Thời gian từ ngày đó đã qua tuần.
Trong tuần qua, không ít người tìm những tên thế gia đệ tử kia để xác nhận, tìm hiểu thông tin về Eun Jung. Nhưng là đám người họ đồng loạt đều không nói.
Đơn giản vì họ đều trả lời “tìm Vũ Minh”.
Nhưng là muốn gặp Vũ gia đại thiếu gia nào có đơn giản, chưa kể tới việc hắn có nguyện ý hay không, chỉ riêng việc hắn ở trong biệt thự khu sang trọng của Vũ gia cũng đủ làm đám người lùi bước rồi.
Thời gian này, người của võ giả liên minh đến mấy lần, lần vì chuyện võ giả liên minh sẽ toàn lực bồi dưỡng hắn, tất nhiên bồi dưỡng ở đây là về mặt tài nguyên, tu luyện cái nào thì dựa vào hắn lựa chọn.
Thẳng thắn mà nói mấy người thoát khỏi bí cảnh như Vũ Minh thì có thể xếp vào dự bị đệ tử, nói khó nghe là đi cửa sau. Dù sao để vào võ giả liên minh, cuộc thi tham gia rất khắc nghiệt.
Chưa nói tới mỗi năm chỉ tuyển người đứng đầu, trong cuộc thi còn phải chính bản thân săn giết số lượng ma thú nhất định, hơn nữa còn phải đề phòng các thí sinh khác đánh lén.
Chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình. Ngươi sống hay chết sẽ không có ai quản.
Mà Vũ Minh hắn lúc trước hủy mất Thiên Phú Thạch, cho nên lần này tài nguyên mỗi năm cung cấp sẽ chỉ còn lại phần, trực tiếp cắt bỏ mất phần xem như đền bù tổn thất cho võ giả liên minh.
Do nhiệm vụ lần này trong bí cảnh trọng đại, cho nên mỗi người thành công đi ra đều được trước cung cấp năm tài nguyên dự bị. Vũ Minh cũng không có khách sáo gì cả, trực tiếp nhận lấy.
Tài nguyên hiện tại võ giả liên minh đưa hắn so với bình thường trong gia tộc phải gấp tới lần. Ngu sao mà không dùng. Hơn nữa hắn lấy cũng là để ngâm rượu. Đơn giản vì hắn lười ngồi tại chỗ tu luyện, cho nên trực tiếp ngâm rượu, sau đó dùng nó tu luyện.
Vừa có thể chơi, còn không cần thiết phải đi nhàm chán ngồi tại chỗ tu luyện. Hắn cũng để cho Lâm Dũng kỹ thuật cách ủ rượu kia.
Hắn đang cho Eun Jung trải đường, khi thành công, dùng tài nguyên ít nhất tạo ra loại tăng mạnh cho tu luyện cao nhất, liền là lúc Eun Jung có thể phát huy ưu thế âm nhạc của mình.
Đương nhiên, chỉ cần số tài nguyên dùng để chế rượu ngang bằng với tài nguyên lúc bình thường tu luyện, hiệu quả ngang nhau là được. Đến lúc đó liền có thể bán ra.
Khi đó nhân loại liền sẽ tiếp nhận lấy sự cải cách, vừa có thể tu luyện vừa có thể giải trí. Nhất tiễn song điêu, Eun Jung liền có thể thực hiện lấy ước mơ của mình.
Mà mấy lần khác võ giả liên minh tới hoàn toàn là vì Eun Jung, đương nhiên những lần này toàn bộ đều là những đệ tử kia, phần vì do âm nhạc của nàng, phần khác vì do sắc đẹp của nàng.
Toàn bộ mấy người này trực tiếp bị Vũ Minh đuổi ra khỏi nhà. Có lần kém chút con xảy ra xung đột. Tất nhiên, toàn bộ đều là ngậm đắng rời đi, bởi vì mấy chục tên bảo vệ cầm vũ khí mạnh mẽ, mài cũng đủ chết người rồi, ai sẽ lại ấm đầu đi lấy cứng đối cứng.
Chỉ có thể để lại lời uy hiếp, khi Vũ Minh bước vào võ giả liên minh sẽ nhận lấy sự trả thù của họ.
Vũ Minh cũng chẳng quan tâm cái này, cái hắn quan tâm hiện tại quan tâm là làm sao để ủ nước trái cây cho Eun Jung cùng Chiêu Hy.
Bởi vì mấy ngày nay hắn làm ra rượu, đều bị người nhìn thấy, còn lầm bầm hắn không cho các nàng làm nước trái cây. Mấy ngày nay đều bị người nói đến tai ùng ùng. Không có cách, hắn liền nhờ lấy Lâm Dũng nghiên cứu chút thay đổi vị giác khi uống.
Trong vòng tháng hẳn là có kết quả, dù sao kỹ thuật còn đó, dựa theo nó phát triển liền có thể.
Cái khó khăn ở đây là làm sao dùng máy móc để tạo ra mà thôi. Nhanh thì tháng, chậm thì tháng sẽ có kết quả, hắn cũng không gấp, nhưng là nhìn lấy người bên cạnh không ngừng léo nhéo, hắn cười khổ không thôi.
“Oppa, ta cũng muốn uống”. Eun Jung kéo lấy tay hắn lay động nói.
“Ta cũng phải uống”. Chiêu Hy cũng nói.
“Các ngươi nha, đây là rượu, hơn nữa còn là nguyên chất. Tác dụng rất mạnh, uống say rồi làm sao?”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.
“Say thì say thôi, cũng không phải việc gì lớn”. Eun Jung bĩu môi nói.
Ở thế giới cũ, nàng cũng uống rất nhiều, đương nhiên là chỉ uống với các thành viên trong nhóm, với người khác thì nàng rất ít uống, hơn nữa dù có cũng sẽ đi cùng thành viên. Rượu mà thôi, không có gì lớn.
Chủ yếu hơn là nàng cũng chưa uống rượu ở thế giới này bao giờ. Cho nên mới như thế hứng thú.
“Tốt a”. Vũ Minh không có cách nào, đành rót cho nàng ly, còn dặn dò rất kỹ.
“Nhớ dùng phương pháp ta nói khi uống, nếu không hậu quả rất lớn đấy”.
“Biết rồi mà oppa”. Eun Jung bĩu môi nói, đoạt lấy ly rượu xong uống vào.
Trong chớp mắt, gương mặt nàng liền đỏ bừng, đầu óc quay cuồng, miệng không ngừng nói.
“Oppa… nó… nó thật sự… rất ngon… ngon”.
Vũ Minh nhanh tay đỡ lấy nàng, bởi vì nàng hiện tại đã say đến chóng mặt.
“Thật là”. bật cười lắc đầu, Vũ Minh liền bế nàng lên đặt lên giường nằm, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Chiêu Hy nhẹ cười nói.
“Muốn sao?”. vừa nói hắn vừa lắc lắc chai rượu trên tay.
“Quên đi”. nhìn thảm trạng của Eun Jung, Chiêu Hy vẫn là không muốn thử.
Thực ra là do nàng sợ mình cũng giống như Eun Jung, mất mặt nên mới từ chối. Nhưng là rượu này đối với nàng cũng không có quá nhiều tác dụng, trừ khi uống rất nhiều mới có thể khiến nàng say bất tỉnh.
Dù sao Vũ Minh làm ra rượu này cũng là thiết kế theo tiêu chuẩn của hắn, mà không phải tiêu chuẩn của nàng.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói cãi vã.
“Tránh ra”.
“Tiểu thư, thiếu gia đã nghỉ ngơi, ngài không thể vào”.
“Ta nói tránh ra”.
“Cổ Vũ, bên ngoài có chuyện gì?”. Vũ Minh nhíu mày nói.
“Thiếu gia, là tiểu thư muốn gặp ngài”. Cổ Vũ đáp.
“Là Đường Nguyệt sao? Để nàng vào đi”.
Đường Nguyệt lập tức đẩy cửa đi vào, gương mặt đầy vẻ tức giận làm Vũ Minh có chút bất ngờ.
“Làm sao vậy?”.
“Ca, ngươi đây là thế nào?”. Đường Nguyệt giọng nói đầy tức giận.
“Ta làm sao?”. Vũ Minh có chút không hiểu.
“Ca, mặc dù đối với ngươi lấy bao nhiêu vợ không quan trọng, nhưng là ca, ngươi cũng phải chú ý tới Ánh Tuyết tỷ tỷ chứ?”.
“Nàng làm sao?”. Vũ Minh cầm ly rượu lắc lắc lạnh nhạt nói.
“Ca, ngươi đây là thái độ gì? Chẳng lẽ Ánh Tuyết tỷ tỷ trong lòng ngươi không có chút nào địa vị?”. Đường Nguyệt nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Vũ Minh tức giận lớn tiếng quát.
Vũ Minh nhất thời giật mình, đây là lần đầu tiên Đường Nguyệt lớn tiếng với hắn, trước kia đều là cô nhóc ngoan hiền, hiện tại lại cùng hắn lớn tiếng?.
“Ta không quan tâm? Nếu không quan tâm ta cần thiết vì nàng làm nhiều như vậy? Ta cần thiết sẽ để người đi theo bảo vệ nàng? Ta không quan tâm ta sẽ vì nàng chống đối với gia tộc?”. Vũ Minh trầm giọng nói.
“Vậy vì cái gì suốt tuần nay ca không đi gặp tỷ tỷ lấy lần?”. Đường Nguyệt biết mình nói sai, nhưng lúc đó trong cơn giận giữ nên mới kìm không được lớn tiếng nói.
“Nàng cần tỉnh táo lại, ngươi nghĩ ta không đau lòng khi thấy nàng như thế sao? Suốt ngày rúc ở nhà ngồi khóc, cơm cũng không thèm ăn, ngươi nghĩ ta ăn ngon sao?”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
Hắn có liên hệ qua với cha của Tô Ánh Tuyết, mọi tình trạng của nàng hắn đều biết. Một tuần qua hắn cũng không có ăn cái gì, toàn bộ đều là uống rượu cùng trò chuyện với người Chiêu Hy cùng Eun Jung.
Nhịn tuần hắn cũng chết không được. Tuy nhiên rất mệt mỏi, chẳng qua hắn cần cái mệt mỏi này để giảm bớt tức giận cùng đau khổ trong lòng.
“Ca, tỷ tỷ rất đáng thương”. Đường Nguyệt thấp giọng nói.
“Người đáng thương đều có chỗ đáng trách. Nếu nàng ngay cả bản thân cũng chăm lo không được, thì tốt nhất không cần thiết gặp mặt nhau”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
“Vũ Minh ca, nàng chẳng qua vì ngươi mới như thế”. Chiêu Hy nhíu mày nói.
“Ta biết, nhưng ngươi cũng biết nàng vốn không nghe ta giải thích”. Vũ Minh thở dài nói.
“Ca, dù tỷ tỷ thế nào đi nữa, mọi thứ để sau nói được không? Ngươi hiện tại theo ta đưa nàng về đi”. Đường Nguyệt nói.
“Đưa về? Nàng làm sao?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.
“Tỷ tỷ hiện tại đang uống rượu, ta khuyên thế nào cũng không được”.
“Cái gì? Nàng uống rượu?”. Vũ Minh giật mình hỏi.
“Phải, ta liên lạc ngươi không được nên để người lại bảo vệ nàng tránh cho xảy ra ngoài ý muốn. Sau đó lập tức chạy về đây”. Đường Nguyệt nói.
“Khó trách ngươi như thế tức giận”. Vũ Minh thở dài hơi.
Vũ Minh nhất thời liền hiểu rõ. Trong lòng lại hiện lên lo lắng.
Tô Ánh Tuyết trước giờ không có uống rượu, điều này hắn biết rõ. Nhưng là hôm nay nàng lại đi ra ngoài uống rượu, không biết nàng chịu bao nhiêu kích thích mới có thể làm như thế.
Thở dài hơi, mang theo Đường Nguyệt liền lên đường. Chiêu Hy hắn kêu ở lại chăm sóc Eun Jung.
…..
Trong quán rượu, Tô Ánh Tuyết hiện tại vẫn đang ngồi ở quầy uống rượu, xung quanh là tiếng ồn ào, tiếng nhạc lại là bài hát mà Eun Jung tuần trước biểu diễn, cùng tiếng huyên náo cũng những người uống say.
Thật sự mà nói, hôm nay sở dĩ nàng ra ngoài uống rượu, là do bị Eun Jung kích thích.
Nàng hôm qua thực ra muốn đến gặp Vũ Minh nói chuyện, nhưng là mấy ngày nay thỉnh thoảng lại nghe người khác la hét lên “Queen” từ này, cho nên nàng tò mò lên mạng xem thử.
Nhưng là ngay khi xem nàng liền nhận ra Eun Jung chính là người mà nàng nhìn thấy tại nhà Vũ Minh. Càng xem nàng càng kích động, kích động xong lại sững người, sau đó liền khóc.
Nàng kích động vì bài hát quá hay, nàng sững người vì cảm thấy bất lực, nàng khóc vì nhận ra mình không bằng Eun Jung.
Chỉ đoạn video này nàng liền biết mình không cách nào sánh bằng Eun Jung. Dù cho đây là cái nghề nghiệp thấp kém nhất, nhưng điều đó hiện tại không có ý nghĩa.
Không có ai sẽ đi chửi bới lấy video này, nhìn lượt bình luận liền biết. Không có bất kỳ người nào lên tiếng chửi mắng.
Toàn bộ đều xem Eun Jung như nữ hoàng.
Hơn tên thế gia đệ tự nguyện ý cúi đầu trước nàng liền hiểu.
Mà nàng, cũng chỉ là tên đệ tử bình thường, thực lực bình thường, ngay cả thiên tài hàng ngũ cũng không được tính đến. Nàng cảm thấy bất lực, có lẽ nàng không xứng với Vũ Minh.
Nàng ngồi khóc suốt đêm, sau đó liền đến đây uống rượu. Nàng đã ngồi đây suốt giờ.
Trong đầu luôn vang lên câu nói trong video của Vũ Minh.
“Nàng là Queen”.
“Là Queen”.
“Queen”.
Câu nói này không cách nào thoát khỏi trí óc của nàng.
Vũ Minh đi vào, nhìn thấy Tô Ánh Tuyết ngồi ở quầy rượu, cầm chai rượu nốc ộc ộc vào bụng, hắn có chút nhíu mày.
May mắn có người theo bảo vệ, nếu không ở nơi loạn như này, không biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì.
Thở dài hơi, Vũ Minh đi đến bên cạnh Tô Ánh Tuyết rồi ngồi xuống. Đoạt lấy chai rượu trên tay nàng rồi dốc ngược lên uống vào.
Tô Ánh Tuyết ánh mắt mông lung nhìn bên cạnh Vũ Minh, khẽ cười lắc đầu lẩm bẩm.
“Ta hẳn là say rồi, hắn nào sẽ xuất hiện ở đây”.
Sau đó nàng đưa tay mò vào trên bàn muốn tìm chai rượu nhưng không thấy, thế là nàng hét lớn.
“Rượu đâu? Mang lên đây”.
“Náo đủ chưa?”. Vũ Minh lạnh lùng nói.
“Hả? Cái gì cơ? Ngươi là ai?”. Tô Ánh Tuyết ánh mắt hồ nghi nhìn qua, nhưng là ánh mắt mông lung lại khiến nàng nhìn không rõ Vũ Minh.
“Ha ha, ta hẳn là say rồi, làm sao có thể thấy hắn được. Chủ quán, chai nữa”. Tô Ánh Tuyết hét lớn.
Vũ Minh liếc nhìn tên chủ quán rượu khẽ lắc đầu, tên kia hiểu ý gật gật đầu rồi lùi lại.
“Chủ quán! Mang rượu lên”. Thấy không ai phản ứng, Tô Ánh Tuyết lại tiếp tục hét lên.
“Về thôi, ngươi uống say rồi”. Vũ Minh nhẹ giọng nói.
“Tránh ra, ngươi là ai? Rượu đâu rồi?”.
“Tô Ánh Tuyết, nhìn rõ xem ta là ai”. Vũ Minh nắm lấy cánh tay của nàng lớn giọng nói.
“Hả?” Tô Ánh Tuyết bị lay có chút mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Vũ Minh liền lập tức giật mình rụt tay lại.
“Ngươi… ngươi tới đây làm gì?”.
“Vậy còn ngươi? Đường đường Nam Thiên học viện đệ tử, ngươi vậy mà đi tìm rượu giải sầu”. Vũ Minh cười nhạt nói.
“Ta…”.
“Về thôi”.
“Không, ta không về”. Tô Ánh Tuyết giật tay lại hét lớn.
Vũ Minh sửng sốt quay người lại nhìn xem nàng.
“Ta là không xứng với ngươi, ta biết đàn ông các ngươi sớm muộn cũng sẽ lấy nhiều vợ. Nhưng là ta không phục, vì cái gì ngươi không cùng ta giải thích, vì cái gì lại đuổi ta đi”.
“Nhưng là, hôm nay ta biết rồi, ta không sánh bằng nàng, ta không xứng với ngươi”.
“Cho nên, đừng tìm ta nữa”. Tô Ánh Tuyết vừa say vừa tỉnh nói.
Bốp.
Vũ Minh đột nhiên giơ tay lên, sau đó cho nàng cái tát khiến Đường Nguyệt cùng mấy người bên cạnh sửng sốt không thôi.