Mặc dù không hiểu Vũ Minh nói là có ý gì, cũng không biết mình có thể làm được gì, nhưng là Eun Jung cũng cảm giác thoải mái không ít.
Sau khi làm xong đồng hồ thông tin cho Eun Jung cùng Chiêu Hy, lại phải tốn hao thêm nửa giờ để cho nàng hấp thụ lấy tin tức. Chủ yếu là mặt chữ, cũng chính là tránh cho nàng không biết chữ.
Cuối cùng thì Eun Jung cũng thoát khỏi nạn mù chữ. Về phần Chiêu Hy, nàng đi chỉ là để làm đồng hồ thông tin, bổ sung thông tin cơ bản thân phận bản thân, còn nhưng thứ về chữ cùng nghe hiểu này không làm khó được nàng chút nào.
Như đã hứa, Vũ Minh liền mang theo Chiêu Hy cùng Eun Jung đến cửa hàng thú cưng.
“Hoan ngênh quý khách”. vừa thấy mấy người Vũ Minh đi vào, nhân viên lập tức cúi người nói.
Vũ Minh lạnh nhạt gật đầu rồi mang người đi vào.
Mặc dù có chút không quá hứng thú với những “thú cưng” ở đây, dù sao cũng không thể so sánh khi đấu giá được. Nhưng là đã đáp ứng hắn liền không có nghĩ nhiều.
Có thời gian hắn sẽ tìm ma thú thích hợp để cho Eun Jung làm chiến sủng hoặc vật nuôi.
Về phần Chiêu Hy, hắn cũng không cần thiết phải lo lắng. Nàng đang trong tình trạng hồi phục chân nguyên lực, nhưng thân thể nàng đạt tới Tử Linh cảnh cấp độ, muốn hại nàng trừ khi những người đứng đầu võ giả liên minh ra tay mới may ra.
“Xin hỏi khách quan muốn mua sắm sủng vật cấp bậc thế nào, hình dáng có yêu cầu gì không?”.
“Không cần, ta sẽ tự nhìn, ngươi lui xuống đi”. Vũ Minh phất tay nói.
“Vâng”.
Tên nhân viên rất thức thời đi xuống.
“Oppa. Thật nhiều động vật đáng yêu nha”. Eun Jung vui vẻ nhìn tới nhìn lui nói.
“Ừm, chỉ là có chút quá yếu”. Vũ Minh nói.
“Như vậy là được rồi, ta có thể lấy con sao oppa?”. Eun Jung vẻ mặt hứng phấn nhìn hắn.
“Đương nhiên”.
“Vậy ta lấy nó”. Eun Jung chỉ vào cái hòm sắt nói.
“Nha, là con Cáo Tuyết”. Chiêu Hy cúi người xuống xem chút hơi bất ngờ nói.
“Hả? Cáo Tuyết? Thật đúng a”. Vũ Minh cũng có chút kinh ngạc.
“Rất đáng yêu nha”.
“Sao ngươi lại chọn nó?”. Vũ Minh hiểu kỳ hỏi.
Mặc dù Cáo Tuyết có chút ít gặp, nhưng cũng không phải là loại hiếm có gì. Bề ngoài toàn thân trắng như tuyết, đôi tai rất dài, cũng không phải quá đáng yêu cho lắm. Ở đây cũng có rất nhiều ma thú xinh đẹp hơn nhiều.
“Nha, oppa không biết?”. Eun Jung đôi mắt ngước nhìn hắn ủy khuất nói.
Vũ Minh giật mình, chẳng lẽ ta nói gì sai?.
“Hồi đó ta còn để tóc ngắn đây, sau đó fan liền gọi ta oppa, tại vì ta để tóc ngắn rất giống con trai. Khó khăn lắm mới để họ sửa lại thành unpa, là oppa cùng unnie hợp thành”.
“Vậy mà fan bên V-Queen’s lại gọi ta Cáo ca. Cho nên nha, thấy con này ta liền tuyển”. Eun Jung nói.
“Ha ha, bị gọi Cáo ca ngươi không giận thì thôi, sao còn muốn con này? Ngươi hẳn là đối với V-Queen’s rất tốt đi”. Vũ Minh cười nói.
“Cái đó cũng không phải, đều là fan nha, làm sao phân biệt đối xử được. Chẳng qua là khác biệt ngôn ngữ, mỗi lần xem họ nhắn lại liền phải dùng phần mềm dịch mới hiểu được. Nhưng rất tốn sức nha, cho nên muốn con này cũng chỉ là để kỷ niệm, dù sao cũng không có động vật nào tên unpa nha”. Eun Jung bĩu môi nói.
“Được rồi, tùy ngươi”. Vũ Minh cười nhẹ nói.
“Đúng rồi Eun Jung, sao nhóm nữ đoàn các ngươi lại gọi T-ara? Nó có nghĩa gì sao?”. Chiêu Hy tò mò hỏi.
“Nha, tỷ tỷ, đó là viết tắt của Tiara, có nghĩa là vương miện. Cho nên fan chúng ta mới gọi là Queen’s”. Eun Jung đắc ý nói.
“Xì, còn không phải hiện tại bị chúng ta bắt cóc”. Chiêu Hy trêu ghẹo nói.
Eun Jung nghe thế nhất thời sững người, sau đó có chút ủ rũ. Thấy thế Chiêu Hy biết mình nói sai liền chạy tới ôm lấy cánh tay nàng nói.
“Eun Jung, tỷ tỷ xin lỗi, tỷ tỷ nhất thời lỡ miệng”.
“Không có gì tỷ tỷ, chỉ là ta có chút nhớ mấy người bọn họ cùng người nhà”. Eun Jung miễn cưỡng cười nói.
“Vẫn thích hát chứ?”. Vũ Minh đột nhiên lên tiếng.
“Hả? À vâng”. Eun Jung khó hiểu nhìn qua hắn, nhưng là vẫn trả lời.
“Được, ta ra tính tiền, sau đó dẫn ngươi đi nơi này”. Vũ Minh gật đầu nói.
Tính tiền xong liền dậy cho nàng chút cách ký kết khế ước, sau đó liền dẫn người họ đi.
“Oppa, chúng ta đi đâu?”.
“Hội Sở Âm Nhạc”. Vũ Minh đáp.
Thoáng cái Vũ Minh liền mang người đến nơi.
Nơi này là tòa nhà lớn, nhìn qua có khoảng tầng, trước cửa treo lấy tấm bảng cực lớn.
“Hội Sở Âm Nhạc Hoang Gia”.
Vừa đến cửa ra vào, Vũ Minh mấy người liền bị bảo an cản lại.
“Tiên sinh, thật xin lỗi, đây là nơi tư nhân, chỉ có hội viên mới có thể ra vào”.
Vũ Minh lạnh nhạt lấy ra thẻ hội viên trên người đưa cho hắn.
Nam thành những nơi kiểu như này có chỗ nào hắn chưa từng đi? Tất nhiên là có thẻ hội viên rồi.
Nhìn thấy Vũ Minh đưa ra tấm VIP thẻ, bảo an liền cung kính nhường đường.
“Oppa, chúng ta đi đâu?”. Eun Jung hiếu kỳ hỏi.
“Xuống tầng hầm”.
Nơi này hắn từng tới qua, lúc đó là bị Lâm Dũng lôi kéo tới cho nên biết rõ nên đi chỗ nào.
Tầng hầm nơi này rất sâu, có tới trên mét, chủ yếu là ở vấn đề cách âm cùng kín đáo. Dù sao cũng không thiếu những “thiếu gia” đến nơi này buông lỏng, cùng số người đến đây tìm “đối tượng”, đương nhiên phải ngươi tình ta nguyện.
Vào được đây cũng không phải người bình thường là có thể tới, ít nhất gia sản phải có trên trăm tỷ trở lên mới có tư cách đi vào. Hơn nữa quy củ rất nghiêm, dám tại chỗ này ép buộc người khác… ha ha, thật xin lỗi, ngươi dù có là con trai của chủ tịch liên bang cũng phải bò đi ra ngoài.
Thông thường nơi này sẽ mời cơ sĩ tới hát, nếu như ngay cả ca sĩ bản thân ở nơi này cũng bị nhận lấy “bất công” đối xử thì nơi này cũng không phát triển tới ngày hôm nay.
Bên ngoài ngươi làm gì cũng được, vào trong này nhất định phải dựa theo quy củ làm việc.
Nơi này là cộng đồng tên đỉnh cấp thiếu gia mở ra, mục đích đương nhiên là kinh doanh. Phí hội viên thấp nhất mỗi tháng cũng trên triệu đồng liên bang rồi.
Và cũng là để cho những người thích âm nhạc có nơi vui chơi. Cứ nhìn nơi này tràn ngập người liền biết.
Khi vào trong, âm nhạc vang lên rất lớn, toàn bộ đám người ở dưới đều đang trong trạng thái hưng phấn. Thả mình lắc người theo điệu nhạc, có người thì uống rượu tán gái, người thì lắng nghe.
Nói chung là rất loạn.
Vũ Minh mang theo người Chiêu Hy cùng Eun Jung vào cũng không có gây lên người khác chú ý.
Lại quầy rượu, Vũ Minh phải gõ bàn tới lần mới gây lên tên pha chế rượu chú ý.
“Gõ gõ cái gì, có biết… a. Vũ thiếu?!”. bị phá vỡ tâm tình thưởng thức âm nhạc, tên kia liền tức giận, nhưng khi thấy Vũ Minh về sau lập tức hoảng sợ giật mình, sau đó nặn ra gương mặt tươi cười nói.
“Vũ thiếu, đã lâu không gặp, không biết hôm nay vì cái gì mà Vũ thiếu lại đến đây?”.
“Làm sao? Ta đến đây cũng cần ngươi cho phép?”. Vũ Minh lạnh nhạt liếc hắn cái.
“Không dám, không dám. Chẳng qua là có nghe tin về Vũ thiếu nhiều quá, dù sao cũng là thiên tài võ giả, có chút nghĩ không thông sao ngài lại tới đây. Ta còn tưởng ngài tương đối bận rộn đâu”.
“Ha ha, ngươi ít nói nhảm, lấy cho ta ly Dạ Bôi, cùng ly Hắc Dạ cho người họ. Dùng loại nhẹ chút, họ lần đầu tiên uống, sẽ không quá thích ứng”. Vũ Minh cười mắng nói.
Vũ Minh nói chính là ở độ mạnh của rượu, Chiêu Hy cùng Eun Jung người nếu như ở đây say rượu, hắn nhưng là gặp phiền toái.
Phải biết phụ nữ say rượu cái gì cũng dám làm. Hắn nhưng là không tin người họ nếu thật say sẽ không nháo trận.
Lần trước chính hắn tận mắt nhìn thấy tên nữ nhân say rượu, quây tung cả nơi này lên. Hết lần này tới lần khác thân phận lại cao dọa người. Một người là nữ nhi của số (chủ tịch), người khác nhưng là đệ tử của võ giả liên minh.
Lần đó hắn kém chút bị họ đánh trận. Tất nhiên chuyện đó là xảy ra trước khi hắn trọng sinh, nếu là bây giờ, họ dám tìm hắn phiền phức, hắn cũng không ngại đánh người họ cái mông cho tỉnh rượu.
“Vũ thiếu, người vị tiểu thư này là…”. tên kia tò mò hỏi.
“Nữ nhân của ta”. Vũ Minh lạnh nhạt đáp.
“Khục khục”. tên kia nhất thời ho khan, sau đó cho Vũ Minh giơ lên ngón tay cái. Trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện đừng để tên nào mắt mù đi trêu ghẹo nữ nhân này.
Nếu không hôm nay nháo lớn.
Phải biết toàn bộ Nam thành, thiếu gia đệ tử bị Vũ Minh đánh qua trên phần, đương nhiên nữ nhân ngoại lệ. Khi đó danh tiếng của hắn rất xấu, thậm chí có tên ỷ vào mình thực lực cao hơn, bị Vũ Minh hãm hại trận, ăn phải Tán Nguyên Dược Tề, trực tiếp bị Vũ Minh làm thành bao cát sử dụng.
Chưa kể hiện tại Vũ Minh hắn là thiên tài võ giả. Nghe đồn đâu đã đạt tới tầng Thông Mạch cảnh, cùng thế hệ thật đúng là không ai đánh lại hắn.
“Vũ Minh ca, người này là ai? Cảm giác hắn không giống bình thường pha chế rượu công nhân”. Chiêu Hy nhỏ giọng hỏi.
“Ánh mắt ngươi rất chuẩn. Hắn tên Trịnh Thiên, là trong những chủ nhân nơi này”. Vũ Minh cười nói.
“Cái gì? Vậy vì cái gì hắn lại đi làm phá rượu công nhân?”. Chiêu Hy giật mình nói.
“Do sở thích đi. Hắn làm người khá quái lạ, mà lại là con trai độc nhất. Cho nên gia đình hắn cũng không nỡ ép buộc hắn làm cái gì. Nghe đâu bảo đến năm tuổi hắn mới đồng ý tiếp nhận trách nhiệm gia tộc”.
“Vì cái gì?”. Eun Jung kỳ quái.
Nàng nhưng là có tâm nguyện muốn trở thành chủ tịch công ty giải trí, từ nhỏ đã rất nỗ lực kiếm tiền để khi rút khỏi ngành giải trí có thể có tiền thực hiện ước mơ.
Nhưng người này lại hoàn toàn trái ngược, thật đúng là khó hiểu đây.
“Vì chơi vui”. Trịnh Thiên nghe được lời của Eun Jung liền đáp, hắn cũng không thấy khó chịu cái gì. Nghe nhiều liền quen thuộc.
“Chơi vui? Có cái gì vui sao?”. Eun Jung kỳ lạ đảo mắt nhìn xung quanh nói.
“Âm nhạc nha, ngươi không thấy cô gái kia hát rất khá sao? Tình cảm thả rất đúng chỗ, rất dễ đi vào lòng người. Võ giả tuổi thọ lớn, chơi nhiều mấy năm cũng không quan trọng”. Trịnh Thiên đáp.
Vũ Minh người ánh mắt quái lạ nhìn về phía hắn.
Cô gái đứng trên kia hát thật không tệ, nhưng là cái này bài hát thật đúng là chẳng ra sao, thật không hiểu tên này ánh mắt thưởng thức thế nào.
Cũng không trách được họ, dù sao khi Vũ Minh cùng Chiêu Hy tới thế giới của Eun Jung, hắn cũng bị âm nhạc nơi đó đánh bại, trải qua vài năm tẩy lễ, tính thưởng thức đương nhiên không còn như trước.
“Bài hát chẳng ra sao, mặc dù giọng hát rất khá nhưng lại không khống chế được mình lực lượng, chỗ cần cao âm thì lại thiếu hụt, chỗ cần trầm thấp lại đè không xuống. Hơn nữa nền nhạc lại đơn điệu, ta thật đúng là không biết có chỗ nào xứng với từ không tệ đây”. Eun Jung nhíu mày nói.
Nàng nhưng là ca sĩ, đối với âm nhạc nàng phi thường nghiêm túc, hơn nữa cũng có giá trị quan của mình về âm nhạc. Để bài hát như thế mà cũng dám bảo là không tệ,
Trịnh Thiên nhất thời sững sờ.
“Ha ha, nàng đối với âm nhạc rất nghiêm túc, không cần thấy lạ”. Vũ Minh cười nói.
“Nghiêm túc tới dạng này ta còn là lần đầu tiên thấy”. Trịnh Thiên vuốt mũi cười khổ nói.
“Oppa, còn thật buồn chán đây. Nơi này cũng chẳng có gì vui, hát còn không bằng ta”. Eun Jung bĩu môi nói.
“Muốn lên hát sao?”. Vũ Minh cười nói.
“Lại không có phối nhạc, không lên”. Eun Jung lắc đầu nói.
“Ha ha, đàn dương cầm thế nào?”.
“Dương cầm? Oppa biết dùng sao?”. Eun Jung kinh ngạc bật thốt.
“Đương nhiên”.
Mấy năm qua ở thế giới đó hắn cũng không có ở không, cũng học số thứ, như chế tác âm nhạc, giọng hát chẳng chẳng hạn.
Ở không cũng rất nhàm chán, cho nên hắn mới học lấy. Ai ngờ hôm nay lại có cơ hội dùng tới.
“Ngồi đây chờ ta chút, ta lên dọn dẹp sân khấu”. Vũ Minh liếc mắt nhìn Trịnh Thiên ra hiệu.
Trịnh Thiên hiểu ý, khẽ gật đầu rồi dùng đồng hồ thông tin bấm bấm vài cái.
“Khoảng chút nữa sẽ có người mang đàn dương cầm lên, ngươi bây giờ lên dọn dẹp sân khấu được rồi đấy”.
“Hắc hắc, vậy ta không khách sao rồi”. Vũ Minh cười cười đi lên.
Ngay sau đó, âm nhạc dùng lại, cả hội trường nhất thời cứng lại, sau đó là từng tiếng ồn ào chửi bới.
Vũ Minh ra hiệu cho cô gái kia đi xuống, sau đó hắn liền đi lên. Đảo mắt nhìn xung quanh hắn liền lạnh nhạt nói.
“Làm sao? Các ngươi có ý kiến gì?”.
“Ực”.
Đám người đồng loạt nuốt lấy ngụm nước bọt.
Tại sao tên tai tinh này lại ở đây? Chẳng lẽ lại có ai đắc tội hắn rồi?.
“Bạn cũ lâu năm, các ngươi không chào đón ta sao?”. Vũ Minh cười cười.
Cả hội trường đồng loạt lùi lại bước, không cần phải nói cũng biết trong lòng họ nghĩ gì.
“Các ngươi làm ta thật thương tâm, mà con người của ta, khi đau lòng liền sẽ làm ra số kỳ quái hành động cũng có khả năng”.
Xoạt.
Lại là âm thanh chỉnh tề vang lên, đám người đồng loạt đi lên bước.
“Ha ha, các ngươi thật đúng là hài hước”. Vũ Minh ôm bụng cười lớn, Chiêu Hy cùng Eun Jung ở dưới cũng che miệng cười theo.
Trịnh Thiên đỡ trán, cái tên này tính tình còn thật đúng là không thay đổi chút nào.