Nhìn Vũ Minh, Tô Ánh Tuyết cảm nhận được hắn nỗi lòng tâm sự, nhưng là nàng biết mình không nên hỏi. Nàng có thể thấy được hắn nội tâm đau khổ.
Thở dài hơi, Vũ Minh ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục uống rượu.
“Đừng uống nữa”. Tô Ánh Tuyết đi tới đoạt lấy rượu trên tay hắn nói.
“Ngươi xem ta đang tu luyện là được, uống cũng say không nổi”. Vũ Minh cười lắc đầu, cầm ly rượu khác uống vào.
“Ngươi có chuyện gì? Nói ra không tốt sao? Xem ta như người nghe là được”. Tô Ánh Tuyết nhẹ giọng nói.
“Ngủ đi”. Vũ Minh cười xoa đầu nàng.
Nghe thế, Tô Ánh Tuyết liền kéo lấy cánh tay của hắn ôm lấy, sau đó có chút nũng nịu nói.
“Vậy ta ngủ ở đây”.
“Được rồi”. Vũ Minh cười khổ, rút tay ra ôm lấy bả vai làm chỗ dựa cho nàng, để nàng có tư thế ngủ thoải mái nhất.
Cảm nhận thấy sự ấm áp, chẳng biết lúc nào Tô Ánh Tuyết đã chợp mắt, còn Vũ Minh hắn vẫn ngồi đó, không biết suy nghĩ cái gì. Cho đến khi trời dần dần sáng.
“Oẹ”.
Vừa sáng sớm, Eun Jung liền tỉnh lại, nhưng nàng vừa tỉnh lại liền nôn ọe cái, có lẽ hôm qua uống rượu quá mạnh dẫn đến tác dụng phụ đi.
Vũ Minh thấy thế, đỡ Tô Ánh Tuyết nằm xuống ghế sofa, sau đó chạy tới đưa Eun Jung vào nhà vệ sinh.
Bên trong không ngừng vang lên tiếng nôn mửa, có lẽ tiếng kêu quá lớn nên đánh thức Tô Ánh Tuyết cùng Chiêu Hy tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy, Chiêu Hy cùng Tô Ánh Tuyết liền nhìm chằm chằm nhau, không ai lên tiếng.
Sau lúc, Vũ Minh đỡ lấy Eun Jung đi ra, nhìn thấy người trong phòng nhìn nhau không nói lời nào, không khí tràn ngập cỗ cảm giác quái lạ khiến hắn có chút chán nản.
“Không sao chứ?”. thấy Vũ Minh đi ra, Chiêu Hy thu lại ánh mắt, chạy lại đỡ lấy Eun Jung.
“Tỷ tỷ, ta không sao”. Eun Jung cười nói.
“Đã bảo đừng uống, còn cố. Sau này chừa cái tật tham ăn tham uống nhé”. Vũ Minh búng tay vào trán nàng cái nói.
“Oppa, đau!” Eun Jung che chán lại tức giận nói.
“Được rồi, ngồi xuống cả đi”. Vũ Minh kếu người ngồi xuống xong liền mở cửa phòng ra.
“Mang đồ ăn sáng lên đây đi”.
“Vâng, thiếu gia”.
Quay vào trong, liếc nhìn chút người, sau đó hắn nói.
“Đây là Tô Ánh Tuyết, Ánh Tuyết, còn đây là Chiêu Hy và Eun Jung”. Vũ Minh chỉ từng người nói.
“Ngươi tốt”.
“Ngươi tốt”.
“Sau này đều là người nhà, đừng như thế gò bó”. Nhịn không được bầu không khí có chút trầm trọng, Vũ Minh nhíu mày nói.
“Cái kia… Ánh Tuyết, ngươi năm nay bao nhiêu?”. Chiêu Hy là người đầu tiên lên tiếng.
“Ta… tuổi”.
“Oa nha, đến, ta đều lớn tuổi hơn ngươi, gọi tiếng tỷ tỷ nghe chút”. Chiêu Hy hưng phấn nói.
“Ngươi…”. Tô Ánh Tuyết nói không lên lời.
“Tỷ tỷ, như thế… không hay lắm”. Eun Jung kéo kéo tay áo Chiêu Hy nói.
“Được rồi, có gì chút nữa nói, ăn sáng trước đi”. Vũ Minh nhìn thấy hầu gái mang đồ ăn lên liền phá vỡ bầu không khí nảy lửa này.
Rất nhanh họ liền ngồi vào bàn.
“Ăn đi”. Vũ Minh nói.
“...”.
Đám người quỷ dị không có lên tiếng, vẫn giữ trầm mặc.
“Oa, đây là thứ gì? Ăn ngon như vậy?”. Eun Jung ăn vào miếng thịt nói.
“Là thịt biến dị lợn rừng, ngươi chưa ăn qua?”. Tô Ánh Tuyết nghe thế có chút nhướng mày nói.
“Thịt heo? Cảm giác so với thịt bò còn ngon hơn nhiều a”. Eun Jung bất ngờ nói.
“Thịt bò?”. Tô Ánh Tuyết cảm giác có chút quái dị.
Thịt bò chăn nuôi đi so với thịt động vật biến dị? Ngươi là nhà quê sao?.
“Ngươi là lần đầu ăn?”. Tô Ánh Tuyết nghĩ chút rồi hỏi.
“Đúng a, trước kia làm luyện tập sinh, không có tiền ăn thịt, có lần may mắn được oppa mua sườn xào chua ngọt, với sau này xuất đạo năm, tích được chút tiền mới lần đầu đi ăn thịt bò, thật rất ngon. Nhưng so với cái này kém nhiều”. Eun Jung ngây thơ nói.
“Ngươi… trước kia bình thường ăn cái gì?”. Tô Ánh Tuyết nội tâm có chút rung động. Phải biết thịt heo ở liên bang gần như không nhà nào không có, bởi vì nó quá rẻ, kg chỉ cần có đồng liên bang a.
Người bình thường lương tháng bao nhiêu? Ít cũng phải ngàn có hơn đi? Vậy mà nàng bảo rất ít ăn thịt?.
“Bình thường? Đại đa số đều là ăn mỳ xào với mù tạt. Một tuần được vài bữa ăn thịt với cơm đi”. Eun Jung suy nghĩ chút rồi nói.
“Khoan đã, ngươi nói là xuất đạo năm? Là ngươi đã làm ca sĩ được năm sao? Vậy ngươi và Vũ Minh làm sao nhận thức?”. Tô Ánh Tuyết có chút ngớ ngẩn khó hiểu.
“Ngươi cũng đừng kỳ quái, nàng nói là thật”. Vũ Minh cắt ngang nói.
“Cái gì?”. Tô Ánh Tuyết giật mình. Nàng còn tưởng rằng Eun Jung nói để mình thấy thương hại, nhưng Vũ Minh hắn vậy mà lại bảo là thật?.
“Là thật, cụ thể ngươi cũng không cần biết, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt. Ngươi có thể xem như nơi ta gặp nàng là không gian riêng bị vây kín, không hề tiếp xúc với bên ngoài”.
“Cũng giống như trong lịch sử có những bộ lạc xa xưa không tiếp xúc với xã hội nhân loại là được”. Vũ Minh nói.
“Cái này… cái này…”. Tô Ánh Tuyết có chút khiếp sợ.
“Không cần thiết phải giật mình, thế giới này có rất nhiều bí mật ngươi không biết, chừng nào ngươi thực lực đầy đủ tự nhiên sẽ hiểu”. Vũ Minh nói.
“A… vậy được rồi. Cái kia… ngươi… tỷ… tỷ tỷ. Ngươi cùng Vũ Minh là làm sao nhận thức?”. Tô Ánh Tuyết cảm giác mình có chút tội lỗi, nên đối với Eun Jung cũng thay đổi giọng điệu.
“Nha, nói đến còn phải cám ơn con út đây”. Eun Jung có chút buồn bã nói.
“Có… chuyện gì sao?”. thấy Eun Jung gương mặt buồn bã, Tô Ánh Tuyết không biết mình nói sai chỗ nào.
“Ừ, không có gì. Lần đó chúng ta bình thường sau khi tập luyện xong liền ra ngoài ăn cơm nha, sau đó gặp mặt oppa, lúc đó con út rất thèm ăn thịt. Nhưng chúng ta không có tiền. Khi đó ta còn đang định lấy số tiền tích lũy được mua cho nàng đĩa thịt ăn, nhưng oppa lại đã gọi cho chúng ta người đĩa, còn tính tiền nữa”. Eun Jung nói.
“Nói như thế là Vũ Minh hắn tán tỉnh tỷ?”. Tô Ánh Tuyết đôi mắt lộ ra sát khí nhìn chằm chằm Vũ Minh nói.
“Cũng không phải, khi đó là con út rất đói, ăn cơm lúc nào cũng nhìn lấy đĩa thịt trên bàn oppa, oppa ăn không thoải mái nên mới mua cho chúng ta mỗi người đĩa”. Eun Jung có chút xấu hổ nói.
“...”.
Tô Ánh Tuyết triệt để im lặng.
Nàng là bao lâu không ăn thịt?.
Vũ Minh nếu biết nàng ý nghĩ, nhất định sẽ nói “tri kỷ a”. Bởi vì khi đó chính hắn ý nghĩ cũng giống như nàng. Thậm chí khi đó cứ mỗi lần ăn là lần cảm thấy tội lỗi.
“Vậy tỷ tỷ cùng với Vũ Minh làm sao đến với nhau?”.
Đây là vấn đề mà Tô Ánh Tuyết muốn truy vấn.
Nhưng là ngoài ý muốn nàng lại thấy Eun Jung cùng Chiêu Hy mặt đỏ vô cùng. Vũ Minh ngồi bên còn vuốt mũi cười khổ làm nàng không hiểu ra sao. Rốt cuộc là ai truy ai trước?.
“Cái kia… hôm nay khí trời thật tốt a”. Eun Jung nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Đùng.
Một tiếng sét vang lên.
“Thật đúng là tốt a, kém chút liền mưa”. Tô Ánh Tuyết cười cười nhìn lấy nàng.
“Ta ra ngoài đi dạo chút”. Vũ Minh thấy tình thế không ổn muốn tìm đường chạy nhưng là Tô Ánh Tuyết sao lại bỏ qua cho hắn được.
“Đứng lại đó”. Tô Ánh Tuyết quát lớn.
“Cái kia… có chuyện gì sao?”. Vũ Minh quay người gượng gạo hỏi.
“Vũ Minh, ngươi sao có thể đi đây? Còn chưa nói xong a”. Tô Ánh Tuyết kéo dài giọng nói.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”.
“Các ngươi lúc nào xác định quan hệ?”.
Nghe xong, Vũ Minh cùng Eun Jung không tự chủ nhìn qua Chiêu Hy.
Tô Ánh Tuyết thấy thế cảm giác có chút quái dị, chẳng lẽ người này là do cô ta thúc đẩy?.
Giống như bị người nhìn có chút khó chịu, Chiêu Hy bối rối nói.
“Ta thấy người họ… có cảm tình với nhau, mà hết lần này tới lần khác không chịu nói. Cảm giác có chút khó chịu liền… liền cho Vũ Minh dùng dược…”.
Oanh.
Tô Ánh Tuyết cảm giác trong đầu như có thứ gì đó nổ tung, da đầu tê dại.
Cái này…
Điều này là sự thật?.
Lại… lại là như thế?.
Tô Ánh Tuyết đứng chết chân tại chỗ, gương mặt đờ đẫn nhìn Chiêu Hy. Ai có thể tin được người xinh đẹp như thế lại… lại làm như thế? Trực tiếp hạ dược nam nhân của mình cho hắn cùng người khác ngủ?.
Ông trời a.
Ta điên rồi sao?.
Thật quá kinh khủng.
Tô Ánh Tuyết quái dị nhìn lấy Chiêu Hy, nữ nhân này cũng quá khủng bố đi? Phải chăng sau này nàng cũng sẽ làm như thế để tìm nữ nhân cho Vũ Minh?.
“Cái kia… lần đó là ngoài ý muốn, chắc chắn không có lần sau”. Chiêu Hy giơ lên tay nói.
“Vậy ngươi và Vũ Minh làm sao quen biết?”. Tô Ánh Tuyết nhướng mày hỏi.
“Chuyện của nàng ngươi đừng hỏi, rất phức tạp, hơn nữa… thôi, nói chung là rất khó nói. Ngươi ăn nhanh chút đi, sau đó đi học đi. Suốt tuần trốn trốn tránh tránh trong nhà, thật hết nói nổi”. Vũ Minh nhíu mày nói.
“Thế còn ngươi? Ta thấy ngươi rất rảnh a, suốt ngày ở nhà uống rượu, cũng không thấy ngươi bận rộn cái gì, lần trước nói với ta như thế nào?”. Tô Ánh Tuyết trừng mắt nói.
“Ta thật rất bận, hôm nay ta còn có việc quan trọng phải làm. Có lẽ sẽ ra ngoài vài ngày. Ngươi thành thật đi học cùng tu luyện đi, tháng sau có lẽ tu luyện kiểu mới sẽ có thành quả, đến lúc đó ngươi chơi thế nào cũng không ảnh hưởng thực lực”. Vũ Minh nói.
“Đã biết, ngươi thật lắm lời”. Tô Ánh Tuyết bĩu môi nói, sau đó nhìn Eun Jung như có điều suy nghĩ.
Chưa chờ Eun Jung phản ứng, nàng liền chạy tới ngồi bên cạnh kéo tay nhỏ giọng hỏi.
“Tỷ tỷ, lần đầu cảm giác thế nào?”.
Eun Jung nghe xong mặt đỏ tới mang tai, thật rất muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Quá xấu hổ.
“Xấu hổ cái gì a, đều thành người nhà, tỷ tỷ ngươi còn xấu hổ?”. Tô Ánh Tuyết bất mãn nói.
“Cái kia… ban đầu… rất đau…”. Eun Jung giọng lí nhí nói.
“Thế còn lúc sau?”.
“...Ta … ta không biết”. Eun Jung đỏ mặt nói.
“Làm sao mà không biết a”.
“Khi đó nàng vẫn còn là người bình thường, Vũ Minh hắn lại dính dược, ngươi cũng biết hắn sức mạnh thân thể rất lớn, Eun Jung nàng sớm đã ngất”. Chiêu Hy thản nhiên nói.
Eun Jung mặt càng đỏ hơn, giống như sắp nhỏ ra máu như thế.
Tô Ánh Tuyết nghe thế liền liếc nhìn Vũ Minh đầy vẻ bất mãn.
Cái gì a?.
Vũ Minh khóe miệng giật giật, nhìn ta như thế là có ý gì?.
Đám nữ nhân này càng ngày càng không có giới hạn, thật đúng là khiến người khác đau đầu.
Nhìn chút thời gian, cảm thấy cũng nên đi, Vũ Minh liền để cho Chiêu Hy cùng Eun Jung ở lại, còn nhắc nhở nếu như ra ngoài nhớ mang theo bảo tiêu. Sau đó liền chở Tô Ánh Tuyết đến trường, sau đó hướng ngoài thành đi tới.
Ra khỏi thành, Vũ Minh liền tìm chỗ không người, từ trong không gian trang bị lấy ra quyển trục truyền tống, lấy thêm số vật dụng cần thiết bỏ vào balo rồi khởi động quyển trục.
Ngay lập tức, dưới chân hắn xuất hiện cái vòng tròn, xung quanh năng lượng trở nên cuồng bạo.
Xẹt.
Vũ Minh ngay lập tức biến mất tại chỗ, để lại bên dưới hình tròn có hoa văn kỳ quái.
…..
Trong võ giả liên minh, Bạch Tử đang ngồi xem đám người nhảy múa thì giật mình cái, khóe miệng khẽ nhếch lên sau đó phất tay nói.
“Các ngươi ra ngoài đi”.
“Vâng, chủ nhân”.
“Tinh Trúc”. Bạch Tử nhẹ giọng nói, nhưng tiếng nói lại truyền đi rất xa, đương nhiên người khác nghe không được, chỉ có người hắn muốn nói chuyện mới có thể nghe thấy.
Bởi vì toàn bộ võ giả liên minh đều nằm bên trong Vực của hắn. Hắn chính là chúa tể.
Rất nhanh, Quân Tinh Trúc liền đi vào.
“Cha, có chuyện gì vậy?”.
“Chuẩn bị nhân thủ, triệu tập Thiên Các toàn thể thành viên, tất cả người cảnh giới từ Thông Mạch cảnh trở lên đi tới bí cảnh tại bí cảnh tại phía đông Bắc Băng Dương”.
“Thông tri liên bang, triệu tập quân đội canh giữ điểm bí cảnh còn lại”.
“Cho đến khi ta ra lệnh, từ lúc này trở đi, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Bất kỳ người nào rời khỏi vòng năng lượng hay từ ngoài tiếp cận, giết chết bất luận tội, bất kể người đó là ai. Rõ chưa?”. Bạch Tử lạnh nhạt nói.
Quân Tinh Trúc trong lòng rung động không thôi.
Rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà lại sử dụng toàn bộ lực lượng của thế giới? Chẳng lẽ vòng năng lượng sắp sụp đổ?.
“Còn đứng đó làm gì?”. Bạch Tử nhướng mày nói.
“Vâng”. Quân Tinh Trúc khẽ thi lễ nói.
Sau đó nàng liền truyền đạt chút mệnh lệnh, rồi quay về phía Bạch Tử hỏi.
“Cha, rốt cuộc là có chuyện gì? Vòng năng lượng sụp đổ sao?”.
“Cũng không kém bao nhiêu. Lần này tai họa, không cẩn thận chút nhân loại liền diệt vong”. Bạch Tử trầm giọng nói.
“Cái gì? Vậy…”.
“Đừng hy vọng, lần này không phải đông người là có hi vọng. Cho đám nhóc trong liên bang ra chẳng khác nào chịu chết. Chúng ngay cả chiến đấu cũng làm không được, lại có tác dụng gì? Ngươi mau đi đi, giờ sau lên đường”. Bạch Tử phất tay nói.
“Vâng”. khẽ đáp tiếng, Quân Tinh Trúc liền gấp rút rời đi.
Chắp tay sau lưng, Bạch Tử nhíu mày nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm.
“Tiểu tử, cố mà sống sót, nếu không sau này thật không có chút nào hứng thú a”.