Phòng thí nghiệm này rất sâu, đi xuống hơn trăm mét mới chạm đáy. Không khí ở đây có chút loãng, chắc máy cung cấp oxy hẳn là đã hỏng mất khá nhiều.
“Mùi máu thật nồng nặc”. Lâm Dũng nhíu mày nói.
Nhìn xung quanh, phòng thí nghiệm này rộng lắm, có tới hơn con đường đi.
“Chia ra?”. Quân Tinh Trúc hỏi.
“Không! Ta biết thứ kia ở chỗ nào”. Vũ Minh lắc đầu nói.
Đám người kinh ngạc chút, nhưng cũng không nói gì. Họ chỉ hiếu kỳ Vũ Minh làm sao biết.
Thực tế, Vũ Minh hắn là từ trong trí nhớ của tên đội trưởng kia mới biết được.
Nhắm thằng hướng, Vũ Minh liền cùng đám người đi vào.
Không mất bao lâu liền tới, nhưng là khi nhìn cảnh tượng trong phòng, mấy người Vũ Minh lông tơ liền dựng ngược, trong lòng bốc lên hơi lạnh.
Nơi này vậy mà khắp nơi đều là máu.
Không gian hơn mét vuông toàn bộ trên mặt đất bị máu phủ kín ngập tới cổ chân.
“Nơi… nơi này… rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”. Như Thủy Tiên Tử hơi kinh hãi nói.
“Nơi này chết qua bao nhiêu người? Vì cái gì không có xác chết?”. Cung Bắc Hải quan sát xung quanh hỏi.
Nơi này toàn bộ đều có thể thu vào tầm mắt, không có chỗ nào là góc chết, lại thêm thần thức phủ kín nên họ có thể quan sát toàn bộ mọi thứ tại đây. Điện nơi này vẫn còn, rất sáng. Nhiều nơi hư hỏng nhưng nhưng thứ cơ bản cũng không có hư hỏng cái gì.
“Không, thi thể vẫn còn”. Quân Tinh Trúc trầm giọng nói.
Đám người giật mình nhìn qua, thấy Quân Tinh Trúc nhìn về phía, theo bản năng nhìn lại. Nhưng khi nhìn thấy, đám người hít vào ngụm khí lạnh.
Bởi vì nơi đó đặt hàng trăm ống nghiệm lớn đủ nhét người vào trong. Ban đầu máu còn thấm trên đó cho nên họ không có chú ý, nhưng là bây giờ, họ có thể nhìn qua số nơi không có máu trên ống nghiệm để nhìn thấy bên trong.
Mà bên trong ống nghiệm, toàn bộ đều là người.
Xoạt.
Như Thủy Tiên Tử phất tay cái, cơn gió mạnh đem máu trên toàn bộ ống nghiệm thổi sạch sẽ.
Trong nháy mắt, đám người trừng lớn con mắt.
Toàn bộ ống nghiệm đều là có người, mặc lấy quân đội trang phục, trên người cắm lấy mấy cái sợi dây, nhìn qua liền đặc biệt kinh khủng. Mà những cái sợi dây cắm trên người họ giống như là bị mạnh mẽ cắm vào, những nơi bị cắm thịt nát bấy nhìn cực kỳ buồn nôn.
“Đây là ai làm?!”. Như Thủy Tiên Tử đưa tay bịt miệng nói.
“Hẳn là thứ kia”. Cung Bắc Hải trầm giọng nói.
”Vậy nó đi nơi nào rồi? Vũ Minh ngươi bảo nó ở đây đúng không?”. Lam Bình nhìn về phía Vũ Minh hỏi.
Vũ Minh không lên tiếng, hắn đi tới tìm số máy tính thiết bị còn hoạt động, sau đó từ đồng hồ trên tay lấy ra đầu cắm cắm vào trong máy tính.
Hắn trong đầu liên lạc với Hi Hi để nàng tìm kiếm, nhưng đáng tiếc camera tại đây đã bị phá hủy, cho nên không cách nào biết được thứ kia đang ở chỗ nào.
“Chủ nhân, có ít văn kiện hình ảnh, ta nghĩ ngài nên xem chút”. Hi Hi bỗng lên tiếng.
“Ừm? Mở ra”.
Xoạt.
Ngay sau đó, từ phía máy tính chiếu ra hình chiếu. Đám người hơi ngẩn ra nhìn lấy video này.
Trong video, đám người áo trắng đang nghiên cứu lấy số tiểu động vật.
Nhìn thấy cảnh này đám người nhíu mày lại, video vẫn tiếp tục trình chiếu. Hình ảnh lập đi lập lại liên tục, ngay sau đó, màn hình xuất hiện người đàn ông, khá trẻ tuổi.
Nhìn qua có lẽ khoảng vào hơn tuổi mà thôi, người này nhìn về phía camera nói.
“Ta thật may mắn, có thể tham gia thí nghiệm nghiên cứu này. Chỉ cần thành công, tương lai nhân loại chúng ta có thể hoàn toàn diệt trừ ma thú cùng biến dị thú, đến lúc đó chúng ta nhân loại sẽ lần nữa làm chủ trái đất”.
Hình ảnh lại biến đổi, lần này hiển thị thời gian năm sau, trên video con quái vật chỉ nhỏ bằng con ma thú cấp đang đối chiến với đối chiến với con cấp ma thú. Con cấp ma thú hoàn toàn trên sức mạnh nghiền ép hai con còn lại.
Sau đó dần dần cấp ma thú, thậm chí là cấp ma thú.
Con ma thú được nghiên cứu ra kia ngang sức với cấp ma thú.
“Chúng ta thành công, đây là vĩ đại nghiên cứu, nhân loại tương lai sẽ chiếm lĩnh lại trái đất”.
Đám người reo hò. Hình ảnh lại biến đổi trở lại người đàn ông kia.
“Ta trở thành người chủ đạo nghiên cứu, thật kích động. Sau năm, chúng ta cuối cùng cũng có kết quả, thành công hoàn thành thí nghiệm dung hợp gen. Lần này chúng ta quyết định sẽ thí nghiệm trên nhân loại”.
Hình ảnh lại biến đổi.
Đám người xem những thứ này càng lúc càng khó coi, bởi vì toàn bộ người thí nghiệm đều chết.
Ban đầu còn là người tình nguyện, sau đó trực tiếp liền là quân đội binh sĩ, cuối cùng càng là bắt cóc nhân loại tới làm thí nghiệm. Họ có thể nhìn ra được càng về sau, ánh mắt những người được đưa tới đều xuất hiện sợ hãi cùng hận.
Đây đơn giản chính là bị bắt tới.
Bọn này phát rồ nhà khoa học.
“Ta bàn tay đã dính đầy máu tươi, ban đầu ta tưởng rằng những người này là tình nguyện tới hoặc là tử tù loại hình. Nhưng sau đó ta mới phát hiện, liênn bag chính phủ lại bắt cóc dân nghèo tới. Một lũ khốn kiếp”.
“Ta đã không cách nào thu tay lại, họ bắt con gái ta làm uy hiếp, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng tiếp tục làm chuyện điên rồ này”.
Nghe thế, mấy người Quân Tinh Trúc gương mặt mới hòa hoãn chút.
Chỉ có Vũ Minh người là bình thản nhất, hắn sớm đã quen với sự tàn độc của vũ trụ, nhưng thứ này, thật sự không tính là gì.
“Khốn kiếp, đám người này thật khốn kiếp. Sao bọn chúng dám, sao bọn chúng dám!”.
Đám người nghe không hiểu, nhưng là ngay sau đó liền hiểu rõ là có chuyện gì.
Hóa ra những người kia biết được tên tiến sĩ này đang muốn đem chuyện này báo cho võ giả liên minh, thế là liền bắt con gái ông ta tới làm thí nghiệm. Mà thí nghiệm khi đã tiến hành là không thể nào dừng lại.
Vì cứu con gái mình, tên tiến sĩ này giống như điên rồi. Mọi thứ đều có thể làm được.
Mà cuối cùng, là hình ảnh vị tiến sĩ này ngồi trước camera khóc lóc.
“Con bé chỉ còn lại tháng, năm, gần năm qua nghiên cứu, ta dùng toàn bộ hiểu biết của mình cũng không thể thành công. Đây là cuối cùng cơ hội, nếu như không thể đem con gái ta cứu sống, như vậy…”.
Không còn sau đó, hình ảnh đến đây liền kết thúc.
“Đáng chết! Sao chúng dám!”. Cung Bắc Hải nắm chặt nắm đấm gằn giọng nói.
“Hiện tại nói gì cũng vô dụng, đây là chúng ta trách nhiệm”. Quân Tinh Trúc thở dài nói.
“Ta chỉ muốn biết, cô bé kia cuối cùng biến thành thế nào. Thứ kia có phải hay không là nàng?”. Như Thủy Tiên Tử nhíu mày nói.
“Hẳn là cô bé đó, hắn cũng nói đây là cuối cùng cơ hội, nhưng là rốt cuộc thí nghiệm này đã biến cô bé thành cái gì? Khát máu quái vật?”. Lam Bình nhẹ giọng nói.
“Suỵt!”. Vũ Minh bất ngờ lên tiếng.
“Chuyện gì?”.
“Có tiếng động, là hướng về chúng ta tới”. Lâm Dũng lạnh nhạt nói.
“Sao có thể? Ta rõ ràng quét thần thức, không có bất kỳ người nào”. Cung Bắc Hải nhíu mày nói.
“Có thể là… thứ kia”.
“Bay lên trên, trước ẩn nấp quan sát”. Quân Tinh Trúc nói.
Đám người vội vàng bay lên cao, cả đám núp sau cái cột lớn chăm chú nhìn về phía cửa ra vào.
Cộc.
Cộc.
Cộc.
Tiếng bước càng lúc càng rõ, đám người nín thở ngưng thần nhìn lấy.
Một thần hình bé nhỏ xuất hiện trước mắt đám người. Trên người mặc lấy chiếc váy màu tím nhạt, tóc dài ngang lưng rất ngay ngắn, chút rối bời cũng không có.
Ngũ quan tinh xảo đến đáng sợ, đám người đầu tiên cũng cảm nhận thấy, nàng… không phải người.
Người làm ra chuyện này… lại là cô bé xinh đẹp kia? Đám người Quân Tinh Trúc có chút không tưởng tượng nổi. Cô bé này chỉ cao chưa tới , mét, nhìn qua tuổi tác có lẽ khoảng , tuổi.
Họ cũng không cảm nhận được trên người này chút chân nguyên lực nào. Đơn giản chính là người bình thường không hơn không kém.
Vũ Minh càng là chăm chú quan sát, nhìn xem nàng hành vi, Vũ Minh nội tâm là khẽ thở phào hơi, ít nhất xem ra, nàng là có lý trí. Nếu không, chỉ sợ không cách nào giải quyết.
Cô bé kia ánh mắt nhìn về phía mấy cái ống nghiệm, sau đó cơ thể nhất thời cứng đờ ra. Gương mặt hiện lên vẻ giận dữ nhìn xung quanh. Không phát hiện được ai, cô bé kia lập tức chạy tới, dùng tay đem mấy cái ống nghiệm bôi máu lên.
Cô bé làm rất chăm chú, cũng rất kỹ càng, hoàn toàn đem ống nghiệm che đậy sạch sẽ.
Sau đó, nàng chạy tới góc tường, không biết từ đâu xuất ra con búp bê bắt đầu vuốt ve.
Đám người giống như hóa đá nhìn cảnh này, nhịn không được liếc mắt nhìn nhau cái giống như đang hỏi “bây giờ phải làm thế nào”.
Nhưng là ngay lúc này, cô bé kia đột nhiên gào lên, tay ôm lấy đầu, gương mặt vặn vẹo tới đáng sợ. Mà làm họ kinh hãi nhất chính là tóc của nàng, nàng mái tóc… dài ra.
Ban đầu vốn dĩ chỉ có ngang lưng, nhưng bây giờ trực tiếp dài chạm đất.
Sau đó, cô bé kia nằm xuống cái bàn từ từ thiếp đi.