng nói.

Eun Jung ngẩng đầu lên, đôi mắt lo lắng, sợ hãi, hoang mang, hối hận… nhìn lấy Vũ Minh.

“Ngươi không có làm sai bất kỳ cái gì, tin tưởng ta, được chứ? Ngươi không làm gì sai hết”. Vũ Minh nghiêm túc nói.

“Oppa, ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?”. Eun Jung ôm lấy hắn khóc lớn.

Mặc dù nàng không nói là làm gì, nhưng Vũ Minh cùng Chiêu Hy đều biết, nàng muốn biết làm thế nào để tiếp nhận thế giới này.

Vũ Minh bàn tay giơ lên, nhẹ đánh xuống. Eun Jung liền bất tỉnh.

“Nàng quá căng thẳng, ngủ giấc là tốt rồi”. Vũ Minh nhìn Chiêu Hy nhẹ giọng nói.

“Nơi này xảy ra chuyện gì?”. lúc này giọng nói trầm thấp vang lên.

Đám người quay lại, chỉ thấy trên không trung đứng người, nam nữ.

Vũ Minh nhận ra họ, người nam là Lam Bình, chủ nhân Huyết Ngục, người nữ là Như Thủy Tiên Tử, chủ nhân Thủy Thiên Động.

Đám người cũng nhận ra người họ, lập tức cúi người chào.

Riêng chỉ Vũ Minh cùng Chiêu Hy là vẫn đứng đó nhìn.

Lam Bình cùng Như Thủy Tiên Tử khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Chỉ lạnh nhạt hỏi.

“Nơi này xảy ra chuyện gì?”.

“Bẩm tiền bối, tên kia đánh lén chúng ta”.

Tên đội trưởng kia bò dậy chỉ Vũ Minh nói.

“Có chuyện này?”. Như Thủy Tiên Tử nhướng mày hỏi.

“Ngươi có biết xấu hổ hay không? Nói như thế mà không biết ngượng?”. Cao Hải lạnh lùng nói.

“Ha ha, mình dở trò thất bại, giờ lại đổ tội cho người ta? Đây là nhân phẩm của người võ giả liên minh sao?”. Lâm Dũng cười lạnh nói.

“Chú ý ngôn từ của ngươi”. Lam Bình nhíu mày nói.

“Nói, rốt cuộc có chuyện gì?”. Như Thủy Tiên Tử nhìn tên đội trưởng kia gắt giọng nói.

“Là… là…”. hắn ấp úng nói không ra lời. Bởi vì hắn nhận thấy Như Thủy Tiên Tử cũng không đứng về phía hắn.

Chẳng qua hắn tự đề cao bản thân quá mà thôi, tên nho nhỏ đội trưởng tuần tra bí cảnh, chưa có tư cách để trong người đứng đầu võ giả liên minh phải để mắt tới.

“Ngươi nên may mắn, nàng con ở đây. Nếu không, ngươi hiện tại đã là cái xác”. Vũ Minh ánh mắt lạnh như băng nhìn lấy hắn.

Đám người gương mặt nhất thời cứng lại. Bởi vì Vũ Minh tỏa ra sát khí quá mức khủng bố, gương mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lạnh lùng tới đáng sợ.

Hai người này có thù oán gì?.

Lam Bình cùng Như Thủy Tiên Tử nhất thời không rõ lắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio